Con phố về đêm ồn ã tấp nập.

Hà Tịch cô đơn đứng trong một góc, mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ.

Đã hơn hai mươi phút trôi qua, đến cái bóng của Tử Lý cũng không thấy đâu.

Không phải là định cho cô leo cây đấy chứ?

Vừa định mang điện thoại ra gọi, một bóng dáng từ xa chạy lại.

Tử Lý ngồi sụp xuống đất, miệng mũi thi nhau thở, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

- Xin lỗi...!Tớ không cố tình...!mẹ tớ gọi về kiểm tra tớ sinh hoạt ra sao...luyên thuyên rất lâu...tớ...không cách nào rời đi được!

Hà Tịch cũng không có ý trách cứ gì.

Dường như cô đã quen với một Tử Lý như vậy.

Phố đi bộ vào cuối tuần đông đúc, từng lớp người đi qua đi lại, đôi lúc sẽ bị bộ dạng của Tử Lý thu hút sự chú ý.

- Mệt lắm à?

- Mệt chứ! Tớ chạy bạt mạng là vì sợ cậu sẽ bỏ về!

- Thôi không sao.

Mau đứng dậy đi, mọi người nhìn cậu kìa!

- Mặc kệ họ! Cậu cứ coi như tớ là một người có sức hút đi! Giờ thì nói đi, vấn đề của cậu!

Hà Tịch nhìn trước ngó sau một lượt.

- Nói...nói...ở đây ư?

Giữa phố đông người?

Tử Lý thở dài, dắt cô đến quảng trường ngồi xuống bậc thềm.

- Bắt đầu thôi!

Cô hít một hơi sâu, bắt đầu nói về lần đầu tiên cô có cảm giác lạ lùng với ai đó.

Hai người cứ như vậy, một người nói một người nghe.

Thời gian trôi qua, câu chuyện của cô thực sự quá dài, kể mãi vẫn không thấy hết...!Tử Lý cũng không hổ là bạn thân, chăm chú lắng nghe, không để lời nói của cô bị đứt đoạn.

- Tóm lại ai đó mà cậu kể rốt cuộc là ai?

- Cậu ấy...

Tử Lý bĩu môi:

- Không cần cậu nói tớ cũng biết là ai!

Hà Tịch nửa tin nửa ngờ.

- Cậu biết là ai?

- Còn chẳng phải là Dương...Minh sao?

Trong chốc lát, hai má cô nóng bừng rồi đỏ lên.

Đúng...đúng là cậu ấy.

- Cậu trong mấy chuyện này đúng là ngốc hết chỗ nói.

Không nói tới việc chúng ta thân thiết, nhưng cho dù cậu có kể cho ai đó trong lớp nghe thì họ cũng sẽ đoán ra thôi.

- Tại sao?

- Nghĩ mà xem! Bình thường cậu đâu có thường xuyên tiếp xúc với chàng trai nào khác ngoài cậu ta? Hơn nữa hai người ngày càng thân thiết, ai ai cũng thấy!

Ai ai cũng thấy? Chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng của cô...

- Nhưng không lẽ cậu thích ai cũng sẽ ngại ngùng đến mức không dám tới gần luôn à?

Câu hỏi này đúng là làm khó cô...Đây cũng là lần đầu tiên cô có cảm giác rung động với ai đó, không phải là thích ai cũng như vậy, cậu là người duy nhất rồi.

Rồi cô nhận ra có điểm không đúng, liền sửa lại:

- Tớ chưa có nói là thích cậu ấy!

Tử Lý day trán, thực sự muốn xem não của cô chưa thứ gì? Sao lại có thể ngốc đến mức này?

- Vậy không phải là thích vậy cậu nghĩ là gì? Là ghét tận sương tủy? Hay là tình bạn đơn thuần đây? Đến mức này rồi cậu còn chối cái gì nữa chứ? Cậu chính là rất thích Dương Minh! Thích cậu ta đến điên rồi!

Như vậy có hơi quá không? Kỳ lạ là cô cảm thấy Tử Lý không hề nói quá.

Nếu nói học nhiều khiến cô tẩu hoả vậy thích cậu chính là việc khiến cô nhập ma.

Trải qua quá trình thông não của Tử Lý, cô nhận ra bản thân đã thích cậu từ rất lâu rồi.

Nhưng điều này thì còn gì quan trọng khi mà cậu không hề có cảm giác gì với cô? Tử Lý lắc đầu nói:

- Tớ không nghĩ thế.

Cậu ta đối với cậu tốt như vậy không phải là không có lý do...

- Ý cậu là cậu ấy cũng...Không thể nào!

- Thế nào là không thể?

Cậu đối với cô đúng là rất tốt.

Nhưng với mọi người cũng như vậy.

Hơn nữa cậu nói...lần đó chỉ là trêu chọc, nói cô đừng để bụng.

Còn có...họ tốt nhất nên làm bạn.

Điều đó chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ cậu đối với cô chỉ như bao người khác.

Nghĩ tới đây, lòng cô lại muộn phiền.

Giờ không còn là bạn nữa...sau khi cô chuyển chỗ, cậu đã coi cô là không khí luôn rồi.

- Cậu hỏi thẳng cậu ta đi!

- Hỏi gì cơ?

- Nếu cậu ngại, để tớ hỏi cho nhé!

Hà Tịch giật nảy mình, liên tục lắc đầu.

- Cậu ấy không thích tớ, hỏi để làm gì?

- Vậy cậu tính sao?

Còn có thể tính sao? Quên hết mọi chuyện đi, chuyên tâm học hành thi tốt nghiệp.

Mục tiêu lớn nhất của cô vốn chỉ có vậy.

Tử Lý nắm lấy tay cô, hết sức chân thành nói:

- Hà Tịch! Hãy thử một lần đi, yêu đương không phải chuyện gì xấu đâu! Có rất nhiều khoảnh khắc đẹp đẽ, cậu sẽ không bao giờ quên được.

Trải nghiệm một lần, không phải rất thú vị sao?

- Trải nghiệm?

- Cuộc sống của cậu, tương lai của cậu lẽ nào không có gì khác ngoài thành tích à? Sau này cậu cũng sẽ phải yêu đương, gả cho người cậu yêu, sinh con đẻ cái cho người đó.

Coi như trải nghiệm một lần, sau này khỏi bỡ ngỡ.

Hà Tịch ngồi nghe mà choáng váng.

Theo lời của Tử Lý mà ngẫm nghĩ về tương lai xa xôi kia, không có mơ mộng, chỉ thấy mơ hồ.

Cô không nhìn thấy được bất cứ thứ gì, nhưng có một hình bóng chợt thoáng hiện ra trong đầu.

Cô hốt hoảng, vội vàng đứng dậy.

- Tiểu Tịch, cậu sao thế?

- Không...không có gì.

Hay là không nói đến chuyện này nữa, đi tìm thứ gì đó ăn đi.

Tử Lý nghe đến ăn là quên ngay những chuyện khác, miệng cười toe toét:

- Được.

Chẳng phải là con phố ẩm thực nổi tiếng nhất vùng à? Không đi thì hơi phí rồi!

Vừa đi được hai bước, Hà Tịch nhìn thấy cô bé bên cạnh bị vấp ngã liền tốt bụng đỡ nó dậy.

Ai ngờ vừa ngẩng dậy liền thấy mặt nó lem nhem, hai mắt đỏ hoe.

Tử Lý nhìn xung quanh, không thấy có ai để ý đến nó.

- Bố mẹ nó đâu rồi?

Một đứa trẻ 3 - 4 tuổi lại lang thang một mình ở chốn đông người rất nguy hiểm.

Nhìn cách ăn mặc không giống với trẻ mồ côi.

Váy và giày đều rất mới, ngay cả kẹp tóc trên đầu cũng không phải là thứ rẻ tiền ngoài chợ.

Hà Tịch nhìn dáng vẻ nó sợ hãi liền nhẹ nhàng hỏi:

- Em gái nhỏ, bố mẹ em đâu rồi?

Hai hạt nước mắt lăn dài trên má.

Hà Tịch vội đem khăn ra lau sạch sẽ vết bẩn trên mặt, dịu dàng an ủi:

- Ngoan, đừng khóc.

Nói cho chị nghe em tên gì?

Nó mếu máo hồi lâu, sau cùng mới đáp:

- Đoá...Đoá.

Cô bế nó lên, lo lắng nhìn xung quanh.

Tử Lý thấy vậy liền ngăn lại:

- Cậu làm gì vậy? Ở nơi đông người thế này, tùy tiện bế một đứa trẻ rất nguy hiểm.

Hà Tịch cũng biết, nhưng nhìn nó đáng thương như vậy, thật không nỡ làm ngơ.

- Vậy phải làm sao đây?

- Đi tìm người thân của Đoá Đoá.

Tử Lý bất lực vỗ trán.

Khu phố lớn, lại đông đúc thế này...biết đi đâu tìm người thân cho nó đây? Chỉ có điều nhìn một chút, đứa trẻ này cũng quá đáng yêu rồi.

Hai má mũm mĩm, đỏ như trái cà, cái miệng chúm chím, giống như một cục bông vậy.

- Hay là đừng tìm nữa, trực tiếp đưa nó về nhà nuôi!

- Hay là thế nhỉ?

Hai người cười rộ lên.

Đoá Đoá hai mắt ngây thơ, không hiểu chuyện gì.

Hà Tịch lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, bắt đầu nghiền ngẫm.

Ở đây có tới hàng nghìn người, cũng không thể tìm đến từng người để hỏi.

Chợt tiếng nhạc vang lên, sôi động và bừng sáng.

Hà Tịch không nghĩ ngợi mà theo đến nơi phát ra tiếng nhạc.

Một nhóm nhạc đường phố với đủ các loại dụng cụ và loa cỡ lớn rất thích hợp để thu hút sự chú ý.

Bọn họ rất kiên nhẫn đợi.

Dù sao cũng phải lịch sự, chờ người ta biểu diễn xong hẵng nhờ gì thì nhờ.

Thấy Đoá Đoá xoa bụng, cô liền hỏi:

- Đói rồi à?

- Đói...

Tử Lý mím chặt môi, cam chịu chạy đi tìm mua bánh.

Kết quả ôm một hộp bánh to chà bá trở lại, Hà Tịch vừa cho Đoá Đoá ăn vừa chờ đợi.

Tử Lý mệt mỏi ngồi sụp xuống đất.

Rất lâu sau đó, ca sĩ hát xong, nhạc ngừng phát.

Hà Tịch thấy cơ hội đã tới liền bế theo Đoá Đoá tiến lại gần.

Sau khi nghe chuyện, nhóm nhạc bọn họ đáng giá các cô một lượt, rồi cầm micro đứng ra trước đám đông:

- Mọi người, chúng tôi có một người bạn tìm thấy một đứa trẻ đi lạc.

Mong là ai bị lạc mất con trẻ hãy tới góc trái quảng trường tìm người.

Loa được bật hết cỡ, với âm lượng thế này thì cách khá xa cũng có thể nghe được.

Cô tin tưởng sẽ có thể dựa vào nó mà tìm được người thân giúp Đoá Đoá.

Chỉ có điều chờ rất lâu vẫn không thấy ai tìm tới.

Đừng nói là Tử Lý, đến Hà Tịch cũng thấy nóng hết ruột gan.

Nếu quá lâu vẫn chưa có ai tìm đến, vậy chỉ còn cách báo công an thôi.

Chợt Đoá Đoá đòi đi vệ sinh.

Không còn cách nào, Tử Lý đành phải ở lại chờ người.

Một mình cô bế theo Đoá Đoá đi tìm nhà vệ sinh.

Người đông nườm nượp, bế một đứa trẻ chen chúc trong đám đông đúng là trải nghiệm khủng khiếp...

Bên này sau khi Hà Tịch vừa đi liền có người hớt hải chạy tới.

Không phải một hai người, mà là những bốn người.

- Đoá Đoá! Đoá Đoá!

Tử Lý khi nhìn rõ mọi người liền trợn tròn hai mắt:

- Hàn Lập!

Còn có cả Tiểu Ni, Châu Bích và...Dương Minh...

Nghe bọn họ kể lại đầu đuôi sự việc, Tử Lý chỉ hận không thể đem tất cả ném xuống sông.

- Không ngờ Đoá Đoá lại là em gái của Hàn Lập...!Mấy người các cậu lại có thể để cho một đứa trẻ bốn tuổi đi lạc? Các cậu có còn là người không?

Cũng còn may là gặp được Hà Tịch, nếu là người khác ai lại tự đâm đầu vào rắc rối chứ!

Hàn Lập liên tục lắc mạnh vai Tử Lý hỏi:

- Hà Tịch cậu ấy đâu rồi? Mau nói đi!

- Tôi không biết, cậu ấy chờ lâu quá nên bế theo Đoá Đoá đi rồi.

- Mau gọi cậu ấy trở lại!

- Điện thoại cậu ấy hết pin, gọi không được.

Hàn Lập ngồi sụp xuống đất, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hai mắt đỏ hoe.

Dương Minh cuối cùng cũng lên tiếng:

- Đừng đùa nữa.

Hàn Lập đã đủ lo lắng rồi.

Tử Lý không vui nhìn cậu, quay xuống nói với Hàn Lập:

- Đùa thôi.

Tiểu Tịch đưa Đoá Đoá đi vệ sinh, lát nữa sẽ trở lại.

Hàn Lập vẫn chưa yên tâm, nhất quyết đứng dậy đòi chạy đi tìm Đoá Đoá.

Nếu con bé có chuyện gì, cậu ta sống không nổi mất.

Tiểu Ni vội ngăn lại:

- Cậu đã rất mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi đã.

Tử Lý chẳng phải nói rồi sao, lát nữa cậu ấy sẽ trở lại.

Hết cách, Tử Lý đành đem điện thoại ra gọi cho cô.

Kết quả là không thấy bắt máy.

Hàn Lập liền sốt sắng.

Dương Minh giữ cậu ta lại nói:

- Cậu ở đây nghỉ đi.

Tôi và Tiểu Ni sẽ đi tìm.

- Vậy...còn tôi?

- Châu Bích cậu không thuộc đường, ở lại với hai người họ đi.

Hà Tịch vất vả đưa được Đoá Đoá đến nhà vệ sinh công cộng.

Nhưng người xếp hàng dài đến tận cửa.

May thay một người phụ nữ thấy cô bế theo đứa nhỏ liền tốt bụng nhường lại chỗ.

Lúc Dương Minh tìm đến nơi đang thấy Hà Tịch ngồi trong góc vỗ về ru cho Đoá Đoá ngủ.

Con bé ngủ rất ngoan.

Cậu bước tới, Hà Tịch tưởng rằng bản thân bị hoa mắt.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, nghe Tử Lý kể hết mọi chuyện, cô chỉ có thể cảm thán thế này quá trùng hợp rồi.

- Để tôi.

Giọng nói của cậu cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

Đoá Đoá được Dương Minh bế lên từ tay cô, vai hơi run.

Hà Tịch mệt mỏi đứng dậy, tay của cô đã ê ẩm hết rồi.

Cô cởi áo khác đem choàng lên người cô bé.

Bọn họ cứ đi như vậy, không ai nói với ai lời nào.

Đến đoạn đông người, Hà Tịch khó khăn chen chúc trong dòng người, bất thình lình được một bàn tay ấm áp nắm lấy dắt đi.

Qua dòng người đông đúc bàn tay của cậu dần buông khiến cho cô lưu luyến không thôi.

Hà Tịch nhìn chàng trai trước mặt, dù ấm áp hay lạnh lùng thì vẫn luôn là điều khiến cô xao xuyến.

Hàn Lập kích động chạy tới cướp Đoá Đoá từ tay Dương Minh.

Cậu ta ôm chặt cô bé, hai hàng nước mắt chảy dài:

- Tiểu tổ tông của anh ơi! Cuối cùng cũng tìm được em rồi!

Đoá Đoá giật mình tỉnh giấc, sau khi nhìn kỹ gương mặt quen thuộc liền đưa tay lên nhéo mũi cậu ta.

- Anh trai!

Cậu ta hạnh phúc vô cùng, hỏi han Đoá Đoá rất nhiều.

Nhưng cô bé lại không nghe lọt tai, mắt đảo liên tục, cuối cùng dừng lại trên người Hà Tịch.

Đoá Đoá đưa tay ra với cô, ánh mắt chờ mong.

Hàn Lập bày ra vẻ mặt như bị con nhà người ta đá, hai mắt tối thui đưa cô bé sang cho Hà Tịch.

Hà Tịch tuy tay vẫn còn nhức mỏi, nhưng cũng không nỡ từ chối, đón lấy cô bé.

Hàn Lập biết ơn nói với cô:

- Hà Tịch, cảm ơn cậu! Nếu không có cậu, giờ này không biết đã sảy ra chuyện gì rồi! Thật lòng cảm ơn cậu!

Cô xua tay:

- Không có gì, đừng nghĩ ngợi nhiều.

Tử Lý bĩu môi:

- Đoá Đoá cứ dính lấy cậu như vậy, chúng ta về kiểu gì?

Hà Tịch lắc đầu, cái này cô cũng không biết.

- Đi ăn tối đã.

Mọi người đều chưa ăn gì đúng không?

- Tất nhiên là chưa!

Tử Lý nói dối mà không biết ngượng mồm, cùng với Hàn Lập nghe Tiểu Ni nói đến ăn là tinh thần phấn chấn, hai mắt sáng rực.

- Chúng ta đang ở trong khu phố ẩm thực đó...!Gần đây có một quán ăn rất được!

- Vậy thì đi thôi.

Tôi đói đến muốn ngất rồi.

Hàn Lập sau cơn hoảng loạn đã trở lại trạng thái bình thường nhất của một "thực thần", cùng với Tử Lý vừa đi vừa bàn xem nên ăn món gì, uống thứ gì...

Tất cả mọi người không vướng bận, bước đi rất nhanh.

Chỉ có Hà Tịch là vất vả ôm Đoá Đoá bị tụt lại phía sau.

Dương Minh trên tay vẫn cầm áo khoác của cô, sau khi Châu Bích hỏi mới nhận ra.

Cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hà Tịch bước đi chậm chạp.

Đoá Đoá ngồi trên đùi Hà Tịch, mắt đảo liên hồi.

Một bàn ăn thịnh soạn được bày ra.

- Hôm nay Hàn Lập tôi mời mọi người, cứ tự nhiên!

- Được đó, vậy chúng tôi không khách khí đâu!

Dương Minh từ bên ngoài bước vào, mang theo hai hộp sữa, đặt cùng với áo của cô ở trên bàn.

Cậu không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng ngồi ăn xuống cơm.

Trong khi mọi người nói chuyện rôm rả, Hà Tịch phải bón cho Đoá Đoá ăn no rồi mới tới lượt mình.

- Các cậu đã tìm được trường đại học nào chưa?

- Tìm được rồi.

- Một năm qua có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng cũng rất vui vì gặp được mọi người.

- Nghe cậu nói tôi xúc động muốn khóc luôn đó!

- Phải rồi, Châu Bích mới vào tưởng rất khó gần, không ngờ thời gian dài cũng thường xuyên đi chung với mọi người.

Nghe Tử Lý nói vậy, Châu Bích ngẩng lên, vô tình liếc qua Dương Minh:

- Tôi...có khó gần à?

Dương Minh đặt đũa xuống, cầm cốc nước lên nhưng chưa vội uống, miệng là nói với Tử Lý nhưng mắt lại hướng về người bên cạnh kia, giọng điệu châm chọc:

- Cũng không khó gần bằng lớp trưởng của cậu.

Tay Hà Tịch khựng lại, dừng lại trong khoảng không.

Tử Lý hắng giọng:

- Tiểu Tịch khó gần chỗ nào? Ai cũng có thể nói vậy, chỉ có Dương Minh cậu là không được.

Cậu ấy tốt với cậu còn hơn với tôi, sao lại có thể nói ra lời đó chứ?

Hà Tịch sợ người như Tử Lý một khi nổi hứng sẽ nói không ngừng, đôi lúc sẽ nói ra mấy chuyện không nên nói.

Cô ho nhẹ:

- Có lẽ là tớ khó gần thật.

Cậu ăn đi, không cần tranh cãi với người ta.

Tử Lý ném cho Dương Minh một cái nhìn khinh bỉ.

Dương Minh có nghĩ thế nào cũng không thấy đúng, kể từ khi gặp cậu, ánh của của Tử Lý chỉ toàn là sát khí.

Tiểu Ni thấy không khí không tốt liền nửa đùa nửa thật trêu:

- Gần đây thấy Châu Bích và Dương Minh ngồi cùng nhau, hai người thân thiết từ bao giờ vậy?

Mắt Châu Bích đầy ý cười.

- Tôi...chỉ là nhờ cậu ấy chỉ bài.

Cũng nhờ thế mà điểm số được nâng cao.

- Thì ra là vậy.