Tối nay, vẫn là Dương Dương đưa tôi về nhà. Cậu là thầy thuốc gia đình của tôi, cũng là bạn thân chơi từ nhỏ tới lớn. Mỗi lần tôi bị thương, cậu ấy nhẹ nhàng chữa vết thương cho tôi, rồi nắm tay tôi đưa ra ngoài cửa. Cuối cùng, cậu ấy đứng sau cửa nhìn tôi bị Vân Tường mắng nhiếc, sau đó cậu đau lòng đi ra, vỗ đầu tôi, đưa tôi về nhà.

Tạm biệt Dương Dương, dưới sự ngập ngừng muốn nói lại thôi của cậu, tôi gật đầu, coi như cho cậu viên thuốc an thần, cũng tự cho mình một viên thuốc mê.

“Yên tâm đi, Dương Dương, mình là A Thảo, tuyệt đối là một ngọn cỏ kiên cường, không có ngọn gió cơn mưa nào có thể thương tổn mình.”

Sự coi thường, vứt bỏ của Vân Tường, với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là gió thổi mưa rơi.

Không thể quấy nhiễu tôi.

Không thể quấy nhiễu tình yêu của tôi với anh.

Khi vào nhà, quả nhiên chỉ một màu đen.

Vân Tường không về. Kết hôn ba năm, anh tự có nơi ở của mình, còn tôi, chỉ có thể tổn thương chính mình, đổi lấy một chút chú ý của anh.

Tách…

Khi tôi mở cửa, đèn đột nhiên sáng lên.

Tôi mừng rỡ ngẩng đầu, sau đó lại cúi gằm. Hóa ra là quản gia, bác Trương.

“Tiên sinh không về ạ?” Tuy đã biết đáp án, nhưng lúc này, tôi vẫn khăng khăng muốn hỏi một câu.

Ngoài dự liệu, bác Trương lắc đầu, liếc lên trên tầng. Khuôn mặt luôn từ ái của bà mang theo sự do dự và lo lắng, còn tôi không quan tâm, tôi chỉ vui vẻ vì một chuyện.

Vân Tường ở trên tầng.

Vân Tường ở nhà.

Hưng phấn và hạnh phúc tràn vào khắp người tôi, tôi chẳng màng gì hết, mặc kệ vết thương, không cần biết nguyên nhân, chẳng để ý đến mọi thứ.

Tôi chạy lên tầng.

A, Vân Tường.

Vân Tường tôi yêu.

Vết thương trên chân khiến tôi đau đớn, lưng cũng rịn mồ hôi lạnh, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi đẩy cửa.

Đón tiếp tôi là gương mặt lạnh lùng của Vân Tường, giống như mỗi phút mỗi giây trong dĩ vãng.

Nhíu mày, mắt lạnh liếc tôi một cái.

“Cô tới vừa lúc, tôi có việc tìm cô.”