Tổng giám đốc đối với nàng cúi đầu, ba năm trước đây khi nàng tham gia phỏng vấn, cũng mơ mộng một ngày nào đó sẽ có một màn như vậy, nhưng mà nàng có muốn hắn giải thích làm gì đâu?

Nàng thủy chung vẫn luôn muốn một ngày rồi sẽ chiếm được trái tim của hắn, nhưng cuối cùng cũng không thể thực hiện được điều đã nói, cũng chỉ hy vọng thường nhìn thấy hắn cười, như vậy cũng đủ khiến nàng càng yêu hắn nhiều hơn, nhưng là hắn không ngừng đối với nàng giải thích, mặt mày nhăn như vậy, đây không phải điều nàng cần.

"Anh chưa từng có yêu em sao?" Nàng nghe thấy chính mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, một vấn đề đã sớm biết đáp án.

Hắn không thể ngẩng đầu, ưu thương của nàng rõ ràng như vậy, hắn không đành lòng xem." Anh.... Đem em trở thành người nhà, trở thành anh em."

"Khó trách anh không bao giờ nghĩ muốn em, anh đối với em cũng không phải đối với một nữ nhân chân chính, mà cô ấy mới là người anh cần." Nếu hắn có thể nhiệt tình thêm một chút, có lẽ người mang thai sẽ là nàng, sẽ không có bên thứ ba thừa dịp chen ngang vào.

Nghĩ đến đây nàng thấy chính mình cũng tỉnh táo được vài phần, kỳ thật nàng cũng có một phần trách nhiệm, nếu không hắn như thế nào lại gây lên chuyện bên ngoài như vậy.

Hắn không nói gì, nàng nói trúng bí mật nội tâm của hắn rồi, hắn với nàng ở cùng một chỗ cảm giác thực thả lỏng, thực thoải mái, nhưng lại thiếu chất xúc tác khiến lửa cháy, hắn thậm chí không biết nên ra tay từ đâu, nếu có chỉ sợ hôn sự sau này cũng chỉ vì đứa nhỏ mà làm.

Nhìn biểu tình cam chịu của hắn, nàng hoàn toàn tỉnh mộng, nàng thở sâu nói:" Em sẽ thông báo cho khách sạn cùng quan khách, tối mai hôn lễ hủy bỏ."

Nàng quyết định buông tay, kỳ thật nàng cũng không còn sức lực mà chiến đấu nữa, hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, như vậy ít nhất giữ lại một cái kết thúc hòa bình đi.

"Không, việc này hắn nên để anh làm." Có thế nào cũng không nên để nàng đối mặt, đều là lỗi của hắn!

Nàng lắc đầu." Tất cả mọi việc đều là em liên lạc, trừ bỏ em, chẳng ai biết nên làm thế nào để hủy bỏ."

Câu trả lời của nàng làm cho hắn càng thêm đau lòng, hắn đem tất cả mọi việc cho nàng xử lý, nhưng cũng chính hắn phá hủy hoàn toàn, hắn chưa từng nghĩ tới mình có thể tàn khốc như vậy, xuất thân là cô nhi từng làm cho hắn nghĩ đến toàn bộ thế giới đều nợ hắn, mà nay lại sáng tỏ một việc, hắn nợ nàng mới chính là toàn bộ thế giới.

"Có chuyện em xin anh, hai người không cần kết hôn quá sớm, cho em một chút thời gian thích ứng, được không?"

Lúc trước thời điểm cùng hắn công khai, giới truyền thông đeo đuổi không ngừng nghỉ, mà nay có một tin tức lớn như vậy, bọn họ như thế nào lại không đào đến chỗ sâu nhất?

Người nhà nàng nhất định sẽ chịu liên lụy, nàng phải tận lực bảo hộ bọn họ.

"Anh hiểu, ít nhất nửa năm sau anh mới có động tác." Hắn không có khả năng lập tức công bố chuyện với Nhan Tư Gia, cho dù là vì đứa nhỏ, hắn cũng không nên lại làm cho Hà Tĩnh Đình chịu thương tổn nhiều hơn.

"Cảm ơn anh." Nàng nhắm mắt lại sau đó mở mắt ra, hắn còn đang ở trước mắt, không có thay đổi, nhưng là xa xôi không thể với tới được.

Hắn cho tới bây giờ cũng không thuộc về nàng, lại như thế nào có thể mất đi được đây?

Đều là do nàng rất đơn thuần, yêu như vậy chỉ có trong mộng tưởng, vương tử thì chỉ có cùng công chúa mới xứng đôi, những nữ tử bình thường như nàng chỉ có thể ở dưới đài khom lưng cúi chào.

Hắn nhìn ra được nàng cắn môi run rẩy, vẫn là cố nén cảm xúc, hắn nhịn không được nói:" Tĩnh Đình, em có thể đánh mắng anh, em không cần phải nhẫn nãi như vậy, anh xin em!"

Nàng không có dư khí lực cũng không nguyện ý làm như vậy, nàng cũng không hận hắn, chính là thật đáng tiếc, mộng đẹp cơ hồ sắp thành sự thật nhưng lại tỉnh trong một khắc khó khăn nhất, còn tàn cục muốn thu thập, về phần bi thống thương cảm không cần phải gấp gáp, sau này còn có cả một đống thời gian cứ từ từ mà thể nghiệm đi.

"Bồi Nghị...... Em chúc anh hạnh phúc, bình an, khỏe mạnh, vui vẻ."

Hắn cơ hồ á khẩu không trả lời được, nàng như thế nào còn có thể đối với hắn tốt như vậy?

Tình yêu của nàng rốt cục sâu đậm đến đâu?

Có lẽ hắn chưa từng chân chính hiểu nàng, ở trước mặt nàng hắn có vẻ thật nhỏ bé." Cảm ơn..... Em cũng phải bảo trọng chính mình."

"Em sẽ làm như vậy, nếu không còn chuyện gì, anh có thể đi về trước không? Em nghĩ muốn nghỉ ngơi." Nước mắt của nàng không muốn cho hắn thấy, sẽ chỉ làm cho hắn cảm thấy áy náy, nàng không tính sẽ làm vậy để tra tấn hắn.

"Nếu thân thể em không thoải mái, tùy thời nói cho anh biết." Nàng vốn rất gầy, hắn sợ nàng không chịu nổi đả kích, vạn nhất ngã bệnh thì làm sao bây giờ?

"Cho dù em sinh bệnh, anh cũng không thể tới chiếu cố em, anh không thể làm cho mẹ của đứa bé thương tâm, em một người khổ sở, ít nhất cũng làm cho ba người vui vẻ." Nàng nhìn được sự quan tâm trong mắt hắn, ít nhất hắn đối với nàng còn có quan tâm, bọn họ không cần cãi nhau, không cần cừu hận, cho dù thời điểm tách ra, cũng sẽ không quên tâm tình quý trọng lẫn nhau, như vậy là tốt rồi.

"Tĩnh Đình, anh.... Anh....." Hắn nghẹn ngào, cư nhiên là hắn muốn khóc, cư nhiên là hắn hốc mắt phiếm hồng, hắn vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, nàng có thể thương hắn nhiều như vậy!

Trên đời này rốt cuộc cũng không tìm thấy người thứ hai như nàng!

Nàng mỉm cười suy yếu, nhưng vẫn là mỉm cười." Em yêu anh, em sẽ vì anh làm một việc cuối cùng, chính là từ nay về sau sẽ không liên lạc với anh nữa."

"Thực xin lỗi....." Hắn rốt cuộc khắc chế không được, vươn tay đem nàng gắt gao ôm, tại đây, một thân hình mảnh khảnh nhưng lại cất giấu một tình yêu ấm áp lớn cỡ nào, hắn thật may mắn mới có thể gặp được nàng, thật đáng tiếc khi phải rời khỏi nàng.

Nếu có kiếp sau, hắn nguyện làm nô bộc cả đời của nàng, tùy nàng đến trừng phạt hắn, trả thù hắn, như vậy hắn mới cảm thấy có chút nhẹ lòng.

Nàng nhắm mắt lại, cảm thụ cái ôm nhiệt liệt của hắn, đây là lần đầu tiên hắn kích động ôm nàng như vậy, từ trước đến nay nàng khát vọng nhưng không với được, lại ở thời điểm này mà xảy ra, nàng bỗng nhiên có điểm mềm nhũn, nguyên lai bị đôi tay cường lực bao vây lại tốt đẹp như vậy, tim hắn đập mạnh như vậy, nhanh như vậy, tất cả đều là vì nàng.

Thời gian a, có thể vì nàng mà tạm dừng một lát hay không? Nàng muốn tinh tế cảm thụ, để nhớ thật lâu, ngày sau mới có sức lực để trở về như cũ.

"Có thể.... Hôn em được không? Có thể một lần nói anh yêu em được không?" Nếu nàng còn có một hy vọng xa vời, chính là hưởng thụ cảm giác một lần nhận được tình yêu.

"Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu em!" Hắn từ sâu trong trái tim điên cuồng gào thét lên, cúi đầu hôn nàng thật sâu, cơ hồ hôn được chính nước mắt của mình.

Nàng nhắm hai mắt lại thở dài, a, giờ phút này nàng hạnh phúc cỡ nào, hắn đang nói yêu nàng, còn nói những ba lần, cho dù là nói dối, nàng cùng sẽ cho là nói thật.

Có được đoạn thời gian ngắn nhưng lại rất đẹp này, cho dù sinh mệnh từ nay về sau mịt mùng như đêm tối, nhưng cũng là đã từng có một tinh quang sáng lạn.

Nàng hẳn là thỏa mãn, một nữ nhân chưa từng nhận được tình yêu, có thể may mắn cỡ nào trong thời khắc cuối cùng nhận được sự cảm kích hoài niệm của nam nhân, nàng tin tưởng hắn sẽ nhớ rõ ràng, nghĩ sẽ phải rời bỏ hắn nàng liền cảm thấy tiếc nuối.

Đủ, người bình thường như nàng, có thể trở thành sự tiếc nuối duy nhất trong sinh mệnh hắn, đã là vinh hạnh cao nhất.

"Cảm ơn anh, hẹn gặp lại." Nàng nhẹ nhàng đẩy ra khỏi cái ôm ấp của hắn, khiến cho thời khắc dừng lại này thật hoàn mỹ, không có chửi mắng, không có công kích, bọn họ chia tay thật nhẹ nhàng ôn nhu làm sao.

"Đáp ứng anh, em phải sống thật tốt, thật tốt......" Hắn phải không ngừng hít sâu, mới có thể nhịn xuống không cho mình rơi nước mắt.

"Ân! Anh không cần lo lắng, anh cũng phải sống thật tốt." Nàng lại đối với hắn mỉm cười, chỉ nguyện hắn nhớ kỹ những gì tốt đẹp nhất của nàng.

Từ Bồi Nghị tìm không ra lời để nói, mở miệng sợ sẽ khóc, cuối cùng lại chỉ có thể nhìn nàng thật sâu, cúi đầu xoay người rời đi.

Đây là lần đầu tiên, hắn không nghĩ muốn rời đi nhưng lại không thể rời đi, thời điểm nói yêu nàng vừa rồi, hắn cảm thấy chính mình thật sự yêu thương nàng, môi nàng run run, ánh mắt của nàng chứa sương mù, làm trái tim hắn như thế nào lại không vướng bận nàng?

Ngày sau cho dù hắn cùng Nhan Tư Gia kết hôn sinh con, chỉ sợ vẫn là luôn nhớ đến vị hôn thê cũ cùng với đêm chia tay này.

Nhưng mà hắn đã hoàn toàn thương tổn một nữ nhân, sẽ không thể lại cô phụ một nữ nhân cùng đứa nhỏ khác, hắn phải lựa chọn một con đường đi, cho dù có bao nhiêu tàn nhẫn.

Ngoài cửa, tiếng bước chân rời xa, hơn nữa sẽ không quay trở lại, Hà Tĩnh Đình đi đến cửa sổ đợi vài phút liền nhìn thấy hắn cúi đầu đi ra khỏi khu nhà trọ, tấm lưng kia có khả năng là món quà cuối cùng dành cho nàng, từ đầu đến cuối hắn cũng không quay đầu lại một lần, chưa từng phát hiện ở nơi này còn có sự chờ đợi của nàng.

Hắn ngồi trên xe, không bao lâu thì lái đi xa, nàng vẫn nhìn, vẫn nhìn, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa, sau đó nàng ngâm nga, bài hát mà nàng thuộc nhất, cũng là bài hát mà nàng thấy phù hợp với nàng nhất—

"Tôi nhìn thấy được trái tim của anh, tất cả những gì trải qua giữa anh và tôi cũng chỉ như một bộ phim điện ảnh đã kết thúc.... Anh không thương tôi, cứ việc như thế, anh vẫn là bỏ rơi tôi đi..... Mang theo cả trái tim của tôi...."

Nước mắt chảy ra, nàng rốt cục cũng làm cho chính mình khóc, không có người phát hiện, sẽ không khiến cho ai cảm thấy phức tạp, khó chịu.

Có yêu, hoa nở rồi sẽ tàn, từ nay về sau chính là yên tĩnh cùng hoang vắng, nàng sẽ mang theo những kí ức này chìm nổi trong biển người, cho đến ngày hôn mê.

Nhân sinh không như ý, trên đời không có gì là hoàn hảo, ngay cả ở thời điểm tâm can đau đớn nhưng cũng không thể để bản thân tự buông lỏng mà nhấm nháp nỗi đau, bởi vì hôn lễ này không phải chỉ có mỗi nam nữ nhân vật chính, còn có rất nhiều người liên quan khác.

Lau đi nước mắt, Hà Đĩnh Tình đành phải lấy điện thoại gọi vài cuộc, thông báo cho nhà hàng khách sạn hủy bỏ tiệc cưới, còn có thợ trang điểm, thợ chụp ảnh, cùng dàn nhạc, công ty cho thuê xe.

Điện thoại vừa thông, nàng nói thẳng hủy bỏ hôn lễ, xin đối phương giữ lại tiền đặt cọc, nếu cần phải bồi thường thì đều có thể, thành thật xin lỗi đã tạo nên cục diện phức tạp.

Thực may mắn, cơ hồ mỗi người đều nói không có vấn đề gì cả, chỉ cần tiền đặt cọc là được rồi, bọn họ đều là những người hiểu chuyện không có truy hỏi nguyên nhân, vừa nghe đến giọng nói nghẹn ngào của cô dâu, đa phần đều đoán được nàng là chịu ủy khuất.

Bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, mặc kệ là nhà trai hay nhà gái hủy hôn bên còn lại luôn là chịu khổ nhiều nhất.

Đối với bạn bè người thân của hai bên, trước mười hai giờ Hà Tĩnh Đình gửi đi trăm tin nhắn ngắn—

"Thực xin lỗi, hôn lễ buổi tối ngày mai hủy bỏ, xin ngài không cần phải một chuyến tay không, phi thường có lỗi.

Từ Bồi Nghị, Hà Tĩnh Đình kính thượng. "

Đây là lần cuối cùng đi?

Tên của hai người bọn họ đặt cùng một chỗ, từ nay về sau sẽ không còn quan hệ, không còn ràng buộc.

Hà Tĩnh Đình đêm tin nhắn này lưu lại hộp thư, làm như đó là một vật ký niệm, làm như bọn họ vẫn là một đôi.

Tin nhắn được gửi đi mọi người bị dọa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Ngày mai phong bao lì xì, âu phục tây trang đều đã chuẩn bị tốt, cư nhiên tại thời điểm này là nói hủy?

Mọi người đều lấy gọi điện hỏi nhưng thủy chung không ai tiếp, chú rể cùng cô dâu đều tắt điện thoại!

Di động vừa đóng, lại tiếp tục vang lên, Hà Tĩnh Đình biết, đó là người nhà của nàng gọi tới, quả nhiên là mẹ của nàng Lí Thu Nghi, câu đầu tiên liền hỏi:" Phát sinh chuyện gì? Có phải hay không con sinh bệnh? Hay là nó có cái gì ngoài ý muốn?"

Hà Tĩnh Đình trả lời coi như bình tĩnh:" Con không sao, anh ấy cũng không có việc gì, nguyên nhân không kết hôn chính là bởi vì anh ấy không yêu con."

"Nó không yêu con?!" Lí Thu Nghi nghĩ đến hư đầu cũng không nghĩ đến loại nguyên nhân này, đương nhiên vợ chồng tình cảm là rất trọng yếu, nhưng lại ngay thời điểm này, như thế nào lại bởi vì nguyên nhân không yêu mà kêu hủy bỏ?

"Ân, giữa hai người một bên không yêu thì không thể kết hôn." Nàng sớm hiểu được đạo lý này, chỉ đổ thừa nàng không muốn mở mắt thấy rõ.

"Buổi tối trước kết hôn một ngày, nó mới phát hiện ra nó không yêu con, không thể kết hôn với con?!"

"Đúng vậy, có điểm đã quá muộn." Nếu nói Từ Bồi Nghị có sai, khả năng liền sai ở chọn thời cơ không tốt, mọi người nhất thời không thể tiếp nhận.

"Con như thế nào còn có thể bình tĩnh như vậy? Con hẳn là phải cùng nó tranh cãi, nháo nó, cho dù dùng cưỡng bức cũng phải buộc nó kết hôn! Làm thế nào cũng được, còn có phải khiến nó lâm vào cảnh không còn đường sống!" Lí Thu Nghi rốt cuộc bạo phát, mọi người tha thiết cỡ nào chờ mong một ngày này, cuối cùng lại là kết cục vỡ tan thế này!

"Mẹ, thực xin lỗi, con làm không được, bởi vì..... Con yêu anh ấy."

Những lời này làm cho Lí Thu Nghi trầm tĩnh, con gái đau khổ bi thương thế nào lòng bà biết, bà trừ bỏ là một người mẹ cũng là một nữ nhân, như thế nào lại không hiểu cái loại đau thương này? "Tĩnh Đình, con so với ai khác đều rất khổ sở?"

"Ân..." Nàng bắt đầu khóc nức nở, đối với mẹ không cần phải kìm nén giữ lại, muốn khóc liền khóc đi, nước mắt đều chảy tới cùng tâm can đau đớn hòa lẫn vào nhau.

"Mẹ đã biết, con không cần lo lắng chuyện ở nhà, ba con cũng mau nổi điên rồi, nhưng là mẹ sẽ xử lí." Lúc này Lí Thu Nghi làm tất cả cũng chỉ vì con gái, trước cũng chỉ ổn định người thân cùng bạn bè ở nhà, mọi người tức giận cùng thất vọng là khó tránh khỏi, nhưng so với loại đau thương mà Tĩnh Đình phải chịu thì có tính là gì?

"Mẹ, thực xin lỗi..... Con làm cho mọi người phải thất vọng rồi...." Nàng nghĩ đến mẹ nàng đặc biệt đặt làm bộ lễ phục kia, còn có cha, anh trai, em trai đều đi may một bộ tây trang mới, ông bà nội, ông bà ngoại cùng họ hàng thân thích đã sớm bao trọn một chiếc lớn tới Đài Bắc, đương nhiên cũng chuẩn bị rất nhiều rau dưa xanh cùng trái cây, đó đều là quà tặng từ cố hương, chúc nàng tân hôn vui vẻ, hạnh phúc.

Nhưng mà tất cả đều đã uổng phí, hôn lễ sẽ không cứ hành, bọn họ cũng không thể nhìn thấy được bộ dáng nàng mặc áo cưới, không thể thoải mái mà uống rượu mừng, không thể nói với nàng lời chúc phúc, chỉ vì chuyện xưa tình tiết vòng vo gặp một cái nút thắt, nàng có cố gắng như thế nào cũng không có biện pháp vãn hồi.

"Đúng vậy, chúng ta thực rất thất vọng, nhưng mẹ biết chuyện này không phải con nguyện ý, nếu như đến thời điểm con không chống đỡ được, không chuẩn con làm việc gì ngốc." Lĩ Thu Nghi chỉ lo lắng cho bình an của con gái, hôn lễ hủy bỏ tính là cái gì, người chỉ cần còn sống là còn có hy vọng, con gái bà ngoan như vậy, tốt như vậy, còn sợ không tìm được người biết quý trọng sao?

"Con biết, con sẽ sống thật tốt, thật tốt...." Hà Tĩnh Đình nghĩ muốn an ủi mẹ, lại nhịn không được ủy khuất, giống như một đứa trẻ thê lương bi ai khóc rống lên.

"Tĩnh Đình, đừng khóc, không đáng...." Lí Thu Nghi nói xong cũng muốn rớt xuống nước mắt, hòn ngọc quý duy nhất trên tay bọn họ, hẳn là phải được quý trọng, được yêu thương, ông trời có thể nào làm cho nàng phải nhận tra tấn như vậy?

Đêm nay, ở Đài Bắc có người rơi lệ, ở Chương Hóa cũng có người mất ngủ, hết thảy đều vì yêu, nhưng ai cũng không rõ, vì sao yêu lại lợi hại như vậy, nói yêu chính là yêu, mà nói không yêu chính là không yêu, làm cho người ta đau lòng đến cực điểm, đến thời điểm chịu không được muốn mất hết tri giác, muốn chết đi.....

Đêm có dài cỡ nào thì bình minh chung quy cũng sẽ đến, năm giờ rạng sáng, chuông cửa vang lên, Hà Tĩnh Đình ngồi ở góc tường chậm rãi đứng lên mở cửa, đứng ở cửa kia không phải là là nam nhân rời đi đã quay đầu mà là cha mẹ nàng từ Chương Hóa lên Đài Bắc.

Vợ chồng Hà gia nửa đêm liền xuất phát, một đường không nói gì lái xe lên Đài Bắc, cũng vì tham gia tiệc mừng của con gái, nhưng bây giờ đã không còn là việc trọng yếu nữa.

Nhìn con gái hai mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, không cần hỏi cũng biết nàng nàng đã trải qua thời gian một đêm như thế nào, con gái cá tính đều là hướng nội, đứa nhỏ này không biết làm nũng còn chưa tính, lại rất dễ mềm lòng sẽ làm chính mình bị thương.

Vừa vào cửa, Hà Tiến Thiêm đã nói:" Tĩnh Đình, đem hành lý tùy thân vừa thu lại, theo ba mẹ về nhà."

Bọn họ lo lắng con gái một mình ở lại nơi này vạn nhất trong lòng nghĩ quẩn thì làm sao bây giờ?

Bây giờ là giai đoạn thật sự rất khó khăn, thế nào cũng phải trông chừng nàng thật kỹ, tương lai có lẽ là hai, ba năm có thể sẽ khôi phục được như cũ, nhưng chỉ cần người bình an là tốt rồi, bình an chính là phúc.

"Được." Hà Tĩnh Đình cũng không ngoài ý muốn, nàng biết cha mẹ nhất định sẽ rất lo lắng, mà mình cũng không hiểu được chính mình ở lại Đài Bắc còn có thể làm gì?

Công việc đã gửi đơn từ chức, tiền thuê nhà cũng đã đến kỳ hết, nàng nguyên bản chuẩn bị tốt để nghênh đón tất cả, nhưng lại trong phút chốc hủy diệt hoàn toàn.

"Chuyện phòng ở cùng một số việc cần bàn, qua vài ngày mẹ gọi anh cùng em trai người đến xử lý." Vừa nói vừa tiền lên kéo màn cửa sổ, làm cho ánh mặt trời chiếu thấu vào bên trong, nhìn lại trong phòng, tất cả đều thu thập không sai biệt lắm, ai, có thương tâm cũng không thể nào níu giữ lại được.

"Được." Hà Tĩnh Đình bỗng nhiên thấy rất chói mắt, mơ mơ màng màng nghĩ, như thế nào còn có ánh mắt trời?

Nàng còn tưởng rằng mặt trời sẽ không dâng lên, chẳng lẽ nó không biết thế nào là ngày tận thế sao?

"Từ từ rồi sẽ đến, không có việc gì, mặc kệ như thế nào đều có người trong nhà cho con dựa vào." Lí Thu Nghi nắm tay con gái, mẹ con liền tâm, bà biết con gái sẽ hiểu, đời này nàng vĩnh viễn đều có một cái nhà.

"Được." Độ ấm của mẹ theo lòng bàn tay truyền đến, làm nước mắt nàng lại chảy xuống, ba mẹ duy trì bình tĩnh làm cho nàng cảm động lại khổ sở, hôm nay vốn là ngày vui mừng nhất của nàng, người nhà cũng đều vì nàng mà cao hứng vạn phần, lại biến thành ngày đen tối đáng buồn nhất.