Editor: KiL

Rõ ràng hai người đã rất gần nhau, cánh tay Giang Ngư Chu đặt trên lưng Hướng Vãn còn dùng sức kéo cô đến trước người mình, dường như hận không thể đem cả người cô ép vào trong thân thể mình.

Hướng Vãn bị anh hôn đến thở không ra hơi, dưới tình thế cấp bách cắn anh một cái.

Nhưng mà Giang Ngư Chu chỉ dừng lại 0.1 giây, sau đó lại dùng sức cấu xé, mà Hướng Vãn đã không thể tàn nhẫn hạ quyết tâm cắn lần thứ hai.

Hồi lâu sau, Giang Ngư Chu chôn mặt bên cổ cô điều chỉnh lại hơi thở.

Hướng Vãn ngẩng đầu, đặt cằm trên bả vai anh, mắt nhìn trần nhà bị cháy khét, "Giang Ngư Chu, anh làm sao mà vô sỉ như vậy?" Vì lừa cô tới, rốt cuộc là đã bỏ bao nhiêu tiền vốn.

Nhưng mặc dù ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại ngọt ngào, người này mặc dù đã từng khiến cô đau lòng khiến cô khổ sở, thế nhưng vẫn kiên định thích cô không thay đổi, không nói những chuyện trước kia, chỉ riêng chuyện phóng hỏa đốt nhà này người bình thường là không làm được.

Giang Ngư Chu trầm thấp cười một tiếng bên cổ cô, "Không như vậy thì em sẽ chịu tới gặp anh sao? Em cái người phụ nữ này, rõ ràng trong lòng để ý anh muốn chết, lại nhẫn tâm như vậy, phải đợi anh sắp chết mới bằng lòng tới."

"Vậy anh cũng không thể phóng hỏa."

"Anh không có phóng hỏa." Giang Ngư Chu đứng thẳng người, mặt trở lại trước mặt cô, "Cháy là thật, chỉ có điều anh không kịp thời dập lửa mà thôi, mà lại anh cũng thật sự bị thương." Nói xong dựng thẳng một đầu ngón tay bị băng gạc băng bó lắc lư trước mắt cô.

Hướng Vãn nhìn ngón tay kia của anh, bỗng nhiên có loại xúc động muốn mở miệng cắn anh, chút vết thương nhỏ ấy mà còn già mồm trước mặt cô, quả thực là quá không biết xấu hổ.

Lúc này tâm tình của Giang Ngư Chu cực kì tốt, căn bản không cảm nhận được biểu tình biến hóa của Hướng Vãn, anh vỗ vỗ cô ôm lấy cô đi lên tầng, "Lên trên ngồi một lát, chút nữa chúng ta đi ăn cơm." Tình cảnh ở tầng dưới thực sự quá không có tình vị, không thích hợp nói chuyện yêu đương.

Hướng Vãn biết trên tầng có một phòng khách nhỏ bên ngoài phòng của anh, nhưng Giang Ngư Chu lại hết sức quân tử mang cô tới thư phòng.

Anh đi đến ngồi xuống chiếc ghế da trước bàn, Hướng Vãn đứng nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong thư phòng chỉ có một cái ghế.

Cô định dựa vào bên cạnh bàn, lúc này trên eo truyền đến một nguồn lực, cô đặt mông ngồi trên đùi Giang Ngư Chu, "Đừng đứng."

Anh thật đúng là khách khí mà.

Hướng Vãn cắn răng, bởi vì ngồi không chắc nên không khỏi xê dịch cơ thể.

"Đừng nhích tới nhích lui, cẩn thận cướp cò." Mông của cô ngay tại trên đùi anh, cô khẽ động, anh khó tránh khỏi tâm thần xao động, suýt chút đã quên đi chuyện chính.

Hướng Vãn lập tức bất động, trước đó không phải cô chưa được lĩnh giáo người đàn ông này có bao nhiêu cầm thú, huống chi lúc này ánh mắt của cô đã bị hấp dẫn bởi một quyển album ảnh mở ra trên bàn.

Bên trong album đều là ảnh chụp của Giang Ngư Chu trước khi chuyển nghề, trong đó có một tấm ảnh đã lấy ra đặt riêng ở một bên.

"Em xem, anh cũng có ảnh chụp giống như đúc." Giang Ngư Chu cảm nhận được biến hóa của cô, đưa tay cầm tấm ảnh kia lên, đưa đến trước mắt Hướng Vãn.

Vẻ mặt Hướng Vãn ngây ngốc nhìn mình và Giang Ngư Chu mười hai năm trước trong tấm ảnh, sau đó chợt nhớ tới một chuyện cực kì quan trọng.

Cô nghiêng đầu sang nhìn Giang Ngư Chu, "Anh biết từ lúc nào?"

"Lần trước lúc đến cổng trường tìm em." Giang Ngư Chu trả lời nói, mặt cọ cọ vào người cô, trên người cô có một mùi thơm tự nhiên của cơ thể, hoàn toàn dễ ngửi như trước đây, Giang Ngư Chu đến gần cô là tâm tư không biết xoay chuyển mấy vòng rồi.

Có điều trước mắt anh không thể nghĩ đến những thứ linh tinh kia, chính sự quan trọng hơn.

"Sao anh biết?" Lần anh đến cổng trường tìm cô đã qua rất lâu rồi, sao đột nhiên anh lại nhớ đến?

"Mẹ em đến tìm anh, bà ấy đem chuyện trước kia em từng thích anh nói cho anh."

"....." Hướng Vãn không chớp mắt nhìn anh, tràn đầy trên khuôn mặt Giang Ngư Chu là biểu tình thiếu đòn, Hướng Vãn nhìn thấy rất phiền muộn.

"Thì ra em còn nhỏ như vậy đã thích anh, em nói xem lúc em đi học có phải là trẻ hư không?"

"Em là học sinh ba tốt." Hướng Vãn uốn nắn anh, nghĩ nghĩ nói, "Thích lúc đó của em không liên quan gì đến tình yêu nam nữ, đó là một loại sùng bái trên tinh thần."

Giang Ngư Chu đương nhiên hiểu được, chẳng qua tâm lý vẫn rất đắc ý.

"Lúc anh biết em là ai, những ý nghĩ kiên định không thay đổi trước kia của anh đã sinh ra dao động, cho nên anh muốn nói chuyện với em, anh cảm thấy nhất định là anh đã bỏ sót gì đó.

Cho nên sau khi anh gặp mẹ em buổi sáng hôm đó, buổi chiều liền đến cổng trường tìm em."

"Thế nhưng anh cũng không nói chuyện đàng hoàng với em, anh trực tiếp động thủ với em." Hướng Vãn nhắc nhở anh, kì thật biểu hiện ngày đó của cô cũng khá xúc động, bây giờ ngẫm lại, nếu như lúc ấy mình chịu tỉnh táo một chút, có phải sau đó sẽ không có nhiều chuyện như vậy?

"Em không chịu đi theo anh, anh lúc ấy cũng rất tức giận, em giấu diếm anh nhiều chuyện như vậy, dẫn đến anh không thể lí trí làm ra phân tích, khiến cho quan hệ của chúng ta trở nên phức tạp.

Em nói có đúng là nên giáo huấn hay không? Anh đã từng hỏi em nhiều lần như vậy, em đang sợ cái gì, em đều không nói với anh, em nói xem anh có nên tức giận hay không?" Giọng nói Giang Ngư Chu bớt đi miệng lưỡi trơn tru lúc cười nói, cũng thu lại lạnh lùng lãnh đạm khi tức giận, anh tựa như đang ngâm nga một bài thơ, trầm thấp nhẹ nhàng.

Hướng Vãn nghe giọng nói ôn hòa của anh, khó chịu trong lòng cũng chậm rãi lắng lại, cô mở miệng giải thích: "Anh ngay từ lúc đầu chưa từng tin tưởng em, em nói hay không có gì khác nhau sao?"

"Đương nhiên là có khác nhau." Giang Ngư Chu khẳng định nói, thanh âm dừng một chút, sau đó giống như một loại kết luận cuối cùng mà khẳng định nói, "Một cô bé từ nhỏ đã lập chí muốn trở thành người giống như anh thì tuyệt đối không phải là người xấu."

Một câu nói, đủ để chống đói.

Hướng Vãn hít vào một hơi thật sâu, tựa như nghe được lời tâm tình động lòng người nhất thế gian, trong lòng cuồn cuộn bốc lên một dòng nước ấm, lan ra khắp toàn thân, mang theo từng tí hương vị ngọt ngào, trong miệng rõ ràng không có bỏ vào bất kỳ vật gì, thế mà cô như nếm được vị ngọt không cách nào hình dung.

Cô vòng tay lên cổ anh, "Anh là đang khen chính anh sao?"

Tay Giang Ngư Chu đỡ sau gáy cô, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong lồng ngực anh, "Em có thể hiểu như vậy."

Hướng Vãn nhếch khóe miệng cười cười, cúi đầu xuống chủ động hôn lên môi anh.

Ánh mắt Giang Ngư Chu chậm rãi vẩn đục, đột nhiên ôm lấy Hướng Vãn đứng lên, quét đồ trên bàn sang một bên, đặt cô ở trên bàn sách.

Hướng Vãn nắm chặt tay áo của anh, cố gắng ngẩng đầu, "Anh làm gì?"

"Hướng Vãn, em có biết hiện tại anh hận không thể chơi chết em." Giang Ngư Chu cắn răng nghiến lợi nói.

Từ sau lần kia cùng cô trong xe, anh không có chạm qua người khác, bây giờ cuối cùng lại có thể có được cô, Giang Ngư Chu sao có thể tuỳ tiện bỏ qua, anh quả thực hận không thể đem tất cả những lần còn thiếu đều đòi lại trong một lần.

—— —— —— —— —— ——

Qua đi.

Hai người yên lặng dựa sát vào nhau, tay Hướng Vãn lưu luyến trên quần áo trên người anh, lần đầu tiên gặp mặt anh cũng là mặc bộ quần áo như vậy, giờ phút này anh vẫn mặc bộ quần áo này, cũng đã trở thành người thân mật gắn bó nhất trên đời này với mình, bỗng nhiên cảm thấy cả đời này của mình đã viên mãn.

"Em đang nghĩ gì?" Giang Ngư Chu ghé người ôm lấy cô, nhẹ nhàng hỏi bên tai cô.

"Không có gì." Hướng Vãn trả lời nói.

"Một lần nữa." Anh nói, đang chuẩn bị có hành động, bụng Hướng Vãn bỗng nhiên không đúng lúc phát ra tiếng kháng nghị.

Vẻ mặt Giang Ngư Chu ngưng trọng, tiếp đó cười ra tiếng, "Được rồi, đi ăn cơm trước, ăn no rồi tái chiến." Giang Ngư Chu kéo cô lên, ôm cô cùng đi vào phòng vệ sinh dọn dẹp.

Hướng Vãn không thay giặt quần áo, chỉ là dọn dẹp đơn giản một chút, Giang Ngư Chu tắm cũng rất nhanh, đổi một bộ quần áo ra cửa cùng Hướng Vãn.

Giao thông lúc chạng vạng tối rối mù hỏng bét, tâm tình hai người trong xe bình tĩnh, không thấy một chút bực bội, phía trước gặp một cái đèn đỏ, Giang Ngư Chu đạp phanh lại, quay đầu liếc nhìn cô một cái.

Hướng Vãn cười cười với anh, Giang Ngư Chu cũng mỉm cười đáp lại cô, anh đưa tay đến bên Hướng Vãn, cùng năm ngón tay của cô đan xen.

Đèn đỏ chuyển xanh, xe chậm rãi khởi động, cái tay kia của Giang Ngư Chu vẫn không buông ra.

Giang Ngư Chu dẫn Hướng Vãn đi ăn bò bít tết, nơi đến là một nhà hàng Hồng Kông, hoàn cảnh nhà hàng ưu nhã, bầu không khí yên tĩnh, âm nhạc êm dịu chậm rãi chảy xuôi bên tai, đến nơi này, bị hoàn cảnh ảnh hưởng, tiếng nói sẽ không tự chủ được hạ thấp xuống.

"Đợi lát nữa anh còn phải lái xe." Hướng Vãn nhắc nhở Giang Ngư Chu vừa mới gọi nhân viên phục vụ thêm rượu đỏ.

Nhân viên phục vụ ở đây rất có lễ tiết, nghe được khách hàng nữ đưa ra dị nghị, mỉm cười đứng ở một bên.

Giang Ngư Chu không để ý lắm nói: "Chỉ uống một ly."

"Không được." Hướng Vãn quả quyết nói, "Bị cảnh sát giao thông kiểm tra được sẽ phiền phức."

Giang Ngư Chu nhíu nhíu mày, dù bận vẫn ung dung nhìn qua cô, trong đôi con ngươi đen thâm trầm có một chút cảm xúc mờ mịt không rõ ràng, cuối cùng thỏa hiệp quay đầu bàn giao một tiếng với nhân viên phục vụ đứng chờ ở bên cạnh, "Làm phiền anh bỏ rượu đỏ ra giúp tôi, không có biện pháp, cô ấy quản tôi."

Nhân viên phục vụ vừa bấm trên thực đơn điện tử, vừa mím môi cười, "Được rồi, thưa anh."

Hướng Vãn cầm ly nước trên bàn uống một ngụm.

Giang Ngư Chu thay đổi cách ăn cơm nhanh chóng khi thường, lúc này cầm dao nĩa ăn bò bít tết trái lại chậm rãi rất nhiều, trước kia lúc Hướng Vãn cùng ăn cơm với anh cứ cho là anh vẫn là cái người mặc quân trang lúc trước, quân nhân sấm rền gió cuốn, hiện tại nhìn anh, lại cảm thấy anh có mấy phần nho nhã của công tử thế gia.

Ung dung không vội, cao quý thanh nhã.

Có đôi khi khí chất của con người thật sự là trời sinh, lúc Giang Ngư Chu mặc quân trang bạn sẽ cảm thấy quân trang là trang phục đẹp nhất của anh, lúc anh mặc tây phục, bạn lại cảm thấy anh hẳn là nên như thế, cho nên....!Hướng Vãn có chút u ám nghĩ, nếu như lấy quần áo của kẻ lang thang dưới cầu vượt mặc lên người anh, có phải cũng có thể mặc ra đến một phong thái trác tuyệt?

"Em cười cái gì?" Giang Ngư Chu đột nhiên hỏi, cũng đưa tới một ánh mắt không hiểu thấu.

"Không có, không có gì."

Giang Ngư Chu hừ một tiếng, "Không thành thật, đợi chút nữa xử lý em."

Hướng Vãn cũng khẽ hừ một tiếng, đáp lễ anh, "Anh cũng không sợ tinh tẫn nhân vong."

Giang Ngư Chu ngước mắt, "Trữ mấy chục năm, trong một chốc không hết được, cũng không chết được.".