Một câu, bầu trời đột nhiên biến sắc, đồng thời cũng đem những ý nghĩ không thực tế trong đầu Giang Ngư Chu đánh về nguyên hình, anh nhíu nhíu mày, hỏi: "Em nói gì?"

"Tôi nói gì anh nghe không hiểu sao?" Hướng Vãn tức giận nói, trên đường tới cô vẫn luôn kìm nén một ngọn lửa, "Mặt Thanh Dương bị anh hai anh ấy đánh sưng lên rồi, anh đừng nói chuyện này không có chút liên quan gì đến anh?"

"Thanh Dương Thanh Dương, đầu óc em hiện tại trừ Thanh Dương thì không còn gì nữa sao?" Giang Ngư Chu nghe thấy cái tên này liền nén giận, trong ấn tượng của Giang Ngư Chu Hướng Vãn chưa từng không để ý tới hình tượng như thế, hiện tại bởi vì Thanh Dương chạy đến chỗ này hô to gọi nhỏ với anh, quả thực còn thể thống gì.

Cô không biết đây là chỗ nào sao?

"Có vấn đề gì? Thanh Dương là bạn trai tôi, tôi quan tâm anh ấy là tất nhiên, ngược lại là anh rất quái lạ, hai ta đã sớm thanh toán xong, anh dựa vào cái gì hỏi đến chuyện của tôi, còn có, anh lại có lập trường gì đi động Thanh Dương?"

Sắc mặt Giang Ngư Chu tái xanh, mặc dù tùy tùng của anh đã tự lui đến trong phạm vi an toàn, cũng thuần một sắc cúi đầu chủ động tránh đi tình hình cãi nhau của bọn họ, chẳng qua vẫn có người đi đường hoặc ít hoặc nhiều dò xét bọn họ vài lần.

Giang Ngư Chu cảm thấy mặt mo đều mất hết, kể từ khi gặp được người phụ nữ này, mặt mũi của anh vẫn luôn chưa từng được nhặt lên, hôm nay lại càng quá phận, thế mà chạy đến cổng công ty của anh mắng anh, làm cho người cả công ty nhìn trò cười của anh.

Lập tức cũng có chút phát hỏa, chỉ về phía cô nói: "Tôi mới không có thời gian nhàn rỗi đến hỏi chuyện của em, em cho rằng em là ai? Thanh Dương bị đánh liên quan cái rắm gì đến tôi, tôi nếu thật muốn động đến cậu ta thì cậu ta đâu bị đánh một trận đơn giản như vậy? Tôi thấy em quả là một người phụ nữ không thể hiểu được!"

"Anh mới không thể hiểu được, nếu không phải anh truyền ý, bác sĩ Chu có thể đi tìm Thanh Dương, có thể động thủ với anh ấy sao?"

"Tôi truyền ý gì? Cậu ta là anh em của tôi, có chút chuyện nhìn không được đương nhiên sẽ thay tôi trút giận, tôi còn có thể chi phối tự do hành động của người ta hay sao?"

"Nhìn không được?" Hướng Vãn hỏi ngược lại một câu, bỗng nhiên cười lạnh, "Anh ta nếu thật nhìn không được, có quyết tâm trừng ác dương thiện thì hẳn là đánh anh một trận mới đúng."

Giang Ngư Chu tức giận đến lông mày cũng muốn dựng thẳng lên, chỉ về phía cô: "Em người phụ nữ này quả thực không thể nói lí, tôi hiện tại không rảnh nói chuyện tào lao với em, tự mình trở về suy nghĩ rõ ràng đi."

Giang Ngư Chu nói xong phẩy tay áo bỏ đi.

Hướng Vãn cứ thế đứng tại chỗ, trong mắt * cay xè, tòa nhà Giang thị cao vút trong mắt, giống như người khổng lồ ở trước mặt cô, lạnh lùng cười nhạo cô vô tri.

Em cho rằng em là ai?

Cô là ai đây? Trong lòng anh cô vốn chẳng quan trọng gì, trước kia đối với cô chẳng qua là có một chút hứng thú cùng thích, hiện tại hai người sớm đã không còn liên quan, cô sao có thể còn chờ mong anh sẽ đối với cô như trước đây chứ?

Hướng Vãn ngồi xe đến nhà Chu Thanh Dương, Chu Thanh Dương ngồi trong phòng khách xem TV, trong tay còn cầm quả trứng gà lăn qua lăn lại trên mặt, mẹ anh ấy nói làm như vậy có thể tiêu sưng.

"Hướng Vãn, sao em tới đây?" Chu Thanh Dương đứng lên, nhìn thấy Hướng Vãn anh ấy rất vui.

Hướng Vãn đẩy bàn tay che mặt của anh ấy ra, Chu Thanh Dương có chút ngượng ngùng, có điều cũng không từ chối cô nhìn chăm chú ở khoảng cách gần.

đam mỹ hài

"Hay là vẫn nên đến bệnh viện khám một chút đi." Hướng Vãn nói, cảm giác mặt anh ấy còn chưa tiêu sưng, khóe mắt vẫn là một mảng bầm đen.

"Một chút vết thương nhỏ mà thôi, không sao." Chu Thanh Dương không quan tâm nói, "Anh hai của anh là bác sĩ, anh ấy xuống tay có chừng mực."

Bà Chu giữ Hướng Vãn lại ăn cơm, sau bữa ăn ngồi một lúc, Hướng Vãn tạm biệt bọn họ, Chu Thanh Dương đưa Hướng Vãn ra ngoài đón xe.

Hai người chậm rãi đi ra ngoài tiểu khu, ai cũng không nói gì, đến một bên đường lớn, Hướng Vãn ngừng bước nghiêm túc nhìn anh ấy, thành khẩn nói xin lỗi: "Đều là em không tốt, liên lụy anh."

Chu Thanh Dương nắm lấy một bàn tay cô, nói: "Anh là bạn trai của em, em không cần khách khí với anh như vậy, ngược lại là anh rất vô dụng chắc đã khiến em thất vọng, kì thật cũng không phải là anh đánh không lại anh hai anh, anh là tôn kính anh ấy, không muốn động thủ với anh ấy."

Hướng Vãn lắc đầu, "Là em không xử lý tốt chuyện của mình, có điều anh yên tâm, sau này sẽ không như vậy." Hướng Vãn có chút áy náy, dù sao cũng bởi vì mình không xử lý tốt làm liên lụy Chu Thanh Dương, anh ấy vô duyên vô cớ chịu một trận đánh, rất vô tội.

Chu Thanh Dương nhìn bộ dạng Hướng Vãn mắt nhìn xuống đất, trong lòng hơi động một chút, dùng một tay khác sờ sờ mặt cô, cuối cùng dừng nơi cằm, đầu ngón tay dùng sức nâng mặt cô lên, nhìn chăm chú hai giây, mặt anh ấy tiến tới gần.

Hướng Vãn không nhúc nhích, trong lòng tràn qua một ít cảm giác kì lạ, ngay lúc mặt anh ấy cách cô hai ba cm, Hướng Vãn lập tức xoay mặt sang bên.

Hô hấp ngưng trệ, bóng đêm hơi lạnh, Hướng Vãn không dám nhìn vào mắt Chu Thanh Dương.

Ngay tại vừa rồi trong nháy mắt đó cô phân biệt cảm giác kì lạ trong lòng mình kia, đó không phải động tâm, mà là mâu thuẫn.

Động tác của Chu Thanh Dương cũng dừng lại, anh ấy khom lưng, dựa người vào cô, không nhúc nhích.

Một luồng ánh đèn chiếu tới, "Xe tới rồi, em đi trước." Nói xong, cô tránh ra tay anh ấy, ngăn lại một chiếc taxi qua đường.

Trước khi mở cửa lên xe, lúc này Hướng Vãn mới có dũng khí quay đầu nhìn anh ấy một cái, cảm xúc trong cái nhìn kia thực sự quá phức tạp, Chu Thanh Dương nhìn thấy mà lần đầu tiên có cảm giác lòng chua xót.

Chuyện yêu đương này có lẽ có chút kì lạ.

Bên này, sau khi Giang Ngư Chu rời đi liền đến tìm Chu Tề Dương, hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Thằng nhóc kia lần trước còn nói với tôi đối với Hướng Vãn chỉ là anh em, lần này thế mà nói với tôi bọn họ đang ở bên nhau, cậu nói tôi có thể không giận sao?" Chu Tề Dương nói với Giang Ngư Chu, xong liếc nhìn anh một cái, "Sao thế, Hướng Vãn đến tìm cậu rồi?"

"Đâu chỉ đến tìm tôi, giống như người đàn bà ngang ngược ở trước mặt thuộc hạ của tôi mà chỉ vào mũi tôi mắng chửi, thực sự là tức chết tôi." Lửa giận của Giang Ngư Chu còn chưa tan, trong lòng còn uất ức.

"Cậu nói xem người phụ nữ này có phải là trời sinh khắc tôi không, bên này tôi vì cô ấy làm mẹ tôi tức đến nỗi phải vào bệnh viện, đắc tội một nhà người, cô ấy ngược lại thì hay rồi, nhanh như vậy đã tìm cho mình người tiếp theo."

Trong lòng Chu Tề Dương có chút đồng tình với Giang Ngư Chu, "Vậy cậu tính làm sao bây giờ?"

Giang Ngư Chu đau đầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, "Không biết nữa, hiện tại tôi vừa muốn tra rõ ràng chuyện năm đó, sau đó......"

Sau đó thì sao?

Kì thật Giang Ngư Chu cũng không biết, Hướng Vãn đã sớm nói với anh cô căn bản không thèm để ý chân tướng là cái gì, cô sớm đã cùng anh rũ sạch quan hệ, cũng định quên đi quá khứ cùng người khác bắt đầu lại từ đầu.

Cô có bạn trai mới, bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố, cô sẽ nắm tay người đàn ông khác, cùng người đó hôn, cùng người đó thân mật, cùng người đó sinh con.....

Giang Ngư Chu bỗng nhiên có chút không nguyện ý tiếp tục suy nghĩ, cảm thấy nghĩ tiếp nữa mình sẽ có chút không tiếp nhận được.

Chu Tề Dương mời Giang Ngư Chu ra ngoài ăn cơm, lúc ăn cơm Chu Tề Dương lại hỏi anh: "Nghĩ rõ ràng xử lý quan hệ của hai người như thế nào rồi chứ?"

Anh trả lời: "Chưa nghĩ ra."

Chu Tề Dương lại hỏi, "Vậy cậu còn thích cô ấy không? Nếu như còn thích vậy cũng đừng từ bỏ."

Thích không? Đáp án chắc chắn là khẳng định, những năm này anh đối với phụ nữ vẫn luôn là đứng xa mà nhìn, trải qua chuyện bị bạn gái trước vứt bỏ, sự phản bội của Giang Tâm Duyệt đối với Ninh Kiến Huân, trong một khoảng thời gian rất dài anh đối với phụ nữ sinh ra một loại cảm giác chán ghét, cảm thấy phụ nữ đều là thực tế mà vô tình, cho nên anh vẫn luôn không có hứng nói đến chuyện tình cảm.

Đương nhiên, trong đó cũng không loại trừ nguyên nhân anh chưa gặp được người phụ nữ để cho mình ngưỡng mộ trong lòng.

Hướng Vãn xuất hiện khiến anh có cảm giác trước mắt sáng lên, đồng thời anh lại lo lắng cô cũng giống như những cô gái vật chất thế tục kia, nhìn trúng chính là tiền và địa vị của anh, cho nên anh chủ động tới gần, thăm dò.

Nếu như cô giống như những gì anh nghĩ, nhất định sẽ mượn lừa xuống núi, thuận nước đẩy thuyền, nhưng kết quả cô lại như gần như xa, bỗng nhiên làm cho anh không thể nhìn rõ.

Lòng hiếu kì và ham muốn chinh phục đã khiến anh càng chạy càng xa trên con đường này, đến cuối cùng anh cũng quên đi dự tính ban đầu của mình, đương nhiên, đến khi cuối cùng bí ẩn hoàn toàn giải đáp, cũng là một cục diện anh hoàn toàn không nghĩ tới.

Hóa ra cô đã thích anh lâu như vậy, lúc biết được tin tức này anh phấn khích lại vui vẻ, người phụ nữ anh coi trọng quả nhiên không giống bình thường.

Nhưng bởi vì cái không giống bình thường này hiện tại khiến anh vô cùng đau đầu, còn có chút không kịp hối tiếc.

Cô đối với chuyện tình cảm còn nghiêm khắc hoàn mỹ hơn cả anh, mà lúc trước tất cả những gì anh làm và nói đều chạm đến bãi mìn của cô, cho nên, bây giờ cô không cần anh nữa, quay người dựa vào trong lòng người khác.

"Hướng Vãn thích cậu lâu như vậy, tôi khẳng định trong lòng cô ấy vẫn chưa quên được cậu, cô ấy chẳng qua là không cam lòng, muốn mượn Thanh Dương để quên cậu, có điều tôi cảm thấy cô ấy và Thanh Dương sẽ không có kết quả." Chu Tề Dương thấy anh không nói lời nào bèn nói.

Giang Ngư Chu nhìn anh ta, nhíu mày, "Vì sao cậu cảm thấy bọn họ không có kết quả?"

Chu Tề Dương xòe tay ra, "Cậu nghĩ đi, nếu bọn họ có cảm giác còn cần chờ đến bây giờ sao? Năm đó không phải Hướng Vãn cũng thất vọng như thế đối với cậu sao? Cô ấy và Thanh Dương cũng không có tiến tới với nhau, khi đó Thanh Dương còn chưa xuất ngoại đâu."

Giang Ngư Chu gật gật đầu, cảm thấy anh ta nói có chút đạo lí.

"Lại nói, thích một người mười hai năm, đó là cả một đời cũng sẽ không quên, chuyện bây giờ cậu cần làm là mau chóng tra ra chân tướng trả lại trong sạch cho Hướng Vãn, sau đó cậu lại nói thêm lời xin tha thứ với cô ấy, đến lúc đó cậu có thể thử chế phục cám dỗ xem sao, chẳng phải cô ấy vừa ý bộ đồ màu xanh kia của cậu sao? Thanh Dương bên này tôi sẽ trông coi giúp cậu, không để bọn họ tiếp xúc nhiều, cậu cứ yên tâm."

Một lời nói, nói đến ý chí chiến đấu của Giang Ngư Chu lại sục sôi lên.

Sau khi trở về, Giang Ngư Chu lái xe đến nhà Giang Tâm Duyệt, bởi vì biết có Giang Ninh ở trong nên anh không vào nhà, mà là dừng xe ở bên ngoài, gọi điện thoại tìm Ôn Hoa Bình.

Nếu Giang Ninh và Giang Tâm Duyệt đã không chịu nói ra sự thật với anh, như vậy có lẽ Ôn Hoa Bình có thể nói cho anh một chút điều hữu ích.

"Ngư Chu, hôm nay cậu nói gì với Ninh Ninh mà còn bé đau lòng như vậy?" Ôn Hoa Bình vừa mới an ủi Giang Ninh khóc xong, lúc này gặp Giang Ngư Chu cũng là có một bụng lời nói muốn hỏi anh, chẳng qua vừa bắt đầu đã bị Giang Ngư Chu đánh gãy.

"Tôi tìm anh không phải nói về chuyện của Giang Ninh." Giang Ngư Chu nhíu lông mày, không đợi ông phản ứng đã nói mục đích mình đến, "Hướng Vãn nói, ngày Giang Ninh xảy ra tại nạn xe hôm ấy, đã từng có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đến tìm chị tôi, sau đó chị tôi đã rời đi cùng hắn ta, anh biết người kia là ai không?"

"Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nào cơ? Anh không nhìn thấy." Biểu hiện của Ôn Hoa Bình cũng rất hoang mang.

"Chị không đề cập với anh sao?"

"Không có."

Lúc ấy ông ở bên trong quán KFC, đúng thật là không nhìn thấy, chẳng qua Giang Ngư Chu vẫn nhìn chằm chằm ánh mắt của ông, lại cường điệu một lần, "Chuyện này liên quan đến sự trong sạch của Hướng Vãn, anh cần phải hiểu rõ."

Ánh sáng trong mắt Ôn Hoa Bình hơi run lên một cái, cuối cùng vẫn là gật đầu khẳng định.

Không thu hoạch được gì tâm tình Giang Ngư Chu có chút gắt gỏng, trải qua một trận cãi lộn với Hướng Vãn hôm nay, anh đã hiểu rõ, chuyện nếu như không tra rõ ràng, anh không còn bất kì lí do gì để tìm Hướng Vãn nữa, cho dù tìm cũng không biết có thể nói được gì.

Kỷ Minh Thành bên kia chậm chạp không có tin tức, điều này khiến cho Giang Ngư Chu vẫn luôn lẳng lặng chờ đợi có một ý nghĩ không quá lí trí, nếu như một tuần lễ sau vẫn không có đầu mối, anh dự định lại đến tìm Giang Tâm Duyệt, chính là dù có bức ép cũng phải buộc bà nói ra.

Chẳng qua hai ngày sau đó, sự tình có bước ngoặt, Chu Tề Dương gọi điện thoại cho anh, vị giáo sư Lý kia hồi tưởng lại một chi tiết, gọi điện thoại tới lần nữa..