Quách Hoàng hai người tới hậu viện Triệu Vương phủ, vượt tường vào trong. Hoàng Dung dịu dàng nói:
- Công phu khinh công của ngươi cao cường thật! Quách Tĩnh đang nằm phục dưới chân tường nghe ngóng động tĩnh trong hậu viện, nghe nàng nói thế, trong lòng chợt thấy sung sướng êm đềm không sao tả được.Qua một lúc, chợt nghe tiếng bước chân, hai người vừa nói vừa cười đi tới, chỉ nghe một người nói:- Tiểu vương gia nhốt vị cô nương ấy ở đây, ngươi đoán là để làm gì nào?Người kia cười đáp:- Cần gì phải đoán? Từ lúc ngươi lọt lòng mẹ đến nay đã thấy được nửa cô nương nào xinh đẹp như thế chưa?Người trước nói:- Xem bộ dạng ngươi cứ tít cả mắt lại, coi chừng tiểu vương gia chém đầu đấy. Còn cô nương kia à, dung mạo tuy đẹp nhưng vẫn chưa bằng vương phi của chúng ta.Người kia nói:- Loại con gái phong trần ấy sao ngươi lại đem so với vương phi?Người trước nói:- Ngươi cho rằng vương phi xuất thân...Nói tới đó chợt im bặt, ho khan hai tiếng chuyển qua chuyện khác:- Tiểu vương gia hôm nay đánh nhau với người ta bị lép vế, bọn mình phải cẩn thận đấy, đừng để y nổi nóng lại được một trận đòn.Người kia nói:- Tiểu vương gia đánh ra một quyền thì ta sẽ tránh thế này, kế phóng ra một cước thế này...Người trước cười nói:- Thôi đừng khoe thối nữa!Quách Tĩnh nghĩ thầm:- Té ra Hoàn Nhan Khang đã có ý trung nhân xinh đẹp nên không chịu cưới Mục cô nương, cũng khó trách được. Nhưng đã như thế thì y không nên tỷ võ chiêu thân với Mục cô nương, lại càng không nên cướp hài của q người ta không chịu trả. Mà tại sao y nhốt người ở đây? Hay vì người ta không chịu nên y muốn cưỡng bách?.Lúc ấy hai người kia đã tới gần hơn, một người cầm đèn lồng, một người bưng một hộp thức ăn, hai người đều mặc áo xanh đội khăn nhỏ. ăn mặc theo lối gia nhân. Người bưng hộp thức ăn cười nói:- Vừa muốn nhốt người ta vừa sợ người ta chết đói, khuya khoắt thế này còn nhất định đưa thức ăn qua.Người kia nói:- Nếu không vừa phong lưu vừa chu đáo thì làm sao được lòng người đẹp?Hai người hạ giọng bàn tán cười nói, dần dần đi xa.Hoàng Dung nảy lòng hiếu kỳ, hạ giọng nói:- Chúng ta đi nhìn thử xem rốt lại là người đẹp thế nào.Quách Tĩnh nói:- Trộm thuốc là chuyện cần nhất.Hoàng Dung nói:- Ta lại phải nhìn người đẹp trước đã!Rồi cất bước theo sau hai người kia. Quách Tĩnh nghĩ thầm:- Đàn bà thì có gì hay chứ? Thật là kỳ quái.Nhưng y làm sao biết rằng phàm là đàn bà con gái mà nghe nói một cô gái khác xinh đẹp, nếu không được đích thân nhìn thấy thì rất khó chịu, còn nếu mình là một cô gái xinh đẹp lại càng không tới nhìn một cái không được. Quách Tĩnh chỉ cho rằng tính nết nàng còn quá trẻ con, đành phải đi theo.Vườn hoa của Triệu vương phủ rất rộng họ theo hai người gia nhân đi vòng vèo một lúc mới tới trước một gian nhà lớn, thấy trước cửa có người cầm binh khí canh gác. Hoàng Dung và Quách Tĩnh nép vào một bên, chỉ nghe hai người gia nhân nói với đám thân binh canh gác mấy câu, họ bèn mở cửa cho hai người vào.Hoàng Dung nhặt một hòn đá, búp một tiếng ném tắt đĩa đèn, kéo tay Quách Tĩnh tung người vọt vào cửa, vượt tuôn qua hai người gia nhân. Hai người gia nhân và đám thân binh vẫn chưa biết gì, chỉ cho là đá trên mái nhà ngẫu nhiên rơi xuống.Hai người gia nhân chửi đùa mấy câu, lấy bùi nhùi đá lửa ra thắp lại đèn, đi qua một khoảng sân lớn, mở một cánh cửa lớn bên trong bước vào.Hoàng Dung và Quách Tĩnh rón rén theo sau, chỉ thấy bên trong là một dãy chấn song làm bằng những thanh sắt cực lớn, như một cái chuồng giam nhốt thú dữ, phía trong có hai người ngồi, rõ ràng là một nam một nữ.Một người gia nhân thắp nến lên, đưa tay qua chấn song rào đặt lên bàn. Dưới ánh nến sáng Quách Tĩnh nhìn thấy rất rõ ràng, không kìm được ngạc nhiên, chỉ thấy người đàn ông râu tóc điểm bạc, mặt đầy vẻ tức giận, chính là Mục Dịch, một cô gái trẻ tuổi cúi đầu ngồi cạnh y, không phải Mục Niệm Từ thì là ai? Quách Tĩnh vô cùng ngờ vực, không sao hiểu được Tại sao họ lại ở đây? Phải rồi, nhất định là bị Hoàn Nhan Khang bắt về. Mà Hoàn Nhan Khang có ý gì? Rốt lại y có yêu thương cô nương này không?.Hai người gia nhân lấy thức ăn rượu thịt trong hộp ra, từng tô từng tô đưa qua chấn song. Mục Dịch chụp một tô ném ra ngoài, chửi:- Ta đã rơi vào tay các ngươi rồi, muốn giết thì giết mau đi, ai cần các ngươi làm ra vẻ tử tế?.Trong tiếng chửi mắng, chợt nghe đám thân binh bên ngoài đồng thanh nói:- Xin chào tiểu vương gia!Hoàng Dung và Quách Tĩnh nhìn nhau một cái, vội nép vào sau cánh cửa. Chỉ thấy Hoàn Nhan Khang rảo chân bước vào, lớn tiếng trách mắng:- Ai chọc giận Mục lão anh hùng đấy? Lát nữa trở về xem ta có đánh gãy cái chân chó của các người không?Hai người gia nhân đều quỳ một chân xuống, cúi đầu nói:- Tiểu nhân không dám.Hoàn Nhan Khang nói:- Cút mau ra ngoài.Hai người vội nói:- Dạ, dạ.Rồi đứng lên quay người bước ra, lúc ra tới cạnh cửa thì nhìn nhau lè lưỡi, làm ra vẻ nhát ma.Hoàn Nhan Khang chờ họ khép cửa xong, tươi cười nói với cha con Mục Dịch:- Ta mời hai vị tới đây là có chuyện riêng muốn nói, hai vị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.Mục Dịch tức giận nói ngươi bắt bọn ta về giam nhốt như phạm nhân ở đây, đó là mời à?Hoàn Nhan Khang nói:- Thật có lỗi. Xin hai vị tạm chịu ủy khúc một lúc, ta thật lòng rất áy náy.Mục Dịch tức giận chửi:- Câu ấy thì đem đi mà lừa đứa trẻ lên ba. Bọn quan lại ăn thịt người không sót một miếng xương, chẳng lẽ ta thấy còn ít sao?Hoàn Nhan Khang mấy lần muốn nói chuyện đều bị Mục Dịch lớn tiếng mắng át đi, nhưng công phu hàm dưỡng của y rất cao, cứ cười hì hì chứ không hề nổi giận. Mục Niệm Từ nghe một lúc, hạ giọng nói:- Cha, người cứ nghe y nói xem thế nào.Mục Dịch hừ một tiếng, lúc ấy mới không chửi mắng nữa.Hoàn Nhan Khang nói:- Dung mạo nhân phẩm của lệnh ái như thế, trên đời hiếm có, ta lại không phải là kẻ có mắt không tròng, sao lại không yêu thích chứ?.Mục Niệm Từ hai má đỏ bừng lên, cúi đầu càng thấp. Chỉ nghe Hoàn Nhan Khang nói tiếp:- Có điều ta là thế tử của Triệu vương, gia giáo lại nghiêm, chỉ cần để người ta biết, nói ta kết thân với một vị anh hùng giang hồ, hào kiệt thảo mãng thì không những phụ vương trách phạt mà quá nửa còn bị thánh thượng nghiêm chỉ quở trách phụ vương.Mục Dịch nói:- Thế ngươi định thế nào?Hoàn Nhan Khang nói:- ta muốn mời hai vị nghỉ ngơi vài hôm ở tệ xá dưỡng thương cho lành, sau đó trở về quê quán. Qua sáu tháng một năm, đợi khi việc đã lắng xuống, hoặc ta tới phủ nghênh thân, hoặc mời lão tiền bối đưa lệnh ái tới hoàn hôn, như vậy há chẳng phải đôi đường đều tốt đẹp sao?Mục Dịch trầm ngâm không nói, trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.Hoàn Nhan Khang nói:- Phụ vương vì ta bướng bỉnh gây họa, ba tháng trước đã bị thánh thượng mấy lần quở trách, nếu lại biết chuyện này của ta thì hôn sự quyết không thể tốt đẹp được. Cho nên cốt là lão tiền bối phải giữ cho kín.Mục Dịch tức giận nói:- Theo lời ngươi nói thì sắp tới cho dù con gái ta theo ngươi cũng phải lén lén lút lút, không thể làm vợ đàng hoàng chứ gì?Hoàn Nhan Khang nói:- Chuyện đó tự nhiên ta sẽ có cách thu xếp, sắp tới nhờ mấy vị đại thần trong triều làm mai mối, cũng phải công khai cưới lệnh ái mới được.Mục Dịch chợt biến sắc, nói:- Ngươi đi mời mẹ ngươi lại đây, để bọn ta gặp mặt nói cho rõ ràng.Hoàn Nhan Khang cười khẽ một tiếng, nói:- Mẹ ta làm sao gặp ngươi?Mục Dịch quả quyết nói:- Nếu không gặp mặt mẹ ngươi thì bất kể ngươi hoa ngôn xảo ngữ thế nào, ta cũng quyết không đếm xỉa tới.Nói xong chụp bầu rượu ném qua song sắt.Mục Niệm Từ từ sau khi tỷ võ với Hoàn Nhan Khang, một mảnh phương tâm đã sớm xiêu lòng vì y, nghe y nói rất hợp tình hợp lý, đang mừng thầm chợt thấy cha đột nhiên vô cớ nổi giận, bất giác vừa kinh ngạc vừa đau lòng.Hoàn Nhan Khang tay áo phất một cái cuốn lấy bình rượu, vươn tay đặt lại trên bàn, cười nói:- Không bồi tiếp nữa!Rồi quay người bước ra.Quách Tĩnh nghe Hoàn Nhan Khang nói chuyện biết y quả thật có nỗi khổ tâm, cách thức nói ra cũng rất chu đáo, nào ngờ Mục Dịch đột nhiên trở mặt, bèn nghĩ thầm:- Mình thử ra khuyên y xem sao.Đang định vươn người nhảy ra, thì Hoàng Dung đã nắm tay áo y kéo y lỏn ra cửa.Chỉ nghe Hoàn Nhan Khang hỏi một người gia nhân:- Mang tới chưa?Người kia đáp:- Rồi.Rồi đưa tay ra, trong tay có một con thỏ. Hoàn Nhan Khang đón lấy, lắc cắc hai tiếng, bẻ gãy hai chân sau con thỏ rồi ôm vào lòng, rảo chân bước đi.Quách Tĩnh và Hoàng Dung vô cùng ngạc nhiên, không biết y giở trò gì, rón rén theo sau xa xa.Vòng qua một hàng giậu trúc, nhìn thấy ba gian nhà nhỏ mái ngói tường vôi.Đây là loại nhà ở tầm thường của người nhà quê, không ngờ lại thấy trong vương phủ giàu có xa hoa, hai người đều vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy Hoàn Nhan Khang đẩy cánh cửa gỗ bước vào bên trong.Hai người rón rén vòng ra phía sau dán mắt vào khe cửa sổ nhìn vào, nghĩ Hoàn Nhan Khang tới nơi kỳ bí này ắt có hành động kỳ lạ, nào ngờ lại nghe y gọi một tiếng:- Mẹ!Bên trong lập tức vang lên tiếng ờ của một người đàn bà.Hoàn Nhan Khang bước vào phòng. Hoàng Dung và Quách Tĩnh chuyển qua một cửa sổ khác nhìn, chỉ thấy một người đàn bà trung niên ngồi cạnh bàn, một tay chống cằm, ngơ ngẩn xuất thần. Người đàn bà này chưa tới bốn mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, không hề trang điểm, áo quần trên người đều là vải thô. Hoàng Dung tự nhủ:- Vị vương phi này quả nhiên còn đẹp hơn Mục cô nương mấy phần, nhưng sao bà ta lại ăn mặc như đàn bà nhà quê, mà lại ở trong một ngôi nhà hư hư nát nát thế này? Chẳng lẽ bị Triệu vương đày vào lãnh cung?Quách Tĩnh đã có tiền lệ về Hoàng Dung nên không hề ngạc nhiên, có điều lại nghĩ:- Bà ta nhất định cũng giống như Hoàng Dung, cố ý mặc quần áo vải thô, giả làm người nghèo để đùa giỡn.Hoàn Nhan Khang bước tới bên cạnh bà ta, kéo tay bà ta nói:- Mẹ, mẹ lại không khỏe à?Người đàn bà thở dài một tiếng nói:- Chẳng lẽ không phải là lo cho con sao?Hoàn Nhan Khang dựa vào người bà ta, cười nói:- Chẳng phải là con đang lành lặn đứng đây sao? Lại không thiếu một ngón tay ngón chân nào.Thần thái rất nũng nịu. Người đàn bà nói:- Mắt cũng sưng, mũi cũng dập, còn nói là lành lặn à? Con gây chuyện như thế, cha con nghe được cũng không sao, nếu để sư phụ con nghe được phong thanh thì không xong đâu.Hoàn Nhan Khang cười nói:- Mẹ, mẹ nói người ăn mặc lối đạo sĩ hôm nay là ai nào?Người đàn bà nói:- Là ai thế?Hoàn Nhan Khang nói:- Là sư đệ của sư phụ con. Nói ra đúng là sư thúc của con, nhưng con nhất định không nhận y, cứ gọi y là đạo trưởng. Y cứ nhìn con vểnh râu trợn mắt, nhưng không có cách nào bắt con cả.Nói tới đó cười ầm lên. Người đàn bà giật mình nói:- Bậy bạ quá, bậy bạ quá. Ta đã thấy sư phụ con nổi giận thế nào, y từng giết người, quả thật là làm người ta sợ gần chết.Hoàn Nhan Khang ngạc nhiên nói:- Mẹ thấy sư phụ giết người rồi à? Ở đâu thế, y giết ai?Người đàn bà lắc đầu nhìn vào ngọn đèn như đang nghĩ ngợi xa xăm, chậm rãi nói:- Ðó là chuyện rất lâu trước đây. Ồ ta quên gần hết rồi.Hoàn Nhan Khang không hỏi tiếp nữa, đương dương tự đắc nói:- Vương đạo sĩ kia tới cửa, hỏi con định kết thúc chuyện tỷ võ chiêu thân thế nào. Con luôn miệng vâng dạ, chỉ cần họ Mục tới thì cứ theo lời y mà làm.Người đàn bà nói:- Con hỏi qua cha chưa? Y có chịu không?Hoàn Nhan Khang cười nói:- Mẹ thật thà quá. Con đã sai người đi lừa cha con họ Mục tới, giam ở lao phòng phía sau rồi. Vương đạo sĩ kia làm sao biết được là y đi đâu?.Hoàn Nhan Khang nói tới lúc cao hứng. Quách Tĩnh bên ngoài càng nghe càng tức giận, nghĩ thầm:- Ta còn cho rằng ngươi quả có ý tốt, nào ngờ lại gian ác như thế.Lại nghĩ:- May mà Mục lão anh hùng không mắc lừa y.Người đàn bà cũng không cho như thế là đúng, dịu dàng nói:- Con đùa giỡn với con gái người ta, còn bắt người ta giam lại thì còn ra gì nữa? Mau thả họ ra đi đưa tặng thật nhiều tiền, xin lỗi tử tế, xin họ đừng trách móc.Quách Tĩnh thầm gật đầu, nghĩ :-Nói thế thì còn được.Hoàn Nhan Khang nói:- Mẹ không biết đâu, bọn người giang hồ này chẳng thiếu gì tiền bạc. Nếu thả họ ra, họ nói ầm lên ở ngoài thì làm sao không tới tai sư phụ?Người đàn bà vội nói:- Chẳng lẽ con muốn giam họ suốt đời à?Hoàn Nhan Khang cười nói:- Con đã nói rất tử tế, lừa họ về quê, bảo họ cứ cố sống cố chết chờ con.Nói xong hô hô cười rộ.Quách Tĩnh giận quá, giơ tay nắm chặt cánh cửa sổ vừa há miệng toan chửi, đột nhiên đã bị một bàn tay mềm mại bịt chặt lấy miệng, đồng thời cổ tay phải cũng bị kéo lại, một giọng nói dịu dàng truyền vào tai:- Đừng nổi nóng.Quách Tĩnh lập tức tỉnh ngộ, quay đầu nhìn Hoàng Dung mỉm cười, lại nhìn vào trong, chỉ nghe Hoàn Nhan Khang nói:- Lão già họ Mục kia quả thật rất gian hoạt, nhất thời còn chưa mắc lừa, cứ giam y thêm vài ngày xem y có chịu nghe lời không.Mẹ y nói:- Ta thấy cô nương ấy dung mạo nhân phẩm rất tốt, ta rất thích. Để ta nói với cha con, chẳng bằng cưới nàng làm vợ, há lại không xong hết mọi việc sao.Hoàn Nhan Khang cười nói:- Mẹ lại thế rồi, gia thế chúng ta thế này, làm sao có thể cưới loại con gái giang hồ hèn hạ? Cha thường nói phải chọn cho con một đám con nhà hiển quý. Chỉ tiếc chúng ta là Tôn thất, cũng họ Hoàn Nhan.Người đàn bà nói:- Thì sao?Hoàn Nhan Khang nói:- Nếu không thế thì con có thể được cưới công chúa, làm Phò mã gia.Người đàn bà thở dài, hạ giọng nói:- Con coi thường con gái nhà nghèo.., chẳng lẽ con đúng là...Hoàn Nhan Khang cười nói:- Mẹ, còn có một chuyện buồn cười nữa. Họ Mục kia nói muốn gặp mẹ, nói rõ với mẹ mọi chuyện, y mới chịu tin.Người đàn bà nói:- Ta không giúp con lừa gạt người ta, làm những chuyện thất đức như thế đâu.Hoàn Nhan Khang cười hì hì đi mấy vòng trong phòng, cười nói:- Mẹ mà chịu đi con cũng không cho. Mẹ không biết bịa đặt, nói không quá ba câu là lộ ngay.Hoàng Dung và Quách Tĩnh quan sát đồ vật bày biện trong phòng, chỉ thấy bàn ghế đều là gỗ tạp chế thành, chăn màn rèm cửa món nào cũng giống như đồ dùng của nhà nông, rất quê mùa thô kệch, trên vách treo một ngọn thương sắt đã rỉ sét, một cái lười cày bị mẻ, góc phòng treo một tấm the là rèm xe cũ. Hai người đều thầm ngạc nhiên:- Người đàn bà này là vương phi, sao trong phòng lại bài trí thế này?.Chợt thấy Hoàn Nhan Khang vỗ ngực hai cái, con thỏ trong áo kêu chóe chóe hai tiếng. Người đàn bà hỏi:- Cái gì thế?Hoàn Nhan Khang nói:- À, suýt nữa con quên mất. Mới rồi nhìn thấy một con thỏ bị thương nên con mang nó về, mẹ, mẹ chữa vết thương cho nó đi.Nói xong lấy con thỏ con trắng trong bọc ra đặt lên bàn.Con thỏ ấy chân sau đã bị gãy không chạy được. Người đàn bà nói:- Con ngoan lắm!Rồi vội lấy hộp thuốc ra băng bó cho con thỏ.Quách Tĩnh lửa giận bốc lên, nghĩ thầm gã này biết mẹ từ tâm nên bẻ gãy chân sau một con thỏ đưa bà chữa trị để bà không còn lòng dạ nào mà nghĩ tới chuyện bậy bạ của mình, đối với mẹ ruột mà còn giả dối lừa gạt như vậy thì trong lòng xấu xa quả thật không còn gì để nói nữa.Hoàng Dung dựa vào người Quách Tĩnh, chợt thấy y toàn thân run lên, biết y giận lắm, sợ y phát tác nhảy ra chửi mắng Hoàn Nhan Khang liền kéo tay y chạy ra xa, nói:- Ðừng đếm xỉa tới họ, chúng ta đi tìm thuốc thôi.Quách Tĩnh nói:- Cô biết thuốc ở đâu không?Hoàng Dung lắc đầu nói:- Không biết, phải đi tìm thôi.Quách Tĩnh nghĩ thầm vương phủ lớn thế này biết tìm ở đâu? Nếu làm kinh động bọn Sa Thông Thiên thì chắc chắn là gặp đại họa, đang định bàn với nàng đột nhiên trước mặt có ánh sáng lóe lên, một ngươi tay cầm đèn lồng, miệng ngân nga câu tiểu khúc:Ta yếu ớt nhỏ nhoi a.Ngươi không thương ta thì thương ai?Nếu ngươi thương ta a...Lúc khoan lúc nhặt đi tới.Quách Tĩnh định núp vào sau gốc cây thì Hoàng Dung đã bước ra chặn đường.Người kia sửng sốt, chưa kịp mở miệng thì Hoàng Dung lật cổ tay một cái, một ngọn Nga my thích sáng quắc đã kề vào cổ y, quát:- Ngươi là ai?Người kia hoảng sợ hồn bất phụ thể, lát sau mới lắp ba lắp bắp nói:- Ta.., ta là Giản quản gia trong phủ. Ngươi.., ngươi định làm gì?Hoàng Dung nói:- Ðịnh làm gì à? Định giết ngươi! Ngươi là quản gia thì tốt lắm. Hôm nay tiểu vương gia sai các ngươi đi mua rất nhiều thuốc, vậy mang về cất ở đâu?Giản quản gia nói:- Ðều do tiểu vương gia đích thân cất giữ, ta.., ta không biết đâu!Hoàng Dung tay trái kéo cổ tay y một cái, tay phải khẽ đẩy về phía trước, mủi Nga my thích đã đâm vào cổ y vài phân. Gã Giản quản gia này chỉ thấy cổ tay đau buốt như bị gãy xương nhưng không dám kêu. Hoàng Dung hạ giọng nói:- Ngươi nói hay không?Giản quản gia nói:- Quả thật là ta không biết.Hoàng Dung tay trái giật khăn y xuống nhét vào miệng y, tay phải vừa kéo vừa đẩy, kịch một tiếng, lập tức bẻ gãy tay phải của y. Giản quản gia rú lên một tiếng, lập tức ngất đi, nhưng miệng bị cái khăn nút chặt, tiếng rú ấy chỉ vang lên rất nhỏ, không truyền được ra ngoài.QuáchTĩnh không ngờ cô nương nhỏ tuổi xinh đẹp này lại ra tay độc ác như thế, bất giác hoảng sợ ngẩn người. Hoàng Dung đâm hai nhát vào nách Giản quản gia, y liền tỉnh lại. Nàng cầm chiếc khăn tiện tay đội lại lên đầu y, nói:- Ngươi có muốn gãy nốt tay trái không?Giản quản gia đau quá nước mắt chảy ròng ròng, khuỵu gối quỳ xuống nói:- Tiểu nhân quả thật không biết, cô nương có giết tiểu nhân cũng vô ích.Hoàng Dung lúc ấy mới tin là y không giả vờ, bèn hạ giọng nói:- Ngươi vào chỗ tiểu vương gia nói là ngươi từ trên cao ngã xuống gãy tay, lại bị nội thương rất nặng, đại phu nói là phải dùng các vị Huyết kiệt. Điền thất. Mật gấu. Một dược để chữa trị mà chạy khắp kinh thành tìm mua không được, xin tiểu vương gia ban cho một ít.Hoàng Dung nói một câu. Giản quản gia dạ một tiếng, không dám chậm chạp.Hoàng Dung lại nói:- Tiểu vương gia đang ở chỗ vương phi, đi mau đi, đi mau đi! Ta đi theo ngươi, nếu ngươi giả vờ không giống, để lộ một chút sơ hở thì ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi, móc mắt ngươi.Nói xong đưa ngón tay ra, kề móng tay nhọn vào mi mắt y cào một cái. Giản quản gia giật nảy mình, lồm cồm bò dậy, răng gõ lập cập, nhịn đau chạy tới chỗ ở của vương phi.Hoàn Nhan Khang còn đang nói chuyện trên trời dưới đất với mẹ, chợt thấy Giản quản gia mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nước mắt nước mũi ròng ròng chạyvào nói lại một lượt lời Hoàng Dung dặn. Vương phi thấy y đau tái cả mặt, không chờ Hoàn Nhan Khang ưng thuận đã liên tiếp giục y đi lấy thuốc. Hoàn Nhan Khang cau mày nói:- Chỗ thuốc ấy Lương lão tiên sinh đã giữ cả, ngươi tới đó mà lấy. Giản quản gia mếu máo nói:- Xin tiểu vương gia ban cho vài dòng.Vương phi vội đưa giấy bút ra. Hoàn Nhan Khang viết vài chữ. Giản quản gia dập đầu tạ ơn, vương phi dịu dàng nói:- Ði mau lên, lấy thuốc trị thương cho tốt.Giản quản gia lui ra, vừa đi được vài bước, một lưỡi đao lạnh buốt đã kề lên gáy, chi nghe Hoàng Dung nói:- Tới chỗ Lương lão tiên sinh ngay.Giản quản gia đi được vài bước, quả thật chi trì không nổi, xiêu người đi một cái suýt ngã. Hoàng Dung nói:- Không lấy được thuốc thì cái cổ ngươi cũng cạch một tiếng gãy đôi đấy.Nói xong chặt mạnh lên cổ y một cái Giản quản gia cả sợ, mồ hôi lạnh toát ra, khôngbiết từ đâu đột nhiên nảy sinh thêm một phần khí lực vội vàng bước lên trước.Dọc đường đi liên tiếp gặp bảy tám người gia nhân, đám gia nhân thấy Quách Tĩnh, Hoàng Dung cùng đi với y, cũng không ai tra hỏi gì.Tới chỗ phòng khách dành cho Lương Tử Ông. Giản quản gia bước tới nhìn thấy cửa phòng đã khóa, trở ra hỏi thì một người gia nhân nói vương gia đang đãi khách ở Hương Tuyết sảnh. Quách Tĩnh thấy Giản quản gia bước đi loạng choạng bèn đưa tay đỡ vào nách y, ba người sóng vai đi về phía Hương Tuyết sảnh.Cách cửa sảnh vài mươi bước có hai vệ sĩ cầm đèn lồng chặn lại, tay trái đều cầm cương đao, quát:- Dừng lại, ai đấy?Giản quản gia đưa tờ giấy của tiểu vương gia ra, một người xem rồi cho y đi, lại hỏi tới Quách Hoàng hai người. Giản quản gia nói:- Là người mình đấy! Một tên vệ sĩ nói:- Vương gia đang tiếp khách trong sảnh, dặn bất cứ ai cũng không được làm phiền. Có chuyện gì thì sáng mai sẽ bẩm...Câu nói chưa dứt, hai người chỉ thấy bên nách đau buốt, không thể cử động, đã bị Hoàng Dung điểm vào huyệt đạo.Hoàng Dung lôi hai tên vệ sĩ ra sau bụi cây rậm, cầm tay Quách Tĩnh theo Giản quản gia tới trước Giương Tuyết sảnh. Nàng khẽ đẩy vào lưng Giản quản gia một cái, cùng Quách Tĩnh vọt người nhảy lên núp trên mái nhà, qua song cửa nhìn vào bên trong.Chỉ thấy trong sảnh đèn đuốc sáng choang, bày một cái bàn tiệc. Quách Tĩnh thấy những người ngồi quanh bàn bất giác tim đập thình thịch, chỉ thấy thiếu chủ Bạch Đà sơn Âu Dương Khắc. Quỷ môn Long vương Sa Thông Thiên. Tam đầu giao Hầu Thông Hải. Sâm tiên lão quái Lương Tử Ông. Thiên thủ nhân đồ Bành Liên Hổ cùng ăn tiệc lúc ban ngày đều ngồi ở đó người ngồi ghế dưới bồi tiếp chính là Lục vương tử nước Đại Kim Hoàn Nhan Hồng Liệt. Bên cạnh bàn đặt một cỗ ghế Thái sư, trải một tấm nệm dày. Linh Trí thượng nhân ngồi trên ghế, hai mắt hé mở, mặt vàng như nghệ, rõ ràng bị thương không nhẹ. Quách Tĩnh mừng thầm:- Ngươi ám toán Vương đạo trưởng khiến ngươi cũng bị thương, đáng đời.Chỉ thấy Giản quản gia đẩy cửa bước vào, hướng về phía Lương Tử Ông hành lễ rồi đưa lá thư của Hoàn Nhan Khang cho y. Lương Tử ông xem qua, lại nhìn lại Giản quản gia một cái, đưa tờ giấy qua Hoàn Nhan Hồng Liệt, nói:- Vương gia, đây có phải là chữ viết của tiểu vương gia không?Hoàn Nhan Hồng Liệt đón lấy nhìn qua, nói:- Ðúng rồi. Lương Ông cứ giúp cho.Lương Tử Ông quay nhìn một tên đồng tử áo xanh sau lưng nói:- Hôm nay tiểu vương gia đưa tới bốn vị thuốc, lấy ra mỗi vị năm tiền đưa cho vị quản gia này.Tên đồng tử ấy vâng dạ, theo Giản quản gia đi ra. Quách Tĩnh nói khẽ vào tai Hoàng Dung:- Đi mau thôi, đám người này ai cũng lợi hại lắm.Hoàng Dung cười cười lắc lắc đầu Quách Tĩnh chỉ thấy một sợi tóc của nàng nhè nhẹ chạm vào mặt mình, từ trên mặt tới trái tim đều cảm thấy ngây ngất, lúc ấy cũng không cãi nhau với nàng, co người nhảy xuống. Hoàng Dung vội đưa tay giữ lấy cổ tay y, thân hình vọt ra, hai chân móc vào mái nhà, chầm chậm buông y xuống đất Quách Tĩnh kêu thầm:- Nguy hiểm thật! ở trong có bấy nhiêu cao thủ như thế mà vừa rồi mình nhảy xuống một cái, lẽ nào họ không phát giác ra được?Tự thẹn mình mới bước vào giang hồ, chuyện gì cũng lầm lỗi.Giản quản gia và tên tiểu đồng kia đi ra. Quách Tĩnh bám phía sau, đi được mười trượng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Hoàng Dung sử chiêu Đảo quyển châu liêm đang nhìn nhìn vào trong, tấm áo trắng lay động trong gió như một đóa hoa bách hợp nở tung trong đêm đen.Hoàng Dung nhìn vào sảnh, thấy mọi người đều chưa phát giác ra, quay đầu đưa mắt nhìn theo đến khi bóng Quách Tĩnh khuất hẳn trong màn đêm mới nhìn lại vào bên trong. Bành Liên Hổ chợt xoay người, hai luồng mục quang như điện quét ra song cửa một vòng. Hoàng Dung không dám nhìn nửa, nghiêng đầu lắng tai nghe ngóng.Chỉ nghe một giọng nói khô khan vang lên:- Vương Xử Nhất hôm nay ra mặt đối đầu, các vị thấy y vô tình mà tới hay là có mục đích mà tới?Một người giọng nói cực kỳ vang rền lên tiếng:- Bất kể y có dụng ý hay không cũng đã trúng một chưởng của Linh Trí thượng nhân, không chết cũng phải tàn phế.Hoàng Dung nhìn vào thấy người nói là Bành Liên Hổ thân hình lùn thấp, ánh mắt như điện.Lại nghe một người âm thanh sang sảng cười nói:- Lúc huynh đệ ở Tây Vực cũng từng nghe qua danh tiếng Toàn Chân thất tử, quả thật cũng không phải may mắn có được hư danh, nếu không phải Linh Trí thượng nhân tiễn y một chiêu Đại thủ ấn thì không khéo hôm nay chúng ta đều phải thua dưới tay y rồi.Một người giọng nói trầm trầm lên tiếng:- Âu Dương công tử đừng thếp vàng lên mặt lão nạp nữa, ta và gã đạo sĩ kia ai cũng thua, chẳng ai thắng cả.Âu Dương Khắc nói:- Nhưng y không mất mạng thì cũng tàn phế, chứ thượng nhân chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày.Kế đó mọi người không bàn chuyện ấy nữa, nghe âm thanh thì là chủ nhân đang mời rượu. Qua một lúc một người nói:- Các vị từ xa tới đây, tiểu vương vô cùng vinh hạnh. Lần này mời được đại giá của các vị, quả thật là phúc lớn của nước Đại Kim.Hoàng Dung nghĩ thầm giọng nói này ắt là Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt. Mọi người khiêm tốn vài câu. Hoàn Nhan Hồng Liệt lại nói:- Linh Trí thượng nhân là cao tăng đắc đạo ở Tây Vực. Lương lão tiên sinh là tôn sư một phái ngoài cửa quan. Âu Dương công tử đã được võ công chân truyền của lệnh thúc. Bành trại chủ oai chấn Trung nguyên. Sa bang chủ độc bá Hoàng Hà. Trong năm vị chỉ cần có một vị chịu rút đao tương trợ thì việc lớn của nước Đại Kim cũng có thể thành công, huống hồ cả năm vị đều cùng xuất mã, ha ha, ha ha. Đây đúng là sư tử bắt thỏ cũng dùng hết sức, trong giọng nói lộ vẻ vô cùng đắc ý.Lương Tử Ông cười nói:- Vương gia có việc sai khiến, chúng tôi dĩ nhiên phải ra sức, chỉ sợ lão phu võ công kém cỏi lại phụ lòng ký thác của Vương gia thì đúng không còn gì là thể diện, ha ha! Bọn Bành Liên Hổ cũng đều nói vài câu:- Dĩ nhiên phải ra sức.Mấy người này trước nay đều độc bá một phương, đều là những kẻ quen tự tôn tự đại, trong lời lẽ nghiễm nhiên đều có ý ngang hàng với Hoàn Nhan Hồng Liệt, hoàn toàn không có ý nịnh bợ.Hoàn Nhan Hồng Liệt lại mời mỗi người một chén rượu, nói:- Tiểu vương đã mời các vị tới đây thì tự nhiên là coi như gan ruột, chuyện lớn bằng trời cũng không dám giấu diềm. Các vị biết xong dĩ nhiên cũng quyết không nói với người ngoài để đối phương không biết mà đề phòng, làm hỏng mất đại sự của nước Đại Kim ta, chuyện đó thì tiểu vương tin rồi.Mọi người hiểu ý mấy câu nói vừa rồi của y tuy nói ra rất mềm mỏng, nhưng thật ra có ý bắt họ phải bảo đảm giữ bí mật, đều nói:- Vương gia cứ yên tâm, những chuyện ở đây không ai hé ra nửa câu đâu.Mọi người nhận hậu lễ của Hoàn Nhan Hồng Liệt mời tới, đều biết nếu không phải là đại sự hàng đầu quyết y không làm thế, tốn kém rất nhiều vàng bạc châu báu để mời họ, nhưng rốt lại là chuyện gì thì nãy giờ y không hề nói tới, cũng không tiện hỏi, lúc ấy liền biết y sắp nói ra một chuyện cơ mật trọng đại người nào cũng vừa hiếu kỳ vừa phấn chấn.Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:- Năm Thiên Hội thứ ba đời Thái tông nhà Đại Kim, cũng là năm Tuyên Hòa thứ bảy đời Huy tông họ Triệu, quân Kim ta do hai vị nguyên soái Niêm Một Cát. Cán Ly Bất suất lãnh chinh phạt nhà Tống, bắt được hai vua Huy tông. Khâm tông, từ xưa đến nay binh uy chưa bao giờ hùng mạnh như thế.Mọi người đều tắc lưỡi khen ngợi.Hoàng Dung nghĩ thầm :- Bọn vô sỉ. Ngoài lão sư Tây Tạng kia thì các ngươi đều là người Hán. Lão vương gia nước Kim kia tự tâng bốc mình, nói bắt được hai vua nhà Tống mà các ngươi lại đều tán dương.Chỉ nghe Hoàn Nhan Hồng Liệt nói tiếp:- Lúc ấy Đại Kim ta binh ròng tướng mạnh, vốn có thể thống nhất thiên hạ, nhưng đến nay đã gần trăm năm mà họ Triệu vẫn còn làm vua ở Hàng Châu, các vị có biết vì sao không?Lương Tử Ông nói:- Chuyện đó xin vương gia dạy bảo.Hoàn Nhan Hồng Liệt thở dài một tiếng nói:- Năm ấy Đại Kim ta thua dưới tay Nhạc Phi, đó là chuyện mọi người đều biết, cũng không cần tránh né. Nguyên soái Ngột Truật của Đại Kim ta giỏi dùng binh nhưng gặp phải Nhạc Phi lại liên tiếp thất bại. Về sau tuy Nhạc Phi bị Tần Cối nhận mệnh lệnh của Đại Kim ta hại chết, nhưng nguyên khí của quân Kim đã tổn thương rất nặng, từ đó về sau cũng không còn sức Nam chinh. Nhưng tiểu vương hùng tâm hăng hái, không tự lượng sức muốn lập công lớn cho thánh thượng, chuyện này nếu không có các vị giúp đỡ thì không xong.Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rõ ý y đều nghĩ thầm Xung phong hãm trận, đánh thành chiếm đất quả thật không phải là sở trường của chúng ta, chẳng lẽ y muốn chúng ta hành thích các đại tướng nguyên soái của Nam triều?.Hoàn Nhan Hồng Liệt dáng vẻ đắc ý, giọng nói hơi run lên, nói:- Mấy tháng trước đây tiểu vương vô ý tìm thấy giữa đống văn kiện cũ trong cung một văn thư từ tiền triều để lại, đó là mấy bài từ của Nhạc Phi, lời lẽ vô cùng kỳ lạ. Ta suy nghĩ mất mấy tháng rốt lại mới hiểu rõ ý tứ bên trong. Té ra Nhạc Phi lúc bị giam trong ngục biết mình không còn hy vọng được sống sót, y là người tinh trung báo quốc, cũng không phải giả, bèn đem tất cả sở học về việc hành binh bố trận, bí yếu trong việc luyện quân chinh phạt viết ra rõ ràng trong một bộ sách, chỉ chờ tìm được truyền nhân, dùng đó để chống cự quân Kim. May là Tần Cối cũng rất lợi hại, sợ Nhạc Phi lén thông tin tức với người ngoài nên đề phòng rất chặt chẽ, quan lại binh đinh trong ngục người nào cũng là kẻ tâm phúc thân tín của y. Nên biết binh tướng bộ hạ của Nhạc Phi đều dũng cảm thiện chiến, nếu họ tạo phản thì Tống triều không ai ngăn cản được. Năm ấy sở dĩ không ai tới cứu Nhạc Phi đều vì Nhạc Phi không chịu chống lại ý chỉ của triều đình, chứ nếu y đột nhiên đổi ý thì không xong rồi, có phải không? Y lại không biết Nhạc Phi không lo cho tính mạng của mình mà là lo cho giang sơn Đại Tống. Nhưng cũng may là như thế nên bộ binh thư kia của Nhạc Phi trước nay vẫn chưa lọt được ra ngoài.Mọi người tập trung tinh thần lắng nghe, ai cũng quên cả uống rượu. Hoàng Dung treo người ngoài gác, cũng say mê nghe một cố sự lạ lùng.Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:- Nhạc Phi không có cách nào đành giấu bộ sách ấy trong người, viết bốn bài Bồ Tát man. Sửu nô nhi. Hạ thánh triều. Tề thiên lạc gì đó. Bốn bài từ ấy cách luật không đúng, bằng trắc không hợp, câu chữ thì đảo lên đảo xuống, không biết muốn nói gì. Tần Cối tuy có thể nói là tài rộng như biển nhưng cũng không hiểu rõ ý tứ bên trong, vì thế sai người đưa tới nước Đại Kim. Mấy chục năm nay bốn bài từ ấy đều được cất giữ trong bí tịch của triều đình, không ai hiểu được ý nghĩa bên trong, ai cũng nói là lúc Nhạc Phi sắp chết căm hờn viết bừa, lời lẽ không có thứ tự, nào ngờ trong đó lại cất giấu một bí mật rất lớn. Tiểu vương vất vả suy nghĩ, sau cùng đã giải thích được, té ra bốn bài từ ấy đều phải đọc cách ra ba chữ một, từ trên xuống từ dưới lên, xoay đi xoay lại sẽ lập tức rõ ràng. Nhạc Phi trong bốn bài từ ấy dặn dò người sau học bộ binh thư của y để lại để đánh thẳng tới sông Hoàng Long, tiêu diệt Đại Kim ta. Y dụng tâm tuy vất vả, nhưng triều Tống không có người tài giỏi, thì cũng bỏ phí thôi, ha ha! Mọi người cùng ngạc nhiên khen ngợi, đua nhau ca ngợi tài trí của Hoàn Nhan Hồng Liệt.Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:- Nghĩ lại Nhạc Phi dùng binh như thần, đánh nhau quả rất lợi hại. Nếu chúng ta tìm được bộ di thư ấy của y thì việc nước Đại Kim thống nhất thiên hạ há chẳng dễ dàng như trở bàn tay sao?.Mọi người sực hiểu ra, nghĩ thầm: Triệu vương mời bọn mình tới, té ra là muốn bọn mình đi làm kẻ trộm đào mộ. Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:- Tiểu vương vốn nghĩ là bộ di thư ấy ắt là do y mang theo vào mộ.Nói tới đó thì dừng lại một lúc mới nói tiếp:- Các vị là đại anh hùng đại hào kiệt, chẳng lẽ lại mời các vị đi đào trộm mộ sao? Mà nói lại thì Nhạc Phi là kẻ thù của Đại Kim, nhưng y tinh trung thần võ, người trong thiên hạ ai cũng kính phục, chúng ta cũng không thể động vào phần mộ của y. Tiểu vương đã kiểm lại tất cả các mật báo của thám báo từ Nam triều gửi về, cuối cùng tìm ra được một manh mối khác. Nguyên là sau khi Nhạc Phi chết ở Phong Ba đình rồi thì được chôn cạnh cầu Chúng An gần đó, về sau Tống Hiếu Tông cho cải táng, đem di thể của y đưa về long trọng mai táng cạnh Tây Hồ, xây dựng đền miếu. Tất cả áo mũ di vật của y đều bị người ta vứt qua một bên, bộ di thư ấy tự nhiên cũng trong đó. Nơi đó cũng ở Lâm An.Y nói tới đó, ánh mắt đột nhiên nhìn qua mọi người. Mọi người đều sốt ruột chờ y nói ra địa điểm chôn quyển sách.Nào ngờ y lại chuyển qua chuyện khác, nói:- Tiểu vương trộm nghĩ đã có người đụng vào áo mũ di vật của Nhạc Phi. e cũng đã cất bộ di thư ấy rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì biết rằng họ quyết sẽ không biết. Nên biết người Tống đối với y kính trọng như thần minh, đã không hiểu được ý y thì quyết không dám động vào di vật của y, chúng ta tới chỗ ấy. Ắt có thể giơ tay là lấy được. Chỉ là những kẻ sĩ kỳ tài ở phương Nam rất đông, nếu chúng ta không nhất cử thành công, để lộ tin tức thì sẽ bị người Tống ra tay trước, như thế lại thành khéo quá hóa vụng. Chuyện này có liên quan tới vận mệnh của hai nước, nên tiểu vương rất coi trọng, nếu không mời được các cao thủ hạng nhất trong võ lâm tới giúp đỡ thì quyết không dám khinh suất vọng động.Mọi người nghe tới đó đều liên tiếp gật đầu.Hoàn Nhan Hồng Liệt nói: - Có điều nơi cất giữ di vật của y lại không phải tầm thường, vì vậy chuyện này nói có khó hay không thì cố nhiên khó mà nói đúng, nhưng trong con mắt của kẻ có bản lĩnh lớn thì lại rất dễ dàng. Nguyên là di vật của y được cất giấu ở...Vừa nói tới đó đột nhiên cửa sảnh bật tung, một người lao vào, mặt mày xanh xám chạy tới trước mặt Lương Tử Ông kêu lên:- Sư phụ...Mọi người nhìn ra thì là tên đồng tử áo xanh mà Lương Tử Ông sai đi lấy thuốc.Quách Tĩnh theo Giản quản gia và tên đồng tử áo xanh đi lấy thuốc, tay trái vẫn đỡ dưới nách Giản quản gia, đề phòng y chi trì không được ngã lăn ra, cũng để y không dám ra hiệu cho tên đồng tử áo xanh. Ba người xuyên qua hành lang tới phòng, lại vào chỗ phòng Lương Tử ông. Tên đồng tử kia mở cửa bước vào, thắp lên một ngọn nến.Quách Tĩnh vừa bước vào phòng đã thấy mùi thuốc xông lên mũi, lại thấy trên bàn, trên giường, dưới đất khắp nơi đều đầy thuốc, cho tới vò lớn hũ nhỏ trong thùng trong bát cũng đều có, xem ra Lương Tử Ông rất thích nghề thuốc, tuy ở nơi đất khách cũng không bỏ được thói quen. Tên tiểu đồng rõ ràng cũng rất thành thạo về thuốc, lấy ra bốn vị, dùng giấy trắng gói lại đưa cho Giản quản gia.Quách Tĩnh đưa tay đón lấy, quay người bước ra. Y đã cầm thuốc trong tay, không buồn nhìn tới Giản quản gia nữa. Không ngờ gã quản gia này vô cùng giảo hoạt, lúc ra khỏi phòng cố ý tụt lại phía sau, đợi Quách Tĩnh và tên tiểu đồng kia ra khỏi cửa, lập tức đóng cửa cài then, cất tiếng kêu lớn:- Có trộm, có trộm! Quách Tĩnh sửng sốt, quay người xô cửa, nhưng cánh cửa rất kiên cố, nhất thời xô không mở được. Tên đồng tử áo xanh tuy nhỏ tuổi nhưng cơ cảnh phi thường, nghe Giản quản gia kêu lên biết ngay là không hay, nhân lúc Quách Tĩnh dùng sức đẩy cửa liền giật lấy bốn gói thuốc trên tay y vứt tõm xuống cái ao bên cạnh. Quách Tĩnh đánh ra hai chưởng đều bị y tránh thoát.Quách Tĩnh vừa sợ vừa giận, hai tay đè lên cánh cửa, vận nội lực ra, chát một tiếng, then cửa lập tức gãy đôi. Y xô cửa xông vào, một quyền đánh vào giữa cằm Giản quản gia, xương cằm lập tức vỡ nát, làm sao còn kêu lên được nửa? May là Lương Tử ông tính ưa yên tĩnh, chỗ ở chỉ muốn xa hẳn những phòng khác nên Giản quản gia kêu mấy tiếng cũng không ai nghe thấy.Y quay người ra cửa, thấy tên đồng tử đã chạy ra mấy trong, vội vàng đề khí vọt theo, trong chớp mắt đã đuổi kịp, vươn tay chụp tới gáy y. Tên đồng tử nghe tiếng gió sau lưng lập tức ngồi thụp xuống, chân phải quét ra, thân thủ rõ ràng không kém. Quách Tĩnh biết chỉ cần để y kêu lên thì không những là không lấy được thuốc mà ngay cả tính mạng của mình và Hoàng Dung cũng khó bảo toàn, hạ thủ càng không dung tình, móc, bắt, chụp, đánh, chiêu nào cũng dùng gia số tàn độc trong Phân cân thác cốt thủ.Tên đồng tử kia theo Lương Tử Ông, đi khắp nơi được người ta tôn kính, xưa nay chưa từng gặp cường địch, lúc ấy bất giác tâm hoảng ý loạn, mặt liên tiếp bị trúng hai quyền. Quách Tĩnh thừa thế sấn lên, chát một tiếng đập vào Thiên linh cái y một chưởng, tên đồng tử lập tử ngã lăn ra ngất đi. Quách Tĩnh nắm chân y lôi vào một bụi cây cạnh đó, quay trở lại phòng, mồi lửa thắp nến lên, thấy Giản quản gia nằm dài dưới đất, vẫn đang hôn mê.Quách Tĩnh thầm chửi mình hồ đồ. Gã đồng tử kìa mới rồi lấy thuốc từ bốn cái vò ra, mình lại không hề lưu ý, bây giờ thì biết bốn vị thuốc ấy ở trong vò nào?Chỉ thấy trên miệng vò đều có ký hiệu thẳng thẳng cong cong, lại không phải là một chữ, trong lòng chợt thấy khó khăn Mới rồi y đứng ở đây lấy thuốc, mình cứ đứng vào góc này bốc trong mấy chục cái vò mỗi vò một nắm đem về nhờ Vương đạo trưởng chọn ra là được. Bèn lấy ra một xấp giấy, mỗi vị thuốc gói vào một gói, lại sợ vừa rồi Giản quản gia kêu lên có người nghe thấy, trong lòng nóng nảy, lại càng gói chậm.Cuối cùng y cũng đã gói xong mấy chục gói thuốc cho vào bọc, đại công cáo thành, vô cùng vui vẻ quay người trở ra, lại sơ ý huých khuỷu tay phải vào một cái lồng tre bên cạnh. Cái lồng tre đổ ngang ra, nắp lồng bật tung, một tiếng phì ghê rợn vang lên, một con rắn lớn toàn thân màu đỏ như máu vươn lên mổ mạnh vào mặt y.Quách Tĩnh cả kinh vội lui về phía sau, chỉ thấy con mãng xà này thân to bằng cái tô nhỏ, một nửa còn trong lồng, không biết dài bao nhiêu, nhưng quái dị nhất là toàn thân đỏ rực, đầu lúc co lúc duỗi, cái lưỡi chẻ đôi trên miệng rút vào thè ra, không ngừng chờn vờn hướng về phía y.Mông Cổ là đất giá lạnh, vốn ít rắn rết, loại rắn kỳ lạ toàn thân đỏ rực thế này thì y bình sinh chưa từng thấy, lúc hoảng sợ liên tiếp lui mấy bước, lưng chạm vào bàn, cái giá nến lập tức đổ xuống, trong phòng lập tức tối om một màu. Y đã lấy được thuốc, vội cướp đường chạy ra, vừa chạy tới cạnh cửa đột nhiên chân bị giữ chặt như có người ta đưa tay ôm lấy lại như bị một sợi dây to quấn chặt, lúc ấy không kịp nghĩ ngợi vội nhảy vọt lên, không ngờ vẫn giằng ra không được, kế đó tay phải cũng thấy mát lạnh, lập tức không nhúc nhích được nữa.Quách Tĩnh biết đã bị con mãng xà quấn chặt, lúc ấy chỉ còn tay trái có thể hoạt động tùy ý, lập tức đưa tay vào hông mò thanh kim đao mà Thành Cát Tư Hãn ban cho. Đột nhiên một mùi thuốc cay nồng xông vào mũi, trong đó lại kèm theo mùi tanh, trên mặt thấy mát lạnh, thì ra con mãng xà le lưỡi liếm vào má y đang lúc nguy hiểm như thế, đời nào còn rảnh mà tuốt đao giết rắn, vội giơ tay lên túm cứng cổ nó. Con rắn ấy khỏe vô cùng, dần dần siết chặt lại, đầu rắn ấn mạnh tới mặt Quách Tĩnh.Quách Tĩnh hết sức chi trì, qua một lúc chỉ cảm thấy dưới chân tê dại, ngực bụng bị rắn quấn chặt, hít thở càng lúc càng khó khăn, vận nội kình cứng người lên một cái, con rắn hơi nới lỏng vòng cuốn nhưng lập tức siết chặt lại. Quách Tĩnh tay trái cảm thấy yếu dần, miệng rắn cứ phun ra một làn hơi rất khó ngửi, trong bụng nôn nao, chỉ muốn nôn mửa. Lại giằng co thêm một lúc, thần trí dần dần hôn mê, không còn sức kháng cự nữa, tay trái lỏng một cái, con mãng xà há miệng mổ thẳng tới.Tên đồng tử áo xanh kia bị Quách Tĩnh đánh ngất đi, hồi lâu dần dần tỉnh lại, nghĩ tới việc đánh nhau với Quách Tĩnh, nhảy chồm dậy quay nhìn về phòng sư phụ chỉ thấy một màn đen tối om, không có tiếng động gì, nghĩ là người kia đã bỏ chạy rồi, vội chạy tới Hương Tuyết sảnh hổn hển bẩm lại với Lương Tử Ông.Hoàng Dung nhìn qua song cửa nghe tên đồng tử kia kể chuyện, trong lòng hoảng sợ, dùng một chiêu Nhạn lạc bình sa nhẹ nhàng đáp xuống. Nhưng trong sảnh có bấy nhiêu cao thủ võ công cao cường như thế, mới rồi mọi người lắng tai nghe Hoàn Nhan Hồng Liệt kể chuyện, chưa từng lưu ý tới bên ngoài, lúc ấy nghe tên đồng tử kia nói lại, ai cũng đã ngưng thần đề phòng. Hoàng Dung rơi xuống tuy nhẹ, nhưng bọn Bành Liên Hổ đã lập tức nghe thấy.Lương Tử Ông thân hình chớp lên vọt ra đầu tiên, đã chặn đường lui của Hoàng Dung, quát lên:- Là người nào?.Hoàng Dung thấy y vọt ra một cái như thế đã biết ngay võ công của y hơn mình rất xa, đừng nói là trong sảnh còn có rất nhiều cao thủ, chỉ riêng lão già này thì mình cũng đã không phải là địch thủ, lập tức cười khẽ một tiếng, nói:- Hoa mai ở đây đẹp quá, ngươi bẻ cho ta một cành được không?Lương Tử Ông không ngờ ngoài sảnh lại có một cô gái xinh đẹp tuyệt luân như thế, y phục trang sức lộng lẫy sang trọng, lại nghe tiếng nàng cười nói như ngọc khua, bất giác sửng sốt, đoán là người trong vương phủ, biết đâu là thiên kim tiểu thư của vương gia, là một vị quận chúa cô nương, lập tức nhảy vọt lên vươn tay bẻ một cành hoa mai xuống. Hoàng Dung tươi cười đón lấy, nói:- Lão gia, cám ơn người nhé.Lúc ấy mọi người đều đã đứng ở cửa sảnh nhìn hai người. Bành Liên Hổ thấy Hoàng Dung quay người định bỏ đi, bèn hỏi:- Hoàn Nhan Hồng Liệt Vương gia, vị cô nương này là người trong phủ à?Hoàn Nhan Hồng Liệt lắc đầu nói:- Không phải.Bành Liên Hổ phóng người vọt ra cản trước mặt Hoàng Dung, nói:- Cô nương khoan đi đã, ta cũng bẻ cho ngươi một cành hoa mai.Tay phải ra một chiêu Xảo khấu liên hoàn chụp vào cổ tay nàng, năm ngón tay tới gần người Hoàng Dung đột nhiên lật lên chụp vào cổ họng. Hoàng Dung vốn định giả làm như không biết võ nghệ, hàm hồ tránh qua để tính cách thoát thân, nào ngờ Bành Liên Hổ không những võ công tinh thâm mà còn cơ cảnh hơn người, chỉ một chiêu ấy đã khiến đối phương không thể không đón đỡ.Hoàng Dung thoáng kinh hãi, lui lại tránh né đã không kịp, tay trái vung ra, ngón cái và ngón trỏ bật lên, ba ngón kia hơi xòe ra, bàn tay như một nhánh hoa lan vươn tới, tư thế vô cùng đẹp đẽ.Bành Liên Hổ chợt cảm thấy huyệt Khúc trì trên khuỷu tay tê rần một cái, vội rút tay về, biến chiêu mau lẹ, không để nàng phất trúng huyệt đạo. Lúc ấy y trong lòng cả kinh, không ngờ một cô nương nhỏ tuổi thế này lại thân mang tuyệt kỹ, không những ra chiêu mau lẹ, nhận huyệt rất chuẩn, mà công phu dùng ngón tay phất vào huyệt ấy cho dù y kiến văn rộng rãi cũng chưa từng thấy qua, hoàn toàn không biết thủ pháp Lan hoa phất huyệt thủ ấy của Hoàng Dung là tuyệt kỹ gia truyền, sâu sắc ở bốn chỬ Mau, chuẩn, lạ, đẹp. Mau, chuẩn, lạ còn bình thường, chứ chữ đẹp là cốt xuất thủ phải thong thả tiêu sái, khí độ nhàn nhã, khinh miêu đạm tả như đang vô sự mới tính là luyện thành, chứ nếu ra chiêu mau lẹ tàn độc thì không khỏi rơi xuống bậc kém, không xứng đáng với cái tên Lan hoa cao nhã.Trong bốn chữ ấy, đạt tới chữ đẹp là khó nhất.Hoàng Dung đánh ra một chiêu, người đứng ngoài ai cũng kinh ngạc. Bành Liên Hổ cười nói:- Quý tính cô nương là gì? Tôn sư là ai?Hoàng Dung cười nói:- Cành hoa mai này đẹp lắm phải không? Ta đem về cắm vào bình vậy.chứ không trả lời Bành Liên Hổ. Mọi người đều thấy nghi ngờ, không biết nàng có lai lịch ra sao.Hầu Thông Hải lớn tiếng quát:- Bành đại ca hỏi ngươi, ngươi không nghe à?.Hoàng Dung cười nói:- Hỏi cái gì?.Bành Liên Hổ lúc ban ngày thấy Hoàng Dung chọc ghẹo Hầu Thông Hải, đã thấy cái miệng nhỏ của nàng trề ra, cười hì hì làm ra vẻ xấu xí, đột nhiên nhớ lại A, gã tiểu tử gầy gò kia vốn là ngươi cải trang. Lúc ấy bèn cười nói:- Lão Hầu, ngươi không nhận ra vị cô nương này sao?.Hầu Thông Hải ngạc nhiên nhìn Hoàng Dung từ trên xuống dưới. Bành Liên Hổ cười nói:- Hôm nay các ngươi đuổi bắt nhau suốt nửa ngày, đã quên rồi à?Hầu Thông Hải lại ngơ ngác nhìn Hoàng Dung một lúc, sau cùng nhận ra, gầm lớn một tiếng:- Giỏi lắm, thằng tiểu tử thối tha! Lúc y đuổi Hoàng Dung không ngừng chửi mắng nàng là thằng tiểu tử thối tha, bây giờ tuy nàng đổi mặc nữ trang, nhưng y vẫn bất giác buột miệng nói ra câu ấy, hai tay giương ra phía trước, chụp mạnh vào nàng. Hoàng Dung tránh qua một bên, cái chụp ấy của Hầu Thông Hải lập tức rơi vào khoảng không.Quỷ môn Long vương Sa Thông Thiên thân hình chớp lên đã chụp được cổ tay phải Hoàng Dung, quát:- Chạy đi đâu?Hoàng Dung tay trái nhấc mau lên, hai ngón phóng thẳng vào mắt y. Sa Thông Thiên tay phải vươn ra, lại bắt luôn tay trái Hoàng Dung.Hoàng Dung giằng một cái không giãy ra được, kêu lên:- Không biết xấu hổ!Sa Thông Thiên nói:- Không biết xấu hổ cái gì.Hoàng Dung nói:- Người lớn bắt nạt trẻ con, đàn ông bắt nạt con gái! Sa Thông Thiên sửng sốt, y là bậc tiền bối nổi tiếng, nghĩ lại cảm thấy đúng là mình cậy lớn hiếp nhỏ, bèn buông tay ra quát lên:- Vào sảnh nói chuyện?Hoàng Dung biết không vào không xong đành phải bước vào.Hầu Thông Hải tức giận nói:- Ta cứ giết thằng tiểu tử thối tha này trước rồi sẽ nói chuyện.Rồi bước lên toan động thủ. Bành Liên Hổ nói:- Cứ hỏi rõ sư phụ của y thị là ai, ai phái y thị lại đây trước đã.Y đã thấy công phu của Hoàng Dung, lại thấy nàng dung mạo phục sức như thế, đoán là nàng ắt có lai lịch rất lớn, phải hỏi rõ trước mới dễ xử lý.Hầu Thông Hải lại không đếm xỉa gì tới, vung quyền đập xuống đầu Hoàng Dung. Hoàng Dung tránh ra, nói:- Ngươi muốn động thủ thật à?Hầu Thông Hải nói:- Ngươi không được chạy.Y rất sợ Hoàng Dung bỏ chạy thì sẽ không đuổi kịp nàng.Hoàng Dung nói:- Ngươi muốn tỷ võ với ta cũng được.Rồi lấy một cái chén rót đầy rượu trên bàn đặt lên đỉnh đầu, hai tay lại cầm hai chén khác, nói:- Ngươi dám làm theo ta không?Hầu Thông Hải tức giận nói:- Giở trò ma gì vậy?.Hoàng Dung nhìn mọi người chung quanh, cười nói:- Ta cùng vị lão gia trên trán có sừng này không oán không thù, nếu lỡ tay đả thương y thì thật là có lỗi với mọi người.Hầu Thông Hải sấn lên một bước, tức giận nói:- Ngươi đả thương được ta à? Bằng vào thằng tiểu tử thối tha nhà ngươi ấy à? Trên đầu ta là bướu thịt, không phải là sừng? Ngươi nhìn cho kỹ, đừng có nói bậy!Hoàng Dung không đếm xỉa gì tới y, vẫn nhìn mọi người nói:- Ta và y mỗi người cầm ba chén rượu tỷ thí công phu. Ai để đổ rượu ra trước thì người ấy thua, có được không?Nàng thấy Lương Tử Ông bẻ hoa. Bành Liên Hổ ra chiêu. Sa Thông Thiên cầm nã, người nào cũng võ công cao cường hơn hẳn mình, cho dù gã Tam đầu giao Hầu Thông Hải này tuy đầu óc ngu xuẩn nhưng mình chỉ cậy có một thân công phu khinh công và tâm tư mau lẹ mới chiếm được thượng phong, chứ nói tới bản lĩnh thực sự thì cũng tự biết là không bằng, bèn nghĩ thầm:- Kế sách hôm nay, chỉ có giở trò lặt vặt quấy đảo bọn họ, chỉ cần họ không cho là thật thì có thể thoát thân.Hầu Thông Hải tức giận nói:- Ai thèm đùa nghịch với ngươi!Rồi đánh thẳng một quyền vào mặt Hoàng Dung, đòn tới như gió, lực đạo trầm mãnh. Hoàng Dung tránh qua một bên cười nói:- Ðược, trên người ta có ba chén rượu, ngươi thì tay không, chúng ta tỷ thí xem sao.Hầu Thông Hải tuổi lớn hơn gấp đôi nàng, oai danh trên giang hồ tuy còn kém xa sư huynh Sa Thông Thiên nhưng cũng là nhân vật có danh, bị nàng châm chọc liên tiếp trước mặt bấy nhiêu người, lại càng tức tối không nghĩ ngợi gì thêm, cũng lấy một chén rượu đặt lên đầu, mỗi tay cầm một chén, tay trái hơi cong lại chân phải đã đá mạnh tới Hoàng Dung.Hoàng Dung cười nói:- Ðược, như thế mới kể là anh hùng.Rồi triển khai khinh công, chạy khắp trong sảnh. Hầu Thông Hải phóng luôn mấy cước đều bị nàng tránh khỏi. Mọi người cười ngất nhìn hai người giao đấu. Chỉ thấy Hoàng Dung nửa người trên hoàn toàn không động, quần dài rủ đất, thân hình như lướt đi nhẹ nhàng trên mặt nước, lại như một cái bánh xe lăn tròn, chỉ thấy cước bộ cứ rối rít tiến lui qua lại. Hầu Thông Hải sải chân đuổi theo, mỗi bước mỗi dừng, thình thịch vang thành tiếng, rõ ràng công phu hạ bàn cực kỳ vững chắc. Hoàng Dung lấy lui làm tiến, liên tiếp ra chiều xảo diệu, định dùng khuỷu tay đánh đổ chén rượu của y, nhưng đều bị y nghiêng người tránh qua.Lương Tử Ông nghĩ thầm:- Cô gái nhỏ này luyện được tới công phu như thế, quả thật không dễ, nhưng cứ kéo dài thời gian thì rốt lại cũng không phải là đối thủ của lão Hầu.Bọn họ ai thắng ai bại cũng không liên quan gì tới mình. Trong lòng chỉ nghĩ tới nhưng trân dược quý báu trong phòng mình, lập tức quay người bước ra cửa sảnh, muốn đuổi theo kẻ gian trộm thuốc, nghĩ thầm: Đối phương cần bốn vị Huyết kiệt. Điền thất. Mật gấu. Một dược, vậy là người của Vương Xử Nhất sai tới lấy trộm. Bốn vị ấy cũng không phải là thuốc quý, cho dù y có lấy hết cũng không hề gì. Nhưng đừng cho y tiện tay dắt dê, lấy thêm cái gì khác của mình.