Vài ngày sau, vào buổi trưa, Tình Xuyên đã nói với dì Trương chuẩn bị cơm để cô đem đến công ty cho Mộc Phi.

Cũng không phải là do cô tự nguyện đâu nha, cô chỉ nể tình mẹ của anh đối tốt với cô nên cô mới giúp bà ấy chăm sóc anh thôi.

Nếu không, còn lâu cô mới làm mấy việc vô bổ này.

Lần này cô đến Mộc thị, nhân viên không còn làm khó cô nữa, có lẽ vì lần trước bọn họ đã nhận ra thái độ của anh đối với cô không giống trước đây.

Vì vậy, bọn họ còn tùy tiện cho cô lên phòng làm việc chờ anh, kính cẩn với cô như đối với thiếu phu nhân của tổng giám đốc, không dám lơ là.

Chỉ là sau khi cô bước vào thang máy, có một cô nhân viên khác xì xầm vào tai cô nhân viên nọ: "Sao cô lại để thiếu phân nhân đến phòng làm việc của Mộc tổng? Cô chán sống rồi à?"

Cô nhân viên nọ ngơ ngác nhìn cô nhân viên kia: "Cô ấy là vợ của tổng giám đốc, đến phòng làm việc của chồng mình thì có làm sao?"

Cô nhân viên kia bất lực day day trán: "Lần này tiêu rồi, thế nào cũng sẽ chạm mặt cho mà xem."

Cô nhân viên nọ vẫn chưa hiểu ra vấn đề của sự việc, chưa hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của nó là như thế nào.

...

Bọn họ nói là anh đang bận họp nên kêu cô đến phòng làm việc chờ anh, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, cứ vậy moẻ cánh cửa phòng làm việc ra.

Không ngờ bên trong lại có người, là Từ Chỉ Giai, cô ta cũng đến tìm anh.

Tình Xuyên hơi khựng lại, cô cảm thấy hôm nay chính là ngày xui xẻo của cô, tự nhiên lại đụng phải khắc tinh.

Nhưng cô cũng không thể cứ vậy bỏ đi được, cô là vợ của anh, tại sao phải sợ cô ta?

"Cô đúng là mặt dày nhỉ? Cứ thích đeo bám theo chồng của người khác." Tình Xuyên đi vào trong, thong thả bước đến bàn làm việc của anh, sau đó nhồi xuống ghế tổng giám đốc, đây cũng được coi như là một hành vi đánh dấu chủ quyền.

Từ Chỉ Giai siết chặt ly cà phê trong tay, có hơi run rẩy vì tức giận: "Cô đừng ở đó mà đắc ý, sớm muộn gì A Phi cũng sẽ nhớ ra mọi chuyện thôi."

Tình Xuyên ồ lên một tiếng, cố tình chọc điên cô ta: "Nhưng tiểu tam vẫn là tiểu tam thôi, cho dù anh ấy có nhớ ra mọi chuyện cũng đâu có thay đổi được gì."

Từ Chỉ Giai đặt ly cà phê xuống bàn: "Ha! Hình như là não cô có vấn đề rồi, từ đầu đến cuối người anh ấy yêu là tôi, người anh ấy muốn cưới cũng là tôi, nếu không phải do cô mặt dày xen vào, chia rẻ tôi và anh ấy thì hiện tại tôi đã là Mộc thiếu phu nhân rồi.

Vậy cô nói xem, ai là tiểu tam đây?"

Tình Xuyên hơi nghẹn họng, cô trừng mắt về phía cô ta, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị cô ta tranh lời: "Cô đừng cho rằng bản thân "băng thanh ngọc khiết", cô kết hôn với anh ấy không phải là vì tiền sao? Loại người dơ bản, thấp hèn như cô cũng xứng nói yêu anh ấy?"

Cô ta lại nói: "Thương Tình Xuyên, cô quên thân phận của mình rồi à? Cô chỉ là một đứa con do vợ lẻ sinh ra thôi, mẹ cô chính là kẻ đi phá hoại gia đình của người khác, mà bây giờ...!cô cũng không khác gì bà ta.

Dùng tình yêu để che đậy sự tham lam vốn có từ sâu trong xương tủy, cô không cảm thấy bản thân mình...!quá buồn nôn sao?"

Trong nhất thời, Tình Xuyên cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì những điều mà cô ta nói không phải là không đúng, mà cô cũng không thể chối bỏ bất kì điều gì.

Nhưng, nói cô dùng tình yêu để che đậy lòng tham?

Bản thân cô từ lấy tiền của Mộc gia sao? Hay cô dùng cái danh thiếu phu nhân này để diễu võ dương oai? Hai năm nay, cô chấp nhận ở bên anh, chịu đủ sự lạnh nhạt, đau đớn, dày vò, thống khổ, rốt cuộc cô đã nhận lại được cái gì?

Tình Xuyên tức giận, cô siết chặt hai tay, bước đến trước mặt cô ta: "Cô nói lại lần nữa xem."

Từ Chỉ Giai mỉm cười, cô đứng dậy, khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn cô đầy khinh bỉ: "Đồ, không, biết, xấu, hổ."

Cô ta vừa dứt lời...

"Chát!"

Âm thanh vang lên, căn phòng chợt yên tĩnh.

Từ Chỉ Giai trừng mắt về phía cô, đôi mắt đỏ ngầu, tức giận quát: "Cô dám đánh tôi?"

Tình Xuyên cười nhạt: "Thì sao?"