Ảnh Hậu Trùng Sinh: Nhật Ký Tình Yêu

Quyển 1 - Chương 9: Quay thử bộ phim điện ảnh mới

Bộ phim 《 Tình yêu khuynh thành 》 đã dừng phát sóng được một khoảng thời gian, đến nay Lê Thu còn chưa có quyết định muốn đóng thêm một vai diễn trong bộ phim nào mới. Cô muốn diễn điện ảnh, nhưng mà phim điện ảnh lại có sự khác biệt với phim truyền hình, không thể giao vai chính cho cô được, hơn nữa trước nay cô cũng chưa từng đóng phim điện ảnh, có rất ít kịch bản điện ảnh mời cô diễn. Mà trái lại bản truyền hình thì được mời rất nhiều, dù sao kỹ thuật diễn của cô có được sự đánh gia cao của Quách Lâm, lại phá kỷ lục rating của Đài Truyền Hình.

“Lê Thu, nếu em thật sự muốn trải nghiệm phim điện ảnh, bên công ty cũng có một bộ phim có thể giới thiệu em quay thử một lần xem sao.” Trịnh Hải cũng cực kỳ lo lắng ah, Lê Thu lần lữa không đưa ra quyết định chọn một bộ phim nào, công ty sẽ cho rằng là do người đại diện như anh không làm tròn bổn phận.

“Là cái gì?”

“Là dự án quay phim điện ảnh thần thoại 《 Phong Thần 》 của tập đoàn Nam thị!” Trịnh Hải nói.

Mặc dù bộ điện ảnh này do Nam thị chiếm quyền phát ngôn chủ yếu, thế nhưng EM cũng tham gia đầu tư, chỉ là tỉ trọng không lớn, chỉ có điều tiến cử người đi quay thử thì vẫn có quyền làm được.

Lê Thu nhíu mày.

Nam thị à. . .

“Trước mắt bộ phim 《 Phong Thần 》 này chính là bản điện ảnh có quy mô lớn nhất, nếu em muốn tôi sẽ đi sắp xếp một phen.”

“Được rồi.” Lê Thu cũng đồng ý.

Cho dù không muốn có quan hệ dây mơ rễ má gì với những người đó nữa, nhưng mà cùng tồn tại trong làng giải trí nếu muốn không tình cờ gặp phải thì đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Phần lớn vai chính trong bản điện ảnh bộ phim 《 Phong Thần 》 đều là nam, vai nữ chỉ có dăm ba người. Chủ yếu là có Đắc Kỷ, Khương Hoàng Hậu, Đặng Thiền Ngọc, còn có một vài vai phụ nhỏ gần như không có đất diễn mà thôi.

Chỉ có điều nếu dự án phim điện ảnh này là do tập đoàn Nam thị thực hiện, như vậy kịch bản cũng sẽ có một vài thay đổi. Đưa vai diễn thê tử Chu Vũ Vương vốn không được đề cập nhiều trong nguyên tác chỉnh lại tăng thêm đất diễn, trở thành nữ chính. Trong nguyên tác nội dung của thần thoại《 Phong Thần 》 chỉ chú trọng chủ yếu vào tình tiết Võ vương trưởng thành sau đó phạt Trụ đăng cơ thành lập triều Đại Chu, còn về những người xuất hiện trước đó thì không có nhiều miêu tả cho lắm.

Nữ chính Ấp Khương của phim đã được xác định là Đỗ Vũ.

Trước mắt bộ phim này đã bắt đầu tiến hành công tác dựng cảnh, các khâu trước đã đi vào hoạt động, chỉ còn lại vài vai diễn chưa được xác định.

Tổng đạo diễn của 《 Phong Thần 》 là đạo diễn nổi tiếng nhất của Nam thị: Tạ Tông, kiếp trước Đỗ Tình đã từng hợp tác với Tạ Tông quay rất nhiều bộ phim. Con người của Tạ Tông nói năng thận trọng, khi đối mặt ống kính là tuyệt đối nghiêm túc, không cho phép bất kỳ ai bôi nhọ bộ phim của mình, là người cố chấp, cho dù là Đỗ Tình cũng từng bị anh ta trách mắng diễn cái gì cũng sai, là người khiến người ta vừa kính vừa sợ.

“Cô là Lê Thu phải không, tôi có nghe nói về cô.” Tạ Tông có khuôn mặt chữ quốc chuẩn mực kết hợp với đôi lông mày thô đậm, làm cho người ta không nhịn được mà sinh ra cảm giác kính sợ ở trong lòng, “Nhưng mà là một người mới, mới quay xong một bộ phim truyền hình liền có suy nghĩ liều lĩnh muốn gia nhập điện ảnh đây cũng không phải là phương pháp quá tốt.”

“Cảm ơn đạo diễn Tạ đã chỉ bảo.” Mặt Lê Thu không chút thay đổi.

“Nếu Quách Lâm đã từng khen ngợi cô, vậy tôi cũng cho cô một cơ hội diễn thử, nếu không tốt tôi sẽ không chọn cô!” Tạ Tông nói chuyện không chút khách sáo nhẹ nhàng.

“Cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội này.” Lê Thu tiếp tục duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.

Trước tiên Tạ Tông cho cô diễn thử phân đoạn lần đầu Khương Hoàng Hậu nhìn thấy Đắc Kỷ.

Lê Thu mỉm cười chấp nhận, đi đến chính giữa trường quay.

Chỉ sau vài giây, ngay cả Tạ Tông cũng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào Lê Thu.

Nữ tử kia vốn đang ngồi trên ghế tựa, đoan trang bình thản dường như bất cứ sự tình gì cũng không thể làm nàng dao động.

“Ngươi chính là Đắc Kỷ nữ nhi của Tô Hộ ah,“ Thanh âm nữ tử mang theo vẻ bừng tỉnh nét mặt như đã hiểu ra, “Mỹ mạo như thế này, khó trách Đại vương xem trọng!”

“Chỉ có điều nếu ngươi đã bước vào ** này thì nên rõ ràng một chuyện, Đại vương không phải nam nhân bình thường như những nam nhân khác, ngài là thiên hạ chi chủ, là người của ngài ấy thì phải tuân theo quy củ, thường xuyên nhắc nhở Đại vương cần cù việc triều chính!” Ngữ điệu vững vàng, mà lại mang dáng vẻ coi nhẹ. Nàng là hoàng hậu, là quốc mẫu thiên hạ, sẽ không vì một phi tử nho nhỏ là ghen tuông. Nàng phải làm theo trách nhiệm của chính mình, nàng cầm quyền chính **, khuyên nhủ Đại vương.

Nói vẻn vẹn mấy câu như thế lại khiến cho Tạ Tông quả thực kinh ngạc sửng sốt, một loại kỹ thuật diễn quen thuộc như có như không.

“Cắt!” Tạ Tông hô một câu, “Cô thử vai Đắc Kỷ xem đi.”

Lê Thu gật gật đầu.

Trước tiên cô mô phỏng mình như một thiếu nữ bé nhỏ vui chơi ở trong bụi hoa, hái một đóa hoa tươi xen vào giữa tóc, vẻ mặt hồn nhiên chân chất tựa ánh mặt trời cũng vì đó mà sung sướng.

Đột nhiên thân thể như bị chấn động, đôi mắt bất chợt mở to.

Thay đổi rồi!

Trong nháy mắt sóng mắt trở nên quyến rũ đa tình, lại lộ ra một tia xảo quyệt cùng mưu tính.

Bông hoa vừa được cài lên tóc trước đó bị rút ra nhẹ nhàng, tay phải dùng lực, dường như có thứ gì đó bị nghiền nát trong chớp mắt.

Tốt cho một con hồ ly tinh!

Giờ phút này Tạ Tông thực như người ngốc, không thể nào, quá giống. . .

“Xin đạo diễn Tạ cho nhận xét!” Lê Thu khôi phục lại nét mặt lúc đầu đi đến bên cạnh Tạ Tông.

Tạ Tông không nói gì, hai mắt chỉ nhìn chằm chặp Lê Thu, cứ như muốn nhìn Lê Thu thiêu cháy ra một cái động.

Lê Thu cũng chỉ lẳng lặng chờ đợi.

“ Cô diễn đúng thật là rất tốt, còn có chọn cô hay không tôi sẽ gửi thông tin cho cô sau.” Tạ Tông nói.

“Được.” Lê Thu nhếch môi cười.

*****

“Quách Lâm tôi hỏi cậu, rốt cuộc cái người tên Lê Thu này là. . .” Tạ Tông gọi điện thoại cho Quách Lâm, hai người bọn họ cũng là bạn nhiều năm.

“Cậu cũng cảm thấy rất giống phải không?” Quách Lâm ha ha cười, “Nói không chừng là cô ấy nhập hồn vào rồi. . .”

“Đây không phải lúc nói đùa!” Tạ Tông cau mày, “Muốn có khuôn mặt tương tự cực kỳ dễ dàng, nhưng mà thần thái cùng kỹ thuật diễn không phải thứ dễ bắt chước tốt như vậy! Cô ấy cứ như là một Đỗ Tình đang sống thật vậy!”

“Mặc kệ cô ấy là ai, Đỗ Tình hay là Lê Thu, chúng ta đều không quản được không phải sao?” Quách Lâm thở dài một hơi, nói, “Dùng cô ấy đi, không cần thì đó là tổn thất của cậu!”

“. . .”

Năm đó khi Đỗ Tình gặp chuyện không may có một đoạn thời gian rất dài tinh thần của Tạ Tông chậm chạp không thể hồi phục, năm ấy anh đang chuẩn bị quay tiếp một bộ phim điện ảnh với Đỗ Tình, đến cả kịch bản cũng đã chỉnh sửa tốt, lại nhận được tin Đỗ Tình chết. Đến nay anh cũng chưa từng bắt tay vào quay bộ phim kia, bởi vì không có Đỗ Tình, cũng sẽ không có người nào có thể diễn được như cô. Đến nay mỗi khi nhớ tới cô, Tạ Tông đều cảm thấy căm hận tự đáy lòng.

Trời ghét người tài!

Ngay thời điểm đó anh mới rõ ràng triệt để cái từ này!

“Đừng suy nghĩ quá nhiều, có lẽ là linh hồn Đỗ Tình tái xuất trong người Lê Thu, hoặc có lẽ Lê Thu cũng là một thiên tài giống như Đỗ Tình vậy thôi!” Quách Lâm nói, “Ít nhất có thể xác định tương lai Lê Thu là không thể hạn định! Hơn nữa cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, không biết sẽ là viên ngọc sáng như thế nào trong tương lai!”

“Ài!”

“Đúng rồi, cậu thật sự đồng ý để cho Đỗ Vũ diễn vai nữ chính rồi hả?” Quách Lâm hỏi, trước đó anh chỉ xem tin tức truyền thông đưa lên.

“Ừ,“ Tạ Tông đáp lại một tiếng, “Nam Thần nói dù sao Đỗ Vũ cũng là em gái ruột của Đỗ Tình, chọn cô ta cũng coi như gửi cho Đỗ Tình chút an ủi đi!”

“Nhưng mà vậy thì cái cần lo chính là bộ phim này,“ Quách Lâm nói, “Ánh sáng của Lê Thu sẽ vượt qua Đỗ Vũ một cách tuyệt đối!”

Không phải Quách Lâm ghét Đỗ Vũ, mà sự thật là kỹ thuật diễn của Đỗ Vũ kém xa Đỗ Tình nhiều lắm lắm. Ban đầu khi Đỗ Tình còn sống thỉ chẳng mấy ai biết tới Đỗ Vũ, từ khi Đỗ Tình mất, Đỗ Vũ cô em gái Ảnh Hậu quốc tế này mới được nhận nâng đỡ, rất nhiều fan Đỗ Tình cũng nhao nhao trợ giúp em gái của thần tượng. Đỗ Vũ cứ việc ra sức bắt chước kỹ thuật diễn của Đỗ Tình, nhưng mà hàng nhái thì chính là hàng nhái, vĩnh viễn thua kém hàng thật.

“Đỗ Vũ kia cũng nên quan tâm chút, nếu kỹ thuật diễn mà bị một người mới vào nghề lấn át mà nói, vậy cô ta cũng nên tự xem lại chính mình,“ Tạ Tông không lưu tình chút phê phán Đỗ Vũ, “Thật tự xem mình là Đỗ Tình thứ hai mà!” Bắt chước Đỗ Tình ở mọi nơi, quả khiến người ta không thể yêu mến nổi.