Đây sẽ là chương kỉ niệm truyện được 1K lượt xem nha mn. Mong mọi người ủng hộ con trẻ

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Hoàng Phủ Tử Y cùng với đoàn quay phim đến khu vực cao nguyên quay ngoại cảnh, khi ngồi trên máy bay, vẫn bị tiếp viên hàng không nhận ra, kí tên, chụp ảnh, rất có dáng điệu của một minh tinh nổi tiếng, tuy tác phẩm truyền hình điện ảnh của cô còn chưa lên sóng bộ nào, nhưng lại sánh với độ nóng của các nghệ sĩ tuyến hai ba.

Sau khi xuống máy bay thì bắt đầu ngồi xe, hai tiếng sau mới tới địa điểm quay, đạo diễn cho mọi người nghỉ nửa ngày, Hoàng Phủ Tử Y và trợ lý mới bắt đầu thu dọn hành lý, thì nhận được điện thoại của Sở Ngao Dư.

"Đã đến chưa? Có chỗ nào không quen không?" Sở Ngao Dư quan tâm hỏi, giọng nói có chút trầm ấm, gần như cũng thêm phần dịu dàng.

Đây là lần đầu đầu tiên Sở Ngao Dư và Hoàng Phủ Tử Y liên lạc với nhau sau màn tỏ tình kì trước, có thể nói là Sở Ngao Dư đã lấy hết dũng khí, mới dám gọi cho cô.

Hoàng Phủ Tử Y ở bên điện thoại nhíu mày một cái, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này cũng rất có bản lĩnh giả khờ, cô đã hôn anh ta, người đàn ông này có thể xem như là không có gì xảy ra, cô nói thích anh ta, người đàn ông này cũng có thể xem như là không có gì xảy ra, cũng không biết là đang nghĩ gì nữa, nếu không phải là cô biết đối phương thích cô thật, chắc là còn tưởng đối phương đang dùng cách này để từ chối cô đấy!

"Em tưởng là anh bị hù chạy mất rồi đó!" Sở Ngao Dư muốn xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cô lại không muốn.

Sở Ngao Dư bị nghẹn một cái, đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào, Tử Y có ý gì, hù anh lúc nào, chẳng lẽ đang ám chỉ chuyện bữa sáng hôm đó?

"Tử Y, em đang nói gì thế? Sở Ngao Dư không dám đoán tâm tư của Hoàng Phủ Tử Y, chỉ có thể thận trọng mà hỏi.

"Em đang nói gì anh thật sự không biết sao?" Chẳng lẽ hôm đó cô tỏ tình không có chút trọng lượng gì đối với anh ta ư? Nói cho qua là cho qua? Đúng là trò cười!

Hoàng Phủ Tử Y cũng là một người nóng tính, khó lắm cả hai đời mới dám tỏ tình một lần, lại bị đối phương cúp máy, tuy cô không nói ra, nhưng trong lòng lại đầy hỏa khí, đang đợi người này tự dâng tới cửa rồi bộc phát.

Sở Ngao Dư im lặng một lúc, mới dò hỏi: "Em đang nói...... chuyện buổi sáng hôm đó?" Lẽ nào chuyện bữa sáng hôm đó không phải là hoang tưởng của mình? Được thôi, dù cho đã qua hai ngày, Sở Ngao Dư cũng không dám chắc chắn là chuyện ngày hôm đó đã thực sự xảy ra, thậm chí là có chút đần độn mà tự thôi miên mình, nghĩ đó là một giấc mơ mà mình đã thấy khi ngủ chưa tỉnh.

"Chẳng lẽ là cái gì?" Hoàng Phủ Tử Y hỏi ngược lại, trong giọng điệu có mang chút không vui.

Tay của Sở Ngao Dư run lên, đột nhiên có chút nhát, Tử Y đang tức giận sao? Có phải hôm đó anh không nên tắt máy của Tử Y không! Sở Ngao Dư vẻ mặt đau khổ mà nghĩ.

"Xin lỗi, hôm đó, anh, quá bất ngờ." Sở Ngao Dư lắp bắp giải thích, biểu cảm vô cùng rầu rĩ.

"Sau đó thì?" Bất ngờ? Lúc cô bị cúp điện thoại, cũng cảm thấy rất bất ngờ, hừ!

Sau đó thì? Sau đó thì chúng ta không thể bỏ qua chuyện này sao! Sở Ngao Dư tiếp tục rầu rĩ ở trong lòng. Thực tế là cho đến bây giờ, Sở Ngao Dư không hề tin Tử Y thích anh đâu, cho nên anh vốn không muốn đối diện với chuyện này, huống hồ chi, dù cho Tử Y thích anh thật, anh cũng không thể ở cùng với cô!

Nghĩ đến đây, trên mặt của Sở Ngao Dư vô cùng đau khổ, với cơ thể tàn tạ này của anh, dung mạo xấu xí, có tư cách gì được Tử Y thích!

"Tử Y, đừng đùa với anh nữa, em ở Cao Nguyên quay phim, nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, anh còn chút việc, đi làm trước đây, tạm biệt!" Tay của Sở Ngao Dư run rẩy cúp điện thoại, sau đó nhắm chặt đôi mắt, giấu toàn bộ đau khổ trong lòng.

Bất kể là Tử Y nghiêm túc, hay là đùa giỡn, hoặc là có mục đích gì khác, anh cũng chỉ có thể xem là một trò đùa, bởi vì anh không có tư cách cho là thật!

Hoàng Phủ Tử Y lại một lần nữa bị cúp máy trước, cô có chút ngơ người nhìn vào điện thoại, mãi lâu sau mới hừ một tiếng, gương mặt thẹn quá hoá giận!

"Ngu xuẩn! Đần độn! Đại ngốc! Dám cúp máy của tôi, anh chết chắc rồi đó!" Hiếm khi thấy được Hoàng Phủ Tử Y mất đi sự bình tĩnh ngày thường như lúc này, vừa oán giận mắng người đàn ông, vừa kiêu ngạo mà quyết định, cô sẽ không nói với người đàn ông đó những lời yêu thích gì nữa, cô phải để người đàn ông đó tự động nói với cô, và xin cô nói ra!

Hoàng Phủ Tử Y nghĩ như thế, hình như là cảm thấy chưa đủ hả giận, lấy điện thoại đăng weibo: "Dám cúp máy của tôi, anh chết chắc rồi đó!"

Phong cách weibo của Hoàng Phủ Tử Y thay đổi liên tục, có khi lạnh lùng khiến người ta phải ngước nhìn, có khi lại rất gần gũi, như bài weibo này, sau khi dân mạng thấy, đều cười ồ lên.

"Ha ha ha, Bệ Hạ đã chịu sự đả kích gì vậy, có người dám cúp máy của Bệ Hạ, mau mang ra ngoài trảm!"

"Lúc trước luôn cảm thấy Bệ Hạ rất lạnh lùng, bây giờ cảm thấy Bệ Hạ rất có thuộc tính gây cười, rõ ràng là một dòng weibo buồn bực như vậy, nhưng tôi lại bị chọc cười rồi đó."

"Bệ Hạ dễ thương quá ~"

"Chẳng lẽ chỉ có tôi muốn biết, rốt cuộc là ai đã cúp máy của Bệ Hạ nhà chúng ta sao?"

"Người trên lầu, không phải một mình bạn, tôi cũng rất muốn biết, là nam hay là nữ vậy?"

Cùng lúc đó, đương nhiên Sở Ngao Dư cũng đã thấy bài weibo này, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, người ta gọi đó là đặc sắc.

Anh đúng là đã chọc giận Tử Y? Có khi nào Tử Y sẽ không nghe điện thoại của anh nữa không! Trong lòng của Sở Ngao Dư vô cùng khủng hoảng, kiềm chế không được nữa, lấy điện thoại lên gọi cho Hoàng Phủ Tử Y.

Hoàng Phủ Tử Y nhìn vào thông báo cuộc gọi đến, sau khi hứ một tiếng, liền hung dữ tắt máy, khi bổn tiểu thư tỏ tình, anh dám cúp máy của bổn tiểu thư, khi bổn tiểu thư cho anh cơ hội giải thích, anh lại dám cúp máy của bổn tiểu thư, bây giờ biết gọi đến rồi sao, hứ, bổn tiểu thư không muốn nghe, cho anh sốt ruột chết luôn!

Hoàng Phủ Tử Y muốn Sở Ngao Dư sốt ruột chết, trên thực tế, Sở Ngao Dư cũng suýt nữa bị sốt ruột chết, điện thoại trên tay không ngừng gọi cho Hoàng Phủ Tử Y, chỉ là mỗi tiếng chuông qua đi, vẫn không được bắt máy, sự lo lắng và sốt ruột trong lòng, thấp thỏm và không yên, với sự khủng hoảng và tuyệt vọng, gần như khiến Sở Ngao Dư không thể chịu đựng được nữa!

Chịu đựng sự dày dò của căn bệnh nhiều năm nay, bất luận có đau khổ đến mấy cũng đều kiên trì, Sở Ngao Dư chưa bao giờ cảm thấy mình là một con người yếu ớt, yếu ớt tới nỗi một cú điện thoại, dày vò anh tới nỗi muốn sống muốn chết, so với cảm giác phát bệnh còn đau khổ hơn nữa.

Một lần không bắt, hai lần, ba lần,...... Ngay lúc Sở Ngao Dư đang ngày càng tuyệt vọng, tưởng Tử Y sẽ không nghe điện thoại của mình nữa, cuộc gọi đột nhiên thần kì được thông qua!

"Có việc?" Giọng nói lạnh lùng của Hoàng Phủ Tử Y vang lên, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, như đang nói chuyện với một người lạ, chẳng có chút gần gũi và thân thiết như trước nữa, khiến niềm vui mà Sở Ngao Dư mới nảy sinh, ngay lập tức biến thành sự khủng hoảng cực lớn.

"Tử Y, xin lỗi, em, em đừng giận, em đừng giận được không?" Trong đầu của Sở Ngao Dư lúc này, đã có chút không được tỉnh táo, chỉ có thể vội giải thích, đáng thương mà xin lỗi, thậm chí còn thấp hèn cầu xin.