Edit: Um-um 

Cuộc đời giống như một sân khấu, mọi việc đều dựa vào diễn xuất. 

Lúc Cố Tương tỉnh dậy, mọi người trên thế giới đã phát cuồng.

Trong ấn tượng của cô, "Tề hậu truyện" đúng là một tác phẩm nâng đỡ nữ chính, bất kể là phim truyền hình hay nguyên tác đều sống chết tăng hảo cảm cho Chu Thanh Hoan.

Từ lúc sống lại đến nay, mặc dù có  một số việc đã thay đổi nhưng Ôn Lâm Dự vẫn là đạo diễn, người phụ trách chính vẫn không đổi. Biên kịch không vì cơn sốt của khán giả mà thay đổi kịch bản cho nên Chu Thanh Hoan vẫn là Chu Thanh Hoan như cũ, phần diễn ác độc của Thẩm Diệu cũng không giảm bớt. 

Nhưng vì sao bây giờ chuyện lại phát triển đến thế này?

Toàn bộ bình luận trên Weibo hầu như nghiêng về một bên. Đề tài trên bảng weibo #Vương phi lành lạnh đáng đánh# cũng ở trong hàng ngũ đó, mà bên dưới weibo chính thức của "Tề hậu truyện" nhìn qua tất cả đều là bình luận của dân mạng: quỳ gối xin biên kịch đổi kết cục!

Trời ơi, Cô thề lần này tuyệt đối không có gọi thuỷ quân!

Cố Nam ghé qua một lần, dùng máy tính của cô lên Weibo, mờ mờ ám ám tìm kiếm từ khoá nổi bật trên Weibo: Cố Tương. Phát hiện cả đống kết quả tìm kiếm, hầu hết đều là những lời khen ngợi. Thiếu niên bị chấn động tam quan, hắn hỏi: “Bây giờ chị đã nổi tiếng à?” Vẻ nghi ngờ không hề che giấu trong giọng nói. 

“Cũng không hẳn.” lqd.d.i.e.n.d.a.n Cố Tương vừa rửa nho vừa đáp: “Xong bộ phim này có thể sẽ nổi tiếng.” Bây giờ đề tài đã hot đến như vậy, phỏng chừng đến khi hết đoạn diễn của cô tuy không thể nói một lần thành danh nhưng cũng có thể xem là nửa nổi tiếng trong giới văn nghệ rồi. 

“Không phải chị bị phụ tình chứ?” Cố Nam nghi ngờ nhìn cô. 

“Em xem tivi à?” Cố Tương hỏi ngược lại.

“Không có.” Cố Nam khinh thường nói: “Chỉ có phụ nữ mới xem phim cung đấu thiếu não đó.”

Cố Tương “À” một cái, bỏ nho vào chén thuỷ tinh. 

“Nhưng mà, tập sau là gì? Có bí mật gì không?”

Cố Tương nhìn chằm chằm cậu ta, Cố Nam gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Ừ, em hỏi giùm bạn thôi.”

Cậu ta sẽ không nói cho Cố Tương biết tuần nào cậu ấy cũng theo dõi phát sóng của "Tề hậu truyện" đâu. Vì chuyện này mà anh em chung phòng ngủ cười nhạo cậu rất lâu. Tất nhiên cậu cũng không nói cho bọn họ biết nhân vật phản diện xinh đẹp nhất trong phim là chị ruột của cậu. Hừ, phim của chị ruột mình, quỳ cũng phải xem cho hết.

“A, người bạn nào tinh mắt quá vậy? Không phải trong lòng hận chị chứ? Chị diễn vai phản diện đấy.” Cố Tương cố ý nói. 

“Làm gì có?” Nghe vậy Cố Nam kích động phản ứng: “Rõ ràng Thẩm Diệu cũng rất đáng thương mà. Cái thứ nữ nhân như Chu Thanh Hoan có gì tốt? Minh Quận vương là một tên đần độn. Sao chị không nói biên kịch thay đổi kịch bản một chút, để Thẩm Diệu bỏ Minh Quận vương rồi một mình xông xáo giang hồ trở thành bá chủ?”

Cố Tương: “….”

“Em hiểu rõ nội dung phim quá nhỉ?” Một lúc sau, Cố Tương lành lạnh nói. 

Đứa nhỏ xui xẻo giật mình một lát, hất mặt giận dỗi: “Lúc nào bạn chung phòng em cũng kể tình tiết phim cho em nghe, em nói không nghe cũng bắt em nghe nữa, phiền phức lắm.”

“Em nhớ là em hâm mộ Kiều Ánh Tinh mà.” Cố Tương không lật mặt hắn: “Sao? Lần này ủng hộ chị à?”

Cố Nam hoàn toàn không nghe ra bẫy rập trong lời nói của Cố Tương, đàng hoàng đáp: “Bây giờ không thích nữa.” Loại thiếu niên như Cố Nam luôn si mê những chị gái xinh đẹp ưu nhã. So với Cố Tương tính tình nóng nảy cứ ba câu không vừa ý liền nổi giận, Kiều Ánh Tinh đúng là một chị gái dịu dàng hiểu lòng người. Nữ diễn viên Cố Nam thích không nhiều lắm, Kiều Ánh Tinh đứng hàng thứ ba trong số đó. 

Nhưng không biết vì sao, sau khi "Tề hậu truyện" phát sóng, bỗng nhiên cảm giác của cậu với Kiều Ánh Tinh thay đổi. Nhìn qua vẫn ôn nhu ưu nhã, tính tình nhân vật cũng diễn thông tuệ chững chạc, nhưng khi đối đầu với Cố Tương lại không còn cảm giác ấy. Cảm giác cô ta giống như một tiểu tam phá hư gia đình người khác còn giả vờ làm thánh mẫu.

Cậu biết cảm giác của mình rất kỳ lạ, cũng hiểu nhất định không phải vì Cố Tương là chị mình mà mình thiên vị cô. Dù sao thì Kiều Ánh Tinh dịu dàng rất phù hợp với phim cổ trang, dáng dấp Cố Tương đẹp, cái này làm mờ đi hình tượng đặc sắc của Kiều Ánh Tinh một chút. Kỹ thuật diễn Kiều Ánh Tinh cũng rất được nhưng căn bản Cố Tương không phải đang diễn nhân vật này.

Nhân vật này giống như bản thân cô. [email protected] Vài tập tối qua khiến một đấng mày râu như Cố Nam xem mà thấy trong lòng xót xa. Cho nên hôm sau cậu không thể đợi được mà đến đây, muốn hỏi Cố Tương có phải đang bị thất tình không, nếu không phải bị phụ tình làm sao có thể diễn chân thật đến thế?

Cố Tương cười cười: “Người trẻ tuổi đúng là hay thay đổi nha.”

“Chị lớn hơn em 2 tuổi chứ mấy.” Cố Nam liếc cô, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì: “Đúng rồi, tháng sau là sinh nhật cha, dì cũng tham dự… chị, chị đi với em nhé.”

Cố Nam rất ít khi gọi cô là chị (*), mỗi khi gọi chị đều là lúc có chuyện nhờ vả. Từ khi Cố Tương sống lại đến nay, quan hệ với Cố Trường Xuân cũng dịu đi không ít. Cũng ghé thăm ông mấy lần, mặc dù vẫn nhạt nhẽo nhưng quan hệ vài chục năm không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi. So với giương cung bạt kiếm ở đời trước bây giờ đã khá hơn nhiều. Tuy vậy vài lần ghé thăm ông, cô cũng cố ý tránh vợ hiện tại của Cố Trường Xuân.

(*) Trong xưng hô ở tiếng trung chỉ có 我 (tôi) 你 (bạn) như tiếng Anh, nên chữ 姐 (chị) Cố Nam rất ít dùng nhưng khi mình edit vẫn dùng nhân xưng chị em để mọi người dễ hiểu nhé.

Cũng không phải là không thoải mái, chỉ là trong lòng vẫn còn vách ngăn cách vô cớ, giống như việc thừa nhận mẹ kế chính là phản bội lại người mẹ đáng thương điên cuồng của mình. 

Cô hơi suy nghĩ một chút, cười: “Được.”

“Thật hả?” Cố Nam lập tức sáp lại gần nói: “Không được đổi ý!”

Cố Tương ghét bỏ cốc đầu cậu một cái: “Biết rồi.”

“Nhưng mà,” Cố Nam ném một quả nho vào miệng: “Cuối cùng thì tập sau Thẩm Diệu có giam cầm Chu Thanh Hoan không vậy?”

…………

Bài kiểm tra trắc nghiệm số học mới được phát ra vào giờ tự học buổi tối, 150 câu, thành tích chỉ đạt chưa đến mức trung bình 89.5 điểm cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Đỗ Vũ. 

“Trời ơi rớt.” Nữ sinh phía sau cô ấy nói: “Không đủ điểm mà bạn vẫn vui vậy hả? Đỗ Vũ bạn quên uống thuốc phải không?”

“Bạn biết cái gì?” Đỗ Vũ tự đắc hả hê liếc nhìn bạn cùng bàn: “Đây gọi là chính nghĩa thắng lợi.”

Tập 25 tối qua đã mở ra cánh cửa thế giới mới, vừa tỉnh dậy cả thế giới đều biến thành thiên đường của đảng Thẩm Diệu.

Cố Tương dùng sắc [email protected] đẹp và kỹ thuật diễn nhanh chóng chinh phục khán giả, antifan chuyển thành người đi đường, người đi đường thành fan, fan người đi đường trở thành fan cuồng. 

Nữ sinh trong lớp văn khoa ghét ác như cừu, cộng thêm mấy ngày trước đề thi thiên ngữ văn hàng tháng là đoạn tích Đỗ Thập Nương. Mặc dù tình tiết không bằng nhưng ý chính không khác mấy, tất cả đàn ông cặn bã đều đi tìm chết. Coi lại phát sóng tối qua, tự nhiên không chút do dự nghiêng về phe Thẩm Diệu.

Kiểu nhân vật Thẩm Diệu này ấy vậy mà có thể từ vai phản diện giành lấy danh hiệu chính nghĩa. Mà nữ chính không có một vết đen nào bỗng dưng toàn thân đều đen, lấy được danh hiệu “kỹ nữ hoa sen”

Trong lớp trừ Tiểu Mẫn, tất cả mọi người đều đứng về phe Thẩm Diệu. Là một người bạn tốt ngồi chung bàn, không chỉ một lần Đỗ Vũ muốn kéo Tiểu Mẫn về phe mình, bất đắc dĩ Tiểu Mẫn lại là fan của Kiều Ánh Tinh, rất hâm mộ cô ta, nói thể  nào cũng không nhúc nhích. 

“Bạn thật là, bạn xem qua tình huống kịch bản thử đi, bạn không thể về phe mình sao? Chúng ta không thể vui vẻ đùa giỡn với nhau à?” Cuối cùng Đỗ Vũ nổi giận: “Mọi người chơi với nhau lâu như vậy, mỗi lần xem phim, đọc sách đều ở chung một phe, vì sao lần này phải chia ra? Chẳng lẽ tình bạn cả năm của chúng ta không bằng một Kiều Ánh Tinh hay sao?”

“Tất nhiên không bằng!” Tiểu Mẫn cầm bức phác thảo địa đồ: “Chỉ là một người mới hơi nổi danh thôi. Bạn chính là người gió thổi chiều nào theo chiều ấy. Ban đầu đọc nguyên tác không phải thích nữ chính sao? Đã nói là trung thành với nguyên tác, bây giờ tôn sùng nhân vật phản diện là thế nào?”

“Do nguyên tác không đào sâu đặc điểm nhân vật, hơn nữa chúng ta cũng bỏ quên hoàn cảnh. Bạn dám nói lúc xem truyền hình,d.d.l.q.d.u.m.u.m  trong lòng không có chút nào đồng tình với Thẩm Diệu không? Không hề có giây phút nào hâm mộ gương mặt đẹp của Thẩm Diệu không?” Đỗ Vũ đổi qua dùng chính sách dụ dỗ: “Bạn nói đi!”

Trong mắt Tiểu Mẫn hơi phức tạp. Mẹ nó, cô ấy không phải là người có lòng dạ sắt đá, dĩ nhiên cũng biết cảm động. Chó chết, không hiểu vì sao bộ phim này quay đúng theo nguyên tác vậy mà có thể quay ra cảm giác một tiểu bạch liên thăng chức. Mỗi lần nhìn Chu Thanh Hoan mỉm cười thong dong ứng phó mọi chuyện xảy ra đều nảy sinh cảm giác muốn xé rách mặt nạ của cô ta. 

Chẳng lẽ vì diễn viên Thẩm Diệu diễn quá chân thật nên nhìn nhân vật Chu Thanh Hoan lúc nào cũng có cảm giác cô ta đang “diễn”. Nhưng không khoa học được, Cố Tương là người mới, Kiều Ánh Tinh là diễn viên kỳ cựu mà. 

Chắc chắc ánh mắt của mình có vấn đề. 

“Mình không nghe!” Tiểu Mẫn che tai lại, kiên quyết không thay lòng với thần tượng mình. “Mình là đảng Thanh Hoan, mình không chịu khuất phục.”

“Không thể cứu chữa.” Đỗ Vũ thương hại nhìn bạn mình, đột nhiên chuông tan học vang lên, Đỗ Vũ ném bài thi vào ngăn kéo, cầm cặp sách chạy như điên ra ngoài: “Không nói vòng vo nữa, tối nay Triển Cự Cự ra sân, mình muốn tranh thủ thời gian về xem.”

Oh oh oh Triển Cự Cự của mình, tối nay tới đoạn Thẩm Diệu muốn Triển Cự Cự đi làm Chu Thanh Hoan. Nguyên tác có cảnh này, thật là khó tiếp nhận được việc Triển Dương diễn cảnh cưỡng gian. 

Biên kịch sẽ không sắp xếp như vậy. Mọi thiếu nữ đều lặng lẽ tự an ủi trong lòng, Triển Cự Cự đẹp trai đến thế sao có thể diễn thành một tội phạm cưỡng gian, nếu diễn thật thì hôm sau có thể chữ ký của tất cả phái nữ sẽ đổi thành “Chán quá, muốn bị cưỡng gian quá”. 

Quan trọng nhất là, bây giờ mọi người cảm thấy tính kỹ nữ của Chu Thanh Hoan rõ ràng như thế, tại sao còn được Triển Cự Cự cưỡng gian? Loại chuyện bánh thịt trên trời rơi xuống trên người cô ta mà không bị người người oán trách mới lạ. 

Tối nay hơi kẹt xe. Khi Đỗ Vũ chạy như điên đến nhà, đã chiếu được 20’ rồi. Vừa kịp cảnh đối diễn giữa thị vệ Giang Dạ và Thẩm Diệu. 

Thẩm Diệu ra sân vẫn luôn toả sáng bức người, trên tivi vẫn là áo tơ trắng, đồ trang sức trang nhã, có lẽ vì diễn tiều tuỵ nên không hề trang điểm nhưng ngũ quan lại thêm lung linh, thật sự vô cùng đẹp đẽ động lòng người. 

Vẻ mặt nàng có chút vô lực, sau khi biết thái độ si tình của Minh Quận vương và Chu Thanh Hoan, cuối cùng cũng không còn bộ dáng ngang ngược như ban đầu. Mặc dù giọng nói tàn nhẫn lại có chút bi ai: “Giang thị vệ, lần này….”

“Vâng.” Lần đầu tiên Giang Dạ cắt đứt lời nàng. 

Thẩm Diệu ngẩng đầu, [email protected]_um_um  nhìn thị vệ một cái. Thị vệ áo đen phía trước cũng hơi cúi đầu nhìn nàng. Ánh mắt hai người thoáng giao nhau. 

Người thị vệ này chứng kiến nàng xuất giá, cũng chứng kiến nàng không được sủng ái. Thay nàng làm nhiều chuyện xấu lại chưa bao giờ đứng ở góc độ chính nghĩa chỉ trích nàng. Nhân vật có suy nghĩ lệch lạc như vậy không ngờ luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nàng. 

Trung thành ư? Thờ ơ ư? Đồng tình ư? Bảo vệ ư?

Nàng khẽ khép mắt, trong giọng nói có chút ý mơ hồ: “Dù sao Chu Thanh Hoan cũng là người trong cung, lần này lành ít dữ nhiều…. Không cẩn thận sẽ mất mạng. Giang Dạ, ngươi…”

“Thuộc hạ hiểu.” Giang Dạ nói. 

Thẩm Diệu lại nhìn hắn lần nữa. 

Mẹ Đỗ bỏ len sợi đã đan một nửa trong tay xuống, nói ra câu nói kinh người: “Hai người này nhìn rất xứng đôi.”

“Phụt----” Sữa tươi trong miệng Đỗ Vũ phun ra.