Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 139: Chúng ta không giống nhau

"Chuyện sắp nói ra sau đây, có thể sẽ khiến mọi người rất giật mình, dù sao bản thân tôi đối với chuyện này cũng cảm thấy hết sức kinh hỉ bất ngờ, thậm chí liên tục mấy đêm đều kích động đến mất ngủ." Trương Dĩ Vân nhịn xuống vui mừng dưới đáy lòng, trên mặt mang theo tiếu ý, tỏ vẻ rất bình tĩnh: "Bởi vì, một tuần trước, tôi và Hứa Thiến đã lĩnh giấy hôn thú, chúng tôi thật sự thuộc về nhau rồi."

Khán giả hiện trường một mảnh yên tĩnh, trên kênh trực tiếp thậm chí còn quên spam nhắn lại. Mục Lăng chỉ cảm thấy cái sân khấu này nàng sắp ở lại không nổi nữa, nhiều năm qua, nàng lập chí đào ra tin đồn bát quái của đủ loại minh tinh, kết quả cũng chỉ moi được mấy chuyện tạp nham vụn vặt.

Mà Giang Ý Hàm hôm nay mở gameshow riêng, chỉ mới kỳ đầu tiên mà đã có nhiều người như vậy tới trợ trận, còn có nhiều minh tinh lớn phơi bày tin tức kinh động giới giải trí đến thế.

Nàng chỉ cảm thấy mười mấy năm trước mình sống thật uổng phí, thậm chí còn không bằng một người mới, cũng hối hận bản thân trước kia tại sao không chú ý cặp đôi Hứa Thiến cùng Trương Dĩ Vân này, nhanh chóng kết hôn lãnh chứng như vậy, trước kia khẳng định không phải giống như người khác suy đoán, là kẻ thù không đội trời chung như nước với lửa.

Mạnh Tiểu Manh kích động túm chặt cánh tay Cố Tầm Tuyết, nhéo đến mức nàng sắp chảy lệ.

"Cảm động quá cảm động quá, bọn họ cuối cùng ở bên nhau rồi." Mạnh Tiểu Manh cũng không biết quá khứ của Trương Dĩ Vân và mẹ, nhưng từ trong thái độ nói chuyện của tỷ tỷ thì có thể đoán được, trong lòng mẹ tồn tại một người khác. Nàng trước kia luôn rất phiền não, cho rằng mẹ ngoại tình nên mới ly dị cha.

Sau lại phát hiện cha đã kết hôn với nam nhân khác, tỷ tỷ mới nói cho nàng, hóa ra hai người trước kia chẳng qua là hình hôn mà thôi.

Những năm gần đây Mạnh Tiểu Manh từng cảm kích mẹ, từng oán hận cha, đến cuối cùng thì chỉ có thể nghe chị gái. Dựa theo lời tỷ tỷ nói, hy vọng cha mẹ có thể hết lòng theo đuổi người bọn họ yêu thương, dù sao cõi đời này ai cũng không nợ ai cả.

Trương Dĩ Vân nắm chặt bàn tay Hứa Thiến, tựa hồ rất sợ buông lỏng một cái người yêu sẽ rời đi, nàng đứng ở bên cạnh dựa sát đối phương, mỉm cười đầy hạnh phúc nhìn về phía ống kính: "Hôm nay còn có một việc muốn nói với mọi người, đây cũng sẽ là lần cuối cùng chúng tôi xuất hiện trên sân khấu, hy vọng về sau có thể đem trọng tâm sinh hoạt đặt ở gia đình và người yêu."

Lạc Huyền Ca nhìn một màn này bắt đầu ảo tưởng tình cảnh cùng An Nhược Thủy ẩn lui về sau, bất quá cô tin tưởng cho dù An Nhược Thủy ẩn lui cũng sẽ có fan hâm mộ thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của nàng.

Muốn trải qua cuộc sống chân chính bình đạm, sợ là không có khả năng.

Hứa Thiến cùng Trương Dĩ Vân ném ra hai tin tức mang tính bùng nổ, khán giả kinh hoàng không kịp trở tay.

Mà tiết mục vẫn đang tiếp diễn, lượng xem online của chương trình này đã nghiền áp cả hoạt động show thực tế lớn mà An Thị tổ chức ngày trước.

Không ít người trong nghề đánh giá, ít nhất trong vòng hai mươi năm sẽ không có tiết mục nào có thể vượt qua lượng xem online của tiết mục này.

An Tuấn Phong giận đến mức lập tức mở họp hội đồng quản trị, muốn nghiền áp đối phương.

Mà ở nước ngoài, giờ phút này Hứa Như đang bồi bạn gái cùng cha mẹ vợ dùng bữa tối.

Ăn xong, nàng muốn giúp thu dọn nhà cửa một chút, lại bị cha mẹ Bạch Liễu ngăn cản, để cho các nàng ra ngoài đi dạo.

Cứ như vậy, hai người rời khỏi nhà, dọc đường đi Bạch Liễu nắm tay Hứa Như thật chặt, cảm thụ nhiệt độ của người yêu, nàng cảm giác không khí xung quanh đều nổi lên bong bóng hạnh phúc màu hồng.

"Chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau sao?" Bạch Liễu tin tưởng Hứa Như, cũng tin tưởng đoạn ân ái không dễ dàng có được này, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng đối phương nói ra.

Hứa Như mỉm cười điềm đạm: "Sẽ. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, vĩnh viễn cũng không xa rời."

"Tôi muốn ôm em." Bạch Liễu không chắc Hứa Như rốt cuộc khôi phục được bao nhiêu, khi muốn đến gần Hứa Như sẽ luôn theo bản năng hỏi nàng, sợ đối phương không thích, cũng sợ sẽ bị nàng đột ngột đẩy ra.

Hứa Như giang hai tay ôm nàng vào lòng, kề bên tai nhỏ giọng nỉ non: "Em yêu chị."

Thời gian tản bộ nhàn hạ rất ngắn ngủi, các nàng trở về nhà, Hứa Như vội vàng rửa mặt xong xuôi. Thời điểm Bạch Liễu đến phòng tắm, Hứa Như hơi nhàm chán nằm trên giường lướt điện thoại di động.

Nhưng phát hiện di động tràn đầy đủ loại tin tức, hôn sự của An Nhược Thủy và Lạc Huyền Ca phơi bày ra ánh sáng, còn có Trương Dĩ Vân cùng Hứa Thiến hai người kết hôn chớp nhoáng rồi ẩn lui, đủ loại tin tức làm nàng bất ngờ, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

Gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Manh, Hứa Như nhẫn nại chờ muội muội nhấc máy.

......

Ở trong nước, Mạnh Tiểu Manh vừa đi đến hậu trường, các bằng hữu truyền thông đã chờ để phỏng vấn. Mạnh Tiểu Manh vào lúc này lại nhận được điện thoại của tỷ tỷ, Hứa Như trong điện thoại cười khổ không thôi: "Sao mẹ kết hôn, chị lại là người cuối cùng được biết?"

"Em vốn định nói cho chị. Nhưng mà......"

"Được rồi đừng nói nữa, muốn hỏi em một chút, chuyện này là mẹ tự mình nói cho em, hay là em đánh bậy đánh bạ phát hiện?" Hứa Như cảm thấy mẹ không thể nào gạt nàng mà nói cho Tiểu Manh, nhất định là Tiểu Manh tự đào ra, không hỏi rõ trong lòng nàng sẽ không cân bằng nổi.

Mạnh Tiểu Manh ngẩn người, gật đầu nói: "Đúng vậy, hôm qua em đến nhà mẹ tìm cuốn bút ký, là những gì tâm đắc trong nghiệp diễn mẹ viết tay lúc còn trẻ, trước kia bảo em chuyển cho An Nhược Thủy nhưng em quên khuấy nhiều lần. Ngày đó dự định tự mình đưa qua, không ngờ ở trong phòng ngủ thấy được giấy hôn thú."

Mạnh Tiểu Manh nói đến chỗ kích động, còn khua tay hy vọng có thể miêu tả càng kỹ lưỡng hơn một chút.

Hứa Như sáng tỏ, lại hỏi thêm một vài chi tiết, cuối cùng thấy Bạch Liễu từ phòng tắm đi ra, nàng mới nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với muội muội.

Mạnh Tiểu Manh lại lần nữa kéo tay Cố Tầm Tuyết đến nhận phỏng vấn.

Tuy hai người này không chính thức công khai tình cảm, nhưng người ngoài nhìn vào không cần nói cũng biết.

Sau khi cả hai đến chỗ phóng viên tiếp nhận phỏng vấn, làm thế nào cũng không ngờ được đoạn nói chuyện của nàng và Hứa Như bị người quay lại, video và âm thanh đều bị phát lên mạng.

Trong lúc nhất thời thậm chí đè ép cả tin kết hôn mà Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy vừa công bố.

Kỳ thực Mạnh gia cũng không định tiếp tục giúp Mạnh Tiểu Manh giấu thân phận, đứa trẻ nhà mình thực lực như thế nào bọn họ cũng coi như đã nhìn thấu, thay vì để nàng tự lăn lộn trong giới chịu đủ mọi xem thường, chi bằng trực tiếp công khai thân phận, để nàng được tiền bối trong giới chiếu cố.

Cho nên Mạnh Tiểu Manh bây giờ cũng không tận lực che giấu chuyện chị gái và mẹ mình và nữa, truyền thông có thể phát hiện càng tốt, không phát hiện được thì gia đình cũng sẽ tìm cơ hội tiết lộ cho người khác.

Chỉ cần một cái video này cũng đã khiến cho Mạnh Tiểu Manh được trong giới chú ý, liên tục mấy ngày đạt hạng cao trên hot search, cũng làm không ít người biết đến nàng, số lượng fan tăng lên gấp bội.

Mạnh Tiểu Manh dưới sự kiến nghị của Cố Tầm Tuyết dứt khoát làm bình hoa cho khỏe, dù sao diễn xuất chỉ có như vậy, diện mạo không tồi lại thanh thuần đáng yêu làm người ta thích, vậy thì phát huy ưu thế của mình là được rồi.

Tiết mục cuối cùng đã kết thúc, bất kể trên mạng ồn ào khí thế bao nhiêu, Lạc Huyền Ca cũng giống như người không có chuyện gì, ở hậu trường đi theo Giang Ý Hàm ăn một bữa cơm công sở, sau đó ngồi lên xe riêng của nàng.

Dọc đường đi, hai người đều trầm mặc.

Cuối cùng Giang Ý Hàm không nhịn được liền hỏi: "Các cô, vì vậy...... Những chuyện cô nói với tôi đều là thật? An Nhược Thủy thực sự đang thúc giục cô có con?"

"Ừm...... Phải, mà cũng không phải." Lạc Huyền Ca khẽ lắc đầu: "Lúc trước nàng luôn thúc giục tôi cùng nhau ẩn lui sau đó muốn một đứa nhỏ, nhưng khi ấy tôi không đồng ý, tôi cũng không thích trẻ con. Nàng làm rất nhiều phụ đạo tâm lý cho tôi, hy vọng có thể làm tôi thay đổi suy nghĩ này, còn ở trong nhà dán lên đủ loại poster em bé đáng yêu, nàng nhìn đến hận không thể ngay lập tức có đứa bé của hai chúng tôi, nhưng tôi thấy mấy thứ kia liền cảm thấy đau đầu. Qua một thời gian tôi mệt mỏi nàng cũng mỏi mệt, vì vậy đều từ bỏ. Thời gian trước có lần đề cập lại một chút, nàng nói nàng không ép tôi, thuận theo tự nhiên là được."

"Vậy thì rất tốt a, cô còn buồn rầu cái gì." Bản thân Giang Ý Hàm chính là cô nhi bị vứt bỏ, nàng cảm thấy nếu hai người yêu nhau thật sự muốn có một đứa con, vậy thì lựa chọn sinh một đứa, nhưng ít nhất phải có được trách nhiệm tối thiểu. Như cha mẹ của nàng và Tiểu Hi, khẳng định đều là loại phụ huynh thiếu trách nhiệm, hạng người như vậy sinh con còn không bằng không có.

Cho nên loại tình huống này của Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy, nàng chỉ có thể nói một câu thuận theo tự nhiên, dù sao Lạc Huyền Ca cũng thật sự bài xích con nít, sau này có con e rằng sẽ ủy khuất đứa nhỏ, mà An Nhược Thủy lại thật sự rất thích em bé, nếu không sinh một đứa con có lẽ cũng là một điều tiếc nuối trong cuộc đời nàng.

"Tôi biết như bây giờ rất tốt, nhưng chỉ là tốt đối với tôi, Nhược Thủy nàng cũng không phải thật sự không thích trẻ con nữa. Nàng chỉ là không đề cập tới mà thôi." Trong giọng nói Lạc Huyền Ca tràn đầy mất mát.

Cô thậm chí có chút sợ hãi, về sau có thể An Nhược Thủy vì không có đứa con mà rời khỏi mình.

Dù sao vẫn luôn sống ở 800 năm trước, trong ký ức của cô có quá nhiều câu chuyện bởi vì con cái mà bỏ vợ hòa ly, nội tâm luôn khó mà bình tĩnh quyết định chuyện này.

Hơn nữa Lạc Huyền Ca yêu An Nhược Thủy sâu đậm, thời điểm nàng nói 'Em không muốn đứa nhỏ, chị không ép em', liền tràn đầy cảm giác áy náy, thậm chí cảm thấy không thỏa mãn được tâm nguyện của người yêu là sai lầm của chính mình.

"Được rồi, loại chuyện này cô nghĩ thoáng một chút. Tôi vô duyên vô cớ kiếm được khuê nữ không phải cũng là tùy theo duyên phận mới có sao? Cô có thể cùng An Nhược Thủy ở bên nhau, tôi nghĩ giữa các cô cũng tồn tại một đoạn duyên phận kỳ diệu. Nếu rất nhiều chuyện trên đời đều có thể giải quyết bằng cách thuận theo tự nhiên, vậy cô tội gì vì những chuyện này mà không ngừng phiền não?" Giang Ý Hàm vừa lái xe vừa khuyên nhủ.

Lạc Huyền Ca há miệng chuẩn bị trả lời, Giang Ý Hàm lại nhỏ giọng mắng một tiếng: "Má, lại kẹt xe. Sớm biết vậy đã không đi đường này."

Ngay sau đó một lần nữa nói với Lạc Huyền Ca: "Cô xem, cuộc sống kỳ thực cũng giống vậy. Tôi về nhà muốn đi đường này, cô về nhà cũng muốn đi đường này, trăm ngàn người bị kẹt ở đây cũng muốn đi đường này. Có lẽ nếu chúng ta theo dõi tin tức giao thông một chút, thời điểm bắt đầu xuất phát lựa chọn đổi một đường đi thì có thể sẽ không bị kẹt, nhưng cuộc sống là vậy, ai có thể biết giây tiếp theo sẽ xảy ra điều gì? Chúng ta đều đã bước lên con đường này, còn có thể làm sao? Kẹt ở chỗ này thì nước chảy bèo trôi thôi, đi theo bước chân đại chúng, dần dần rồi sẽ thông thuận. Những chuyện buồn khổ vĩnh viễn không chỉ phát sinh trên người một mình cô. Thay vì phiền não trăm sự, chẳng thà cười ngắm phong cảnh dọc đường."

"Chúng ta không giống nhau."

Lạc Giáo Chủ nghe nàng rót chén to chén nhỏ canh gà tâm linh, mặc dù nói vô cùng có lý, nhưng ai quy định mình phải theo nhiều người như vậy đợi một chỗ chờ đường khơi thông?

Lạc Huyền Ca mở cửa xe, ngay khoảnh khắc đóng cửa xe, nói với Giang Ý Hàm: "Chúng ta không giống nhau. Tôi biết bay, các cô lại không biết."