Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 107-1: Hiện tại được hôn rồi

An Nhược Thủy như rơi vào một thế giới khác, ở nơi này toàn thân đều bị một sức mạnh thần bí trói buộc, không thể tránh thoát càng không thể dung nhập, giống như miếng gỗ trôi trên mặt nước, hơi nổi chút sóng gió liền có thể đưa đến cho nàng tai nạn khó mà diễn tả.

"An An? Em......" Từ Hạo chần chừ nửa phút, cuối cùng lấy di động gọi điện thoại.

"Tôi phải mang người qua đó, chuẩn bị đủ dụng cụ chữa bệnh." Từ Hạo hẳn là đang nói chuyện với tổ chức nghiên cứu, chỉ là không ngờ hắn lại dùng thanh âm ra lệnh như vậy.

......

Bên trong tổ chức nghiên cứu, Từ Hạo đứng trước mặt một nam nhân văn nhã mặc áo blouse trắng, mắt kính gọng vàng.

Khí chất toàn thân đem cho người ta một loại cảm giác cao quý bẩm sinh, bất quá điều kiện trước tiên là cần bỏ qua biểu hiện dữ tợn trên mặt hắn.

Nam nhân chỉ vào An Nhược Thủy trên bàn thí nghiệm, trong giọng nói ẩn chứa sợ hãi: "Cậu điên rồi? Biết đây là ai không?"

"Tôi biết, việc hiện tại anh phải làm chính là chữa khỏi cho nàng." Từ Hạo giơ tay lên kéo kéo cà vạt, ở chỗ này hắn không cần ngụy trang gì nữa, nhất là trước mặt nam nhân này, hắn có thể cởi ra mặt nạ không chút kiêng kỵ sống đúng bản thân.

Diệp Hoành Vũ nhìn Từ Hạo, hắn không biết mình luôn luôn dung túng Từ Hạo liệu có chính xác? Bất quá hắn không làm được chuyện nói không đối với bất kỳ mệnh lệnh nào nam nhân này đưa ra.

"Nàng bị sao vậy?" Diệp Hoành Vũ nhìn An Nhược Thủy vẫn đang hôn mê.

Từ Hạo cẩn thận hồi tưởng: "Có lẽ, nhập diễn quá sâu, lại kinh hách quá độ."

"Vậy cậu trước đi ra ngoài, tôi sợ cậu ở lại sẽ ảnh hưởng đến nàng, ảnh hưởng đến tôi." Diệp Hoành Vũ nhìn đối phương, chậm rãi thu lại ái tình ẩn giấu trong mắt.

Từ Hạo liếc hắn một cái: "Chữa khỏi cho nàng."

"Ừm." Diệp Hoành Vũ khẽ cười: "Đây chính là em gái An Tuấn Phong, nể mặt thần tài, tôi cũng phải đem hết toàn lực chữa khỏi cho nàng."

Chờ Từ Hạo rời đi, Diệp Hoành Vũ gọi An Nhược Thủy tỉnh dậy, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn mở miệng giải thích trước.

"Xin chào. Nơi này là tổ số 7 của tổ chức nghiên cứu quốc tế, tôi là Diệp Hoành Vũ. Cô trong quá trình quay phim nhập diễn quá sâu, hôn mê trong núi. Là một người bạn của tôi đưa cô tới, hiện tại xin cô phối hợp trị liệu."

An Nhược Thủy chần chừ, bất quá vẫn là gật gật đầu: "Cảm ơn."

"Không cần." Diệp Hoành Vũ gợi lên khóe môi, rót một ly nước cho An Nhược Thủy, lẳng lặng ngồi bên người nàng bắt đầu tiến hành trị liệu tâm lý.

Ngoài cửa, Từ Hạo lấy ra di động xem tin tức truyền thông của An Tuấn Phong, hắn muốn An Tuấn Phong lập tức cùng nữ nhân kia ly dị, nhưng bây giờ lại không thể quá mức uy hiếp An Nhược Thủy, dù sao tinh thần của đối phương đang kề cận trạng thái đổ gục, hắn biết rõ sau khi nhập diễn quá sâu gặp phải kích thích to lớn sẽ có hậu quả gì, cho nên chỉ có thể trước mang An Nhược Thủy tới đây tiến hành trị liệu.

......

Lạc Huyền Ca ở trong rừng đi một vòng, dấu vết cổ trùng lưu lại càng ngày càng đậm, những thứ này là tin tức cầu cứu, có thể thấy đoạn thời gian An Nhược Thủy biến mất, cổ trùng cảm thấy bị cái chết uy hiếp cho nên sợ hãi để lại tín hiệu, hy vọng Lạc Huyền Ca có thể sớm một chút cứu bọn họ ra.

Lạc Huyền Ca lấy mẫu cổ trên người mình, màu sắc nó đã dần khôi phục, xem ra trạng thái trước mắt của An Nhược Thủy cũng không tệ lắm, chỉ là động tác của cổ trùng có chút nóng nảy, Lạc Huyền Ca biết nội tâm An Nhược Thủy rất phức tạp, ít nhất hiện tại nàng thập phần phiền não.

Lạc Huyền Ca trấn an mẫu cổ trong tay, lại thông qua phương hướng nó chỉ ra tìm đến chỗ tử cổ, chỉ cần tìm được tử cổ liền có thể tìm được An Nhược Thủy.

Đến thành thị, Lạc Huyền Ca chạy tới chạy lui mấy con phố, cuối cùng vẫn không tìm được phương hướng xác định.

Rốt cuộc mẫu cổ có một động tác nhỏ, Lạc Huyền Ca quả thực vô cùng vui sướng, tiện tay chặn lại một chiếc xe taxi.

"Đi đâu?" Tài xế rất thiếu kiên nhẫn hỏi. Dù sao từ lúc Lạc Huyền Ca lên xe, vẫn liên tục nghịch dây chuyền trên tay, không cho hắn bất cứ địa chỉ nào, bác tài dĩ nhiên có chút tức giận.

Thanh âm Lạc Huyền Ca dồn dập nói: "Phía trước, đi thẳng."

Tài xế vốn định hỏi gì đó, nhưng đột nhiên nhìn Lạc Huyền Ca có điểm quen mắt, nhớ tới khả năng có minh tinh nào đang quay tiết mục, hắn cũng liền tiêu tán tức giận đàng hoàng lái xe.

Mẫu cổ trong tay đang không ngừng biến hóa, thậm chí có tâm tình vui sướng truyền tới, Lạc Huyền Ca lập tức có chút nghi hoặc, không nghĩ ra An Nhược Thủy rốt cuộc gặp phải cái gì?

"Nhanh hơn chút nữa." Lạc Huyền Ca thúc giục tài xế, tài xế ngẩn người: "Bây giờ đi đâu?"

Dù sao đã đến ngã rẽ, tài xế cũng có chút bực mình Lạc Huyền Ca tại sao không thể nói thẳng địa chỉ, để hắn lái xe như vậy rốt cuộc không quen.

Lạc Huyền Ca nhìn mẫu cổ trong tay, cuối cùng nói: "Quẹo trái, đi tiếp về phía trước 15 phút đồng hồ, rồi lại quẹo trái."

Tài xế chần chừ một hồi, cuối cùng hỏi: "Quẹo trái? Mười lăm phút?"

Mười lăm phút là cái khái niệm gì, tài xế cũng không hiểu lắm, Lạc Huyền Ca gật đầu: "Mau!"

Tài xế hết cách chỉ có thể làm theo, dù gì hành khách lên xe chính là thượng đế, phục vụ trên hết.

Chờ tài xế lái được khoảng một thời gian, hai người vòng đi vòng lại liền trở về chỗ cũ.

Lạc Huyền Ca cau mày, nhìn cổ trùng trong tay, sau đó lấy tiền giao cho tài xế: "Phiền bác rồi. Cảm ơn, hẹn gặp lại."

Chờ Lạc Huyền Ca đi khỏi, tài xế nhìn đống giấy bị nhét vào tay, lầm bầm mắng: "Có bệnh à."

......

Diệp Hoành Vũ ra khỏi phòng y tế, Từ Hạo đang ở bên ngoài thưởng thức rượu vang, Diệp Hoành Vũ tiến lên nói: "Nàng đã tỉnh, trước mắt tâm trạng đã ổn định. Cho nàng xem một ít gameshow, đã cười đã khóc, hiện tại uống thuốc ngủ rồi."

"Cảm ơn." Từ Hạo rót ly rượu cho hắn, Diệp Hoành Vũ lại xua tay: "Không uống."

Hắn luôn muốn giữ tỉnh táo trước mặt nam nhân này, trong thời gian bọn họ ở chung với nhau, không thể tha thứ bản thân xuất hiện bất kỳ trạng thái không tỉnh táo nào dù chỉ trong nháy mắt.

Từ Hạo khẽ cười: "Bác sĩ Diệp thật có y đức."

"Tôi là tổ trưởng tổ 7 của tổ chức nghiên cứu, thỉnh Từ tiên sinh chú ý cách dùng từ của mình." Diệp Hoành Vũ vẫn thật không muốn nghe Từ Hạo nói những lời này.

Từ Hạo cười lạnh: "Vậy thì thế nào, anh có thể xứng với Từ gia đại thiếu sao?"

Diệp Hoành Vũ trầm mặc, hắn biết bản thân không xứng nhưng hắn vẫn đang cố gắng, đáng tiếc trong mắt Từ Hạo vĩnh viễn chỉ có An Tuấn Phong, không có hắn tồn tại. Mà hắn cũng cam nguyện bị Từ Hạo gọi thì đến xua thì đi, bởi khi đã yêu sâu đậm, bất kể đối phương là dã thú hay ma quỷ, loại chuyện yêu đương này không phải thứ hắn có thể khống chế.

Lúc này Lạc Huyền Ca đã lén lút tiến vào, xem xét một lượt, cuối cùng lấy di động tìm được tài liệu nhà cửa trước đây thật lâu Lý Điềm từng gửi cho mình, phát hiện nơi này là căn nhà lúc trước có truyền thuyết ma quỷ quấy nhiễu.

Không ngờ lại bí ẩn như vậy, chẳng trách An Thị tra không ra điểm dừng chân của tổ chức nghiên cứu khi bọn họ tới tỉnh S.

Lạc Huyền Ca ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, bất quá những thứ này đều không phải tươi, rất có thể là mấy tháng trước hoặc mấy ngày trước lưu lại.

Thậm chí còn có dấu vết động vật giãy giụa, Lạc Huyền Ca cũng càng thêm xác định nơi này là căn cứ tạm thời của tổ chức nghiên cứu ở tỉnh S.

Diệp Hoành Vũ đang cùng Từ Hạo trò chuyện, đồng hồ đeo tay bỗng sáng hai cái, hắn nhanh chóng kéo tay Từ Hạo: "Đi mau, có người tới."

Từ Hạo không thuộc về nơi này, hơn nữa ở thời điểm đặc thù hiện tại, An Nhược Thủy cùng Từ Hạo đồng thời xuất hiện trong ngôi biệt thự hoang, giải thích thế nào với ngoại giới, đều sẽ có người suy ra vô số các loại cảnh tượng.

Diệp Hoành Vũ đưa Từ Hạo theo đường nhỏ nhanh chóng ẩn núp.

Thời điểm Lạc Huyền Ca tiến vào đã dịch dung, quần áo trên người cũng thay đổi, cho nên Từ Hạo cùng Diệp Hoành Vũ cũng không biết cô là ai.

Mà Từ Hạo càng không thể nào đoán được là Lạc Huyền Ca, dù sao đối với hắn mà nói, Lạc Huyền Ca đã chết.

Diệp Hoành Vũ thông qua màn hình trên vòng tay quan sát người xông vào, ở trong biệt thự tìm kiếm khắp nơi.

Rất nhanh người nọ đi tới trước cửa phòng An Nhược Thủy, nhanh chóng mở cửa ra, thấy An Nhược Thủy bên trong, trên mặt người tới cũng không có bất luận biểu tình gì, giống như người gỗ ôm lấy An Nhược Thủy mang đi.

Từ Hạo vốn định ra ngoài ngăn cản hết thảy những việc này, nhưng người có thể dễ như trở bàn tay tiến vào đây thật sự là số ít, Diệp Hoành Vũ dĩ nhiên biết số ít người kia mạnh mẽ thế nào, hắn sẽ không tự mình đi mạo hiểm, càng sẽ không để Từ Hạo ra ngoài cùng người kia chạm mặt.

"Đừng! Để cho bọn họ đi, tương lai còn dài." Diệp Hoành Vũ ngăn cản.

Lúc Từ Hạo thấy bên ngoài đã không còn động tĩnh, hắn đột nhiên tránh thoát cánh tay Diệp Hoành Vũ, lại một phen túm chặt cổ áo đối phương, bức bách hỏi: "Cái gì gọi là tương lai còn dài?! Anh có biết hay không, An Tuấn Phong đã kết hôn rồi! Hiện tại An Nhược Thủy trở về, sẽ nói chuyện này cho An Tuấn Phong, mục đích của tôi còn chưa đạt được, anh biết tôi sắp xếp kế hoạch lần này tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực không?! Có phải anh cố tình ở bên cạnh tôi ngáng chân, không muốn giúp tôi?!"

"Từ Hạo! Cậu bình tĩnh một chút, tôi giúp cậu là thật lòng. Cậu thích An Tuấn Phong, tôi đều biết, tôi tuyệt đối sẽ không chen chân vào, cậu có thể yên tâm! Đừng tiếp tục dùng thứ tình yêu hèn mọn kia của cậu đi suy đoán bất cứ ai nữa. Tôi còn chưa đến mức không cốt khí như cậu." Diệp Hoành Vũ hiếm được lúc ở trước mặt Từ Hạo mạnh mẽ một hồi, rất nhanh hắn sửa sửa cổ áo rồi nói: "Cậu yên tâm, đoạn chuyện kia phát sinh ở thời điểm nàng nhập diễn, với nàng mà nói rất xa lạ. Không có người tiến hành một đoạn thôi miên dẫn dắt khác, nàng sẽ không có ký ức về nó."

Từ Hạo đang muốn giết người nhưng lại nhịn xuống, người của tổ chức nghiên cứu trước mắt với hắn mà nói vẫn còn giá trị lợi dụng, hiện tại xử lý quá đáng tiếc.

Nếu An Nhược Thủy sẽ không có đoạn trí nhớ kia, vậy hắn tạm thời không cần rối loạn, bình tĩnh xem tình hình phát triển là được.

Huống chi hắn nhẫn nại một lát lại được một trợ lực mạnh mẽ, loại chuyện có lợi như vậy, Từ Hạo sẽ không hồ đồ.