Lúc ba người di chuyển đến địa điểm họp báo thì đã là hơn 30 phút sau, Khâu Hân Di vốn đang chợp mắt ở băng ghế phía sau liền bị tiếng đèn flash của phóng viên và tiếng ồn ào của fan hâm mộ làm cho tỉnh giấc. Cô khẽ vén mái tóc có chút loạn, điều chỉnh lại nét mặt, bày ra nét chuyên nghiệp, chuẩn bị đối phó với đám người phía ngoài kia.
Du Chính vốn đã bước xuống từ lâu, thuần thục giúp cô mở cửa, đồng thời chủ động đưa tay giúp cô xuống xe. Phóng viên vừa nhìn thấy Khâu Hân Di liền nhanh chóng vây quanh xe, không ngừng chụp ảnh cùng đưa ra câu hỏi phỏng vấn. Khâu Hân Di bị màn vừa rồi làm cho ngạc nhiên, sau đó cũng khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp, cúi đầu chào fan và các phóng viên, sau đó theo sau bảo an tiến vào khu vực hậu trường, Du Chính cũng cùng lúc theo sát cô tiến vào bên trong. Đình Lam vốn đã đợi sẵn ở hội trường họp báo, cùng với các staff sắp xếp vị trí ngồi của các phóng viên và fan hâm mộ. Gần 10 phút sau, Đình Lam mới có thể tới phòng nghỉ của Hân Di. Vừa vào đến cửa liền nói như liên thanh: " Hân Di, chị nói chứ, rốt cuộc em đang muốn làm gì vậy, sao lại đột nhiên muốn mở họp báo, lại còn có Dịch Ảnh Đế..." Khâu Hân Di đang ngồi ở ghế chờ, Dịch Hy và Du Chính cùng nhau chia sẻ chiếc ghế sopha, không ngừng dùng ánh mắt tràn đầy "sát khí" liếc nhìn đối phương. "Em..." Đình Lam trông thấy một màn này liền chột dạ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hân Di, bày ra dáng vẻ kinh ngạc đến khoa trương. Khâu Hân Di ngẩng đầu nhìn Đình Lam một cái, vừa nhìn thấy gương mặt khoa trương kia của Đình Lam liền cảm thấy có chút buồn cười, nhanh chóng giải thích hết thắc mắc của Đình Lam: "Chị Đình, đây là Du Chính, bác sĩ của em. Hôm trước anh ta tới thành phố Z dự hội thảo, chắc là hai người chưa gặp nhau..." Du Chính nghe thấy cô nhắc đến tên mình, liền quay ra nhìn hai người, lịch sự cúi đầu chào hỏi Đình Lam. Đình Lam cũng lịch sự đáp lại, sau đó kéo cô ra một góc riêng, dùng ánh mắt truy xét để nhìn cô, chính là ngụ ý muốn cô thành thật khai báo tất cả mọi chuyện. Khâu Hân Di mím môi, đôi mắt xinh đẹp bày ra vẻ vô tội liếc nhìn về phía hai người đàn ông "hoàng kim" đang đấu mắt ở phía kia, nói: "Chị muốn hỏi em tại sao hai người đó lại ở đây phải không?" "Đúng vậy, em mau giải thích cho chị" "Du Chính nói em muốn xuất viện thì phải để anh ta đi cùng, em chưa đủ điều kiện xuất viện. Còn Dịch Hy thì chính em cũng không biết". Khâu Hân Di nhìn xuống một bên tay vẫn đang phải bó bột trắng muốt, sau đó lại nhìn xuống bên chân vẫn chưa tháo nẹp của mình, cười khổ. Nếu như cô không phải cô bị thương như vậy thì cô cũng sẽ không bao giờ tiếp xúc với nam chủ Du Chính, cô còn chưa muốn chết sớm đâu nha. "Nhưng mà em nói xem, không phải thời gian này là khoảng thời gian nhạy cảm, chúng ta nên giữ im lặng sao? Tại sao em lại thông báo với dư luận, hơn nữa còn muốn mở họp báo?" Khâu Hân Di nghiêng người nhìn đồng hồ, sau đó nhỏ giọng lên tiếng trả lời Đình Lam, trong tiếng nói có phần khẳng định: "Nếu như chúng ta im lặng, người khác sẽ cho rằng chúng ta muốn né tránh, khi đó tự khắc sẽ suy ra rằng chúng ta có tật giật mình..." Khâu Hân Di hơi dừng một chút, nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Chi bằng chúng ta cứ thuận gió đẩy thuyền, giải oan cho bản thân, để cho mọi người biết mình vô tội, như vậy không phải tốt hơn hay sao?" Đình Lam hơi mím môi, gật đầu xem như đã hiểu, cũng không hỏi thêm điều gì, chỉ căn dặn cô nghỉ ngơi, sau đó lại theo các staff ra bên ngoài tiếp tục lo mấy việc lặt vặt, để lại Khâu Hân Di cùng Dịch Hy và Du Chính ở bên trong phòng nghỉ. Khâu Hân Di chán chường nhìn đồng hồ, chỉ còn hơn 15 phút nữa là tới giờ họp báo nhưng Đông Kiêu vẫn chưa mang chứng cứ tới cho cô, lần này cô đã đặt cược hết vào Đông Kiêu, việc đã đến nước này thì không có khả năng quay đầu, chỉ có thể trông chờ vào hiệu ứng cánh bướm để lật ngược tình thế. Trong lòng Khâu Hân Di đều như có lửa, không khỏi lo lắng khi nghĩ tới mấy điều kia. Thời gian cô xuyên qua đây cũng đã tròn 10 mười ngày nhưng chưa từng thấy "người bạn thân" trên danh nghĩa là nữ chính kia đả động gì đến cô, chuyện này không khỏi khiến cô có chút đề phòng, e rằng trong những ngày mà cô nằm viện, diễn biến truyện đã vượt quá tầm kiểm soát của cô, nếu cô không kịp ngăn cản "bàn tay vàng" của tác giả đối với nữ chính thì có lẽ sau này cô cũng sẽ khó sống. Điện thoại của Hân Di bất chợt vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn đỗn kia. Cô nhìn màn hình điện thoại, lập tức thay đổi sắc mặt, nhấc máy: "Đông Kiêu..." "Cô đang ở đâu? Tôi đã mang thứ cô cần tới rồi". Đông Kiêu bên kia trầm giọng nói, nếu nghe kỹ thì trong giọng nói của anh ta có thể nghe thấy vài phần mệt mỏi. "Anh đang ở đâu? Tôi sẽ bảo chị Đình tới chỗ anh lấy đồ". Khâu Hân Di trực tiếp đưa ra đề nghị, chính là kín đáo thể hiện không muốn liên hệ quá nhiều đối với anh. Ý tứ kia của cô vào tai của Đông Kiêu liền trở thành ý tứ đuổi khách, anh ta liền bày ra giọng nói đùa cợt, làm ra vẻ giận dỗi: "Ai nha...Mới đó đã muốn đuổi người ta rồi hay sao? Tôi là người có công giúp cô đấy". Khâu Hân Di nghe thấy giọng điện kia của anh, khóe môi hơi run rẩy, cảm giác lông mao của cô đều dựng thẳng, cmn, anh ta vậy mà dám dùng giọng như vậy để nói chuyện cô, lại còn dám tự nhận bản thân là "người có công" với cô sao? Anh ta có hay không đã quên mất khu đất mà cô mang ra trao đổi để anh ta giúp cô chuyện lần này rồi. Hơn nữa anh ta không phải là tổng tài lạnh lùng gì gì đó sao? Giọng điệu như vậy hoàn toàn không phù hợp với hình tượng mà tác giả đại nhân xây dựng cho anh ta đâu nha. "Hơ ý tôi đâu phải vậy chứ..." Khâu Hân Di vẫn giữ giọng nói ôn hòa đáp lời của Đông Kiêu, nhưng không biết trong lòng đã sỉ vả anh không biết bao nhiêu lần. Tính cách của Đông Kiêu từ khi cô xuyên vào đến nay không phải là quá khác biệt với nguyên tác rồi hay sao? Không phải tác giả luôn miêu tả Đông Kiêu khẩu phật tâm xà, lãnh đạm ngạo kiều hay sao? Tại sao khi xuyên vào cô chỉ cảm thấy hắn ta là tên cáo già, khẩu phật tâm xà cái gì chứ, tổng tài lạnh lùng kiêu ngạo gì chứ? Đều là lừa người, nguyên tác lừa gạt, cô đây đì chết anh ta. "Được rồi, rốt cuộc cô đang ở đâu? Tôi sẽ mang qua đó". Đông Kiêu như có như không nói, trực tiếp bỏ qua giọng điệu kìm nén kia của Khâu Hân Di. "Tôi đang ở phòng nghỉ ở phía sau hậu trường, anh cứ hỏi bảo an, sẽ có người đưa anh tới tận nơi". Khâu Hân Di đáp lời Đông Kiêu, cũng không từ chối anh nữa. "Được". Đông Kiêu thấy cô không từ chối, chỉ nói một tiếng sau đó trực tiếp cúp máy. Khâu Hân Di nhìn điện thoại đã ngắt kết nối kia, trong lòng cũng vơi bớt đi mấy phần lo lắng trong lòng. Nếu như chuyện lần này có thể giải quyết trót lọt, thì những chuyện sau này cô mới có hy vọng sẽ có thể vượt qua. "Khâu Hân Di...?" Khâu Hân Di vốn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mình thì bị tiếng gọi của trầm thấp làm cho bừng tỉnh. Cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía tiếng gọi kia, mắt liền thu được hình ảnh của một người con trai xa lạ, ngay lập tức trong lòng cô chỉ có thể thốt lên bốn chữ: "Yêu nghiệt hại dân". Nam nhân kia chỉ tầm 26 tuổi, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, mang đậm nét trưởng thành của đàn ông. Đôi mắt trong sạch thanh tú, nhưng lại có nét thâm hiểm khó lường, chính là tạo cho người khác cảm giác đều bị ánh mặt ấy nhìn thấu. Dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng bạc tình, khóe môi hơi cong lên. So với vẻ đẹp giống như mỹ nam bước ra từ trong tiểu thuyết của Dịch Hy hay vẻ đẹp ôn nhu như mặt hồ nước mùa thu của Du Chính thì nét đẹp của người trước mắt lại khiến cho người ta cảm thấy sự trưởng thành, nam tính. Nhưng lại có một điều khiến cô muốn nhanh chóng đá bay hết mấy điều vừa mới chớm nở trong suy nghĩ của chính mình. Nhân vật hoàn mỹ trước mặt cô đây, chính là một trong những nam chủ của nữ chính đại nhân - Đông Kiêu, một trong những nhân vật ảnh hưởng trực tiếp tới cốt truyện và đồng thời cũng là nhân vật có ảnh hưởng lớn nhất tới số phận của nữ phụ, cũng chính là "cô" đây. Khâu Hân Di dùng ánh đánh giá anh từ trên xuống dưới, sau đó lại liếc nhìn sang hai nam chủ đang ngồi ở phía kia, trong lòng nảy sinh mấy phần cảm thán. Vị nữ chính này quả nhiên tốt số, dàn nam nhân trong hậu cung của cô ta cũng thật sự quá bắt mắt rồi, những người đàn ông thập toàn thập mỹ nhất đều được cô ta thu phục hết. Khâu Hân Di cô đây cũng quá ghen tị rồi đi. Khâu Hân Di mải đánh giá ba nam nhân trong phòng, không để ý tới Dịch Hy đã tới đứng sát cô từ lúc nào. Cả gương mặt tràn đầy sát khí, trên trán cũng có ba vạch hắc tuyền, chỉ ngón tay vào trán cô đẩy nhẹ, cắn răng đe dọa cô: "Này, cô đang nhìn ai vậy, mau thu ánh mắt mê trai đáng đánh đánh đó của cô lại". "Hừ, mê trai cái đầu nhà anh, tôi mới không có". Khâu Hân Di bĩu môi, xoa xoa trán, ném cho Dịch Hy ánh mắt ghét bỏ. Dịch Hy nhìn vào đôi môi cô, cả gương mặt liền phủ tầng mây đỏ, sau đó ho hai tiếng, quay mặt đi tránh né gương mặt của cô. "Còn nói là không có? Tôi thấy cô sắp vẫy đuôi đến nơi rồi." "Anh có tin tôi cắn chết anh không?" Khâu Hân Di trừng mắt nhìn Dịch Hy, giống như một con mèo nhỏ đang xù lông. Sau đó lại chợt nhớ ra Đông Kiêu đang đứng ở phía cửa, liền nhanh chóng thu hồi cảm xúc, thấp giọng nói: "Đông Kiêu, đồ của tôi..." Đông Kiêu không để ý tới ánh mắt dò xét kia của cô, tựa tiếu phi tiếu đáp lời: "Hm...bạn cũ lâu ngày mới gặp lại vậy mà cô không hỏi thăm được câu nào hay sao?" Khâu Hân Di khóe môi hơi cong nhẹ, bất giác lại nhớ tới nguyên tác. Trong nguyên tác từng đề cập tới việc Khâu Hân Di và Đông Kiêu từng có giao tình trong quá khứ, nếu như không phải hôm nay gặp anh ở đây, cô cũng sẽ không thể nhớ tới điểm nhỏ nguyên tác kia. "Sau hôm nay sẽ mời anh một bữa vừa để cảm ơn, vừa để "ôn lại chuyện xưa". Khâu Hân Di vẫn dùng giọng nói hòa hoãn đáp lời của Đông Kiêu, nhưng lại đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "ôn lại chuyện xưa". Đông Kiêu vẫn giữ nguyên nét mặt tựa tiếu phi tiếu, giao cho cô một tập tài liệu. Khâu Hân Di nhận lấy, sau đó nhanh chóng mở ra, vừa đọc vừa không ngừng đánh giá trong lòng Lăng Tiểu Nhi ra tay mau lẹ, chỉ có điều thủ đoạn ra tay cũng thật dễ đoán. Người bị tai nạn kia vậy mà lại là người của Lăng Tiểu Nhi, ban đầu chỉ muốn gây một vụ tai nạn nhỏ, ai ngờ người kia lại vượt quá tốc độ, dẫn đến chính bản thân trở thành người thực vật. Còn xét nghiệm cồn trong máu kia của Khâu Hân Di đã bị người khác động tay động chân, dẫn đến thông tin sai lệch khi thông cáo với báo chí. Tài liệu mà Đông Kiêu thu thập được kia lại đầy đủ những thông tin cần thiết, còn có phát hiện đặc biệt một điều, chính là người bị coi là nạn nhân của vụ tai nạn kia, lại chính là anti fan lâu năm của Khâu Hân Di, đã từng bị công ti của cô đâm đơn kiện vì có lời lẽ đe dọa và xúc phạm đối với cô. Vậy mà từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới điểm này. Con người này thật sự là có bệnh rồi, vậy mà lại có thể dùng tính mạng của mình để hãm hại cô, cũng không biết rằng trước đây thân chủ này đã gây thâm thù đại hận gì mà khiến cho anti fan này có thể dùng cả tính mạng để kéo cô xuống nước như thế. Dịch Hy cùng Du Chính cũng đọc được tài liệu kia, trong lòng liền cảm giác được một ngụm khí lạnh, chính là không ngờ có một người có thể liều mạng hại người như vậy, thật khiến cho người ta khinh bỉ. Còn có...người con gái tên Khâu Hân Di trước mắt này rốt cuộc đã phải trải qua những điều gì? Dù Dịch Hy đã sống trong giới giải trí mười năm, đối phó với anti fan cũng không phải là ít, chỉ có điều chưa từng gặp loại anti fan điên cuồng như vậy. "Ban đầu chỉ nghĩ là việc đơn thuần, ai ngờ đầu chuyện này lại phức tạp hơn tôi nghĩ rất nhiều". Khâu Hân Di đặt tài liệu xuống bàn, tay nhỏ xoa xoa mi tâm, tâm trạng cũng có mấy phần trùng xuống. "Tôi đây cũng không ngờ cô lại có thể gây thù chuốc oán với người như vậy đâu nha". Đông Kiêu chép miệng, ban đầu khi anh điều tra cũng bị chuyện này làm cho bất ngờ một phen, tuy không trực tiếp cho cô biết chủ mưu là ai, nhưng cũng có thể cảnh báo cô đã cô người rắp tâm hãm hại để cô có thể lường trước mà phòng vệ. Không khí có phần nặng nề bị tiếng mở cửa phá vỡ, Đình Lam sau khi sắp xếp mấy việc ở hội trường liền trở lại phòng nghỉ, nói với Khâu Hân Di: "Hân Di em mau chuẩn bị đi, họp báo sắp bắt đầu rồi". "À được, chị Đình...đây là bằng chứng của em..." Khâu Hân Di chậm rãi đứng dậy, khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp. Sau đó đưa tập tài liệu cho Đình Lam, dùng ánh mắt ra hiệu cho y. "Được, chị hiểu rồi". Đình Lam vừa trông thấy ánh mắt kia của cô, liền hiểu ý nhanh chóng nói một câu, sau đó cũng nhanh chóng đi giải quyết hết những chuyện còn lại.