Âu Dương Tư Duệ và Vũ Minh Nguyệt sau đó cũng rời khỏi thư viện.

Mà phía sau hai người, Lam Tiểu Nhã vẫn đứng đó nhìn thật lâu, mãi cho đến khi bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, cô ta mới thu lại ánh mắt quỷ dị của mình.

...!

Buổi chiều.

Hai gia đình của Âu Dương Tư Duệ và Vũ Minh Nguyệt có hẹn ăn cơm cùng nhau, dĩ nhiên là còn có thêm vài người bạn lâu nay chưa gặp.

Ngoại trừ những người đã ra nước ngoài như gia đình Mặc Vũ, thì ở lại chỉ còn Vệ Tư Hàn và vợ con của hắn ta.

Đúng sáu giờ chiều, mọi người đã có mặt ở nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố Nam Vương, nơi mà chỉ có những người thật sự giàu có mới có thể bước vào và dùng bữa.

Vũ Minh Nguyệt hôm nay được Lạc Ninh Hinh tặng cho một chiếc váy dạ tiệc rất xinh đẹp, đặc biệt là thiết kế này vốn còn chưa được ra mắt ở thị trường, cô chính là người đầu tiên sở hữu nó.

Chiếc váy có kiểu dáng phóng khoáng và tươi mới với độ dài ngang gối, từ phần ngực áo kéo dài đến eo được thêu những bông hoa hồng đỏ rực, nền váy trắng trang nhã lại càng làm cho họa tiết thêm phần nổi bật.

Chiếc váy này được thiết kế dành cho cô, cho nên thập phần vừa vặn và hoàn mỹ, phô bày phong thái ưu nhã của cô.

Trên gương mặt được trang điểm nhẹ, Vũ Minh Nguyệt với nụ cười lộ hai má lúm đồng tiền xinh xắn, mái tóc được tết đuôi sam đánh rối nhẹ.

Cô khoác lấy tay của anh trai, gia đình bốn người bước vào nhà hàng.

Khi họ vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên họ, ai cũng trầm trồ.

Có người thì thấy ngưỡng mộ, có người lại thấy ghen tị vì gia đình này quá cực phẩm.

Đấy là còn chưa tính đến hai cô em gái của Vũ Minh Nguyệt.

Hai đứa trẻ hiện tại đang ở nước Y với vợ chồng Lục Thần Lôi, chắc khoảng một tháng nữa bọn trẻ sẽ trở về đây.

"Không biết anh Tư Duệ đã đến chưa nhỉ?" Vũ Minh Nguyệt ánh mắt liếc nhìn qua lại tìm kiếm, dù đi đâu cô cũng không thể nào ngưng tìm kiếm người ở trong lòng.

"Minh Nguyệt, em là con gái đó, giữ cho mình chút lòng tự tôn được không? Suốt ngày chỉ biết anh Tư Duệ, em cứ như thế thì sau này sẽ khổ nhiều hơn là hạnh phúc!" Vũ Minh Nhật thở dài một hơi đáp, cô em gái này từ ngày gặp được Âu Dương Tư Duệ thì lại quên mất người anh trai là anh rồi.

"Sao có thể chứ? Sau này em nhất định sẽ thật hạnh phúc, anh cứ chờ mà xem!" Vũ Minh Nguyệt bĩu môi tinh nghịch trả lời, cô tin chắc rằng bản thân sau này sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian.

"Đồ ngốc!" Vũ Minh Nhật cốc vào trán cô một cái, anh đúng là hết cách với cô rồi, thôi thì đành chịu vậy.

...!

Quản lý của nhà hàng nhanh chóng đưa gia đình họ vào phòng VIP.

Mấy người khác đã đến từ sớm, cả gia đình của Lạc Ninh Hinh và Âu Dương Tư Thần cũng vậy, chỉ có nhà của Vũ Minh Nguyệt là đến sau cùng thôi.

"Xin chào mọi người, xin lỗi vì đã đến trễ!" Lục Thần Vũ lên tiếng trước.

Ông vừa vào đã cẩn thận kéo ghế cho vợ, hành động vừa dịu dàng lại ngọt ngào.

Vệ Tư Hàn dù đã có tuổi, nhưng trẻ con và ấu trĩ thì mãi không đổi, Ông ta cười khì nói.

"Không sao, đến trễ thì uống rượu chuộc lỗi đi nào, hết chai nhé!"

Những đứa trẻ dần trưởng thành, thì người lớn cũng già đi, trên mặt họ đã có nếp nhăn, đầu cũng đã xuất hiện tóc bạc.

"Anh có thôi đi không? Bọn trẻ đang ở đây, nghiêm túc vào cho em!" Cố Tâm Tây đưa tay nhéo vào hông của hắn một cái, bà ấy sau bao nhiêu năm vẫn là không chịu được cái tính tình trẻ con này.

"Cửu ca, tôi trẻ con sao? Anh nói một tiếng đi nào." Vệ Tư Hàn ánh mắt cầu cứu nói.

"Ừm, đúng như vậy mà!" Âu Dương Tư Thần nhàn nhạt gật đầu, ông cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm thưởng thức, sau đó cũng không quan tâm đến Vệ Tư Hàn nữa.

Vũ Minh Nguyệt một bên chạy đến bên cạnh Âu Dương Tư Duệ, cô thẹn thùng ngồi kế bên anh, đây là chỗ mà Âu Dương Ninh Tâm cố ý để lại cho cô ngồi.

"Ninh Tâm, cảm ơn em nhé! Tháng sau sẽ có một bộ sưu tập mô tô mới, chị sẽ tặng em một bộ!" Vũ Minh Nguyệt hài lòng ghé sát tai cô bé nói.

"Không có chi ạ!"

Âu Dương Ninh Tâm dù chỉ là cô nhóc mười hai tuổi, cơ thể cũng đang dần thay đổi rõ rệt, đường nét trên gương mặt ngày càng rõ ràng và sắc sảo hơn, dáng người cũng cao hơn bạn bè đồng trang lứa.

"Thật ngoan!"

Thức ăn nhanh chóng gọi lên một bàn, toàn là sơn hào hải vị, còn có cả rượu vang và nước trái cây cho bọn trẻ, trẻ con thì không thể uống bia hay rượu được rồi.

Mọi người cầm đũa lên rồi bắt đầu dùng bữa, vừa ăn lại vừa trò chuyện, đơn giản chỉ là những câu hỏi trong cuộc sống.

"Dạo này cũng không biết cái tên Mặc Vũ kia thế nào rồi, hắn ta cũng không thèm liên lạc với ai!" Vệ Tư Hàn trách móc nói.

"Chắc là có việc bận đi, cho hắn chút thời gian." Lục Thần Vũ nói đỡ vào.

"Vương Gia Kỳ bên đó đổ bệnh rồi, hắn không có thời gian liên lạc cho chúng ta cũng đúng thôi, mong là cô ấy mau khoẻ lại!" Chỉ có Âu Dương Tư Thần là nhận được tin tức, ai biết được Vương Gia Kỳ bất ngờ ngã bệnh, nếu không thì Mặc Vũ cũng đã ở đây.

"Vậy tôi trách lầm hắn sao? Thật tội lỗi quá!"

"Mà thôi, đừng nói chuyện buồn nữa, chuyển sang chuyện vui đi nào.

Cửu ca, khi nào thì anh cho Tư Duệ và Minh Nguyệt đính hôn đây? Bọn trẻ cũng đã lớn cả rồi!" Vệ Tư Hàn liền chuyển tầm ngắm sang bọn trẻ.

Vũ Minh Nguyệt nghe xong nội tâm vô cùng háo hức, lời này là đúng ý của cô rồi.

Nhanh chóng đính hôn, rồi đến khi đủ tuổi thì có thể liền kết hôn luôn.

Âu Dương Tư Duệ đẹp trai và tài giỏi thế này, làm cô lúc nào cũng thấy lo lắng, lỡ như bị cô gái khác dòm ngó thì cô phải làm sao hoặc là lỡ như anh thích người khác thì...!

"Chú Tư Hàn, không có chuyện đó đâu ạ! Con và Minh Nguyệt giống như anh em vậy, chuyện đính hôn con thấy không đúng cho lắm, mong là sau này chú đừng nhắc đến chuyện này nữa." Âu Dương Tư Duệ đặt đũa xuống bàn, anh nghiêm túc đáp.

Trái ngược với sự mong chờ của Vũ Minh Nguyệt, thì anh lại gấp gáp phũ nhận.

Lời anh vừa nói ra làm cho không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.

Ở đây, ai cũng biết là Minh Nguyệt thích anh từ khi còn bé, tình cảm đó thể hiện qua mọi lời nói và hành động, làm sao bây giờ lại thành tình anh em rồi.

Không chỉ như thế, cái cách mà Âu Dương Tư Duệ đối xử với cô cũng vậy, lo lắng từng chút một, tất cả chỉ vì xem cô là em gái thôi sao?

"Tư Duệ." Lạc Ninh Hinh lo lắng gọi con trai, bà ấy áy náy nhìn Vũ Minh Nguyệt, cũng không biết nên làm sao.

Âu Dương Ninh Tâm nhận thấy gương mặt ngượng ngùng của Vũ Minh Nguyệt, cô bé nắm lấy tay cô an ủi, trong lòng có chút thất vọng vì anh trai.

"Ừm, mọi người ăn đi ạ, thức ăn sắp nguội hết rồi!" Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô cười gượng nói, rồi nhanh tay gắp thức ăn cho mọi người.

Hiện tại lòng cô nặng trĩu, có điều cô cũng không muốn ai phải lo lắng cho mình.

Lục Thần Vũ ánh mắt trở nên thâm trầm, ông ấy híp mắt nhìn Âu Dương Tư Duệ.

Ai cũng vậy, làm con gái ông không vui thì thật sự đáng chết, có là con trai của bạn thân thì cũng vậy.

Vốn mọi người còn đang vui vẻ vì lâu ngày mới được gặp nhau, giờ lại bị Vệ Tư Hàn phá hỏng, tất cả cũng do cái tính bép xép nói nhiều, đến giờ vẫn không bỏ được

_____???? To Be Continued ????_____.