Sau khi Chúc Thanh Hà bị Trương Vân đuổi đi, thì không có chỗ để đi nữa.

Cô ta muốn liên lạc với Hạng Tuyết Lê, nhưng làm sao cũng không gọi điện được, cô đã quên một chuyện quan trọng nhất, cho dù xảy ra chuyện gì, Hạng Tuyết Lê vẫn là nghệ sĩ dưới trướng Sang Nghệ.

Sang Nghệ đã tiến hành xử phạt Hạng Tuyết Lê rồi, cấm cô ta tham gia show thương mại.

Hơn nữa người đại diện của Hạng Tuyết Lê đang bị Sang Nghệ điều tra, bây giờ muốn tìm Hạng Tuyết Lê như mò kim đáy biển.

Trừ khi, Hạng Tuyết Lê chủ động liên lạc với cô ta.

Tối hôm nay, cuối cùng Chúc Thanh Hà cũng đợi được điện thoại của Hạng Tuyết Lê, cô ta vội vàng nghe máy: "Cô đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt một lát!"

Nhưng Hạng Tuyết Lê ở đầu bên kia cực kỳ im lặng, trong loa truyền tới giọng nói khinh thường của Hạng Tuyết Lê.

"Gặp cô? Cô đã bị Oatlets đuổi ra khỏi cửa rồi, cô không có khả năng hoàn thành bất cứ yêu cầu gì của tôi, chúng ta không cần thiết phải gặp lại nữa."

Vừa nghe lời này, Chúc Thanh Hà tức giận không nhẹ.

"Không! Chỉ cần cô gặp tôi một lần, tôi đảm bảo có thể kéo Tống Như xuống nước."

Cô cực kỳ hận như người đó, cho dù có cùng nhau rơi vào địa ngục, cô cũng không thể đứng nhìn Tống Như ngày càng tốt hơn.

"Được rồi, cô đến tìm tôi đi, tôi cho cô địa chỉ."

Một phút đồng hồ sau, trên điện thoại của Chúc Thanh Hà xuất hiện một tin nhắn, địa chỉ ở quán bar Hoàng Quan.

Hạng Tuyết Lê vẫn chưa đủ mười tám tuổi, vì sao lại đi đến cái chỗ này!

Trong cái vòng luẩn quẩn này, ăn cơm xã giao cũng khó tránh khỏi, nghĩ như vậy, Chúc Thanh Hà vội vã chạy qua.

Tiếng âm nhạc làm màng tai đau đớn, vừa đi vào đã nhìn thấy một đám người trẻ tuổi rung đầu lắc não khiêu vũ, ngoài mùi rượu thì chính là mùi thuốc lá......

"Hạng Tuyết Lê, cô ở đâu?"

Chúc Thanh Hà lại gọi điện thoại cho cô ta lần nữa.

Người nghe là một người đàn ông có giọng khàn khàn vì hút thuốc: "Phòng bao số 8." Nói xong liền cúp.

Chúc Thanh Hà cảm thấy không đúng lắm, nhưng đến cũng đã đến rồi, nhất định phải đi xem thử, hiện tại chỉ có Hạng Tuyết Lê có thể giúp cô giải quyết tình hình khó khăn trước mắt.

"Mấy người......" Cô vừa đi vào đã bị mấy người đàn ông bao vây.

Người đàn ông ở giữa là người vừa mới nhận điện thoại, anh ta cắt đầu húi cua, trên cánh tay trái có hình xăm, còn ở bên cạnh anh ta, Hạng Tuyết Lê say đến bất tỉnh nhân sự.

"Người phụ nữ này mượn tôi ba tỷ, cô dẫn cô ta đi đi, trong vòng ba ngày trả tiền."

Người đàn ông phun một vòng khói thuốc, nói.

Chúc Thanh Hà đi lên đẩy đẩy Hạng Tuyết Lê, cô ta không có phản ứng gì.

Mấy tên côn đồ bên cạnh cười nói: "Hút nhiều như vậy, đã ngất đi từ lâu rồi."

"Nếu không phải Lão Đại chướng mắt cô ta, chúng ta giữ cô ta lại chơi cũng không tệ, cô nàng này còn lẳng lơ hơn cả ngôi sao lớn Tống Như trên TV nữa."

Mấy lời ô ngôn uế ngữ này khiến Chúc Thanh Hà thở dài.

Tuy cô ta là người thực dụng, nhưng nhìn thấy Hạng Tuyết Lê còn nhỏ tuổi như vậy đã trộn lẫn với những người này, nhiều ít đều có chút không thoải mái.

Nhưng cô vừa đánh thức Hạng Tuyết Lê, Hạng Tuyết Lê đã hi hi ha ha cười: "Ấy? Cô thật sự đến tìm tôi! Không có tác dụng nữa, tôi đã......"

Cô ta quay đầu sang một bên, chỉ vào người đàn ông tóc húi cua nói: "Tôi đã ở bên anh ta rồi!"

Nhìn thấy trạng thái hoàn toàn không tỉnh táo của cô ta, Chúc Thanh Hà không còn cách nào.

"Đi theo tôi, cô đừng ầm ĩ nữa."

"Đi? Đi đâu chứ! Cuộc đời tôi đã bị người phụ nữ kia hủy rồi!" Hạng Tuyết Lê không biết lấy đâu ra sức, đẩy Chúc Thanh Hà, chạy ra ngoài.

Chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai của rất nhiều người.

Dưới ngọn đèn lờ mờ, Hạng Tuyết Lê đội mũ lưỡi trai, tóc tai bù xù khiêu vũ trên sân khấu.

Rõ ràng là chơi thuốc rồi.

Lúc Chúc Thanh Hà đuổi tới, không biết Hạng Tuyết Lê đã đi đâu rồi, trong đám người có người đang nghị luận: "Khi nãy có phải Tống Như không?"

"Hình như là vậy, tôi thấy sườn mặt rất giống!"

Chúc Thanh Hà giật mình nghĩ tới gì đó, đeo kính râm nói với mấy người kia: "Tôi là người đại diện của Tống Như, cô ấy chỉ đi ra ngoài thả lỏng một chút, hy vọng mọi người đừng lộ ra chuyện này với truyền thông."

Nói xong, cô ta vội vàng rời khỏi.

Trên thế giới này không có bức tường nào kín gió cả, tin rằng thoáng cái sẽ có tin tức lộ ra ngoài.

Chúc Thanh Hà ngồi trên xe, hoảng hốt chưa thể bình tĩnh.

Hạng Tuyết Lê đội mũ, ngọn đèn lại mờ tối, hơn nữa cô ta vốn rất giống Tống Như, bị người ta nhận lầm là chuyện cực kỳ có khả năng, đúng lúc có thể làm ra một ít phiền phức cho Tống Như, trút giận thay cô một chút.

Về phần Hạng Tuyết Lê thế nào, cô không quan tâm.

Chúc Thanh Hà nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Đạo diễn Triệu: "Chỗ tôi có tin tức, có liên quan đến Tống Như, tôi muốn gặp mặt ông nói chuyện."

Chuyện Oatlets sa thải Chúc Thanh Hà đã truyền ra ngoài, Đạo diễn Triệu vốn muốn từ chối, nhưng nghe thấy có liên quan đến Tống Như, vẫn đồng ý đề nghị gặp mặt.

Vào lúc Chúc Thanh Hà đi đến nhà Đạo diễn Triệu, trên mạng đã có tin tức hotsearch mới nhất.

"Đêm khuya Tống Như trà trộn vào quán bar, hư hư thực thực hút thuốc phiện."

Còn bị người qua đường chia sẻ rất nhiều ảnh chụp, tuy rằng mơ hồ không rõ, nhưng lại thêm nội dung phong phú, rất dễ dẫn dắt độc giả.

Chúc Thanh Hà kích động đi tới trước mặt Đạo diễn Triệu: “Ông xem, Tống Như lại có phiền phức rồi, ngôi sao nữ có vết nhơ như cô ta, ông còn muốn dùng sao?"

Đạo diễn Triệu thở dài, lấy điện thoại tới xem thử.

"Vì sao cô cứ gây khó dễ cho Tống Như? Tuy tôi chỉ từng gặp Tống Như hai lần, nhưng tôi có thể chắc chắn, người trên ảnh chụp không phải cô ấy, tôi khuyên cô một câu, đừng đối đầu với Tống Như nữa, không có lợi cho cô đâu."

"Tôi chỉ nói sự thật thôi!" Chúc Thanh Hà không ngờ Đạo diễn Triệu lại nói những lời này.

"Sau lưng Tống Như có chống lưng rất lớn, đối phương là người cô không thể ngờ tới đâu, nếu cô còn muốn lăn lộn trong giới giải trí, tốt nhất nên bỏ cái suy nghĩ muốn trả thù Tống Như ở trong đầu đi, nếu không, không ai có thể cứu cô đâu."

"Nếu cô ta có bối cảnh, sẽ bị Huy Hoàng làm liên lụy ba năm sao?"

"Đó là chuyện của cô ta, tôi chỉ khuyên cô, đừng làm gì quá đáng." Đạo diễn Triệu khoát khoát tay, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: "Cô đã bị Oatlets đá ra, thì nên nghĩ cho kỹ con đường sau này nên đi thế nào, nếu cô cứ lăn qua lăn lại thế này, ngày nào đó có chết thế nào cũng không biết."

Chúc Thanh Hà biết người trong giới giải trí đều nhìn không vừa mắt người khác tốt hơn mình, bây giờ cô nằm trong hoàn cảnh xấu, đương nhiên Đạo diễn Triệu sẽ không cho cô sắc mặt tốt, nhưng mấy câu nói này, khiến cô đau đến xuyên tim.

"Tôi biết tình hình trong nhà cô, cô vẫn nên nghĩ lại, nghĩ kỹ xem nên đứng vẫn gót chân như thế nào, đừng gây khó dễ cho Tống Như nữa."

"Không cần ông phải nói!"

Chúc Thanh Hà cực kỳ tức giận, đứng bật dậy: "Tôi thấy rõ ràng rồi, ông là đang sợ hãi Tống Như, tôi mặc kệ người chống lưng cho cô ta là ai, tôi không tin lần nào cô ta cũng may mắn như vậy!"

Đạo diễn Triệu chỉ im lặng nhìn cô ta.

"Sẽ nhanh chóng có đáp án thôi, loại tin tức này hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì cho Tống Như cả."

Đùa cái gì vậy, cô là người Đại Thiên muốn bảo vệ đấy.

Chúc Thanh Hà vẻ mặt u ám, rời khỏi nhà của đạo diễn Triệu.

Cô thật sự không nghĩ ra, người ở sau lưng Tống Như rốt cuộc là ai! Nếu những gì Đạo diễn Triệu nói là sự thật, vậy sao này cô nên làm sao!