Tống Như quay cửa kính xe xuống: "Xong việc em sẽ gọi cho anh." Dương Gia Cửu cưng chiều nhìn cô: "Được, anh chờ em."

Giữa bọn họ chưa bao giờ cần nói quá nhiều, một ánh mắt, liền có thể hiểu được trái tim của đối phương, Tống Như quay đầu nhìn hình bóng Dương Gia Cửu dần biến mất, mới chậm rãi suy xét về chuyện nghi thức chào đón.

Khoảng cách từ giờ đến khi nghi thức bắt đầu còn có một giờ đồng hồ, Tống Như nghe theo lời Trương Vân phân phó đến đợi ở phòng chờ bí mật. Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, Trương Vân kể lại cho Tiêu Dịch Trạch chuyện hai người kia nộp đơn từ chức, chỉ cảm thấy buồn cười. Hai người bọn họ dựa vào sự phản bội cùng tâm kế, tồn tại trong giới này cho tới ngày hôm nay vẫn không có một chút tiến bộ, Oatlets nâng đỡ bọn họ, bọn họ lại không chút nào biết ơn.

Danh lợi dục vọng đã nuốt chửng bọn họ.

"Hoan nghênh trở về." Một nhân viên cũ của Oatlets nhìn thấy Tiêu Dịch Trạch, thân thiện tiến lên chào hỏi, "Chúng tôi vẫn luôn chờ anh!" Tiêu Dịch Trạch mỉm cười gật đầu, cùng nhau đi vào thang máy.

Trùng hợp, Chúc Thanh Hà mang theo Triệu Vy sau đó đi đến, bầu không khí hơi có vẻ ngượng ngùng. "Thật chờ mong đến buổi nghi thức hoan nghênh! Tiêu tổng giám đốc, anh lần này trở về thì không đi nữa sao?"

Trước đây Tiêu Dịch Trạch giữ vị trí Tổng giám đốc Oatlets, hiện tại vị trí kia còn chỗ trống, nhóm nhân viên cũ vẫn xưng hô như vậy với hắn. Tiêu Dịch Trạch nhìn Chúc Thanh Hà đứng ở phía trước, bóng lưng cao ngạo, đáy mắt xẹt qua một chút cảm xúc phức tạp: "Ừ, không đi nữa."

Chúc Thanh Hà nghe vậy, khinh miệt hừ một tiếng, cô đi ra thang máy, chỉ chờ Tiêu Dịch Trạch. Tiêu dịch trạch cũng đi ra. "Để dành sức lực đi, lúc anh rời Oatlets, Oatlets có quy mô như ngày hôm nay, là chúng tôi cùng Trương tổng từng bước đi tới, anh sẽ không nghĩ là bây giờ quay đầu lại có thể ngồi mát ăn bát vàng đấy chứ?”

"Tôi không có nghĩ như vậy, đừng đem ý nghĩ của cô áp đặt trên người tôi." Tiêu Dịch Trạch lạnh lùng trả lời.

"Thật sao? Vậy chờ xem." Chúc Thanh Hà liếc mắt nhìn anh, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, Tiêu Dịch Trạch biết cô đang suy nghĩ gì, nhàn nhạt nhìn cô: "Tôi đã đợi năm năm, tôi không thèm quan tâm những chuyện khác, nếu đã là của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.”

"Oatlets phát triển cho tới hôm nay, không chỉ dựa vào hai người các các ngươi, có khi không có các ngườii Oatlets sẽ càng tốt hơn." Nếu như là trước ngày hôm nay, Chúc Thanh Hà sẽ còn bởi vì lời nói này mà lo lắng, nhưng buổi sáng cô cùng Ngụy Lãng đã uy hiếp Trương Vân, cái gì nhẹ cái gì nặng, Trương Vân sao có khả năng không hiểu, người bị loại sẽ chỉ là Tiêu Dịch Trạch! Nghĩ như vậy, Chúc Thanh Hà càng thêm tự tin. Cô ngẩng mặt lên đầy kiêu hãnh: "Tôi sẽ đợi, người nằm mơ lại là anh thôi!"

"Đã lựa chọn rời đi, vì cái gì còn muốn trở về?"

"Nội bộ Oatlets đã sớm thay máu, Trương tổng đối anh bất quá có lưu mấy phần tình cũ, nếu như tôi là anh, sẽ nhanh chóng rời khỏi, như vậy, đối tất cả mọi người đều tốt." Chúc Thanh Hà mang theo Triệu Vy rời đi, còn Tiêu Dịch Trạch đứng yên một chỗ.

Trong lời nói của cô tràn đầy ý tứ khinh miệt, Tiêu Dịch Trạch nghe rõ ràng, sắc mặt anh tuấn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. "Thời gian năm năm, các người ngày càng thiếu hiểu biết hơn."

Thời gian càng ngày càng gần, chị Hy không ngừng xem đồng hồ, so với Tống Như càng căng thẳng hơn. "Còn có hai mươi phút, chị Hy, chị ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi." Tống Như nhẹ nói.

"Em nói xem Chúc Thanh Hà đến cùng nghĩ như thế nào? Mỗi lần đều muốn hãm hại chúng ta, ngăn cản chúng ta, kết quả là, dám dùng nghệ sĩ Oatlets uy hiếp Trương tổng!" chị Hy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Vì dục vọng, không ngừng tranh đoạt người, giới giải trí còn ít sao?" Tống Như chậm rãi đáp trả.

"Trèo càng cao ngã càng đau, thật chờ mong lát nữa biểu cảm của cô ta như thế nào!" chị Hy xoa xoa đôi bàn tay, lại vì Tống Như rót một chén nước nóng: "Cô ta cao ngạo như vậy, chắc chắn nghĩ Trương tổng đã bị cô uy hiếp nhưng hai mươi phút nữa, cô ta tiền từ trong mộng đẹp của mình thức tỉnh a.” Vừa nghĩ tới Chúc Thanh Hà sắp từ trên mây ngã vào địa ngục, chị Hy cảm thấy rất kích thích, hết thảy đều là do Chúc Thanh Hà gieo gió gặt bão.

"Trương Vân sẽ không lại dễ dàng tha thứ cho cô ta." Tống Như che giấu ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói cũng có phần lạnh nhạt.

...

Ba giờ chiều, nghi thức hoan nghênh chính thức bắt đầu.

Sớm có tin tức truyền ra, người đã từng là kim bài của Oatlets, người đại diện Tiêu Dịch Trạch từ nước ngoài trở về, chuyện tình cảm của hắn và nghệ sĩ Trác Ngọc cũng bị bới lại, hiện tại trong phòng chật kín phóng viên. "Có biết lý do tại sao không?" "Không rõ ràng, bất quá vị Tiêu Dịch Trạch ở nước ngoài rất có lực ảnh hưởng, lúc trước bởi vì tổn thương tình cảm nên đi ra nước ngoài, bây giờ trở về đến khẳng định là Oatlets bỏ ra số tiền rất lớn mời về!"

"Vậy hắn muốn tiếp nhận nghệ sĩ nào của Oatlets?"

"Chúc Thanh Hà cùng Ngụy Lãng của Oatlets đều rất có thực lực, cũng không phải trong tay bọn họ không có nghệ sĩ, rất khó đoán." Các phóng viên suy đoán trao đổi lẫn nhau.

Chúc Thanh Hà ngăn cản Ngụy Lãng ở lối vào: "Trương tổng đã quyết định không cần Tiêu Dịch Trạch, vậy lại sao buổi lễ này vẫn cần tiếp tục?" Cô luôn cảm thấy rất bất an, ngược lại là Ngụy Lãng phi thường trấn tĩnh: "Tin tức đã thả ra, đột nhiên hủy bỏ sẽ dẫn tới suy đoán của phóng viên, đại khái sẽ dùng tin tức khác ngăn lại." Hắn kiểu nói này, Chúc Thanh Hà an tâm nhiều.

"Em muốn nhìn lấy hắn một lần nữa mất đi tất cả.” Ngụy Lãng cười sang sảng quay người đi một bên khác chờ Trương Vân. Sau đó Ngụy Lãng và Trương Vân cùng nhau ngồi vào bàn, mà Chúc Thanh Hà ngồi tại dưới đài phụ trách cân đối công việc.

Trên sân khấu, ở giữa nhất là Trương Vân, bên trái là Ngụy Lãng, phía bên phải là quản lý cấp cao của Oatlets. Trương Vân nhìn đồng hồ, hướng mọi người bên dưới mỉm cưởi, nói: "Các vị, làm phiền yên tĩnh một chút, buổi lễ của chúng ta lập tức bắt đầu."

"Đầu tiên muốn cảm tạ các vị đã đến đây, sau đó tôi phải tuyên bố một chuyện đối với tương lai của Oatlets rất quan trọng, rất vinh hạnh có thể cùng mọi người cùng nhau chia sẻ niềm vui này."

"Oatlets phát triển nhiều năm, đã mở rộng năng lực nghiệp vụ và trình độ, ba công ty con sẽ khai trương vào cuối tháng, trước mắt là đang chiêu binh mãi mã, hi vọng có thể ở đây làm quảng cáo mời mọi người gia nhập Oatlets, tiền lương đãi ngộ tuyệt đối để mọi người hài lòng."

Nghe được Trương Vân nói như vậy, Chúc Thanh Hà nỗi lo lắng cũng bớt xuống, xem ra Trương tổng không định để cập đến vấn đề của Tiêu Dich Trạch, trong đám người, cô ngẩng đầu cùng Ngụy Lãng trao đổi một ánh mắt, kế hoạch của bọn họ đã thành công! Nhưng mà, Trương Vân cũng nhìn thấy mọi hành động của Chúc Thanh Hà. Ngay khi mọi người nghĩ đây là chủ đề chính của ngày hôm nay, cô một lần nữa mở miệng, cho Chúc Thanh Hà một kích trí mạng.

"Quan trọng nhất chính là, hôm nay tôi mời về một vị bằng hữu cũ, hắn đã từng là Tổng giám đôc của Oatlets, sau này cũng đảm nhiệm vị trí này của Oatlets, hắn chính là Tiêu Dịch Trạch, mời mọi người vỗ tay hoan nghênh." Trương Vân chủ động đứng dậy, mắt hướng về phía cổng.

Mọi người cùng nhau xoay người đi nhìn, Tiêu Dịch Trạch mặc một thân âu phục màu bạc trắng, ưu nhã mà có khí chất, chậm rãi đi đến trên sân khẩu, đứng ở bên cạnh Trương Vân. Lúc này, Chúc Thanh Hà cùng Ngụy lãng đều mê mang, trong lòng vô cùng bối rối, Trương Vân không bị bọn hắn uy hiếp.

Cũng cho bọn họ một cái tát bỏng rát.

Không thể nào!

Chẳng lẽ Trương Vân không có chút nào lo lắng bọn họ sẽ đem nghệ sĩ Oatlets rời đi?