Ngay sau khi Tống Như và Dương Gia Cửu quay đi, Trương Vân cũng trở về nhà.

Đang trên đường, Trương Vân yêu cầu trợ lý tìm hiểu thông tin liên lạc của Tống Như, vô tình phát hiện sơ yếu lý lịch của Tống Như thực sự đã bị trả về sau cuộc bầu chọn sơ bộ.

“Trương tổng, trong cuộc bầu chọn sơ bộ, sơ yếu lý lịch của cô ấy đã bị trả về từ ngày đầu tiên vì cô ấy có liên quan đến tin đồn.”

“Ok, họ đang càng ngày càng cẩu thả.” Trương Vân cười khẩy: “Chuyện tối nay cô không được nói với ai, đặc biệt là Chúc Thanh Hà và Ngụy Lãng, biết không?”

“Được thôi, Trương tổng, tôi sẽ lập tức gửi cho ngài số điện thoại của Tống Như.”

Chẳng trách cô luôn cảm thấy thần sắc của Ngụy Lãng đêm nay không tốt lắm, thậm chí còn dùng việc mình đã ký hợp đồng với KB để đánh lừa Tống Như.

Anh ta nhớ tình cũ Chúc Thanh Hà, cô ta tuy là không quan tâm, nhưng cô ta lại không muốn những người dưới trướng mình tự mình quyết định như vậy! Đã đến lúc nên đặt ra quy tắc cho công ty rồi.

Trương Vân nhận được số điện thoại của Tống Như, cô lập không do dự mà gọi đi.

“Tống Như, xin chào, tôi là Trương Vân, tôi xin lỗi vì làm phiền cô muộn như vậy, nhưng tôi muốn nói chuyện với cô càng sớm càng tốt, không biết liệu cô có ý định phát triển ở Oatlets không...”

Nghe âm thanh phát ra từ tai nghe, Tống Như đột nhiên phấn khích không thôi.

Hóa ra là Trương Vân gọi cô!

Còn xin ký kết với cô!

Điều may mắn như vậy lại rơi vào người cô.

“Trương tổng, cảm ơn chị đã quan tâm.”

“Thực ra em đã có ý muốn này từ sớm, nhưng vì sự hiểu lầm chị muốn ký kết với KB nên mới trì hoãn lâu như vậy, cho đến tối nay, em mới biết được từ ông chủ Triệu là chị sẽ không ký hợp đồng với ông ấy.”

“Cô có muốn ký với Oatlets không?”

Trương Vân không đợi Tống Như trả lời, nói thêm một câu nữa: “Việc trả lại sơ yếu lý lịch của cô vài ngày trước là một chuyện thiếu sót trong nội bộ công ty, tôi xin lỗi cô.”

Có vẻ như Trương Vân đã biết.

“Trương tổng, em rất vinh dự và tất nhiên em sẵn sàng ký kết với Oatlets.”

“Ngày mai chúng ta gặp rồi nói chuyện nhé...”

Sau khi Tống Như cúp máy, cô chạy đến ôm Dương Gia Cửu: “Gia Cửu, em hạnh phúc quá!”

Trương Vân đã biết chuyện vi phạm của Dương Phụng Âm, nhưng cô không ngờ ông Triệu lại đúng lúc giúp cô một phen, sau này Ngụy Lãng và Chúc Thanh Hà ở Oatlets chắc chắn sẽ không thoải mái, sao Trương Vân có thể chịu đựng được hành vi của họ chứ.

“Trương Vân đã gọi điện cho em, nói bản lý lịch chỉ là thiếu sót trong công việc, chị ấy sẽ ký kết với em, Gia Cửu, em có thể vào Oatlets rồi!”

Cô mỉm cười hạnh phúc, hôn Dương Gia Cửu say đắm.

“Còn Chung Thanh Hà thì sao?” Dương Gia Cửu nhìn cô âu yếm.

“Trương Vân chắc có ý là muốn giữ bí mật với họ trong thời gian này, em đoán, chị ấy sẽ thanh lý môn hộ.”

Dương Gia Cửu gật đầu, anh hiểu các nhà quản lý cấp cao của bất kỳ công ty nào cũng sẽ không tha thứ cho cấp dưới khi họ làm những việc như vậy, một khi dùng sai nó có thể sẽ ảnh hưởng đến mệnh mạch của công ty.

Loại chuyện này phải được xử lý nghiêm túc, nếu không nó cũng gây rắc rối cho mình mà thôi.

“Lúc vào Oatlets, nhiều thứ cần phải sắp xấp lại, chẳng hạn như người đại diện mới của em...”

“Thật vậy, lúc đó, có lẽ em sẽ không có nhiều thời gian ở nhà nữa, em nhớ anh thì phải làm sao đây?” Tống Như dựa vào ngực anh làm nũng.

Dương Gia Cửu mỉm cười soái khí: “Em có thể yên tâm là bất cứ khi nào em nói nhớ anh, anh sẽ lập tức đến đó vì em, chân trời góc biển, gió mặc gió, mưa mặc mưa.”

“Thật không?”

“Anh nói dối em bao giờ chưa...”

Anh nói xong, hôn lên môi Tống Như, từ từ xâm nhập.

Nếu Tống Như vì công việc mà trở nên ít thời gian dành cho nhau, vậy thì anh sẽ chủ động tiếp cận cô, làm cho cô một sự hậu thuẫn vững chắc.

Bởi vì anh không thể sống thiếu cô hơn cô có thể tưởng tượng.

Cuộc hôn nhân của họ là để họ có thể tốt hơn bên nhau, hỗ trợ lẫn nhau và cạnh nhau cả đời.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Chúc Thanh Hà nhận được thông báo mới nhất từ văn phòng của Tổng giám đốc.

“Trương tổng có đề nghị là sau cuộc bầu cử cuối cùng của Chương trình Ngôi sao hiện tại thì sẽ có hai người được chọn, đối với ghế trống còn lại, Trương tổng sẽ có sự sắp xếp khác.”

Mặc dù Chúc Thành Hà hoài nghi, nhưng đây là ý của Trương Vân, cô ta không thể bác bỏ nó.

Có lẽ Trương Vân có một cái máy kiếm tiền mới, lúc này, kiểu gì Chúc Thanh Hà cũng không ngờ đến có một vở kịch lớn khác đang chờ cô ta.

Trương Vân là để cho họ mất cảnh giác, đợi đến khi tất cả đều kết thúc, rồi mời Tống Như ra sân, người cô ấy muốn ký thì không có chuyện mà ký không được!

Hơn nữa, còn sự quấy phá của mọi người, cô không thể chịu đựng được.

Sau đó Trương Vân và Tống Như gặp gỡ riêng tư, hai người mới quen đã thân, thành ra nói chuyện với nhau rất lâu.

Trước kia Trương Vân cũng là một nữ diễn viên rất quyền lực, Tống Như đã xem tác phẩm của cô ấy và vẫn còn nhớ.

“Tống Như, việc ký kết hợp đồng tạm thời được giữ bí mật em nhé, trong vài ngày nữa, chỉ sẽ sắp xếp một buổi lễ ký kết đặc biệt cho em và chào mừng em trở thành siêu sao tương lai của Oatlets.”

“Sẽ có những bất ngờ khác nữa...”

“Ok, em sẽ chờ xem.” Tống Như mỉm cười đáp.

Cô đoán điều bất ngờ này có liên quan đến Chúc Thanh Hà và Ngụy Lãng.

“Chị biết em có một trợ lý đã theo em suốt một thời gian dài, chị cũng sẽ ký hợp đồng với cô ấy, yêu cầu cô ấy làm việc ở Oatlets và tiếp tục ở lại với em, đối với người đại diện, em nghĩ sao?”

Tống Như bình tĩnh trả lời: “Em tin sự sắp xếp của Trương tổng.”

Trương Vân muốn cô nói trước, nhưng Tống Như cảm thấy Trương Vân đã lên kế hoạch sớm, nhưng cô ấy không muốn nói với cô sớm như vậy.

Sự sắp xếp hiện tại của Trương Vân không chỉ là làm cho Tống Như ra sân thật long trọng mà còn để kiểm tra thực lực của Tống Như, ngoài ra, cô ấy còn muốn nhân cơ hội để nói với Chúc Thanh Hà và Ngụy Lãng rằng Tống Như là một saitama hiếm có, mất đi cô cũng có nghĩa là mất đi con át chủ bài tốt nhất.

...

Vài ngày sau, việc đánh giá cuối cùng của Chương trình Ngôi sao diễn ra suôn sẻ.

Theo yêu cầu hai người như Trương Vân nói, Chúc Thanh Hà đã có quyết định, cô tìm cơ hội rồi gọi một mình Ngụy Lãng lại.

“Gần xong rồi, em cảm ơn anh vì đã không tiết lộ chuyện của em.”

“Không cần lời cảm ơn của cô đâu...” Ngụy Lãng nhìn xung quanh, tiếp tục: “Tống Như đã biết chúng ta ngăn cô ta vào Oatlets, tôi không nghĩ cô ấy sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy.”

Chúc Thanh Hà cắn môi, cô ta chưa bao giờ thấy Ngụy Lãng kiêng nễ một nữ nghệ sĩ đến thế.

“Chỉ cần anh giúp em, Tống Như sẽ không thể vào được, còn đối với Trương tổng anh không nói thì cũng chẳng ai biết, Ngụy Lãng, anh đã giúp em rất nhiều lần, lần này chỉ là một ân huệ nhỏ thôi... anh sẽ không bỏ mặc em, phải không?”

“Tôi quan tâm cô thế nào đây? Cô không bao giờ lắng nghe những gì tôi nói, chúng ta đã kết thúc rồi, tôi hy vọng đây là cuộc trò chuyện riêng tư cuối cùng của chúng ta.” Ngụy Lãng tuyệt nhiên nói.

Chúc Thanh Hà nắm chặt đầu ngón tay: “Được rồi, lần cuối.”

Cô tiến lên hai bước, cúi xuống nói: “Nghe thư ký của Trương tổng nói, cô ấy muốn Tiêu Dịch Trạch về nước, năm đó chúng ta khó khăn lắm mới đuổi được anh ta ra khỏi giới người đại diện, anh ta về lúc này liệu có rắc rối quá không?”

“Từ lâu anh ta đã là người ngoài cuộc rồi, có tác dụng gì đâu?” Ngụy Lãng nhớ lại quá khứ, anh ta lập tức sôi ruột: “Cô nên tập trung vào đánh giá cuối cùng của Chương trình Ngôi sao thì hơn, cho Trương tổng biết là công ty có những hạt giống tốt.”