Đám người Trịnh Dư Trạch bị đưa đến bệnh viện xét nghiệm nước tiểu và máu, đi cùng còn có Triệu Tấn Dương. Vết thương trên tay được khâu ba mũi, anh ngồi trong trong phòng truyền dịch, cánh tay bị thương được treo thuốc hạ sốt.

Đồng nghiệp bận rộn ở một phòng khám khác, cách quá xa nên anh không nghe phong thanh được gì.

Triệu Tấn Dương đưa tay ra cầm bình thuốc nước, anh gọi y tá đi ngang qua giúp anh tìm thanh đẩy, treo bình nước lên, rồi dùng cánh tay lành lặn kẹp lấy thanh đẩy, lê bước chầm chậm đi đến phòng xét nghiệm bên kia.

Bệnh viện vào khoảng mười giờ tối nhốn nháo lên vì đơn vị họ, tỷ lệ người hai bên là 1:2, nếu không có một hai người mặc cảnh phục, e rằng nhìn lướt qua cũng cho là họ cùng một phe, trông ai nấy đều có vẻ lưu manh vô lại.

Đuôi mắt Lôi Nghị quét thấy anh, ánh mắt vui mừng, nhưng khi thấy dáng vẻ của anh khi đến gần lại không khỏi chau mày, nhưng cũng chẳng nói gì.

"Lão đại, kết quả thế nào rồi?"

Bên kia nói: "Còn phải đợi một lúc nữa." Rồi lại hỏi vết thương của anh ra sao.

"Không có gì to tát cả." Hoặc là nói chuyện to tát vẫn chưa có phán quyết. 

Lúc này, trong phòng khách đi vào bảy tám người, đồng phục màu xanh cùng những gương mặt quen mắt nói cho bọn họ biết đó là người của mình.

Triệu Tấn Dương nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng vòng qua người mà đi.

Lôi Nghị phát hiện, thấp giọng nói: "Tránh đi."

"Ừm." Triệu Tấn Dương kẹp thanh đẩy, giả vờ lướt ngang qua đi về phía trước.

Nhưng người phụ nữ đó đã nhanh mắt nhìn thấy, bóng lưng Triệu Tấn Dương vẫn bị nhận ra.

"Là anh! Vương Văn Dương!" Giọng sắc bén của người phụ nữ xuyên qua ồn ào, giống như mũi tên được bắn ra - người lên tiếng đó chính là tình nhân Lộ Lộ của Trịnh Dư Trạch, xem ra bên Thịnh Thế Dạ Sắc cũng thu lưới luôn rồi. Trịnh Dư Trạch nghe tiếng nhìn về bên này, hai tay hắn bị còng bắt chéo ra sau lưng, nhưng đôi mắt trợn trừng đang nhìn đó lại khiến mặt mũi càng trở nên dữ dằn. Người phụ nữ đó không phải gọi hắn, nhưng ngược lại lại khiến trên mặt hắn lóe lên tia kinh ngạc.

"Vương Văn Dương" trong miệng cô ta không bị còng như Trịnh Dư Trạch, dường như không nghe thấy mà còn đang muốn rời khỏi phòng xét nghiệm, nhưng người đàn ông đó xuất hiện trong đám người đặc biệt nơi đây, đã trở thành tình nghi không thể lơ là.

Lộ Lộ nổi điên giãy dụa đi lên, Thẩm Băng Khê ở phía sau kéo cô ta lại, mắng: "Cô nghiêm chỉnh lại cho tôi nhờ!"

"Anh là cái đồ gian tế...!"

Lộ Lộ tóc tai bù xù như ma nữ, lại muốn xông về phía trước, Lôi Nghị chặn bóng Triệu Tấn Dương lại, chỉ thẳng vào cô ta mà giáo huấn: "Gào thét cái gì, lát nữa có cô..." 

Còn chưa dứt lời thì một bãi nước bọt bắn ra, bay thẳng đến mặt Lôi Nghị, ông nhanh chóng nghiêng người né đi.

"Ha..." Lôi Nghị vuốt lấy chấm nước bọt không hề tồn tại trên mặt, chỉ vào mũi người phụ nữ đó, "Cô còn nói nữa hả!" 

Thẩm Băng Khê cũng không nương tay, lập tức đập xuống đầu cô ta, quát nói: "Cam Oánh Lộ, muốn tạo phản hả! Cô dám làm thêm lần nữa là tôi cho cô ăn tát đấy!"

Cam Oánh Lộ ngước hai mắt đỏ lừ từ trong mớ tóc tai rối bù lên, sượt qua vai Lôi Nghị, trừng mắt nhìn theo hướng Triệu Tấn Dương rời đi, như một con hồ ly bị trọng thương.

Nửa tiếng đã đủ để khối băng trong mùa đông tan rã, từ từ lại đành chịu, đợi đến cuối cùng thì Triệu Tấn Dương đã chết lặng. 

Lôi Nghị đến tìm anh, Triệu Tấn Dương như đang đợi tuyên án, lập tức đứng bật dậy từ băng ghế.

"Lão đại..."

Lôi Nghị hiểu ý gật đầu, "Đã có kết quả xét nghiệm, Trịnh Dư Trạch... không dọa người khác." 

Triệu Tấn Dương cụp mắt, một tiếng ừ trầm thấp lại cứ như không hề phát ra tiếng.

"Chúng tôi đã tìm bác sĩ cấp cho cậu ít thuốc rồi." Ông đè bả vai Triệu Tấn Dương, "Đừng lo quá, làm cái nghề này của chúng ta khó tránh khỏi việc bị lộ, ngày trước cũng có anh em như thế, uống thuốc kiểm tra lần cuối thì không sao. Thả lỏng người ra."

"... Vâng." Triệu Tấn Dương gật đầu.

Bọn họ không nhắc đến AIDS, đứng trước bệnh tật vẫn ôm lấy sợ hãi theo bản năng. Triệu Tấn Dương chưa từng nghe thấy có ai trong nghề này bị lây nhiễm sau khi bại lô, nhưng có nhiều thứ chẳng qua là không có cơ hội nghe thấy, chứ không có nghĩa là không hề tồn tại.

Y tá đến rút kim, Triệu Tấn Dương đè vết kim đi theo Lôi Nghị. Lôi Nghị nhìn gò má, ngón tay luồn vào mái tóc lưa thưa mà vuốt, có vẻ khá mệt.

Triệu Tấn Dương ra khỏi văn phòng bác sĩ, sáng sớm ngày mai mới có thể xin thuốc được, bây giờ anh phải về đơn vị xử lý nốt vụ án tối nay.

Quay lại phòng xét nghiệm, chỉ nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết, một người phụ nữ như điên như dại ngọ nguậy trên sàn, từ trang phục có thể đoán ra: đó chính là Cam Oánh Lộ. dáng vẻ điên khùng cùng với tâm thần trước đó cứ như là hai người khác nhau.

Triệu Tấn Dương dùng cùi chỏ không bị thương chọc vào Thẩm Băng Khê, hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Thẩm Băng Khê nghiêng đầu, nhìn lướt qua vết thương của anh rồi mới nói: "Cũng trúng thầu rồi."

Triệu Tấn Dương nghe rõ, mu bàn tay bất giác quẹt qua mũi.

"Tay không sao chứ?"

"Không sao."

Thấy phải một lúc nữa mới có thể đi, Triệu Tấn Dương chỉ ra bên ngoài, "Đi gọi điện thoại, nếu đi thì gọi em."

***

Trí nhớ về đêm tết ông Táo lướt qua trong đầu Triệu Tấn Dương như thước phim, mà cũng chỉ thoáng qua trong đầu anh. Đối mặt với Hứa Liên Nhã, lại không nói câu gì. Lần nào cũng lại liếm vết thương một lần trước mặt người khác, anh không chịu được cái nhìn thẳng trần trụi như thế.

Hứa Liên Nhã nhìn đầu gối mình, chỉ gật đầu một cái, một lát sau, cô đưa tay kéo lấy tay anh. Triệu Tấn Dương tránh né theo phản xạ, Hứa Liên Nhã nghiêng người dùng sức nắm lấy, khiển trách nói: "Kéo tay thì có sao đâu."

Nếu tránh nữa thì thành kiểu cách rồi, Triệu Tấn Dương đưa tay ra, cũng không khác trước kia là sao, vẫn là cảm giác không muốn xa rời, anh dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve.

Xúc cảm nhỏ bé khiến hàng mi cô khẽ run, cô hỏi: "Vết thương trên tay đã đỡ chưa?"

"Đỡ nhiều rồi."

"Em xem nào."

Anh không vén áo lên, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt "có gì hay ho mà xem".

Hứa Liên Nhã buông tay anh ra, tự mình động thủ.

Triệu Tấn Dương biết tính cô cố chấp, thầm thở dài một hơi, rồi ngoan ngoãn đưa tay vén tay áo lên.

Vết thương ở cẳng tay phải đã được rút chỉ, miệng vết thương như con rết mơ hồ tỏa ra mùi cồn.

"Dọa em rồi nhỉ." Anh nói.

Vào mùa này mà Triệu Tấn Dương chỉ mặc đồ mùa thu đi kèm với áo khoác, cô cẩn thận vuốt tay áo anh xuống.

"Em từng thấy vết thương không ít hơn anh đâu."

"Anh cười, "Đúng rồi, bác sĩ Hứa."

Nụ cười này đã xóa đi hơn nửa nặng nề trước đó, cô cũng bất giác mỉm cười.

Làm xong mọi thứ, bỗng trong căn phòng nhỏ chìm vào im ắng ngắn ngủi. Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương cùng nhìn đối phương, rồi lại tự nhìn đầu gối nhau, nhất thời im lặng.

Thỉnh thoảng truyền vào tiếng hét lớn của Thẩm Băng Khê ở bên ngoài, chắc hẳn đang bận chuyện làm bữa trưa.

Đề tài lại vòng về lại, Triệu Tấn Dương nói: "Mấy hôm trước đã kiểm tra một lần rồi, không có gì cả."

"Ừ."

Bất luận là an ủi gì cũng dường như vô tận, Triệu Tấn Dương rất cảm kích cô tiếc chữ như vàng.

"Nửa tháng nữa lại kiểm tra một lần."

"Em biết." Hứa Liên Nhã đáp.

Anh gật đầu.

Im lặng một lúc, vẫn là anh mở miệng trước, "Có về Nam Ninh không?"

Cô không che giấu, "Ngày mai."

Triệu Tấn Dương khẽ run, "Nghỉ lễ thì phải ở nhà chứ, chạy xa như vậy có mệt không."

Đúng là Hứa Liên Nhã hơi mệt, thuận thế dựa đầu vào trên vai anh, chiều cao của hai người cũng vừa đủ.

"Tàm tạm."

"Tạm hả?"

Hứa Liên Nhã ngó lơ ý cười nhạo trong câu nói, bảo: "Nếu em không đến, có phải anh định trốn em lén đi kiểm tra không?" 

Anh vừa cười một tiếng, Hứa Liên Nhã đã cảm nhận được rung động trên vai, chấn cảm truyền đến này còn khiến cô mê man hơn cả nụ cười đó.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, không biết là ai đnag gọi, "A Dương, dọn cơm rồi..."

Triệu Tấn Dương lần nữa nắm lấy tay cô, "Đi ăn đã nào."

Triệu Tấn Dương xếp chỗ cho Hứa Liên Nhã ngồi, những người khác lần lượt mang thức ăn lên, cuối cùng Thẩm Băng Khê đặt trước mặt anh một cái bát có ký hiệu rõ ràng và một hộp cơm inox hình vuông, trong hộp cơm có đầy đủ thức ăn trên bàn.

Chị lớn Thẩm Băng Khê nói cô đừng khách khí, Hứa Liên Nhã cũng lấy lại tinh thần cầm bát lên.

"A Dương, bạn gái cậu uống gì?" Đồng nghiệp rót rượu hỏi anh.

Triệu Tấn Dương thay cô làm chủ, "Nước trái cây."

Một bàn toàn ly rượu, chỉ có hai ly của bọn họ là nước chanh.

Những người khác bắt đầu động đũa, Triệu Tấn Dương cũng gắp một miếng thịt bò kho trong hộp cơm lên.

Thấy cô không cầm đũa, Triệu Tấn Dương nuốt thịt bò xuống, khẽ đưa cùi chỏ đụng vào cô, nhỏ giọng nói: "Sao lại không ăn, thức ăn không hợp khẩu vị à?"

"Không phải." Hứa Liên Nhã dời mắt đi, "Mấy ngày ăn thịt đến chán rồi."

"Vậy ăn ít cải đi."

"Ừ."

Những người khác đều tán gẫu chuyện của họ, thỉnh thoảng Hứa Liên Nhã nhìn vài người nói chuyện, đợi đến lúc hỏi cô mới đáp hai ba câu, phần lớn sự chú ý đều rơi vào hộp cơm của Triệu Tấn Dương.

Ăn cơm xong, Hứa Liên Nhã định dọn dẹp giúp nhưng bị Thẩm Băng Khê gọi lại, Triệu Tấn Dương cũng dặn: "Em nghỉ ngơi đi, cứ để họ dọn." Nhưng rồi lại cầm bát đũa mình đi vào phòng bếp.

Hứa Liên Nhã đợi anh làm xong, hai người tạm biệt mọi người ra ngoài.

"Hôm nay không cần đi làm à?"

"Hai ngày này không cần." Hình như Triệu Tấn Dương không có thói quen đi dạo, đút hai tay vào túi đi cạnh Hứa Liên Nhã, "Mai mấy giờ thì bay?"

"Chưa đến mười rưỡi."

"Em đưa em đi."

"Được."

Hứa Liên Nhã kéo khuỷu tay anh, gió thổi qua làm tay lạnh cóng, nhưng cảm giác có người chèo chống này khiến cô an lòng, Triệu Tấn Dương như sực nhớ đến gì đó, đổi thành cầm tay cô, cùng nhét vào túi áo jacket. Một lúc sau cô bật cười vì anh.

"Tối nay anh đến chỗ em chứ?"

Hiển nhiên Triệu Tấn Dương hơi do dự.

Hứa Liên Nhã cũng bừng tỉnh, "Không đến cũng được, cũng không làm gì cả."

"Em muốn làm gì."

Cô không lên tiếng, Triệu Tấn Dương lơ đãng lấy tay xoa cằm lún phún râu, như đang che giấu nụ cười, lại hỏi: "Em muốn làm gì."

Hứa Liên Nhã rút tay ra, vẫn kéo anh như cũ, cô dùng sức chạy hai bước, gần như là kéo Triệu Tấn Dương đi.

Bầu trời âm u, dường như đây mới là sắc màu mùa đông. Cô ngoái đầu cười một tiếng, như ánh nắng từ trên trời cao rọi xuống.

"Kéo xe trượt tuyết."

"Có tuyết rơi đâu."

"Tuyết rơi thì tốt rồi."

"Tuyết rơi thì muốn làm gì?"

"Nặn bóng tuyết, dán lên mặt anh."

Bỗng cô đổi thành đi giật lùi, Triệu Tấn Dương nhắc cô, "Cẩn thận dưới chân."

Hứa Liên Nhã nhìn xuống, rồi lại cười với anh.

"Sao em cứ cười ngốc thế."

"Anh không thích à?"

Anh nói như đầu hàng: "Thích?"

"Thích đến mức nào."

Anh suy nghĩ một lúc, "Thích đến mức tuyết trên thế giới này đều hòa tan."

Hơi nóng bay lên, hóa thành làn sương trắng mỏng, tình cảm dây dưa cũng trở nên ướt át trong sương mù.

Tối hôm ấy, hai người đều có vẻ thất thường. Trằn trọc trở mình gần như không chuyện trò, dường như nói thêm điều gì cũng đều là di ngôn trước lúc lâm chung.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Tấn Dương đưa cô ra sân bay.

Hứa Liên Nhã hỏi: "Ngày mấy đi kiểm tra lại?"

Triệu Tấn Dương không muốn lại nhắc đến đề tài này, chỉ đáp qua loa: "Nửa tháng nữa."

"Cụ thể là ngày bao nhiêu?"

Anh đành khai báo, "Mười lăm tháng hai."

"Đến lúc đó em đi với anh."

Miệng anh giật giật, Hứa Liên Nhã cướp lời nói như chặn họng anh: "Không cho phép từ chối em."

Triệu Tấn Dương phải thỏa hiệp dưới khí thế của cô, "Được."

Hứa Liên Nhã cũng cảm thấy hơi quá, bèn dịu giọng nói: "Anh để em đi cùng anh."

Bọn họ dựa gần nhau, gần như cảm nhận được nhiệt độ hô hấp trên người đối phương. Hai người nhìn vào đáy mắt đối phương, vào khoảnh khắc này, bao suy tư trong lòng cứ phiêu bồng, nhưng không cách nào khái quát được cụ thể tâm tình, chắc hẳn chỉ có nụ hôn mới có thể giãy bày rõ ràng.

Triệu Tấn Dương như không chịu nổi nữa, nhẹ nhàng đè đầu cô xuống vai anh, tránh đi ánh mắt phức tạp của cô.

"Trước một ngày là mười bốn tháng hai, anh đưa em đi."

"Được."

"Về nhà thì phải ở bên cạnh người thân, đừng có chạy khắp nơi như thế."

Hứa Liên Nhã không trả lời, chợt trong lòng toát lên lời mê hoặc.

Cô nghĩ: anh cũng là một phần của người thân mà.