Anh Đừng Đi

Quyển 1 - Chương 81: Ngoại truyện 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mưa như đang trút hết xuống bên ngoài, gió lạnh miên man và vài cơn gió ngoài biển thổi vụt vào tạo nên những âm thanh hỗn độn. Những cành cây như trêu đùa ngoài cửa sổ. Cô gái nhỏ đang ngủ bỗng bật dậy, lay người bên cạnh.

Người con gái không phải vì lạnh, cũng không phải vì sợ, mà là đang đói.

-"Thiên Tuấn."

Người con trai vẫn đang trong giấc nồng, chưa si nhơ gì với tiếng gọi nhỏ đó nên vẫn tiếp tục ngủ. Người con gái nhăn mặt, gằn từng chữ.

-"Hoàng Thiên Tuấn."

Nghe tiếng nói hơi to của cô, hắn mới bật dậy, tay còn dụi mắt để cho tỉnh hẳn. Vừa thấy cô nhìn mình nảy lửa, hắn tự hỏi không biết đã đắc tội gì.

-"Gì vậy, Thiên Anh."

-"Muốn ăn cúc hầm, đói lắm."

Hắn nhìn đồng hồ, mới 2 giờ sáng, trời lại đang mưa nữa. Nhưng không vì thế mà hắn từ chối, hắn mỉm cười nhẹ nhìn cô rồi rời giường lấy chiếc áo khoác.

-"Vậy đợi anh."

Nói xong hắn ra khỏi phòng, cô cũng đi theo. Thấy thế, hắn ngạc nhiên lẫn lo lắng cho cô.

-"Vào nhà đi, kẻo lạnh, anh đi tí rồi về."

-"Em đi với."

Mặc dù lo lắng cho cô nhưng thứ gì cô đã muốn thì phải được, thế là hắn đành gật đầu.

Lái xe ra thành thị, rời khỏi vùng biển mà người cô run lên vì lạnh, hắn thấy thế thì ngừng xe, đặt cô ngồi trên đùi hắn, đưa áo khoác mình cho cô rồi mới lái xe tiếp. Cô không hề giận hay nói gì, còn vòng tay qua cổ ôm chặt lấy hắn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hắn bật cười với tính trẻ con của cô, cô luôn là đứa trẻ trong lòng hắn, một người làm hắn yêu rất nhiều.

Lái xe đi khắp nơi mà chưa tìm ra được nơi nào bán cúc hầm, chắc tại khuya quá nên người ta đã nghỉ hết rồi cũng nên. Nhưng vừa lúc đó, hắn thấy một quán còn mở cửa, cười thầm trong lòng, hắn nhanh tay lái xe đến đó.

-"Bà chủ, còn cúc hầm không?"

Hắn mở cửa xe, đưa đầu ra hỏi rất lịch sự.

-"Khoảng 1 tiếng nữa mới có, cậu đợi đến sáng đi."

-"Vợ tôi muốn ăn bây giờ, vậy tôi chờ 1 tiếng nữa."

Người đàn bà nhìn hắn ngạc nhiên, trẻ như vậy mà có vợ rồi sao, quan tâm đến vợ như thế à. Đưa vợ đi ăn vào nửa đêm, lại còn ôm để sưởi ấm kiểu đó nữa, có người chồng nào tốt như thế không.

-"Vậy cậu đưa vợ cậu vào nhà đi, mưa gió thế này dễ bị cảm lạnh lắm."

Nghe lời bà chủ, hắn mở cửa xe bế cô vào nhà, nơi có lò sưởi ấm. Cô cựa mình thức giấc, nhưng vẫn còn dụi vào ngực hắn mấy cái để tỉnh thật sự.

-"Hai vợ chồng mới cưới mà hạnh phúc ghê!"

Bà chủ thân thiện bắt chuyện. Hắn nghe thế thì bật cười nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng trang nghiêm một cách kì lạ.

-"Bọn tôi cưới nhau được 6 năm rồi."

-"Hả, vậy 6 năm rồi mới có thai đó hả?"

Nghe bà chủ nói thế, không riêng gì hắn ngạc nhiên mà cô gái nhỏ cũng hoảng hốt,cô đưa đôi mắt trong veo nhìn bà chủ như muốn hỏi bà ta nói vậy có ý gì?

-"Ý bà..."

-"Thì cô bé này đang mang thai nè, cứ tưởng mới cưới nên có thai, ai ngờ 6 năm rồi...Chậc chậc, thời nay nhiều vợ chồng cưới nhau nhiều năm rồi mà không có con đấy. Ta chúc mừng hai cô cậu."

Nghe bà chủ quán nói hắn nhìn cô chằm chằm, cô cũng nhìn lại hắn. Ai nói hắn và cô không có con, nhưng sao nghe tin có con lúc này hắn lại vui như thế nhỉ. Mặc dù vui nhưng hắn vẫn giấu trong lòng, đưa đôi mắt khó tin nhìn bà chủ.

-"Bà dựa vào đâu mà nói vợ tôi có thai."

-"Cô bé này nè, ngủ nhiều với cả khuôn mặt hơi xanh, nhìn vào là biết có mang liền hà, tin ta đi."

Vừa lúc đó người giao cúc hầm mang tới, hắn mỉm cười tính tiền rồi chào bà, không quên cảm ơn bà đã cho hắn biết một tin vui.

-"Cảm ơn nhưng bọn tôi đã có một con rồi, nếu vợ tôi muốn ăn thứ này nữ, tôi sẽ ủng hộ quán bà thường xuyên."

Nói xong hắn lên xe lái đi, cô nãy giờ im lặng nhưng vẫn nghe tất cả câu chuyện, cô mỉm cười trong lòng hắn. Hèn gì dạo này cô khó ngủ, lại muốn ói. Giống như cái lần mang thai Quốc Thiên vậy, lần đó khổ hơn bây giờ nhiều nên cô có biết đâu. Lần đó cô hay cáu gắt, khó chịu rồi bực bội đủ chuyện với hắn, còn bây giờ, mang thai đứa con này, cô chỉ cần có hắn bên cạnh thôi là đủ rồi. Không có bất cứ dấu hiệu nào ngoài việc muốn ói và ghét những món ăn thường ngày cô vẫn thích là cho thấy cô mang thai cả.

-"Thiên Tuấn."

Vừa ăn cúc hầm, cô vừa nhìn hắn đang chúi đầu vào laptop. Hắn mắt vẫn không rời màn hình nhưng vẫn mở miệng đáp trả cô.

-"Chuyện gì vậy, Thiên Anh."

-"Anh đói không, ăn chung."

-"Không, em ăn đi, anh đang làm việc."

Cô bực mình liếc hắn một cái rồi ăn tiếp, ăn xong cô nằm xuống giường nhưng không tài nào ngủ được. Quay người qua bên phải, cô thấy hắn vẫn chăm chú làm việc. Biết là phá giấc ngủ của hắn nên giờ hắn ngủ không được, nhưng hắn cũng nên biết là không có vòng tay của hắn, cô cũng không tài nào ngủ được chứ.

-"Thiên Tuấn."

-"Có chuyện gì nữa, Thiên Anh."

-"Muốn ngủ."

Hắn gập laptop lại, bước nhẹ nhàng lên giường rồi ôm cô vào lòng. Nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương.

-"Trước đây em rất ghét cúc hầm, bây giờ lại đòi ăn đột ngột. Thế mà anh không thấy lạ..."

Vừa ôm cô, hắn vừa thì thầm.

-"Có con thật hả Thiên Tuấn."

-"Mai anh đưa đi bệnh viện. Anh cũng chưa chắc chắn được vì anh thấy em không giống lần trước, em có vẻ hiền hơn. Quốc Thiên mà biết được không biết nó sẽ như thế nào."

-"Quốc Thiên sẽ vui đúng không Thiên Tuấn."

Hắn mỉm cười cọ sát khuôn mặt của cô, cả hai chìm vào giấc ngủ của 4 giờ sáng.

Vừa hắn tin cô có thai, Quốc Thiên đã làm ầm lên. Không phải nó vui theo dự đoán của cô và hắn, mà nó khóc như một đứa con gái bị ai đó đánh nó hay dành đồ ăn của nó vậy.

-"Con không thích có em đâu, nó mà sinh ra là mẹ bỏ bê con luôn, con không chịu."

Nghe con nói mà cô nhăn mặt khó chịu, cô nhìn con nghiêm khắc.

-"Đừng ích kỉ."

-"Con không chịu."

-"Thiên Tuấn, xem con của anh nè."

Nói xong cô bỏ vào phòng đóng cửa một cái "rầm" thật mạnh làm hai người ở ngoài phải giật mình. Cô đang rất giận về thái độ của Quốc Thiên.

-"Này, đâu phải con mình anh."

Biết là cô không nghe hắn nói gì nữa, hắn liền quay nhìn nhìn thằng con mình.

-"Nam nhi không được khóc, không được ích kỉ."

Nói xong hắn bỏ ra ngoài, cả nhà đang chiến tranh lạnh vì Quốc Thiên ích kỉ nhỏ nhen của chúng ta.

Đáng lẽ tin này phải làm cho cả nhà vui, vậy mà có một người làm cho nó mất cả niềm vui. Biết mình sai nên nó gõ cửa phòng mẹ, định nói xin lỗi. Nhưng cô ngủ rồi, cô sẽ không mở cửa phòng...

*****

Ai ủng hộ viết tiếp phần 2 hông:)) đang thích lắm nè :v cmt nhiều nhiều vào rồi Duyên viết cho, đang nghĩ ra cái cốt truyện phần 2 rồi, nhưng k biết có ai thích hong nữa. Nếu có thì nói k thì đừng gạch đá D nhan. Ngoại truyện này D tùy hứng viết chơi thôi nên có dở đừng ném đá, tội D lắm. Cảm ơn đã ghé truyện đến phút chót, loveu <3