“Cậu không uống à?”

“Không uống thì hơn…”

Uống say rồi sẽ làm trò không hay…

“Đây là rượu mơ, gần như không có cồn đâu.” Winston nói.

“Thật sao?” Đúng là nằm ngâm mình trong nước nóng mãi sẽ thấy rất muốn uống nước.

“Tất nhiên cậu cũng có thể gọi sữa bò nếu muốn.”

Tên này lại đang cười nhạo cậu! Hunt buồn bực với lấy một chén sứ nhỏ, khẽ nhấp một ngụm. Rượu quả thực rất nhạt, kèm theo vị ngọt thanh của mơ, mang lại cho yết hầu cảm giác mát lạnh, phổi cũng như được thể nở ra.

“Phù…” Hunt nhắm mắt thở dài một hơi.

Đúng là quá thoải mái!

Cậu đặt lại chén lên thuyền, ai ngờ con thuyền lại trôi đi mất, chén rơi xuống nước phát ra một tiếng động rất khẽ. Hunt híp mắt vươn tay vói vào trong nước, bộ dạng lờ đờ mò mẫm kiếm tìm, có điều dò dẫm trong nước nửa ngày mà vẫn chẳng thấy đâu.

“Ấy… rơi đâu mất rồi…”

Hunt vươn tay chụp mạnh một cú, ai ngờ vừa mới tóm được cái thứ kia… cậu liền kinh sợ!

Chết mịa!! Thứ trong lòng bàn tay hình như vừa run một cái. Chết chắc rồi!!

Hunt lập tức muốn thu tay về, ai ngờ Winston lại giữ chặt lại, khiến bàn tay cậu hoàn toàn bị dán dính lên.

“Xin… xin… xin l…”

Toi rồi! Toi rồi! Winston không giết cậu mới là lạ đó! Hunt nhắm chặt hai mắt, sợ người kia sẽ thọi cho mình một cú, hãi đến nỗi không thốt nổi nên lời.

“Cậu muốn đọ lớn nhỏ với tôi đấy à?” Winston từ từ hé cặp mắt vẫn luôn nhắm hờ ra, gương mặt ấy vậy mà chẳng có vẻ giận dữ.

“Tôi… tôi…” Hunt muốn đánh mình ngất xỉu luôn cho rồi.

“Cậu sợ lắm à?” Winston nghiêng mặt như muốn nhìn cho rõ biểu cảm của Hunt.

Khi cảm thấy vật nằm trong lòng bàn tay giần giật, Hunt sợ đến mức há miệng mà chẳng phát ra tiếng.

“Có phải lớn hơn của cậu không?” Giọng Winston và nước suối nóng làm nền cho nhau, nảy sinh cảm giác lành lạnh khiến người ta tỉnh táo.

Hunt vội vã gật đầu như giã tỏi, cậu có muốn so lớn nhỏ gì với tên này đâu!

“Của anh… của anh lớn lắm!”

“Trước giờ tôi không nghĩ tay lại cậu nhỏ đến vậy, hôm nay mới phát hiện hóa ra cậu không nắm trọn.”

Xin đừng có nói nữa!

Mặt Hunt đỏ như sắp nhỏ máu. Cậu dùng hết sức lực của bản thân mới rụt được tay về, thế nhưng việc đó cũng làm cậu mất thăng bằng, ngã ùm vào trong nước. Nước suối tràn vào trong mũi, khiến cậu ho sặc sụa đến đầu óc choáng váng.

Winston đứng lên cầm lấy cái khăn tắm rồi bước ra ngoài: “Còn không ra đi? Mặt cậu đỏ bừng rồi.”

Winston vươn tay về phía Hunt, Hunt lại ngồi dậy hất tay Winston, với khăn rồi cũng bước lên. Winston bỗng phì cười.

“Anh cười gì?”

“Nhỏ nhắn ghê, đáng yêu quá.”

Winston quay người, men theo bờ hồ rời đi. Hunt lúc này mới vỡ lẽ, người kia đã nhìn thấy tất cả nhân lúc mình quây khăn tắm rồi.

“Tôi nhỏ chỗ nào!”

Anh không biết trò đùa kiểu này tổn thương lòng tự trọng lắm sao!?

“Ít nhất tôi cũng có thể tóm gọn bằng một tay.” Winston giơ cao tay của mình lên. Đó là bàn tay nắm chặt vô lăng, điều khiển xe đua lao đi với tốc độ cực nhanh, nó vừa mạnh mẽ vừa có phản ứng nhanh nhạy.

Mặt Hunt liền nóng bừng: “Nói cứ như anh đã từng nắm rồi ấy.”

“Sao cậu biết là tôi chưa từng nắm?” Winston quay đầu lại cười cười.

“Lúc nào?”

“Chẳng nhẽ hôm say rượu, cậu tự thay đồ được?” Winston lạnh lùng hỏi lại.

Hunt chẳng biết đáp sao. Dù có là giúp cậu thay quần áo, Winston cũng không được thò tay vào chứ… Hay là vì “bạn nhỏ Hunt” bị ngoẹo nên Winston mới chỉnh lại giúp?! Má nó! Đầu óc nghĩ cái quái gì thế này! Vừa nhìn đã thấy Winston đang giả vờ đứng đắn nói chuyện linh tinh!

Thiếu niên đưa rượu mơ cho hai người khi nãy đã đặt áo choàng tắm xuống bên hồ, Winston cúi người cầm một bộ lên thay. Hunt ngây ngẩn đứng một góc quan sát hắn. Áo tắm sẫm màu kiểu Nhật tôn lên khí chất kín đáo nghiêm túc của Winston, khi Winston thắt dây lưng, vẻ ngoài vai rộng mông hẹp càng trở nên nổi bật. Ống quần áo choàng tắm khá rộng, ngắn vừa đúng đến đầu gối Winston, khiến bắp chân của hắn càng hiện lên rõ mồn một trước mắt Hunt.

Hunt sờ sờ mũi, lại bắt đầu ghen tị.

“Sao thế?” Winston quay đầu nhìn Hunt.

Vạt áo trước mở rộng để lộ lồng ngực, cơ bắp săn chắc và xương quai xanh xinh đẹp của hắn, Hunt vô thức nuốt nước bọt: “Không có gì… vốn tưởng chúng ta mặc áo choàng tắm Nhật Bản sẽ kì quái không hợp, ai ngờ anh lại mặc đẹp thế này.”

“Tôi xin nhận lời khen của cậu.” Winston xoay người bước tiếp.

Hunt vội vã cầm áo lên mặc bừa vào người rồi chạy theo Winston. Hai người đi qua hành lang rất dài dẫn tới một gian phòng nọ. Khi Winston đẩy cửa vào, trên bàn ăn thấp kiểu Nhật đã bày sẵn thức ăn. Hunt vừa ngửi thấy mùi đã thèm rỏ dãi, bụng bắt đầu sôi lên ùng ục. Cậu đói rồi.

Winston xoay người nhìn Hunt, bất lực thở dài một tiếng: “Sao đến quần áo mà cũng chẳng biết mặc cho đúng? Cậu biết trông cậu ra sao không?”

“Ra sao?” Hunt thầm nghĩ cậu chưa mặc thứ này bao giờ, làm sao biết mặc thế nào mới đúng?

“Trông như vừa bị tôi làm.” Winston nói rất khẽ, Hunt lại vô thức lùi về sau, Winston kéo cậu lại: “Vì thế phải mặc quần áo cẩn thận.”

Ngón tay của Winston nhanh thoăn thoắt, mỗi lần uốn cong, mỗi lần ấn chặt đều rất hoàn mỹ.

“Vạt trái ở trên, vạt phải ở dưới. Mặc ngược sẽ thành mặc đồ tang.” Winston kéo đai, giúp Hunt thắt dây lưng mà cứ như muốn ôm lấy cậu vậy. Sau đó hắn nâng cằm, giúp Hunt sửa lại cổ áo cho thẳng thớm.

“Được rồi, ăn cơm thôi.”

Winston xoay người ngồi khoanh chân bên bàn ăn, Hunt thì lại không yêu thương nổi kiểu ngồi này. Cậu để một chân xếp bằng, một chân co lên, mắt nhìn mặt bàn bày đầy thức ăn.

“Oa! Trông ngon quá!”

Hơn nữa đa số đều là thức ăn nóng. Có tempura, lưỡi bò nướng, lươn nướng, gyoza (khá giống há cảo chiên của Trung Quốc, có nguyên liệu chính là rau củ, ít chất béo) và ramen. Hunt lại thầm cảm thán: đi nghỉ với Winston đúng là một quyết định sáng suốt.

Hunt không quen dùng đũa, cảm thấy hai cái que dài dài này thật quá khó sử dụng. Cậu chỉ cần động tay một cái, chúng đã xiên chéo vào nhau, khiến cậu chẳng gắp nổi thứ gì. Phải khi bình thường, cậu đã mất hết kiên nhẫn dùng tay bốc thức ăn rồi, ngặt nỗi Winston đối diện lại cầm đũa ung dung như họa sĩ chấp bút, hình ảnh hắn gắp tempura tôm đúng là khiến người xem vui mắt.

Hắn hơi cúi thấp đầu, Hunt tựa như có thể nhìn thấy lưỡi hắn giữa hai kẽ môi đỡ lấy miếng tôm, mang lại cho người ta chút cảm giác lưu luyến. Một tiếng “rộp” khe khẽ vang lên, lớp vỏ giòn bọc bên ngoài tôm vỡ ra, hắn từ tốn nhai thật kĩ, sau đó ngước mắt lên nhìn về phía Hunt.

“Sao thế?”

“Không… không sao… chỉ muốn hỏi xem có dĩa không…”

“Tĩnh tâm. Cậu đã có thể thao túng vận tốc kinh người của loại xe lúc nào cũng có thể là mãnh thú thoát cương như xe đua F1, sao lại không thể sử dụng được đũa cơ chứ?” Giọng Winston khiến cho Hunt đang hơi sốt ruột bình tĩnh lại.

Hunt nghiên cứu tỉ mỉ xem đôi đũa trên tay chuyển động ra sao, sức lực và góc độ sẽ có tác dụng thế nào với chúng. Cậu cảm nhận thật chăm chú, suy xét thật cẩn thận, sau đó thử dùng đũa gắp một miếng tôm chiên. Tôm được gắp lên một cách chắc chắn, Hunt lộ vẻ vui mừng há miệng, mắt thấy sắp đưa được vào miệng đến nơi, ngón tay lại thoáng cử động, con tôm liền mất thăng bằng rơi xuống.

“Giời ạ!!” Hunt định dùng tay kia đỡ, Winston ngồi đối diện đã vươn tay gắp dễ dàng.

Phản ứng quá nhanh! Hunt đang định nịnh nọt người kia một hồi, Winston đã dùng tay còn lại kéo lấy cằm Hunt, đưa con tôm đến bên môi cậu.

“Ăn đi.” Winston nhẹ giọng nói.

Gương mặt hắn thật nhu hòa, Hunt không kìm nổi cứ nhìn hắn mãi.

“Lại sao nữa?”

Hunt lắc lắc đầu, mở miệng cắn một nửa con tôm: “Ừm! Ngon thật! Vừa giòn vừa thơm!”

Winston thản nhiên ăn nốt nửa con còn lại… Hunt thấy thế mà vui vui. Trợ lý của Winston đã từng nói trước nay hắn vốn không ăn đồ ăn của người khác, cũng không dùng đồ người khác đã dùng, thế nhưng trước mặt Hunt, những thứ gọi là nguyên tắc ấy tựa như chưa từng tồn tại.

“Hình như trừ anh ra, lâu lắm rồi không có ai bón cho tôi như vậy.” Hunt xúc động nói.

“Vì cậu dùng đũa trông vụng về quá.” Vẻ mặt Winston vẫn thản nhiên.

“Lần gần đây nhất có người bón cho tôi cũng đã là từ năm hai trung học. Hồi ấy tôi chơi cricket bị chấn thương tay, cậu bạn Bruce của tôi đến thăm, tôi muốn ăn pudding nhưng dùng một tay không tách bánh ra được, Bruce đã chủ động giúp đỡ. Mới đầu cậu ta còn giả vờ làm bạn tốt, về sau không kiên nhẫn nổi nữa, nhét cả nửa hộp pudding vào miệng tôi luôn! Tôi suýt nữa đã chết nghẹn vì bánh pudding đấy!”

Nghĩ đến chuyện khi ấy, Hunt lại vô thức bật cười. Winston đối diện nhìn cậu thật lâu, không nói gì cả. Hắn tựa như một thính giả luôn luôn tĩnh lặng, chỉ cần Hunt phát ra một tiếng thôi, dù là có ý nghĩa hay là vô nghĩa, hắn vẫn sẽ lưu giữ mỗi một thanh âm, mỗi một âm tiết vào trong óc.

“Này, anh đừng có nhìn tôi như thế…” Hunt xoa xoa mặt, có phải mặt mình bị dính gì không?

“Hunt, cậu là người cực kì coi trọng tình cảm. Chỉ cần người ngoài đối tốt với cậu một chút thôi, cậu sẽ ghi nhớ mãi trong lòng.”

Hunt ngẩn ra, đây là lần đầu tiên có người nói như vậy: “Mỗi người là một cá thể độc lập… Tôi thấy khuyên bạn bè đừng làm việc gì rất dễ, chẳng hạn, anh khuyên tôi không nên uống nước có ga trước khi thi đấu, Marcus khuyên tôi không được ăn đồ nguội. Thế nhưng một người có thể hi sinh nguyên tắc của mình, làm những việc trước nay mình chưa từng làm, thậm chí làm những việc bất lợi với bản thân chỉ để được ở cạnh nhau cho thoải mái, hoặc để cho bạn mình vui vẻ mới càng đáng quý. Ví dụ như anh… anh bao dung tôi những việc anh chắc chắn sẽ không bao dung với người khác.”

Hunt biết trước giờ mình chưa từng nói lời cảm ơn Winston, mà lại được hưởng tất cả những bao dung và săn sóc của hắn. Cậu hiểu mình ỷ lại vào Winston, thậm chí dựa dẫm cả trên lĩnh vực tinh thần.

“Vậy thì Hunt, có phải bây giờ cậu đã thấy tôi rất quan trọng rồi không?” Winston hỏi.

Hunt nghe mà kinh ngạc. Bởi cậu chưa từng nghĩ có ngày Winston sẽ hỏi bất cứ ai một câu như thế. Bởi thoạt nghe, câu hỏi này khiến người ta cảm thấy đối phương chẳng hề tự tin. Rõ ràng dù ở nơi nào, dù ở thời điểm nào, Winston cũng tự tin đến mức đương nhiên cơ mà?

“Tôi sẽ không trả lời anh đâu.” Hunt đắc ý chọc một miếng nấm hương, đưa vào trong miệng.

“Cậu đúng là xấu xa.” Winston cười khẽ.

Đây là Winston mà Hunt yêu thích nhất. Một Winston không ai có thể nhìn thấy được.

“Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh bảo tôi xấu xa.” Hunt thản nhiên gắp sushi lươn nướng bỏ vào miệng. Cậu thầm nghĩ nếu Winston không ăn nhanh lên một chút, cả bàn thức ăn này sẽ chui hết vào bụng cậu mất.

“Nhưng cái tên xấu xa kia, trứng của cậu đã bị tôi nhìn rõ mồn một rồi đấy.” Winston nghiêng mặt nhìn chân Hunt đang gập lại.

Hunt đang lấy tay trái chống lên đầu gối, vừa nghe Winston nói như vậy, đã đơ cả người cúi đầu nhìn thử. Hóa ra ống quần quá rộng đã rơi xuống tận bẹn, để lộ đồ lót: “Này! Anh lại nói linh tinh! Tôi có mặc quần mà!”

Hunt kéo ống quần lên, vội vàng đổi tư thế ngồi. Winston không nói gì, chỉ cúi đầu húp một ngụm súp nấm Matsutake.

“Anh là đồ lừa đảo!”

Winston không để ý tới cậu, Hunt cực kì phẫn nộ.

Ăn xong bữa tối, Hunt thò tay vào vạt áo sờ thử bụng mình: “No nê ghê! Món nào cũng ngon hết!”

“Cậu lúc nào cũng giỏi ăn.”

“Có sao đâu, dù gì đua F1 cũng rất tốn calo… Hôm đo hàm lượng chất béo, chuyên gia dinh dưỡng còn bảo tôi có thể ăn nhiều thêm một chút…” Hunt ngã người về phía sau.

“Thực ra ngoài F1, vẫn còn những hoạt động đốt cháy calo khác.”

“Ví dụ như… bơi lội?” Hunt có phần lơ mơ, vừa nãy ngâm nước suối, bây giờ lại ăn no căng, tất nhiên sẽ buồn ngủ rồi.

“Không phải.”

Hunt mở mắt nhìn Winston đi tới ngồi xuống bên cạnh mình. Hắn chống tay bên cạnh mặt cậu, Hunt liền xoay người ngắm nhìn ngón tay hắn: “Vậy thì là gì?”

“Vận động trên giường.”

Hunt phì cười: “Ha ha ha! Tôi biết ngay đồ lưu manh nhà anh sẽ nói thế mà.”

“Cậu là người duy nhất nói là tôi lưu manh, thế nhưng tôi đang dùng thái độ hết sức khách quan để thảo luận chuyện này với cậu.”

Hunt tiếp tục nín cười xua xua tay: “Được rồi! Được rồi! Vậy anh nói thử xem hoạt động ấy tiêu tốn bao nhiêu calo?”

“Cởi đồ mười calo. Nhưng có lẽ cậu không cần.”

“Là sao?”

Winston nghiêng người, móc ngón tay vào vạt áo trên của Hunt rồi dừng lại ngay khi vạt áo sắp bị mở ra hết, để vừa đúng lúc có thể thấy được cái bụng của cậu: “Đến quần áo cậu còn mặc sai, hi vọng gì cậu cởi đồ đúng?”

Hunt kéo ngay vạt áo của mình lại: “Anh đúng là khách quan ghê gớm!” Cậu vốn đang buồn ngủ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nằm đó tiếp tục nghe Winston phổ cập khoa học.

“Vậy đeo bao?” Cậu cười đen tối.

“Sáu calo.”

“Ít quá…”

“Dù gì cậu cũng không cần.”

“Này! Tôi cũng sẽ có trách nhiệm với đối phương mà! Nhỡ có em bé Hunt thật thì làm sao?”

Hunt vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nụ cười nhạt trên môi Winston. Không biết tên này có phải lại đang trêu cậu không, dù sao những lời hắn vừa nói cũng rất vớ vẩn, hay hắn chỉ đơn thuần cảm thấy buồn cười vì cậu lo lắng việc có con?

Winston gõ nhẹ lên trán Hunt, dịu dàng dùng ngón tay vò tóc cậu: “Chẳng lẽ cậu không thích tiếp xúc gần gũi với đối phương, lại chỉ muốn cách một lớp đồ? Cậu không muốn cảm nhận trực tiếp hơi ấm và xúc cảm của đối phương sao?”

Winston nói rất khẽ, Hunt lại thấy như có vô vàn những tia nước li ti chảy qua trái tim mình, đan thành một lớp lưới, không nắm bắt được, không chạm vào được, nhưng cũng không tránh thoát được.

Cậu tất nhiên rất thích. Sao cậu có thể không thích cho được?

Ngón tay hắn xoa bóp rất thư thái, cậu vô thức híp mắt lại: “Hôn sâu thì sao?”

“Hôn sâu kiểu nào?”

“Tất nhiên là kiểu hôn lưỡi rồi!”

“Cậu thích hôn sâu à?”

“Nói thừa, anh không thích chắc?”

Hunt nghĩ về cái “Đêm của Lilith” mình đã chẳng còn nhớ rõ kia, cảm giác về nụ hôn mãnh liệt khi đó dù vụn vặt nhưng lại khắc ghi thật sâu trong óc cậu.

“Chuyện này còn liên quan đến thời gian lâu hay chóng nữa. Người thường mất khoảng sáu mươi calo là đủ, nhưng nếu là cậu thì một trăm calo cũng vẫn thiếu.”

“Vì tôi giỏi quá à?” Hunt đột nhiên cảm thấy dù Winston có “khách quan” một hồi, ít ra hắn cũng không hoàn toàn hạ thấp cậu.

“Bởi người hôn cậu rất tham lam… sẽ hôn cậu rất lâu.”

“… Tôi biết đi đâu để tìm một người nhiệt tình thế nhỉ! Cảm ơn lời chúc của anh!” Hunt nhỏ giọng bật cười.

“Chuyển động tạo âm thanh, khoảng ba lăm đến bốn mươi calo.”

“Còn gì nữa?” Hunt đột nhiên rất tò mò, Winston đọc ở đâu ra những thứ này? Dù cậu biết hắn thích để ý những tin tức kinh tế – tài chính, nhưng những tin kiểu này thì chưa thấy hắn đọc bao giờ! Thế nên… hẳn là nói phét nhỉ?

“Hai chân được nâng lên gác trên vai, một phút hai mươi lăm đến ba mươi calo.”

“Được nâng lên? Thế người giúp nâng lên thì sao?” Hunt bất mãn ngẩng đầu nhưng lại bị ngón tay Winston ấn xuống.

“Tư thế cưỡi ngựa, một phút khoảng sáu mươi calo. Có lẽ cậu sẽ đốt cháy nhiều calo hơn thế.”

“Tất nhiên, tôi cũng nên đỡ đối phương mà!” Hunt cảm thấy trên một phương diện nào đó, mình là người khá lịch lãm.

“Vào từ phía sau, mỗi phút, người bình thường đốt cháy khoảng tám mươi calo, còn nếu là cậu, vì rất tốn sức nên khả năng cần tới chín mươi đến một trăm. Khi thăng hoa, lượng calo đốt cháy của cậu có thể lên tới hơn một trăm, thậm chí hai trăm.”

“He he, cảm ơn!” Hunt nghĩ người kia đã khen quá lời thể lực của cậu rồi.

“Nằm nghiêng hoặc đứng thẳng sẽ dễ hơn một chút, người thường mỗi phút tốn hai mươi sáu calo.”

“Vậy anh nghĩ tôi cần tốn bao nhiêu?” Hunt hưởng thụ cảm giác được tán thưởng.

“Chắc khoảng năm mươi.”

“Tôi khỏe đến thế cơ à? Làm vậy có thiếu dịu dàng quá không?”

Hunt vuốt cằm nghĩ: Liệu đối tác có ghét mình làm như thế không nhỉ?

“Dịu dàng là chuyện trước khi hôn môi. Vào rồi lại cần hưởng thụ.” Winston nói bình tĩnh như thể tất cả chỉ là khoa học.

Hunt nghiêm túc nhìn người kia, mấy giây sau mới rút ra được kết luận: “Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi khi anh chắc chắn rất quy củ.”

“Vì tôi sẽ không tốn tinh lực và thời gian cho những người không quan trọng,”

“Ừ, Thẩm Xuyên cũng nói như vậy. Nhưng những người được anh xem trọng đảm bảo sẽ bị anh dày vò đến chết mất.” Hunt thấy cảm thông từ tận đáy lòng.

Winston trầm mặc.

Hunt lại chọc chọc ngón tay vào thắt lưng người kia: “Vậy anh thích tư thế nào?” Cậu cực kì tò mò với vấn đề này.

“Tôi thích cả.” Winston nhìn Hunt.

Ánh mắt của hắn sâu xa tựa như có thể dò vào tâm trí Hunt.

“Anh thích cả?” Hunt bật cười: “Vì anh giỏi quá mà!”

“Sao cậu biết là tôi giỏi?”

“Vì chúng ta đều là tuyển thủ đua xe! Donald đã từng nói sức bền của mỗi tay đua phải sánh bằng vận động viên marathon, nhưng sức mạnh tiềm ẩn của chúng ta còn lớn hơn họ nữa.”

“Chỉ bởi vì như thế?” Winston tựa hồ không hài lòng với đáp án của Hunt.

“Ừ…” Đầu óc lười biếng của Hunt khó khăn lắm mới vận động được chút đỉnh. Vừa nãy Winston tâng mình lên cao như thế, chẳng nhẽ mình không nên lấy thành ý đáp lại?

“Cơ thắt lưng của anh cực kì đẹp! Vừa nãy tôi đã nhìn thấy rồi! Ai đã từng nói với tôi rồi ấy… là kiểu thắt lưng gì nhỉ?” Hunt liều mạng suy nghĩ. Nghĩ nghĩ nghĩ, nghĩ mãi mà không ra.

Winston cúi đầu phát ra tiếng cười trầm thấp. Giọng nói của hắn rất đặc biệt, còn tiếng cười rõ ràng hơi lạnh lùng, thế mà lại có thêm một phần ấm áp.

“Này! Anh cười gì thế hả!”

“Cười điệu bộ nghiêm túc của cậu.” Khóe mắt nheo nheo vì cười của Winston khiến Hunt chẳng nỡ rời mắt đi.

“Anh cứ cười cũng được. Dù sao tôi cũng chẳng giống anh, trí nhớ của tôi không tốt.”

Winston lại hơi nghiêng người về phía Hunt. Những sợi tóc nằm phía sau tai của hắn xõa xuống se sẽ lướt qua gò má, đuôi tóc tựa như chạm cả vào má Hunt: “Thực ra tôi thích vào rồi mới thay đổi tư thế, lúc đó, lượng calo bị đốt cháy ít nhất cũng phải vào khoảng bốn mươi hai.”

Hunt đã không còn nhớ rõ lần gần đây nhất cậu nhìn vào mắt Winston ở khoảng cách gần như thế là khi nào nữa rồi. Cậu chỉ cảm thấy đôi mắt xanh lam ấy tựa như thủy triều sắp dâng tràn.

“Tóc anh chạm vào tôi rồi! Đồ lưu manh…” Trái tim Hunt tự dưng hỗn loạn, cậu cố sức đẩy mạnh người kia ra.

Winston không hề tức giận mà nằm luôn lên người Hunt: “Cậu thấy cơ thắt lưng của tôi đẹp thật à?”

“Đúng thế.” Hunt rất thành thật gật đầu.

“Vậy cậu có muốn thử cảm giác chút không?” Khóe môi Winston nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt. Hunt chắc chắn tên này lại chơi xấu rồi.

“Không thèm! Anh chơi một mình đi!” Cậu xoay người.

Winston không nói gì nữa, nằm thật im. Hunt bắt đầu buồn ngủ, nhắm mắt cái là thiếp đi luôn. Khi vẫn còn lơ mơ, cậu cảm thấy như có thứ gì đắp lên người mình, sau đó có ai khẽ ôm lấy cậu. Cảm giác ấm áp phía sau lưng khiến cậu vô thức dựa vào, đến khi chạm tới lồng ngực của ai kia mới dừng lại.

Hunt tỉnh lại đã là chuyện của hơn một tiếng đồng hồ sau đó. Có vật gì đang đè lên người cậu, Hunt mở mắt, hóa ra là một chiếc chăn mỏng. Cậu kéo chăn ra mới phát hiện cánh tay Winston đang khoác lên người mình, mà bàn tay của hắn lại đang rúc vào trong vạt áo cậu, đặt hờ lên lồng ngực cậu.

Cảm giác người nọ đang nâng niu trái tim mình nảy sinh, Hunt bỗng cảm thấy ấm áp một cách kì lạ.

Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Vì sao anh nói tôi không cần đeo bao?

Winston: Tôi không thích dùng nên em không cần đeo hộ.

Hunt: Vì sao khi tôi hôn sâu phải tốn hơn một trăm calo?

Winston: Vì người hôn em là tôi, mà tôi sẽ dùng sức rất mạnh.

Hunt: Vì sao tư thế ngồi sẽ làm tôi tốn nhiều calo hơn?

Winston: Vì tôi sẽ vào rất lâu, mà cũng rất sâu.

Hunt: Vì sao anh không thể thảo luận vấn đề này với tôi một cách nghiêm túc nhỉ?

Winston: Sợ em chạy mất dép.

Thông tin bổ sung:

Cricket còn được gọi là bóng gậy, bản cầu, mộc cầu, tường cầu, là một môn thể thao dùng gậy đánh bóng, phổ biến tại nhiều quốc gia trong cộng đồng Thịnh vượng chung Anh. Môn này có hai đội, mỗi đội 11 đấu thủ, thi đấu trên sân cỏ hình tròn. Mục đích của trận đấu là hai đội thay phiên nhau, một đội giao bóng và một đội đánh bóng, sau khi tất cả các đấu thủ của đội đánh bóng bị loại, đội này sẽ đổi sang ném bóng, và đội bên kia sẽ vào sân để thành đội đánh bóng.