Anh Đừng Bắt Nạt Em

Chương 19: Anh đếm đến một thì em nhảy xuống nhé, được không?

Edit: Ryal

Khương Ngạn Hi đưa một gói giấy ăn cho Tô Hoài rồi nhìn sang chỗ khác, tai đỏ ửng, lặng im không lên tiếng.

Anh nhìn khuôn mặt cậu – chẳng thể đoán được gì từ những biểu cảm nơi ấy. Tô Hoài chầm chậm lau tay, dường như đang ngẫm nghĩ.

Anh lại lấy giấy giúp Khương Ngạn Hi lau phần kem chảy, gói kĩ chiếc ốc quế đã sắp ướt nhẹp lại.

Lộc Ưu bước sang thông báo: “Thật đáng tiếc, một tổ khách mời khác đã hoàn thành nhiệm vụ lấy thẻ từ ban nãy”.

Khương Ngạn Hi mím môi, nhưng cũng chẳng tiếc là bao.

Đúng là ca thần có hơi tội nghiệp, để họ lấy thẻ tín dụng cũng được.

Tô Hoài nhận được thẻ nhiệm vụ tiếp theo, an ủi cậu: “Không sao đâu em, mình còn cơ hội mà”.

Nhiệm vụ thi đua hẹn hò tiếp theo có nhiều lựa chọn tự do, chỉ cần hoàn thành một cái trước ngày mai là được phát một thẻ tín dụng rồi.

Những nhiệm vụ này cũng chẳng được viết rõ ràng, chỉ hiện mỗi địa điểm:

1. Đài ngắm sao trên núi tuyết

2. Bãi biển màu xanh bạc hà

3. Lễ hội pháo hoa Omega

4. Trang trại Lạc Á

Khương Ngạn Hi: “Lễ hội Omega ấy ạ?”.

Tô Hoài dùng điện thoại tìm kiếm thông tin: “Hôm nay là ngày lễ Omega truyền thống của MK, buổi tối ở đảo Y có tổ chức lễ hội pháo hoa”.

Khương Ngạn Hi tương đối chờ mong, cậu chưa từng tham gia hoạt động ngày lễ quy mô lớn thế này bao giờ, chắc nó sẽ là tư liệu sáng tác rất tốt.

Trong chuyến đi này, cậu cũng có ý định tìm tư liệu cho cuốn sách mới.

Thế nhưng…

Khương Ngạn Hi lại hơi sợ hãi: “… Chắc phải nhiều người lắm”.

Tô Hoài: “Ừ, dù sao cũng là ngày lễ lớn mà. Hàng năm có rất nhiều du khách tới đây vì ngày lễ này”.

Khương Ngạn Hi mới nghĩ tới cảnh đoàn người đông nườm nượp là lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, cậu sốt sắng nuốt nước bọt.

Tô Hoài thấp giọng động viên: “Không đi cũng được, trên đảo còn nhiều chỗ ngắm cảnh thú vị lắm”.

Khương Ngạn Hi nhắm mắt, đưa ra quyết định đầy khó khăn: “Em muốn… thử đi xem”.

Tô Hoài dịu dàng nhìn cậu: “Được thôi”.

Anh hỏi: “Tối nay anh dẫn em đi. Giờ em muốn tới đâu trước?”.

Khương Ngạn Hi ngẫm nghĩ: “Bãi biển màu xanh bạc hà đi ạ”.

Cậu rất tò mò về biển rộng.

Bãi biển màu xanh bạc hà ở quần đảo MK được bầu là bãi biển đẹp nhất thế giới. Tuy Khương Ngạn Hi không ngờ sẽ có ngày mình được tận mắt nhìn thấy nhưng cậu đã thích nó từ rất lâu rồi, hình nền máy tính cậu chính là ảnh của bãi biển này.

Tô Hoài nhắc nhở: “Chắc phải xuống nước đó, được không em?”.

Khương Ngạn Hi cân nhắc lại tình hình cơ thể mình, có vẻ đã khá hơn một chút: “Không sao đâu ạ”.

Dù chưa xuống biển bao giờ nhưng cậu đã học bơi từ nhỏ, vốn thích nước.

Hai người lái xe tới bãi biển màu xanh bạc hà. Lúc này hoàng hôn đã đổ bóng, mặt trời chẳng còn oi bức chang chang, rất hợp để tắm.

Du lịch tới hải đảo mà không xuống biển thì cứ thấy thiêu thiếu thế nào.

Xuống xe ở bãi đỗ cách biển không xa, Khương Ngạn Hi bừng tỉnh – cảm giác không thật chút nào, như đang nhảy vào hình nền máy tính của mình vậy.

Tận mắt thấy cảnh sắc đồ sộ đem lại cảm giác chấn động mạnh mẽ hơn là nhìn qua tranh ảnh nhiều.

Nước biển ở vùng này có màu xanh lam và xanh lục đan xen đầy ảo mộng, như siro bạc hà tan ra trên bờ cát trắng.

Biển rất trong, tầm nhìn xa vô cùng, cát trắng nhẵn nhụi hiện ra dưới làn nước dập dờn sáng loáng, phóng tầm mắt nhìn là đôi mắt có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hệt như bạc hà.

Khương Ngạn Hi nhắm mắt hít một hơi thật sâu, hình như ngay cả những cơn gió nơi đây cũng mát mẻ hơn, tiếng gió dịu dàng êm tai.

Tô Hoài tựa vào xe thể thao cùng cậu thưởng thức kì tích của thiên nhiên, hỏi: “Em đã nghe truyền thuyết về bãi biển màu xanh bạc hà chưa?”.

Khương Ngạn Hi gật đầu, mơ màng nói: “Con trai thứ ba của thần Biển là Tanya đem lòng yêu nàng thiếu nữ Freya. Nàng Freya đa sầu đa cảm có mái tóc xanh dài đẹp đẽ, nàng thích nghe tiếng gió biển, chỉ khi tắm mình trong gió biển nơi đây nàng mới nở nụ cười xinh đẹp tuyệt trần. Vì muốn thấy nụ cười của Freya nên Tanya mới trộm cây sáo của thần Gió, ngày nào cũng ngồi trên tảng đá ngầm, thổi lên những tiếng gió êm tai nhất cho Freya nghe… Thần Gió nhanh chóng phát hiện ra việc ấy, bèn tức giận cướp đi những cơn gió trên vùng biển này. Các thuyền đánh cá xung quanh không thể ra khơi, họ bèn coi Freya như kẻ mang tội, ném nàng xuống biển rộng…”.

Khương Ngạn Hi dừng lại, thở dài một hơi đầy thương tiếc.

Tô Hoài giúp cậu kể nốt: “Tanya nâng thân thể đã không còn sức sống của Freya lên khỏi mặt biển, đau khổ biến nàng thành màu sắc của bãi biển nơi đây. Bản thân chàng hóa thành gió biển, mãi mãi thổi lên những cơn gió vi vu nàng thích nhất”.

Anh day day sau gáy Khương Ngạn Hi, cậu vẫn còn chìm trong câu chuyện đầy bi thương. “Mình đi thay quần áo, rồi tới hỏi thăm Freya và Tanya nhé?”.

Khương Ngạn Hi: “Dạ”.

Hai người thoa kem chống nắng, đổi sang đồ bơi.

Tổ chương trình thuê hẳn một khoảng biển không người để tiện quay chụp, cạnh bãi cát là một vách đá dốc dần lên, cành cây rậm rạp tỏa bóng râm mát, phòng việc hai người bỏng nắng do đứng dưới ánh mặt trời quá lâu.

Vùng này rất hợp để đi lặn, nên tổ chương trình cung cấp cho họ hai nhiệm vụ nhỏ.

Lặn xuống biển, chụp được một loại cá nhiệt đới hiếm dưới nước.

Nhảy cầu, trải nghiệm hoạt động sốt dẻo nhất trên bãi biển này là nhảy xuống từ bệ đá thiên nhiên cao bốn mét.

Khương Ngạn Hi chẳng hề do dự mà chọn lặn.

Tuy cậu không sợ nước, nhưng nhảy cầu thì vẫn khó quá.

Tô Hoài có giấy chứng nhận tư cách lặn biển. Khương Ngạn Hi nghiêm túc học kiến thức cơ bản với huấn luyện viên chuyên nghiệp rồi xác nhận đúng loại cá nhiệt đới cần tìm, mặc đồ lặn, được Tô Hoài nắm tay thật chặt dẫn vào vùng nước màu bạc hà đẹp đẽ.

Nước biển lạnh hơn cậu nghĩ, khác hẳn nhiệt độ ở vùng nhiệt đới này.

Đến khu lặn, Khương Ngạn Hi và Tô Hoài bắt đầu trải nghiệm.

Cảnh sắc dưới đáy biển nhiệt đới còn kì diệu hơn trong tưởng tượng.

Những tảng san hô rực rỡ sắc màu hiện ra đầy xinh đẹp, trong cụm rong biển mềm mại khẽ lay theo nhịp sóng là đàn cá nhỏ đáng yêu.

Cá ở đây không sợ người, dường như chúng biết tốc độ của mình rất nhanh, con người không bắt được nên cứ thản nhiên bơi qua bơi lại trong khoảng cách an toàn.

Vài chú cá nhỏ to gan bơi vụt qua người Khương Ngạn Hi như đùa cợt, như thể đang giỡn còn lâu cậu mới vượt qua được chúng nó.

Khương Ngạn Hi thực sự cảm nhận được sự miệt thị của dân bản địa từ phía đám nhóc này.

Tìm một hồi lâu, họ vẫn chưa thấy loại cá hiếm được yêu cầu.

Khương Ngạn Hi hơi buồn bực. Cậu nghi ngờ – hay tổ chương trình nhầm rồi, vùng biển này thực sự có loại cá đó ư?

Chiếc máy ảnh chống nước trong tay cũng chẳng dùng được.

Ngược lại thì Tô Hoài sử dụng nó rất hiệu quả, anh chụp những bức ảnh rất rất dễ thương của Khương Ngạn Hi dưới đáy biển.

Khương Ngạn Hi đã hơi mệt, đang chuẩn bị từ bỏ thì đột nhiên Tô Hoài túm tay cậu, chỉ vào một tảng san hô cách đó không xa.

Khương Ngạn Hi liếc mắt đã thấy được con cá nhiệt đới hiếm thấy trốn trong đó.

Chiếc đuôi đỏ xinh đẹp của nó mềm mại đung đưa, như ngọn cờ phất phơ trong gió.

Tô Hoài nắm tay Khương Ngạn Hi bơi sang.

Cậu lập tức lấy máy ảnh ra, hướng về phía con cá kia, chuẩn bị bấm nút.

Ngay một giây trước khi chụp, dường như con cá kia cảm nhận được điều gì mà vèo cái chui vào khe hở, biến mất tăm.

Khương Ngạn Hi không cam lòng mà bơi hai vòng quanh tảng san hô, nhiều lần cậu thấy con cá kia ló đầu ra.

Nó đã thành tinh rồi hay sao ấy, chỉ cần chiếc máy ảnh hơi thò ra là biến mất được ngay trong nháy mắt.

Cuối cùng vẫn không chụp được.

Tiếc nuối bước lên bờ, toàn thân Khương Ngạn Hi sắp tan vỡ mất.

Lặn biển là một hoạt động cần nhiều thể lực, mà cậu vốn còn rất yếu ớt nữa.

Hai người quay lại khu râm mát để nghỉ ngơi.

Khương Ngạn Hi ôm một tia hi vọng cuối cùng mà kiểm tra ảnh trong máy, rồi buồn bực cúi đầu: “… Không chụp được rồi”.

Bị một con cá xoay như chong chóng, hiếm khi cậu giận dỗi, quay sang phụng phịu ấm ức với Tô Hoài: “Nó khôn quá à”.

Tô Hoài cầm khăn tắm giúp cậu lau mặt, nhịn cười an ủi: “Ừ, tại con cá hết”.

Nhiệm vụ lúc sau chưa chắc đã dễ như bây giờ.

Mai là kết thúc ghi hình rồi, nhất định phải lấy được thẻ tín dụng của hai người trong hôm nay mới được.

Khương Ngạn Hi do dự liếc vách đá bên cạnh.

Tô Hoài nhìn cái là biết ngay cậu đang nghĩ gì, anh chống tay ra sau, hỏi: “Em dám không?”.

Khương Ngạn Hi cụp mắt, nhỏ giọng: “Đàn anh dám không?”.

Tô Hoài hờ hững mỉm cười: “Anh đã thử bao giờ đâu, phải lên đó thử một lần rồi mới biết được”.

Khương Ngạn Hi nhắm mắt đấu tranh với chính mình một chốc. Cuối cùng mong ước mua quà cho Tô Hoài vẫn chiến thắng, cậu yếu ớt nói: “… Hay mình thử đi”.

Tới khi đã đứng trên vách đá bốn mét ấy rồi thì Khương Ngạn Hi lại hoảng sợ lùi về sau một bước.

Tô Hoài vững vàng đỡ được cậu, anh nói: “Hay thôi nhé, mình xem mấy nhiệm vụ khác xem”.

Nghe thì không cao, nhưng nhìn từ trên xuống mới thấy sợ.

Tổ chương trình đã kiểm tra rồi, nhảy cầu ở đây rất an toàn, họ chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm.

Môi Khương Ngạn Hi hơi nhợt nhạt, cậu hít sâu mấy lần, chầm chậm ngồi xuống vách đá: “Anh để em… làm quen một lúc”.

Tô Hoài đỡ tay cậu: “Cẩn thận”.

Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn cậu: “Đừng cố quá”.

Khương Ngạn Hi nhìn mặt biển trong veo thấy được cả cát trắng phía dưới, mím môi thật chặt, hồi hộp tới mức không nói nên lời.

Tô Hoài thấy cậu hạ quyết tâm thì nói: “Để anh thử trước nhé, nếu quá đáng sợ thì em đừng xuống”.

Khương Ngạn Hi lo lắng nhìn anh: “Đàn anh không sợ ạ?”.

Tô Hoài bình tĩnh liếc xuống phía dưới: “Không sao”.

Cả hai người cùng đứng lên.

Tô Hoài nhìn đôi mắt cậu, vươn tay: “Cho anh mượn chút dũng khí nhé?”.

Khương Ngạn Hi trịnh trọng nắm lấy tay anh: “Nhất định phải cẩn thận nha, đàn anh ơi cố lên”.

Tô Hoài hết sức tự nhiên mà luồn những ngón tay thon dài vào tay cậu, khẽ siết, rồi nở nụ cười thật đẹp trai: “Có rồi này”.

Khương Ngạn Hi chưa kịp bừng tỉnh từ tiếng tim đập thình thình trong nháy mắt thì anh đã buông tay cậu, nhảy xuống thật gọn gàng.

“Ùm…”.

Khương Ngạn Hi mở to mắt, lo lắng nhìn chằm chằm mặt biển tung đầy bọt trắng.

Tô Hoài nổi lên mặt nước, tiện tay vén phần tóc mái ướt đẫm ra sau, khuôn mặt đẹp đẽ ướt nước như phát sáng, anh ngẩng đầu cười thật tươi.

Tim Khương Ngạn Hi lại đập lệch một nhịp nữa, tuyến thể sau gáy giần giật.

Tô Hoài nộp báo cáo về trải nghiệm vừa rồi: “Nhanh lắm, chưa kịp cảm nhận được gì đã xong rồi”.

Không có anh ở bên, Khương Ngạn Hi đứng trên mỏm đá một mình, cảm giác sợ hãi tăng cao, tim đập như dậy trống, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Tô Hoài ở dưới nhìn cậu, thăm dò: “Em muốn xuống đây không?”.

Khương Ngạn Hi siết tay thật chặt, run chân đứng trên vách đá, nhắm mắt, hàng mi dập dờn.

Thì ra mong muốn tới bên Tô Hoài còn mãnh liệt hơn cảm giác sợ hãi nữa.

Tô Hoài biết cậu đã quyết định được, và anh cũng biết lúc chuẩn bị nửa vời này mới là lúc đáng sợ nhất.

Anh cân nhắc một chốc rồi quyết định giúp đỡ cậu, bèn nhẹ giọng nói: “Hi Hi à, anh đếm đến một thì em nhảy xuống nhé, được không?”.

Khương Ngạn Hi chầm chậm mở mắt ra, đôi con ngươi kịch liệt rung động.

Cậu gật đầu thật khẽ.

Trái tim như sắp vọt ra từ trong cổ họng.

Tô Hoài ngẩng đầu, chăm chú nhìn cậu.

“Em chuẩn bị kĩ chưa? Anh bắt đầu đếm này”.

“Ba”.

“Hai”.

“… Một”.

“Ùm…”.

Tiếng nước biển ầm ầm bên tai.

Khương Ngạn Hi nhắm chặt mắt, còn chưa cảm nhận được nhiệt độ nước biển đã thấy mình rơi vào một vòng ôm ấm áp và an toàn.

Một cánh tay mạnh mẽ siết lấy eo không cho cậu chìm xuống, nhanh chóng đưa cậu lên mặt nước.

Trong khoảnh khắc rơi vào vòng ôm ấy, thân thể cậu thả lỏng và nỗi sợ cũng theo đó mà tan đi, tất cả đều bị thay thế bởi cảm giác an toàn.

Tim Khương Ngạn Hi loạn nhịp, cậu mở mắt ra, ôm chặt lấy eo Tô Hoài, đáng thương mà ngẩng đầu như một chú cún con rơi xuống nước.

Đôi mắt sáng ngời, dịu dàng hết mực của anh phản chiếu trong mắt cậu.

Tô Hoài giúp cậu vén phần tóc mái ướt đẫm.

Anh ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ xen chút yếu đuối của Khương Ngạn Hi một hồi rồi siết chặt vòng ôm, nhẹ nhàng để đầu cậu tựa vào lồng ngực mình.

Khương Ngạn Hi nghe được nhịp tim anh, còn nhanh hơn của cậu một chút.

Và giọng nói của Tô Hoài cũng theo những rung động trong lồng ngực mà truyền tới.

“Khương Ngạn Hi à”.

“Cảm ơn em”.