*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: OnlyU
Cửa nam đại học Việt Giang.
3 giờ 57 phút chiều.
Trước cửa nam là đường lớn, bên trái con đường là vỉa hè và các nhà lầu san sát. Tầng một cơ bản là cửa hàng nhỏ, đa số là quán ăn, thứ hai là cửa hàng hoa và tiệm thuốc.
Ở bên trái ngã tư đường là một tiệm trà sữa gia đình, nằm ở góc đông nam của cửa hàng tiện lợi.
Vệ Mạn Quân mặt mày tiều tụy, lông mày cau chặt, liếc mắt nhìn là có thể nhận ra vẻ lo lắng trên gương mặt bà. Bà đi vòng vòng trên đường, đi tới đi lui nhiều lần trước tiệm trà sữa, dừng vài giây trước cửa hàng tiện lợi, sau đó bà đẩy cửa bước vào.
“Xin chào quý khách.”
Nhân viên thu ngân của cửa hàng tiện lợi ngẩng đầu nhìn thấy Vệ Mạn Quân, bất đắc dĩ nói: “Sao lại là dì nữa? Cháu thật sự không thể cho dì xem video của camera giám sát. Nếu ai đến cũng nói một câu như vậy thì còn gì là riêng tư nữa? Camera giám sát của chúng cháu không thể tùy tiện cho người khác xem.”
Vệ Mạn Quân nói: “Tối qua tôi đánh rơi một vật rất quan trọng ở đây, thật sự rất quan trọng, đã bị người ta nhặt đi rồi. Tôi muốn xem người kia đi đâu, ngoại hình thế nào, tôi thật sự không nhớ nổi dáng vẻ của bà ấy.”
Nhân viên thu ngân đáp: “Mất đồ thì nên báo cảnh sát. Vậy đi, dì đến đồn báo cảnh sát, cảnh sát nói muốn xem băng ghi hình thì cháu lập tức cho mọi người xem, có được không?”
Vệ Mạn Quân run run môi, khép mở mấy lần mà không nói nên lời, bà không thể báo cảnh sát.
“Tính tiền.” Có khách đi đến hô lên.
Nhân viên thu ngân không nhìn Vệ Mạn Quân nữa mà tập trung làm việc.
Vệ Mạn Quân thất hồn lạc phách đi ra, bà đứng dựa vào tường, chuông điện thoại reo lên một lúc lâu bà mới nghe máy: “Trình Khoa, có chuyện gì sao?”
Người gọi điện thoại đến là Trình Khoa đang trực ở bệnh viện Minh Loan.
Y bớt chút thời gian bận rộn gọi điện cho Vệ Mạn Quân: “Cháu gọi đến mày bàn nhà dì nhưng không ai nghe máy, gọi đến trường học thì họ nói dì không có ở đó. Dì, bây giờ dì đang ở đâu vậy?”
“Dì hả?”
Vệ Mạn Quân ngẩng đầu nhìn cửa nam đại học Việt Giang, mấy sinh viên trong trường đại học đang ùa ra như ong vỡ tổ. Tiếng chuông và tiếng phát thanh đồng thời vang lên, lúc này bà mới nhận ra đã đến giờ tan học.
Kết thúc một ngày học tập, các sinh viên tan học đi ra khỏi cổng trường, băng qua đường đi đến phố ăn vặt mua trà sữa điểm tâm, bọn họ tụm năm tụm ba, dạt dào thanh xuân, tương lai tươi sáng, cuộc đời dài rộng đang chờ đón.
Trong đám đông sinh viên vốn dĩ nên có bóng dáng con gái bà, nhưng bây giờ không có nữa.
Giọng nói Trình Khoa trong ống nghe đầy lo lắng: “Dì à, dì như vậy… Vệ Minh sẽ không vui đâu.”
Vệ Mạn Quân hỏi ngược lại: “Con bé chết rồi, vui hay không thì có ích gì?”
Trình Khoa im lặng, lát sau thở dài: “Dì à!”
Vệ Mạn Quân: “Dì không sao. Dì ở cổng trường đại học Việt Giang, muốn cảm nhận cuộc sống của Minh Minh khi con bé còn sống. Yên tâm, dì còn phải chờ hung thủ hại chết Minh Minh sa lưới.”
Trình Khoa còn đang khuyên bà, nhưng Vệ Mạn Quân đã cúp điện thoại.
Bỗng có một giọng nói nhỏ nhẹ và rụt rè từ phía sau truyền đến: “Xin hỏi, bà là mẹ của Vệ Minh… Vệ Mạn Quân có phải không?”
Bà Vệ quay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ thấp hơn bà 10cm, già hơn bà đến mười mấy tuổi, đối phương nở nụ cười câu nệ. Vệ Mạn Quân nghe người kia tự giới thiệu: “Tôi là Thái Tú Anh, cũng có một cô con gái đã chết. Con bé bị mưu sát.”
…
Trong garage đậu 19 chiếc siêu xe sang trọng, bên trái sát tường là một chiếc Aston Martin giá đến chục triệu. Cạnh chiếc Aston Martin sang trọng là một chiếc Bentley, nhưng không phải chiếc Bentley trong video giám sát.
* Aston MartinBảng số xe và kiểu dáng xe đều không giống.
Người giúp việc đứng ở cửa garage theo dõi, tầm mắt dõi theo nhất cử nhất động của Lý Toản và Giang Hành, chỉ cần hai người họ vừa định chạm vào mấy chiếc xe sang trọng là hắn sẽ mở miệng ngăn cản, rất sợ hai người cọ xước xe.
Không tìm thấy chiếc Bentley kia, Lý Toản và Giang Hành quay lại phòng khách gặp Lưu Thừa Triệu.
Lưu Thừa Triệu lên tiếng hỏi: “Có tìm được bằng chứng tôi mưu sát Quan Ngân không?”
Lý Toản: “Không có.”
Lưu Thừa Triệu nghe vậy cười giễu cợt: “Nghe rồi đó, cảnh sát nhân dân, không có bằng chứng mà chạy vào nhà người dân đóng thuế đầy đủ sủa bậy!” Hắn quay qua người giúp việc và Lâm Triều Kỳ nói tiếp: “Sau này đừng cho người như thế vào nhà.”
Lý Toản bỗng hỏi: “Lưu tiên sinh rất thích đeo nhẫn?”
Lưu Thừa Triệu giơ tay trái cho Lý Toản xem: “Nhẫn cưới có tính không?” Ngón trỏ bên tay trái của hắn đeo một chiếc nhẫn bạch kim bình thường, cùng một đôi với Lâm Triều Kỳ.
“Ý tôi là vết đeo nhẫn ngón trỏ bên tay phải của anh. Anh thường đeo nhẫn ở ngón trỏ phải.” Lý Toản nhìn vết hằn đeo nhẫn tái nhợt trên tay đối phương nói tiếp: “Hẳn là nhẫn đàn ông, ngọc lục bảo viền vàng, lập thể to lớn, có lẽ những lúc cần suy nghĩ sẽ vuốt ve viên ngọc.”
Lưu Thừa Triệu nhìn xuống ngón trỏ tay phải mà hắn đang chỉ vào mũi Lý Toản, lúng túng rụt tay lại: “Có vấn đề?”
“Chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà, đừng căng thẳng.”
Lưu Thừa Triệu nóng nảy đáp: “Tôi căng thẳng cái rắm!”
Lý Toản nói tiếp: “Hôm nay đến đây thôi, cám ơn hai vị phối hợp. Chúng tôi đi đây.”
Lâm Triều Kỳ đứng lên đưa Lý Toản và Giang Hành ra cửa: “Hy vọng các anh có thể sớm phá án, bắt được hung thủ, an ủi Quan Ngân linh thiêng trên trời.”
“Chúng tôi sẽ.” Lý Toản đi vài bước đột nhiên xoay người hỏi: “Cô Lưu, sau khi xảy ra vụ nổ 6 năm trước, cô có đến Viện nghiên cứu không?”
Lâm Triều Kỳ lắc đầu: “Tôi thực sự không dám đối mặt.”
“Còn một câu hỏi, cô giúp đỡ nặc danh, vậy tại sao Quan Ngân nhận ra cô là người đã hỗ trợ cô ta năm đó?” Lý Toản nhìn chằm chằm Lâm Triều Kỳ hỏi.
“Vì Quan Ngân xem bảng khai báo tài vụ của tôi, nhận ra tài khoản của tôi. Tôi làm từ thiện vẫn dùng một tài khoản, Quan Ngân nhận ra.”
Lý Toản: “Cám ơn.”
Lâm Triều Kỳ đáp không có gì, nhìn theo hai người rời đi.
Trở lại xe, Lý Toản lên tiếng trước: “Tôi không biết em gái anh từng làm nhân viên lễ tân trong Viện nghiên cứu.”
Giang Hành quay đầu xe, nhấn ga rời khỏi khu nhà sang trọng, nghe vậy đáp lời: “Không cần phải nói rõ từng chi tiết, dù sao đó là việc riêng tư. Hay là đội trưởng Lý muốn biết rõ chuyện cá nhân của tôi?”
Lý Toản nhìn cảnh vật thay đổi ngoài cửa sổ: “Cái chết của em gái anh liên quan đến ma túy, Viện nghiên cứu hóa học đại học Việt Giang lại có liên quan đến loại ma túy mới, giữa hai bên khó bảo đảm không có liên quan. Đây là lý do anh điều tra tập đoàn Triều Nhật?”
Giang Hành mở nhạc, một điệu nhạc đồng quê vang lên, lan tràn khắp xe hơi.
Lý Toản không nghe loại nhạc này, nhưng nghe cũng êm tai, làn điệu nhẹ nhàng đơn giản, khiến tâm trạng vui vẻ thoải mái.
Giang Hành không nói tiếp chuyện em gái y, Lý Toản cũng chỉ nói một câu, hắn vốn muốn hỏi rõ ràng tỉ mỉ, dù dùng giọng điệu áp bức lạnh lùng công chính như trước. Nhưng hắn liếc nhìn thấy Giang Hành qua kính chiếu hậu, y mặt không thay đổi nhưng lạnh lùng nghiêm nghị, có cảm giác cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm. Lý Toản bỗng sinh ra cảm giác đồng cảm, vì thế hắn không hỏi tiếp.
Xe chạy một đoạn, Giang Hành đột nhiên hỏi: “Vết hằn đeo nhẫn của Lưu Thừa Triệu có vấn đề à?”
“Vết thương trí mệnh của Quan Ngân là mấy đòn nghiêm trọng gần huyệt Thái Dương, lưu lại hai vết tròn lồng vào nhau. Vòng trong có đường kính 23mm, vòng ngoài 25mm, cùng loại với nhẫn ngọc của đàn ông, viên ngọc hình tròn có viền vàng.”
Lý Toản lấy di động ra mở hình chụp giải phẫu tử thi cho Giang Hành xem, sau đó mở Taobao tìm chiếc nhẫn tương tự, ấn phóng to hình so sánh.
Giang Hành nhìn hai lần: “Đúng là rất giống.” Y dừng một chút rồi nói tiếp: “Trạng thái tinh thần của Lưu Thừa Triệu có vấn đề.”
Lý Toản đáp: “Rất nóng nảy, nói nhanh, hỏi một câu hắn sẽ trả lời rất nhiều câu, có vài câu lặp lại nhiều lần. Năng động tự tin, hiếu động, thiếu ngủ khiến quầng mắt xanh đen, nhiều nhân tình chứng tỏ ham muốn tình dục cao. Mấy triệu chứng này nghe có quen không?”
Giang Hành: “Chứng hưng cảm.”
“Người mắc chứng hưng cảm tâm trạng thường lên xuống thất thường, sau khi tức giận thường có khuynh hướng bạo lực. Nếu Lưu Thừa Triệu thật sự mắc chứng hưng cảm, hắn còn uống nhiều cà phê nâng cao tinh thần, e rằng sẽ khiến bệnh tình trầm trọng hơn.”
Giang Hành nói: “Vừa nãy đã thấy rõ ràng.”
Chứng hưng cảm là sự chuyển hóa bất thường của hệ thống thần kinh trung ương, Norepinephrine rối loạn, mà cà phê đen có tách dụng kích thích adrenalin phân bố.
*Norepinephrine (NE), còn gọi là noradrenaline (NA) hoặc noradrenalin, là một hóa chất hữu cơ trong họ catecholamine mà hoạt động trong não và cơ thể như một hormone và chất dẫn truyền thần kinh. Trong não, norepinephrine làm tăng hưng phấn và tỉnh táo, thúc đẩy sự cảnh giác, tăng cường sự hình thành và phục hồi trí nhớ, và tập trung sự chú ý; nó cũng làm tăng sự bồn chồn và lo lắng. Trong phần còn lại của cơ thể, norepinephrine làm tăng nhịp tim và huyết áp, kích hoạt giải phóng glucose từ các kho dự trữ năng lượng, tăng lưu lượng máu đến cơ xương, làm giảm lưu lượng máu đến hệ thống đường tiêu hóa và ức chế làm trống bàng quang và nhu động của đường tiêu hóa.
*Adrenaline là một
hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, nó làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.“Quan Ngân và Lưu Thừa Triệu ngầm duy trì quan hệ nhân tình, Quan Ngân bị đánh đến chết, mà Lưu Thừa Triệu mắc chứng hưng cảm.” Lý Toản suy đoán: “Rất có thể vào tối ngày 14 tháng 1, Lưu Thừa Triệu đến nhà Quan Ngân, vì vài nguyên nhân kích thích hắn, dẫn đến ẩu đả, lỡ tay đánh chết Quan Ngân. Đến khi Lưu Thừa Triệu tỉnh táo lại, bắt đầu vứt xác Quan Ngân lên núi La Cương. Mà núi La Cương gần nơi ở của Lưu Thừa Triệu.”
Lý Toản nói tiếp: “Hiện tại phải tìm được chiếc nhẫn lưu lại dấu vết kia, và cả chiếc Bentley.”
Lúc này di động của hắn reo vang, số hiển thị là lão Tăng.
Lý Toản nhận điện thoại, lão Tăng ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Thái Tú Anh, mẹ ruột của Quan Ngân đã mất tích, có lẽ là chạy trốn. Quan Kim vẫn còn ở đây, chúng tôi đã đưa về cục cảnh sát. Hiện tại đang rà soát camera giám sát lân cận tìm tung tích Thái Tú Anh, có lẽ tối nay sẽ có kết quả.”
Lý Toản: “Quay về rồi nói.”
Hắn cúp điện thoại, Giang Hành quẹo lên quốc lộ ở ngã rẽ phía trước, lái về phía phân cục Đông Thành.
…
Cục thành phố Tân Châu.
Chu Ngôn đẩy cửa phòng Cục trưởng Cục thành phố, thấy Trình Vi Bình đang đợi trong phòng, ông ném chìa khóa xe, ngồi xuống gác chéo chân nói: “Vụ buôn lậu hải cảng lại xảy ra chuyện gì?”
Trình Vi Bình đáp: “Vụ buôn lậu liên quan đến nhân chứng quan trọng, người bị tình nghi Trương Phú Thanh được chuyển đến phân cục Minh Loan, ngay đêm đó cắt cổ họng tự sát, người đưa dao cho hắn là một cảnh sát, vừa ra khỏi phân cục thì bị xe đâm chết. Lúc đưa Trương Phú Thanh đến bệnh viện cấp cứu, có người cố ý tạo tai nạn xe làm lỡ thời gian chữa trị.”
Ý tứ chính là có người muốn diệt khẩu, mà ý sâu xa hơn là vụ buôn lậu hải cảng còn dính đến hành vi phạm pháp mà đến giờ cảnh sát vẫn chưa điều tra ra.
Chu Ngôn hỏi: “Trương Phú Thanh đã chết?”
Trình Vi Bình: “Chưa chết, đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện cấp 3 Minh Loan.”
Nếu như giết người diệt khẩu thì người phía sau tuyệt đối không để Trương Phú Thanh sống sót.
Thế nên lúc gọi xe cứu thương, cảnh sát cố ý gọi hai chiếc, trong đó một chiếc âm thầm chở Trương Phú Thanh đến bệnh viện cấp 3 Minh Loan, chiếc còn lại chở xác viên cảnh sát vừa chết kia.
Chu Ngôn hỏi: “Ông có ý gì?”
Trình Vi Bình: “Câu cá.”
…
Phân cục khu Đông Thành.
Lý Toản vừa về đến, lão Tăng lập tức đi qua nói: “Trung Tâm Kiểm Soát Giao Thông kiểm tra gương mặt đã có kết quả, rà soát những chiếc xe đi qua đường hầm bỏ hoang ở phố Khanh Thủy, dựa theo các manh mối bắt được không ít người. Lúc Đội phòng chống ma túy đến bắt người, có mấy tên còn đang phun mây nhả khói trong nhà. Sau khi xét nghiệm, tất cả đều là Cá sấu ver 2.”
“Lục soát được ít nhiều bạch phiến, heroin, ma túy đá trong nhà những tên này, thứ gì cũng có. Còn có mấy tiểu minh tinh, không nổi tiếng lắm nhưng nếu truyền ra cũng đủ khiến dư luận xôn xao.”
Lý Toản nói: “Tạm thời đè tin tức này xuống.”
Lão Tăng đáp: “Đang cố đè thấp.”
Hắn hỏi tiếp: “Có hỏi được gì không?”
“Đội phòng chống ma túy đã xác định, câu lạc bộ thể hình Thiên Phong chính là hang ổ tàng trữ và buôn bán ma túy. Đám người kia thường đi đua xe, sau khi kết thúc sẽ tụ tập sử dụng ma túy. Nhóm Trần Tam Hắc là đại diện câu lạc bộ thể hình Thiên Phong, chính là đầu nậu ma túy lớn nhất.”
Lý Toản: “Có thể bắt và thẩm vấn gã rồi.”
Lão Tăng: “Xương cứng, không hỏi được.”
Trần Tam Hắc không giống tội phạm các vụ án họ xử lý trước đây, gã không gian xảo như Trương Phú Thanh, không đặc biệt thông minh thậm chí hành động theo cảm tính. Nhưng gã rất trung thành, xương cứng, lòng dạ độc ác, không có nhược điểm.
“Hỏi đàn em bên cạnh gã! Đám côn đồ tấn công tôi có thể là tâm phúc của gã, toàn bộ bắt hết.”
Lão Tăng đáp: “Bọn chúng nhận được tin tức đã chạy trốn, không tìm được tung tích.”
Lý Toản: “Chỉ cần chúng còn ở thành phố này, quốc gia này, bọn chúng sẽ bị camera võng trời theo dõi, không có khả năng không tìm được.”
“Đúng là không có chút tung tích. Thân phận của chúng, lịch sử đi lại và sinh hoạt hàng ngày toàn bộ trống không, giống như hoàn toàn biến mất vậy.” Lão Tăng ngẫm nghĩ rồi nói: “Có khả năng chúng có hang ổ lẩn trốn, có lẽ nào là… hang ổ điều chế ma túy?”
Lý Toản: “Lưu ý nhiều một chút. Viện nghiên cứu có phát hiện gì mới không?”
“Quý Thành Lĩnh đi thăm dò rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì Quý Thành Lĩnh và Trần Tiệp một trước một sau về đến.
Quý Thành Lĩnh nghe nói liền đáp: “Viện nghiên cứu hóa học đại học Việt Giang nằm ở đường Mai Tây khu Bắc Điền, ngay trong xã khu, rất bình thường. Cửa đóng, nhân viên nội bộ quét thẻ đi vào. Tôi đi vào điều tra, nhân viên trong Viện nghiên cứu hầu như chỉ vừa tốt nghiệp, những hạng mục họ nghiên cứu có thể lên mạng tra được, cũng đã được đăng ký.”
Lý Toản hỏi: “Cậu nghĩ không có vấn đề?”
Quý Thành Lĩnh đáp: “Tôi cảm thấy… vấn đề không nằm ở Viện nghiên cứu.”
Lúc này Trần Tiệp mặt mày rầu rĩ lên tiếng: “Lão đại, em không liên lạc được với Vệ Mạn Quân.”
Hết chương 44