*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Lý Toản liếc nhìn lên kính chiếu hậu, lại nhìn dòng xe cộ hai bên rồi nói: “Có xe theo đuôi phía sau.”

Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh nghe vậy quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy một chiếc Santana bám theo sau trong bóng đêm.

Quý Thành Lĩnh rút súng ra: “Chặn lại hay là cắt đuôi?”

Trần Tiệp nói: “Trời mưa đường trơn, đường cao tốc đông xe, dù là chặn hay cắt đuôi cũng rất khó.”

Đa số xe chạy hướng cao tốc đều là xe hạng nặng đường dài, tốc độ rất nhanh, nhấn chân ga là lao vút lên, đột nhiên chặn đường hay cắt đuôi đều sẽ xảy ra tai nạn.

“Lão đại, làm sao bây giờ?” Trần Tiệp hỏi.

Lý Toản đáp: “Trong cốp nhỏ có đèn báo hiệu, đợi đến khi đi vào đường Bàn Sơn thì gắn lên nóc xe.” Hắn lại liếc nhìn kính chiếu hậu, một tay đeo tai nghe Bluetooth giữ liên lạc với đội ngũ.

“Còn có một chiếc xe theo đuôi.”

“Cái gì?!”

Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh kinh ngạc, gắt gao nhìn chằm chằm ra sau. Một lúc sau, rốt cuộc hai người đã thấy một chiếc xe con bình thường phía sau chiếc Santana.

Xe con ẩn giấu rất tốt, chỉ có thể thấy nó trong vài giây ngắn ngủi khi nó thành thục chuyển làn đường. So với chiếc Santana có kỹ năng theo dõi vụng về kia thì chiếc xe con chuyên nghiệp hơn rất nhiều.

Trần Tiệp lên tiếng: “Chiếc Santana trông quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi…” Cô vắt óc nhớ lại, bỗng vỗ tay một cái thật mạnh: “Dân Sinh Vi Tiên… chính là cô phóng viên thích nói bậy nói bạ kia!”

“Nhưng cô ta theo dõi chúng ta làm gì?”

“Muốn xem chúng ta ra quân, theo dõi, chụp ảnh, tìm bằng chứng chúng ta lười biếng làm chuyện ngu xuẩn.” Lý Toản đánh tay lái, canh đúng vị trí và thời cơ nhanh chóng đổi làn xe chạy lên phía trước. “Thắt chặt dây an toàn, ngồi vững.”

Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh nắm lấy tay cầm trên trần xe, lưng dựa vào ghế, cả người căng thẳng.

Trần Tiệp hỏi: “Còn chiếc xe con kia, tại sao theo đuôi chúng ta?”

“Đợi lát nữa sẽ biết thôi.”

Lý Toản nói xong đạp mạnh chân ga, chiếc xe như mũi tên sắt hóa thành tia sáng vọt lên.

Động cơ gào rít, bánh xe thô nặng lăn trên mặt đường phảng phất như cọ ra tia lửa, mỗi lần thay đổi làn đường vượt lên xe khác là một lần nguy hiểm thoáng qua. Vì trời mưa mà đường cao tốc càng trượt nhanh, gần gạt nước như đang múa may, một chiếc Citroën xuyên qua dòng xe dày đặc như cá bơi dưới biển.

Lúc này phía trước xuất hiện một ngã ba quẹo ra đường Bàn Sơn.

Lý Toản mặt không thay đổi, thành thạo điều khiển tay lái, giọng nói vẫn ung dung: “Các đồng chí, sắp sang đường, chuẩn bị tăng tốc.”

“Còn tăng tốc?!!!”

“Em sắp nôn rồi!”

Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh mặt mày méo xệch, trợn mắt như muốn nứt ra, dùng sức nắm chặt tay cầm trên trần xe, cố hết sức ngồi vững ổn định cơ thể suýt bị hất ra, không quên hoảng sợ hét lớn, tim đập nhanh như nổi trống, mỗi lần liều mạng tạt đầu xe tải hạng nặng là họ bị dọa đến ngưng tim.

Chiếc xe phóng vun vút vượt qua dòng xe cộ, chạy song song với một chiếc xe tải hạng nặng, so với chiếc xe vận tải cỡ lớn cao chừng 3m kia thì có thể nói chiếc xe hơi của họ vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn.

Nếu dừng ngay phía trước có thể bị cán nát bét.

Xe hơi dần dần vượt lên trước xe tải lớn, canh đúng thời điểm thành công tạt vào làn đường ven cao tốc.

Vì quá đột ngột và nguy hiểm, tài xế xe tải lớn chửi ầm lên: “*** mẹ muốn chết hả!” Đồng thời còn ấn còi ầm ĩ liên tục mấy tiếng tỏ vẻ kháng nghị.

Tiếng còi xe tải vang vọng khắp nơi.

Lý Toản thờ ơ: “Lấy đèn báo hiệu ra đặt lên nóc xe đi.”

Trần Tiệp nhoài người lên trước, lấy đèn báo hiệu trong cốp phụ xe ra, mở cửa sổ đặt lên nóc xe, mưa gió ào ào tạt vào, mặt cô lập tức ướt mèm.

Trần Tiệp đóng cửa sổ, thở một hơi: “Được rồi.”

Lý Toản đánh tay lái, đầu xe quẹo vào đường Bàn Sơn theo tiếng còi hụ xé toang bầu trời đêm.

Người theo dõi phía sau thấy thế không khỏi vội vã, cũng muốn học theo tăng tốc đổi làn đường, đáng tiếc kỹ thuật không đủ, suýt nữa bị bỏ lại.

Nhưng không có nhiều xe cộ đi trên đường Bàn Sơn, vì thế khi kẻ theo đuôi quẹo được vào đường bàn Sơn thì lập tức nhấn ga đuổi theo.

Triệu Nhan Lý thấy xe Lý Toản đột nhiên tăng tốc đổi làn thì hoảng sợ, vội nói: “Mau đuổi theo Lý Toản!”

Tài xế kiên định từ chối: “Không theo kịp. Xe cộ quá nhiều, không thể vượt qua.”

Thấy xe Lý Toản đã biến mất trong dòng xe cộ tấp nập, Triệu Nhan Lý lòng nóng như lửa đốt, giọng nói trầm trọng: “Tuyệt đối không được mất dấu! Tôi có linh cảm đêm nay sẽ chụp được những bức ảnh đặc sắc, chúng ta chắc chắn một lần là nổi tiếng.”

Cô nói với đồng nghiệp kiêm tài xế bên cạnh: “Cậu muốn tiếp tục không cầu tiến, ở lại đài phát thanh tầm thường cho đến khi bị người mới thay thế à? Cậu không muốn đến đài truyền hình sao?”

Ngày nay đài phát thanh đầy nguy cơ, kém xa đài truyền hình tiền đồ rộng mở.

Đồng nghiệp dao động nhưng vẫn còn do dự, bỗng thấy một chiếc xe con phía sau tăng tốc vượt qua bọn họ, tạt qua trước đầu xe tải hạng nặng. Hắn cắn răng, nắm lấy cần số: “Cược một lần!”

Hắn vừa dứt lời, chiếc Santana lập tức tăng lên tốc độ cao nhất, theo sát hai chiếc xe hơi phía trước.

Động cơ nổ vang, một đường lao vun vút.

Hải quan bến cảng Minh Loan.

Tiếng chuông điện thoại bén nhọn phá vỡ sự tịch mịch trong phòng làm việc hải quan, cục trưởng cục hải quan khu Minh Loan – Vệ Hưng Châu – liếc nhìn nhân viên có mặt trong phòng.

Im lặng kéo dài, tiếng chuông điện thoại dồn dập đột ngột vang lên không ngừng.

Vệ Hưng Châu bắt máy: “Chuyện gì?”

Đầu dây bên kia là một giọng nam bình thường: “Hai khu Đông Thành và Minh Loan đã xuất quân.”

“Đã xuất quân… Mẹ nó bây giờ mới báo!” Vệ Hưng Châu đứng bật dậy, một tay nắm lấy cái ghế, vừa thở hổn hển vừa cố kiềm nén mà chất vấn: “Không phải nói đang kéo dài thời gian sao?”

“Chúng tôi sẽ tạo tai nạn ngoài ý muốn, thời gian không nhiều, bên các anh cần nắm chắc cơ hội.”

“Phân cục khu Minh Loan đến hải cảng nhanh nhất là 20 phút, tàu hàng vừa nhổ neo, dù có nhanh cũng không thể ra đến vùng biển quốc tế trong vòng 20 phút!” Vệ Hưng Châu nổi trận lôi đình: “Nguyên con tàu chở hàng chính là bằng chứng rõ ràng nhất!”

“Nhân chứng, vật chứng, mẹ nó có đủ cả! Tao nói cho mà biết, nếu tàu hàng bị bắt lại thì tất cả mọi người, không một ai thoát được! Tất cả đều là bùn đất bám vào rễ cây, nhổ củ cải lên sẽ kéo theo cả bùn đất, cả đám chết hết, mày đừng mong bình yên vô sự!”

Đầu bên kia nói một câu gì đó, lập tức khiến Vệ Hưng Châu tắt lửa. Gã im lặng một lúc lâu, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm mặt biển đen tuyền ngoài chân trời, cuối cùng đáp một chữ: “Được!”

Đường Bàn Sơn.

Đường Bàn Sơn là một đường quốc lộ quanh co ôm núi, dốc thẳng đứng, đi đường này mất rất nhiều thời gian, sau này phá núi làm đường hầm cao tốc, con đường này từ từ bị bỏ hoang, không nhiều xe cộ đi đường này.

Lúc này đây, giữa những bóng cây loang lổ có ba chiếc xe chạy như bay, đua nhau truy đuổi trên con đường quanh co dốc đứng.

Đầu xe thứ hai gần đụng vào đuôi xe phía trước, cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, một người nhoài cả nửa người ra, không thèm để ý nguy hiểm khi chạy tốc độ cao mà giơ súng nhắm ngay kính thủy tinh xe phía trước bắn mấy phát.

Đoàng! Đoàng!

Liên tục hai tiếng súng, một phát thất bại, một phát trúng đích, lớp kính xe phía trước lập tức xuất hiện vết đạn, từ đó lan ra vô số vết nứt.

Quý Thành Lĩnh che đầu, tháo dây an toàn quay kính xe xuống, nhoài cả nửa người trên ra ngoài, nhắm phía sau bắn hai phát, hai xe lập tức kéo giãn khoảng cách.

“Bọn chúng có súng.” Quý Thành Lĩnh nói.

“Không mù, thấy được.” Lý Toản cong môi cười, chân ga đạp mạnh vẫn không buông lỏng, hoàn toàn không có ý đi chậm lại. “Bây giờ đã biết chúng muốn gì rồi.”

Mặt mày Trần Tiệp đầy nước mưa, cô rống to: “Bọn chúng muốn làm gì?”

“Giết chúng ta.”

“Nói thừa. Tại sao chúng giết chúng ta? Chúng là bọn buôn lậu hay là người của Lâm Tú Nga? Giết người diệt khẩu không đúng, rất nhiều người biết bí mật rồi!”

“Chó cùng rứt giậu.”

“Lão đại! Ngài nói chuyện đừng có nửa kín nửa hở nữa, IQ của em có hạn, thiên phú cả đời chỉ là đi bắt mại dâm thôi. Cầu giải thích, cầu nói rõ!”

Lý Toản đáp: “Gây cản trở. Hiện tại Cục thành phố bận cãi nhau không rảnh để ý hành động ra quân bắt người tối nay, lúc này mà người chỉ huy dẫn đội tử vong thì có thể tạm thời cản trở bước tiến.”

Quý Thành Lĩnh nắm chặt ghế ngồi: “Mục đích là gì?”

“Kéo dài thời gian.”

Lúc họ đang nói chuyện, chiếc xe phía sau lại đuổi theo, hai đầu xe chạy song song nhau. Người đối diện giơ súng nhắm ngay cửa sổ xe bắn mấy phát, kính bảo vệ lập tức xuất hiện vết rạn như mạng nhện.

Trần Tiệp ngước lên, tức giận nói: “Mẹ nó phạm thái tuế rồi hả?” Cô quay qua Lý Toản nói: “Lão đại, có thể ép sát không?”

Lý Toản quan sát phía trước, nghe vậy hỏi: “Kỹ năng bắn súng thế nào?”

Trần Tiệp giơ ngón tay chỉ vào cô, “kiêu hãnh” nói: “Không đạt chuẩn.”

“…”

Cô cầm súng, không tháo dây an toàn mà hơi hạ kính xe: “Quý Thành Lĩnh, tôi thu hút bọn chúng, cậu bắn lốp xe chúng.”

Lý Toản bỗng nói: “Phía trước có khúc cua, lan can không tu sửa lâu năm, đụng mạnh sẽ đâm hỏng lao xuống đường núi, hai người bắn hai phát dẫn qua đây là được.” Hắn dừng một chút rồi liếc mắt nhìn hai người: “Mấy cô mấy cậu nghĩ là đang đóng phim hả? Mở cửa sổ ở đường cao tốc, chạy nhanh nổ súng, bể đầu, còn muốn bắn chuẩn?”

“…”

Hai người thầm nghĩ, ngài có tự giác chút nào không vậy? Vượt nhau trên cao tốc, bắn nhau ngoài quốc lộ, phóng xe nhanh bạt mạng, loại nào mà không phải là những cảnh kinh điển trong phim cảnh sát chứ?

Lý Toản đạp mạnh chân đến lút ga, chiếc xe đột ngột phóng vọt lên như tia sáng lao đến trước, lập tức kéo dài khoảng cách hai xe.

Xe phía sau vẫn đuổi theo không bỏ, hai cửa sổ trước sau đều hạ xuống, hai họng súng đen ngòm nhắm ngay chiếc xe cảnh sát của Lý Toản liên tục nã đạn, thoáng chốc tia lửa văng khắp nơi.

Quý Thành Lĩnh bắn một phát lên kính trước chiếc xe phía sau, thu hút sự chú ý của gã tài xế.

Chiếc xe vẫn đuổi theo không bỏ đang từ từ đến gần, nòng súng gần trong gang tấc.

Ngay lúc này, Quý Thành Lĩnh vội rụt người lại đồng thời cài gây an toàn nắm chặt chỗ ngồi, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể muốn văng ra ngoài dưới tác dụng của lực ly tâm.

Tiếng ma sát chói tai, cả chiếc xe gần như trôi qua khúc cua ở góc gần như 180 độ với đường núi, đuôi xe cọ vào lan can, tia lửa xẹt ra.

Đèn đuôi xe lóe lên hai cái rồi tắt ngúm.

Cùng lúc đó, chiếc xe đuổi giết bọn họ quay hai vòng ngay khúc cua, vô cùng nguy hiểm nhưng may mắn không lao xuống đường núi.

Lý Toản thấy thế muốn de xe tiễn nó đến “nhà an dưỡng cuối đời”.

Lúc này Trần Tiệp hạ kính xe, quay đầu bắn hai phát. Một người một súng bắn trúng lốp xe, hai bánh trước phát nổ.

Rầm!

C-K-Í-T..T…T!

Tiếng phanh gấp và tiếng đụng mạnh đồng thời vang lên, chiếc xe đuổi giết trượt dài đâm gãy lan can rồi rơi xuống đường núi, đầu xe mắc vào một chạc cây, nắp capo lập tức bốc khói.

Lý Toản cũng phanh xe, cùng Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh xuống xe xem tình hình. Trong xe kia im ắng, không biết thương vong thế nào.

Lý Toản đi xuống, không quên khen Trần Tiệp: “Thuật bắn súng rất tốt.”

Ban nãy chiếc xe quay vòng như bông vụ mà Trần Tiệp vẫn có thể chuẩn xác bắn trúng hai bánh trước, có thể nói là kỹ thuật bắn súng hạng nhất.

Trần Tiệp khiêm tốn: “Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”

Lý Toản: “Làm người đừng quá dối trá.”

Trần Tiệp thành thật nói: “Em bắn tệ nhất trong nhà.” Cô bất đắc dĩ nói tiếp: “Nếu không sao em lại vùi dập bản thân như vậy? Đã sớm khoe khoang khắp nơi rồi.”

Nói có lý!

Thế nhưng với kỹ năng bắn súng ấy lại gian khổ đi bắt mại dâm mấy năm, còn là bắn tệ nhất trong nhà… Lý Toản gật đầu, lại thêm một người thâm tàng bất lộ, quay về nhất định phải đặt mua lại toàn bộ đồ đạc trong phân cục.

Phải xa xỉ.

Ngẫm lại bỗng thấy có chút động lực.

Lúc bọn họ đang nói chuyện thì đã đi đến cạnh chiếc xe kia, cửa xe bên trái lung lay, kéo một cái liền rơi ra. Trong xe có tổng cộng ba người, bị thương rất nặng, hiện tại không có năng lực phản kháng, đơn giản bị họ bắt lại.

Quý Thành Lĩnh còn tìm được 5 khẩu súng trong xe của bọn chúng, ba khẩu súng tự động và hai khẩu 95 có lực sát thương rất lớn.

“Ngay cả khẩu 95 cũng dùng tới, xem ra muốn chúng ta phải chết.” Quý Thành Lĩnh hoài nghi: “Hai khu Đông Thành và Minh Loan thường không hợp tác, dính đến án buôn lậu là ngoài ý muốn, cùng ra quân cũng là hành động quyết định vào phút cuối, sao bọn chúng kịp thời đuổi giết chúng ta như vậy?”

Lý Toản bảo Trần Tiệp gọi điện cho 120: “Cứu người trước, hẳn là sẽ moi được chút manh mối. Bọn chúng canh ngay ngoài cục cảnh sát, theo sát chúng ta, chắc chắn có kế hoạch từ lâu. Hai người ở lại đây chờ xe cứu thương, tôi đến bến cảng trước.”

Hắn nói nhanh rồi chạy trở về đường núi, tiếng động cơ xe và tiếng còi cảnh sát nhanh chóng đi xa.

Hải cảng.

7:31

Tàu hàng chở ba ngàn tấn hàng hóa từ từ rời cảng theo tuyến đường biển ra khỏi khu vực hải cảng, không ai ngăn cản.

Mấy thuyền viên trên tàu thở phào nhẹ nhõm, còn hoan hô nho nhỏ, nhưng Lâm Tú Nga lo lắng. Bà ta không cách nào thả lỏng, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài khơi: “Chưa ra đến hải phận quốc tế thì không được buông lỏng.”

Gã chủ cửa hàng an ủi: “Chúng ta đã đút lót khắp nơi rồi, chắc chắn sẽ trót lọt thôi. Qua đêm nay, tất cả chứng cứ đều bị tiêu hủy. Đã làm xong thân phận mới, chỉ cần lần này an toàn ra ngoài là chúng ta có thể rửa tay gác kiếm, an tâm dưỡng lão.”

Lâm Tú Nga không nói chuyện, bà ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng nhất thời không nghĩ ra.

Hết chương 14