Ngồi lên cỗ máy thời gian.
Trong phòng khám, bác sĩ cẩn thận quan sát vết thương đang rướm máu, sau đó gật đầu nói: “Xử lý rất kịp thời. Chỉ là vết thương quá sâu, lại từng kéo tới kéo lui làm miệng vết thương rách lớn nên vẫn phải khâu mấy mũi.”

Nói xong lại khen: “Em tự băng sao?”

Cố Gia Niên lắc lắc đầu, chỉ vào Trì Yến đứng bên cạnh: “Là anh ấy băng giúp em, em không tự ra tay được.”

“Kỹ thuật rất tốt.” Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Trì Yến, sau đó cúi đầu trêu: “Bạn trai hả? Đẹp trai lắm.”

Cố Gia Niên biết bác sĩ có lòng tốt muốn di dời sự chú ý của cô nhưng vẫn xấu hổ đỏ mặt, vội ngẩng đầu nhìn Trì Yến, nhỏ giọng phủ nhận: “Anh ấy không phải…”

“Ồ, vậy là người khác à?”

Bác sĩ kéo dài giọng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Trì Yến và Hạ Quý Đồng mấy giây rồi bỗng nâng cao giọng hỏi: “Ai là bạn trai thế? Giúp tôi giữ chân cô bé, tuyệt đối không được lộn xộn, sắp bắt đầu khâu rồi.”

Lời này của cô ấy khiến Hạ Quý Đồng khựng lại không dám đưa tay ra.

Khoảnh khắc sau Trì Yến duỗi tay giữ chặt đầu gối Cố Gia Niên.

Cơn đau lập tức truyền đến, Cố Gia Niên cắn chặt răng không lên tiếng song bàn tay lại bất chấp túm bừa một góc vải nào đó.

Khoảng thời gian còn lại dường như bị kéo dài vô tận.

Tổng cộng khâu ba mũi.

Cũng may tay nghề của bác sĩ tốt nên Cố Gia Niên không chịu quá nhiều đau đớn. Khâu xong bác sĩ băng bó lại vết thương, sau khi đã xử lý xong tất cả, cơn đau đứt ruột kia cuối cùng cũng coi như biến mất.

Cố Gia Niên mồ hôi nhễ nhại, ngả người ra ghế như thể mất hết sức lực.

Bởi vì vừa rồi cắn răng quá mạnh nên lúc này thả lỏng chỉ cảm thấy huyệt thái dương và hốc mắt căng đau, kèm theo hơi ù tai.

Bên tai thoáng nghe thấy tiếng khóc tan nát cõi lòng của cậu bé ngã rách trán ở phòng bên cạnh cùng với Trì Yến nói với cô anh đi lấy thuốc.

Cô yếu ớt gật gật đầu, nhưng phát hiện Trì Yến vẫn đứng im. Lát sau, anh đưa đơn thuốc trong tay cho Hạ Quý Đồng, sai bảo anh ta: “Anh đi lấy đi.”

Cố Gia Niên ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn qua.

Dưới ánh đèn sợi đốt sáng rực, trên mặt Trì Yến lộ rõ vẻ bất lực hiếm thấy, cô nương theo ánh mắt anh nhìn xuống, lúc này mới phát hiện vạt áo sơ mi của anh bị cô nắm chặt.

Cô nắm rất chặt, đến mức anh phải hơi cúi người để chiều theo cô.

Hai má Cố Gia Niên đỏ gay, lập tức buông tay.

Trì Yến kéo kéo vạt áo bị nắm đến nhăn nhúm, nhìn cậu bé cũng đang khâu gào khóc thảm thiết ở phòng bên cạnh qua cửa kính trong suốt rồi nhìn Cố Gia Niên mướt mải mồ hôi, nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng.

“Cũng không lớn hơn người ta nhiêu tuổi nhưng biết chịu đựng lắm.”

“Sao có thể chứ?”

Cố Gia Niên không nhìn anh, nghĩ một lúc rồi lặp lại một lần, “Tháng sau là em thành niên rồi, ít nhất cũng lớn hơn thằng bé tám, chín tuổi đấy.”

“Chẳng phải anh cũng… lớn hơn em sáu tuổi đó sao.”

Giọng nhỏ dần.

Trì Yến tức đến bật cười: “Còn không phục hả? Vết thương kéo qua kéo lại… nếu em không trổ tài thì có khi không phải chịu nhiều đau đớn như vậy.”

Đột nhiên bị vạch trần, Cố Gia Niên chột dạ nhấc chân khỏi ghế, đau đến mức r3n rỉ.

Bên tai lại vang lên giọng nói dửng dưng của anh: “Tuổi này của em chính là muốn khóc thì khóc, cảm thấy đau thì không cần chịu đựng, không có ai cười em cả.”

“Vậy đến tuổi của anh thì sao?” Cố Gia Niên ngẩng đầu, giả bộ hỏi bâng quơ, “Không vui phải chịu đựng ạ?”

Đèn sợi đốt trong phòng khám rất chói mắt, Trì Yến cúi đầu, đủng đỉnh liếc cô một cái, cười nói: “Đợi em đến tuổi này của tôi hẵng nói.”

*

Xe dừng trước sân nhà bà ngoại.

Cố Gia Niên nghĩ Hạ Quý Đồng đã trả tiền thuốc lúc đi lấy thuốc nên chủ động hỏi weixin của anh ta, định sau đó chuyển lại cho anh ta.

Hạ Quý Đồng thuận miệng nói: “Kêu Trì Yến chia sẻ cho em là được.”

Cố Gia Niên thoáng sửng sốt, ngẩng đầu liếc lưng ghế phụ, thành thật giải thích: “… Em không có weixin của anh ấy ạ.”

Cô có chìa khóa nhà anh, nhưng không có phương thức liên lạc của anh.

Bọn họ gặp nhau mỗi ngày, nhưng không phải mối quan hệ cần liên lạc.

“Em không xin weixin của nó à?”

Không biết vì sao Hạ Quý Đồng lại hỏi lại với giọng điệu cổ quái.

Cố Gia Niên gật gật đầu.

Hạ Quý Đồng đột nhiên bật cười, nhanh chóng mở mã QR trên điện thoại cho Cố Gia Niên quét, sau đó quay sang nhìn người ngồi trên ghế phụ nhướng nhướng mày một cách khó hiểu.

Trì Yến vô cảm cười khẩy một tiếng, mặc kệ anh ta.

Cố Gia Niên gởi lời mời xong, bỗng nhiên cảm thấy lúc này là một cơ hội tốt. Cô lấy hết can đảm, giả bộ hỏi bâng quơ: “Đúng rồi, Trì Yến, nếu không chúng ta cũng tiện thể thêm weixin của nhau nhé? Thỉnh thoảng liên lạc cũng tiện.”

“…”

Người ngồi trên ghế phụ im lặng một lúc: “… Tiện thể?”

Hạ Quý Đồng vùi đầu vào tay lái, vai không ngừng run lên.

Cố Gia Niên không hiểu anh ta đang cười cái gì, chỉ cho rằng Trì Yến không muốn thêm cô, da mặt nhất thời nóng bừng.

Cô cảm thấy hơi bối rối, vội giả bộ rộng rãi xua tay, nhưng giọng rất gượng gạo: “Không sao không sao… em, em chỉ thuận miệng nói thôi ạ.”

“…”

Hạ Quý Đồng không thể nhịn được nữa, bật cười ra tiếng rồi quay qua nhìn cửa sổ cười trong cái lườm của anh.

Cố Gia Niên đang tự hỏi rốt cuộc anh ta cười cái gì thì người ngồi trên ghế phụ bỗng đưa điện thoại tới, bên trên có mã QR.

Cô ngạc nhiên vui vẻ cảm ơn, thấp thỏm thêm weixin của Trì Yến.

*

Bởi vì Cố Gia Niên đột ngột bị thương nên tiệc tối của gia đình bị buộc phải hủy bỏ.

Mợ mang đồ ăn đã nấu xong qua, Cố Gia Niên tức tối ăn sạch mấy con cua hấp kia.

Ăn xong, mợ và bà ngoại đỡ cô lên tầng nghỉ ngơi.

Thời tiết bên ngoài cửa sổ gỗ chuyển từ trong xanh sang âm u, mây hồng nhuộm đỏ nửa bầu trời dần bị mây đen bao trùm, bầu trời thỉnh thoảng phát ra tiếng sấm trầm thấp.

Không lâu sau, mưa dông ập tới.

Không khí lạnh lẽo kéo đến như cuốn chiếu.

Cố Gia Niên nằm trên giường, mở weixin ra.

Trì Yến và Hạ Quý Đồng đã xác nhận lời mời.

Cô nhấp vào weixin của Trì Yến.

Đặt tên là Y.C, Cố Gia Niên suy nghĩ mấy giây, đoán có lẽ là đảo ngược chữ cái đầu trong tên anh.

Hình đại diện là một bức ảnh rừng rậm trong sương mù.

Những ngọn cây cao chót vót ẩn hiện sau làn khói trắng, mờ mịt lại hoang dã.

Cố Gia Niên nhìn một lúc, lưu hình ảnh vào điện thoại, kế đó cô nhấp vào khoảnh khắc của anh, trống trơn.

Cô hơi thất vọng, nghĩ nghĩ rồi đổi tên thành “Trì Yến”, sau lại đổi tên của Hạ Quý Đồng thành “Anh Quý Đồng.”

Cô dựa vào hóa đơn tiền thuốc của hôm nay mà gởi tiền cho Hạ Quý Đồng.

[Anh Quý Đồng, hôm nay cảm ơn anh. Đây là tiền thuốc, anh nhớ nhận nhé.]

Hạ Quý Đồng không nhận tiền mà gởi một loạt tin nhắn thoại qua.

Cố Gia Niên nhấp vào từng cái nghe.

[Anh đang bị kẹt xe nè. Em thu tiền lại đi, anh trai không thiếu tiền.]

[Mới cả anh còn phải gởi tiền cảm ơn em đã cho anh thắng một lần đấy chứ. Có phải cảm thấy anh trai đẹp trai hơn Trì Yến không?]

Cố Gia Niên không biết anh ta đang nói cái gì, rề rà gõ một dấu chấm hỏi.

[?]

Từ nhỏ cô đã không giỏi giao tiếp mà thích trốn đọc sách một mình, chuyện này khiến cô nhạy cảm với tâm tư của mình và cũng khiến cô không nhạy bén khi tiếp xúc với người khác, do đó ở trường thường vì nghe không hiểu hàm ý và chuyện cười của người khác nên bị giễu cợt.

Hạ Quý Đồng lại gởi thêm hai tin nhắn thoại.

[Anh và Trì Yến học chung trường với nhau từ cấp 1 đến cấp 3. Anh con mẹ nó hằng năm đều bị học sinh nữ toàn trường công nhận là hotboy đứng thứ hai, em nói có bực không? Hơn nữa người thứ nhất kia còn là anh em họ của em.]

[Nó! Cũng! Có! Ngày! Này!]

Đầu óc Cố Gia Niên mờ mịt, vốn định gõ tiếp một dấu chấm hỏi nhưng cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra trên xe, kết hợp với giọng cười khoa trương của Hạ Quý Đồng, biểu cảm dần dần cứng đờ.

Đứng ở góc độ của bọn họ thì cô quen biết Trì Yến nhiều ngày như vậy nhưng chưa từng hỏi xin phương thức liên lạc của anh mà lại chủ động thêm weixin của Hạ Quý Đồng.

Sau đó còn rất “tiện thể” hỏi xin weixin của Trì Yến.

“…”

Cố Gia Niên hơi lúng túng, muốn giải thích vài câu nhưng lại không biết nói như thế nào.

Cũng không thể gởi câu [Thật ra em vẫn cảm thấy Trì Yến đẹp trai hơn anh một chút] đi?

Cố Gia Niên không nghĩ nhiều mà chỉ gởi một câu không ăn nhập: [Em không có ý gì khác, chính là muốn chuyển tiền cho anh thôi.]

Hạ Quý Đồng cười rạng rỡ: [Không sao, chỉ cần Trì Yến không biết là được.]

“…”

Cố Gia Niên im lặng chuyển đề tài: [Anh Quý Đồng đang lái xe ạ? Đi Trú Sơn sao?]

[Ừ, về phòng làm việc. Anh vẫn chưa nói với em phỏng, anh và Trì Yến hùn vốn mở một phòng làm việc tác gia, nó phụ trách viết, anh phụ trách giải quyết bản quyền, cũng sẽ nhận một số công việc như biên kịch truyền hình.]

Vốn dĩ Cố Gia Niên muốn hỏi anh ta bút danh của Trì Yến nhưng sau khi suy xét lại cảm thấy có chút đường đột.

Vẫn là đợi sau này quen thân hơn hẵng hỏi.

Cô nhớ lại vừa rồi Hạ Quý Đồng nói học chung trường với Trì Yến từ nhỏ đến lớn, liền hỏi: [Hai anh luôn học ở Trú Sơn sao? Em họ của em sắp đến trường Trung học số 1 Trú Sơn nhập học, thằng bé học khoa Tự nhiên, anh biết khoa Tự nhiên của trường Trung học số 1 như thế nào không ạ?]

Hạ Quý Đồng không gởi tin nhắn thoại nữa mà gõ chữ qua: [Tổng thể thì chất lượng dạy học của trường Trung học số 1 khá tốt, nhưng cụ thể anh cũng không rõ lắm.]

Mấy giây sau, anh ta lại gõ qua một câu.

[Anh và Trì Yến học ở Hi Hòa, không cùng tuyến với Trung học số 1. Anh học khoa Tự nhiên, Trì Yến học khoa Xã hội.]

Cố Gia Niên đang định trả lời thì anh ta gởi thêm một câu: [Thôi anh không nói nữa nhé em gái Gia Niên, phải lái xe rồi.]

Cố Gia Niên đành phải xóa tin nhắn đang gõ, gởi một câu [Bái bai, anh đi đường cẩn thận ạ.]

Trung học Hi Hòa thành phố Trú Sơn…

Thời cấp ba anh trông như thế nào nhỉ?

Cố Gia Niên rảnh rỗi sinh nông nổi tìm trang web trường Trung học Hi Hòa.

Ngập ngừng gõ hai chữ “Trì Yến” vào thanh tìm kiếm.

Mấy giây sau, cô ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện trang web thật sự cung cấp một liên kết chỉ mục(*).

(*) Một danh sách các từ hoặc cụm từ… liên quan đến nơi có thể tìm thấy tài liệu hữu ích liên quan đến từ khóa.

Đó là đường link kho lưu trữ của Câu lạc bộ Văn học Hi Hòa, tên của Trì Yến bất ngờ nằm trong danh sách các hội trưởng khóa trước.

Thì ra lúc học cấp 3 anh là hội trưởng Hội Văn học.

Cố Gia Niên lập tức nhấp vào đường link.

Bên trong có giới thiệu tóm tắt và ảnh của các hội trưởng khóa trước, tất cả đều là ảnh 3×5 nền đỏ.

Cố Gia Niên bấm xem từng cái một, lúc bấm đến một tấm hình nào đó cô đột nhiên nín thở.

Hội trưởng Câu lạc bộ Văn học khóa 29 trường Hi Hòa, khoa Văn lớp 12/1, Trì Yến.

Trong bức ảnh ở giữa, chàng thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, khóe miệng nhếch lên nhìn vào ống kính.

Trong mắt anh mang theo nụ cười.

Nụ cười kia rất thoải mái, tỏa nắng, vui vẻ, tự tin và cởi mở.

Đó là một khí chất khác hoàn toàn với bây giờ.

Cố Gia Niên ngạc nhiên vui vẻ nhìn tấm hình này, từ từ cong khóe môi.

Hai ngón tay cô lướt ra ngoài màn hình, phóng to tấm hình, cẩn thận quan sát.

Ngũ quan của anh giống hệt bây giờ nhưng nhiều hơn mấy phần ngây ngô, cũng nhiều hơn mấy phần kiêu ngạo của bỡn cợt với đời và ngông cuồng tự đại.

Cố Gia Niên nín thở nhìn hồi lâu, lưu tấm hình vào điện thoại như thể nhặt được vật quý báu.

Cô hào hứng bật dậy, lướt hết trang web Câu lạc bộ Văn học Hi Hòa, sau đó lại lướt diễn đàn trường, muốn tìm thấy manh mối liên quan đến anh.

Quá trình này không có gì khó khăn, bởi vì trong mấy năm anh học trên diễn đàn liên tục có bài viết thảo luận về anh.

Bình luận bên dưới những bài viết kia dài dằng dặc.

“Lần này Trì Yến lại thi đứng nhất khoa Xã hội, thành tích cậu ấy tốt như vậy chắc sẽ học đại học ở Bắc Lâm nhỉ?”

“Chứ sao tui nghe nói cậu ấy muốn học đại học ở Trú Sơn tề.”

“Hình như ánh mắt của cậu ấy cao lắm nên chưa từng nghe nói có bạn gái.”

“Đẹp trai nè, học giỏi nè, nhà giàu nè, ánh mắt có cao hơn một chút cũng quá là bình thường.”

“Tui rất chi nhớ đàn anh Trì, lúc anh ấy giữ chức hội trưởng Câu lạc bộ Văn học Hi Hòa, bầu không khí đọc trong Câu lạc bộ thật sự tuyệt vời.”

“Đúng á, sau khi anh ấy đi, Câu lạc bộ Văn học dần hình thức hóa, mỗi năm một xuống dốc.”

Cố Gia Niên xem những bài viết này mà khóe miệng cứ cong mãi, chỉ cảm thấy mọi thứ về anh đều khiến cô ngạc nhiên vui vẻ, khiến cô hân hoan khôn xiết.

Một số bài đăng thậm chí còn đính kèm ảnh của anh.

Cố Gia Niên nằm vắt chân chữ ngũ ở trên giường, nhấp vào những tấm hình kia, xem cẩn thận từng cái một.

Có một tấm là đang ở sân bóng rổ.

Dưới phông mờ, bóng dáng chàng thiếu niên đúng lúc lấy được nét, quả bóng trong tay anh đột phá hàng phòng ngự của đối thủ, nụ cười trên mặt phóng khoáng lại tỏa nắng.

Một tấm là đang ở trên bục giảng.

Anh phát biểu với tư cách đại diện học sinh trong một trường hợp nào đó, thậm chí không cầm bản thảo nhưng vẫn bình tĩnh nói với toàn thể giáo viên và học sinh.

Còn có một tấm là đang ở trên hành lang.

Anh tỳ vào lan can trò chuyện với năm sáu người bên cạnh. Mắt mày ung dung, nói cười vui vẻ.

Cố Gia Niên như khai quật được một bảo tàng, tham lam tải từng tấm hình và lưu vào điện thoại.

Cô lướt xem tất cả những bài viết có liên quan đến anh hết lần này đến lần khác như một nhà khảo cổ học tận tụy.

Sự hiểu biết của cô về anh không còn giới hạn trong thế giới nhỏ bé thuộc về tòa biệt thư bà sơn hổ mà giống như đã ngồi lên một cỗ máy thời gian du hành về quá khứ của anh.

Trong đầu Cố Gia Niên dần tô vẽ nên một Trì yến của thời kỳ trung học.

—— Mọi người vờn quanh giống như nhân vật nổi tiếng, học sinh mũi nhọn có thành tích nổi trội, hotboy được cả trường công nhận.

Đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm.

Cô cảm thấy vinh hạnh và vui vẻ, khóe miệng không kiềm được cong lên.

Đợi sau khi xem xong tất cả bài viết thì đêm đã sâu.

Sấm dần ngơi song mưa cứ hoài.

Từng giọt mưa to đập vào bệ cửa sổ, tràn qua khe nứt của cửa kính cũ kỹ thấm ướt chiếc ba lô ở góc bàn.

Mí mắt Cố Gia Niên nhảy dựng, khập khà khập khiễng đi tới, mở ba lô kiểm tra cẩn thận đồ đạc bên trong. Cũng may mấy cuốn sổ tay đọc sách đều không bị ướt, bút cũng không có dấu hiệu chảy mực.

Cố Gia Niên thở phào thì chợt sờ thấy thẻ học sinh của cô trong túi bên hông.

Cô lấy ra kiểm tra theo quán tính.

Khóe miệng đang cong lập tức cứng đờ.

Trên thẻ học sinh là một gương mặt thờ ơ, không có ý cười.

Ánh mắt chết lặng nhìn vào ống kính, mệt mỏi và không tập trung.

Cố Gia Niên loáng thoáng nhớ lại.

Tấm hình này được chụp sau khi báo mất giấy tờ vào học kỳ một của lớp mười một.

Trước khi chụp tấm hình này, cô vừa ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp nói kết quả thi giữa kỳ lần này của cô quá tệ cần mời phụ huynh khiến lòng cô hoảng loạn và lo lắng nhưng không thể nói với ai.

Cố Gia Niên nhớ lại quãng thời gian ở Lâm Cao.

Bởi vì thành tích kém, lại thêm là học sinh vớt(*) nên bị giáo viên đề nghị không được tham gia vào bất kỳ Câu lạc bộ nào mà phải tập trung học.

(*) Hiểu nôm na là học sinh được tuyển thêm cho đủ số lượng.

Cô ngồi ở hàng ghế phía sau trong lớp, ngày nào cũng chỉ một mình, im lặng và kiệm lời.

Như một con nhạn lìa bầy.

Cô ăn cơm một mình, lấy nước một mình, đi ngang qua sân bóng rổ náo nhiệt một mình, luôn vội vội vàng vàng đến mức chưa từng dừng lại để xem một trận bóng, chưa từng cổ vũ cho ai, chưa từng đưa nước cho ai. Thậm chí cô chưa từng nằm nhoài trên lan can trò chuyện với những người vui vẻ.

Những sục sôi, nhiệt huyết, và rung động thuộc về thanh xuân kia dường như không hề liên quan gì đến cô.

Cô gần như dùng tất cả thời gian sau giờ học để cố gắng đuổi kịp phía trước.

Nhưng vẫn không thể thoát khỏi danh xưng “học sinh kém” này.

Vết thương trên chân đột nhiên đau âm ỉ xen lẫn chút ngứa và tê. Cố Gia Niên từ từ lật tấm thẻ học sinh kia lại khiến bức ảnh bị úp xuống mặt bàn.

Mưa hè vẫn trắng trợn như cũ.

Cô nằm đờ đẫn trên giường, rất lâu sau liền kéo góc chăn che kín mặt.

Sau đó muộn màng nhận ra.

Cho dù có cỗ máy thời gian để cô và anh bằng tuổi thì giữa bọn họ cũng hoàn toàn không có giao điểm.