Hôm sau buổi chiều mới có cảnh quay của Tiềm Vũ, bởi vì ngủ quá lâu nên mặt và hai mắt có chút sưng phù, cổ họng khô rát, đầu óc vẫn còn hơi choáng.

Đối với chuyện tối qua cậu chỉ đại khái nhớ được mình ở quán bar đụng phải Trịnh Diệc Vi, sau đó xảy ra chuyện gì, ai đưa cậu về nhà đều không còn ấn tượng. Lúc vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn thấy một bộ quần áo bẩn còn bốc mùi có chút quen mắt nằm trong máy giặt cậu mới nhận ra, lần này lại là Trịnh Diệc Vi đưa cậu về.

Tâm tình của cậu thật phức tạp, vừa cảm kích Trịnh Diệc Vi lại vừa giận bản thân mình đã để cho hắn thấy được bộ dáng chật vật tối hôm qua.

Lúc đến phim trường thì đang là cảnh quay của Trịnh Diệc Vi cùng Thần Hiểu. Thái tử Du Tu của Du quốc vẫn còn lưu lại ở Minh quốc, hắn và công chúa Minh Nhã ngồi trong một tửu lâu vừa nghe ca diễn vừa uống trà, tiểu công chúa xinh đẹp cứ truy hỏi quanh co về tiêu chuẩn kén chọn thê tử của Du Tu.

Du Tu nghiêm túc suy nghĩ rồi mỉm cười trả lời. “Người ta thích nhất định phải có tài hoa, có khí chất, có trí tuệ và đảm lược… Diện mạo thì không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần là người ta thích bất kể thế nào cũng đều thuận mắt, tục ngữ có câu ‘Trong mắt người tình hóa Tây Thi’ haha, dĩ nhiên nếu đối phương có bộ dáng xinh đẹp thì càng tốt, đi bên cạnh cũng có chút hãnh diện.”

“Tài hoa, khí chất, trí tuệ, đảm lược… còn phải có diện mạo đẹp…” Minh Nhã đếm đếm đầu ngón tay, biểu tình chán nản nói. “Trên đời này có một cô nương hoàn mỹ như vậy sao? Ca ca muội ngược lại có đủ mọi thứ nhưng huynh ấy là nam nhân…”

Du Tu hoàn toàn không ngờ tới nàng sẽ nói như vậy, trong lòng bỗng nhiên bị kích động, hắn ngẩn ra, thật lâu cũng không lên tiếng.

“Phong ca ca…” Minh Nhã thấy hắn không nói gì trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng nhưng hắn vẫn không có phản ứng, nàng nhất thời nóng nảy cao giọng. “Phong ca ca!”

Du Tu lúc này mới định thần lại, tiếp tục cùng nàng nói cười nhưng biểu tình trên mặt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn còn phảng phất một chút hoang mang, một chút sợ hãi cùng bất an.

Sau chuyện này Du Tu bắt đầu đối với Minh Triệt sinh ra một thứ tình cảm mơ hồ không rõ. Nội tâm phức tạp của nhân vật Du Tu được Trịnh Diệc Vi nắm bắt và thể hiện vô cùng chuẩn xác. Tiềm Vũ đứng xa xa nhìn hắn, không khỏi nhớ đến tâm tình của cậu năm mười bốn tuổi lần đầu tiên phát hiện mình thích Tần Lực.

Cậu luôn tự đề cao mình, trong lòng có chút xem thường Trịnh Diệc Vi, cho rằng kỹ năng diễn xuất của hắn căn bản không bằng mình, nhưng giờ khắc này cậu không thể không thừa nhận, Trịnh Diệc Vi quả không thẹn với danh hiệu Ảnh đế. Cho dù ở phương diện diễn xuất vẫn còn tồn tại một ít khuyết điểm nhưng hắn có đủ cố gắng và tính chuyên nghiệp, điều này cậu không thể sánh bằng.

Lục Nhậm đối với biểu hiện của Trịnh Diệc Vi hôm nay cũng tương đối hài lòng, nổi tiếng là độc miệng trong làng giải trí nhưng lúc này cậu cũng không tiếc lời khen ngợi hắn vài câu, vỗ vỗ vai Trịnh Diệc Vi hưng phấn nói. “Diệc Vi, cậu quả nhiên là giỏi nhất! Tôi thật không nhìn lầm, nhân vật Du Tu này ngoại trừ cậu ra không ai có thể diễn.”

Trịnh Diệc Vi được khen cũng có chút lâng lâng, hắn thấy Tiềm Vũ không lại gần nói gì, cho rằng cậu vẫn chưa phát hiện chuyện lén lút của mình đêm qua, tâm tình càng thêm khoái trá.

“Cậu nghỉ một lát cho khỏe đi, khoảng mười lăm phút sau chúng ta sẽ quay cảnh tắm diễn dưới nước.”

“OK!”

Lục Nhậm đi rồi Trịnh Diệc Vi mới kịp phản ứng, hắn quay lại hỏi Carla đang đứng phía sau giúp hắn chỉnh tóc giả, “Tôi có nghe lầm không, Lục Nhậm vừa mới bảo tắm diễn?”

“Đúng vậy.” Carla vừa nói vừa di chuyển đến trước mặt giúp hắn dặm lại phấn.

“Tôi nhớ rõ cảnh tiếp theo hai người sẽ bị rơi xuống sông, nhưng cùng tắm diễn là sao? Có chuyện này nữa sao?” Trịnh Diệc Vi nghi ngờ hỏi.

Carla cũng không hiểu lắm, nhún vai nói. “Tôi cũng không biết, không ai nói gì với tôi cả.”

Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì Tiểu Mật cả ngày nay không thấy bóng dáng đột nhiên dùng tốc độ tên lửa phóng vào, thở hổn hển nói. “Anh, hôm qua, tối hôm qua… Lục, Lục đạo… đã nói muốn thêm cảnh quay… là cùng, cùng, cùng…”

“Cùng tắm diễn.” Carla nhàn nhạt tiếp lời.

Tiểu Mật gãi đầu cười hắc hắc. “”Anh, các anh đều biết… biết rồi sao…”

“Mã Tiểu Mật, tại sao đến giờ em mới chịu thông báo?”

Trịnh Diệc Vi có chút tức giận, nếu biết sớm chắc chắn hắn sẽ không đồng ý với Lục Nhậm diễn cảnh này.

Du Tu và Minh Triệt tuy thầm thích nhau nhưng không ai nói ra miệng, thứ tình cảm này vượt quá tình huynh đệ nhưng vẫn chưa phải là tình yêu, thân phận của bọn họ đã định trước không có khả năng buông bỏ xuống tất cả để cùng đối phương phát triển tình cảm, chỉ có thể tự tay chặt đứt tư tình, ân đoạn nghĩa tuyệt, trở về làm hai người xa lạ.

Cảnh cuối trong kịch bản, trước khi Minh quốc và Du quốc đại chiến hai vị quân vương đã lén gặp nhau một lần cuối, dùng một nụ hôn để kết thúc tất cả, sau đó tựa lưng vào nhau, biểu tình vô cùng bi thương thống khổ rồi dứt khoát rời đi. Đây là cảnh thể hiện rõ nhất đoạn tình cảm rối rắm của hai người, đẹp mà mơ hồ, chân thật nhưng lại quá xa xăm khiến người xem cứ day dứt, tiếc nuối mãi không thôi.

Trịnh Diệc Vi cho rằng không cần thiết chen thêm cảnh tắm diễn để câu khách.

Được lắm Lục Nhậm, hèn gì hôm nay cậu ta lại có thái độ khác thường như vậy, từ sáng sớm đã lân la lại gần ôn chuyện xưa, vừa rồi còn tâng bốc hắn lên mây.

Thì ra là giăng sẵn bẫy chờ hắn!

Tiểu Mật cúi đầu xoắn xoắn ngón tay. “Lục đạo bốn giờ sáng nay mới thông báo, em gọi cho anh nhưng anh không bắt máy, sau đó… em lỡ ngủ quên nên mới…”

Trịnh Diệc Vi lườm cô một cái.

“Xin lỗi, em biết em sai rồi, anh người lớn không trách kẻ nhỏ tha cho em lần này đi, về sau em sẽ không bao giờ đến muộn cũng không chậm trễ tin tức, anh đừng sa thải em nha…” Tiểu Mật lắc lắc cánh tay hắn ra vẻ đáng thương cầu xin, chỉ còn thiếu nước mắt đầm đìa nữa thôi.

Trịnh Diệc Vi chỉ có đứa em gái này, hắn cũng biết để cô làm trợ lý quả thật rất vất vả cho cô, thỉnh thoảng có sai sót là điều không thể tránh, hắn cũng nhanh chóng nguôi giận, chậm rãi nói. “Được rồi, ý tứ một chút, em muốn được lên báo lắm hay sao?”

Tiểu Mật biết đã thoát nạn vội ngoan ngoãn buông tay, hướng Carla thè lưỡi làm mặt quỷ.

“Vậy cảnh tắm diễn kia có quay không?” Cô dè dặt hỏi.

Trịnh Diệc Vi thở dài, chuyện cho tới bây giờ các nhân viên đều đã chuẩn bị sẵn sàng, làm sao có thể không diễn? Nếu hắn không chịu diễn, ngày mai trang đầu của các tạp chí lại giật tít nói hắn tác phong làm việc không chuyên nghiệp.

Hiện hắn lo chính là Tiềm Vũ.

Trong giới đều biết cậu có một nguyên tắc, chưa bao giờ quay cảnh diễn quá thân mật, cũng không chịu để lộ da thịt, khẽ chạm môi và lộ ra một chút vai trần đã là giới hạn lớn nhất.

Qua mấy lần tiếp xúc Trịnh Diệc Vi đã trải nghiệm sâu sắc tính khiết phích của Tiềm Vũ, hắn tin cậu so với hắn sẽ càng phản đối chuyện tắm diễn này, bởi vì bọn họ chẳng những gần như khỏa thân trước ống kính còn ở trong một thùng tắm nhỏ hẹp chà lưng cho nhau, dưới làn nước da thịt kề cận, khung cảnh mập mờ.

————–

Đúng như Trịnh Diệc Vi dự đoán, Tiềm Vũ kiên quyết từ chối.

Lục Nhậm năn nỉ mãi cậu mới lạnh mặt nói một câu. “Trong kịch bản không có cảnh này.”

Không khí lập tức trở nên vô cùng ngột ngạt.

Lục Nhậm đau đầu, kỳ thật chen thêm cảnh này cũng không phải chủ ý của cậu, cậu cũng không tình nguyện để tác phẩm của mình đi theo lối mòn khuôn sáo của phim điện ảnh. Nhưng là nhà sản xuất kiên trì muốn có thêm một số chi tiết hấp dẫn người xem, cho dù cậu là đạo diễn, nhưng vì doanh số phòng vé chỉ có thể lựa chọn nghe theo.

Cậu tìm đến Trịnh Diệc Vi năn nỉ hắn. “Hai người quan hệ cũng khá tốt, cậu hãy giúp tôi khuyên cậu ta, mọi người chỉ còn đợi một mình cậu ta thôi, không thể cứ như vậy mà hủy cảnh quay.”

Trịnh Diệc Vi thật không biết phải nói sao, con mắt nào của cậu ta nhìn thấy hắn và Tiềm Vũ có quan hệ tốt?

Nhìn thấy bạn bè khó xử như vậy hắn lại mềm lòng, đành phải mặt dày đi thử một lần.

Hắn đi đến phòng nghỉ của Tiềm Vũ, nghe được Eric đang hết lời cầu xin. “Kỳ thật cũng không hở nhiều, hai người đều ngồi trong thùng tắm, chỉ nhìn thấy vai cùng hai cánh tay mà thôi…”

Tiềm Vũ lạnh lùng trả lời. “Loại cảnh quay này, tôi không diễn.”

“Tiềm thiếu, anh như vậy sẽ khiến Lục đạo gặp rắc rối…”

“Đó là chuyện của anh ta.”

Trịnh Diệc Vi không kiên nhẫn nghe tiếp nữa, một phen đẩy cửa ra, nhìn Tiềm Vũ đang ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nói. “Tiềm đại thiếu gia cậu nói không diễn thì công sức chuẩn bị của mọi người hôm nay đều đổ sông đổ biển hết sao?”

Tiềm Vũ không vui nhăn mày. “Không ai dạy anh trước khi vào phòng phải gõ cửa sao?”

“Haha.” Trịnh Diệc Vi cười cười không phản pháo, hai tay khoanh trước ngực ngạo mạn nhìn cậu. “Vậy có ai dạy cậu đừng hở một chút lại giở giọng thiếu gia hay không? Nơi này là phim trường, không phải sân vườn trong biệt thự của Tiềm thiếu cậu, cậu không có quyền tùy hứng muốn làm gì thì làm, chúng tôi cũng chẳng phải người hầu, không có nghĩa vụ nhìn thấy cậu liền phải tỏ ra cung kính. Lục đạo không báo trước đã tự ý thêm cảnh quay là cậu ta không đúng, nhưng chuyện này cũng không phải một mình cậu ta tự quyết, cậu ta không cố tình làm khó dễ cậu mà toàn bộ đều vì kế hoạch tuyên truyền, mặc kệ cậu có đồng ý hay không, dựa trên tinh thần chuyên nghiệp cậu cũng phải diễn cho thật tốt.”

Trước những lời nói đầy chính nghĩa của Trịnh Diệc Vi, Tiềm Vũ vẫn im lặng, cậu đứng dậy nhìn thẳng Trịnh Diệc Vi, nét mặt không thay đổi từng câu từng chữ nói. “Không ai có thể miễn cưỡng tôi làm chuyện mình không thích.”

“Cậu…” Trịnh Diệc Vi nhìn cậu chằm chằm, cũng không buồn nổi giận.

“Anh cũng đừng lấy chao với sầu riêng uy hiếp tôi, vô ích thôi, đổi chiêu khác đi!” Tiềm Vũ châm chọc.

Eric nơm nớp lo sợ đứng một bên, khuyên cũng không được, không khuyên cũng không xong, không biết phải làm thế nào cho phải.

Giằng co chừng nửa phút, Trịnh Diệc Vi đột nhiên nhìn về phía Eric, vẻ mặt tươi cười nói với y. “Làm phiền cậu ra ngoài một lát, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với Tiềm thiếu.”

“Ờ, được…” Eric vẻ mặt do dự đi ra ngoài.

Trịnh Diệc Vi khóa trái cửa lại.

Tiềm Vũ cảnh giác nhìn hắn. “Anh muốn nói gì?”

Trịnh Diệc Vi làm ra vẻ thần bí nhìn cậu mỉm cười, trên chiếc ghế sopha màu quất tìm một tư thế thoải mái biếng nhác mà ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh. “Ngồi đi!”

Tiềm Vũ không động đậy.

“OK, không ngồi cũng không sao.” Trịnh Diệc Vi nhún vai, dừng lại trong chốc lát rồi kéo dài âm điệu nói. “Chuyện tối qua cậu vẫn còn nhớ chứ?”

Tiềm Vũ tinh thần càng thêm cảnh giác. “Không nhớ rõ.”

“Không nhớ cũng không sao, cậu say khướt, tôi đưa cậu về, sau đó…” Trịnh Diệc Vi cố ý dừng lại ở đoạn này.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cậu say rượu đã tỏ tình với tôi.” Trịnh Diệc Vi làm ra vẻ khó xử. “Làm sao bây giờ, tuy rằng điều kiện của cậu rất tốt nhưng chúng ta đều là đàn ông nha…”

Tiềm Vũ cười lạnh một tiếng. “Anh nói dối cũng nên tìm lý do gì đáng tin một chút đi, tôi tỏ tình với anh? Tôi cũng chưa say đến mức hỏng đầu óc.”

Trịnh Diệc Vi không nói chuyện, từ trong túi lấy ra điện thoại nhấn nút ghi âm.

Một chuỗi âm thanh khàn khàn nỉ non phát ra.

“Em thích anh, đừng bỏ em…”

Nghe được âm thanh của mình, Tiềm Vũ sắc mặt nhất thời trắng bệch, cậu trừng mắt nhìn Trịnh Diệc Vi, hai tay siết chặt thành quyền, ánh mắt bốc lên ngọn lửa giận dữ. Cậu đời này ghét nhất ngoại trừ bị người ta lừa gạt còn có bị uy hiếp, hãm hại.

Trịnh Diệc Vi khốn kiếp, hắn lại dám làm như vậy!

Trịnh Diệc Vi hơi có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. nhưng chuyện đến nước này cũng không thể quay đầu, hắn thấp thỏm liếm môi nói. “Cậu yên tâm, chỉ cần cậu diễn cho tốt cảnh quay này tôi lập tức xóa nó.”

Kỳ thật lúc ấy ghi âm những lời này, hắn không nghĩ sẽ dùng để uy hiếp Tiềm Vũ cái gì, chỉ là muốn đùa giỡn một chút mà thôi, nghĩ về sau nếu cậu làm hắn nổi giận thì hắn sẽ lấy đoạn ghi âm này ra chọc cậu, không ngờ hôm nay phải dùng đến nó để thương lượng.

Im lặng rất lâu, Tiềm Vũ gọi cho Eric. “Bảo nhân viên hóa trang chuẩn bị đi!”

Trịnh Diệc Vi thở phào một hơi.

Tiềm Vũ thừa dịp hắn lơ là liền nhanh tay đoạt lấy điện thoại trong tay hắn, một tiếng giòn giã vang lên, chiếc điện thoại vỡ nát nằm yên vị dưới mặt đất. Nhặt lên thẻ nhớ đã bị gãy đôi, cậu hướng Trịnh Diệc Vi cười lạnh nói. “Trịnh Diệc Vi, anh giỏi lắm!”

Sau đó cũng không thèm quay đầu lại, hướng phòng hóa trang mà đi thẳng.

Trịnh Diệc Vi nhìn điện thoại di động dưới đất, khóc không ra nước mắt, sống mũi cay cay…

Ngược lại với tâm trạng nặng nề của hắn, Lục Nhậm sau khi nghe tin liền nhảy cẫng lên hoan hô, cậu cười lớn vỗ vai Trịnh Diệc Vi nói. “Người anh em tốt, vẫn là cậu giỏi, Tiềm thiếu khó trị như vậy cậu cũng giải quyết được! Buổi tối muốn ăn cái gì cứ nói, ăn sạch túi của tôi cũng không thành vấn đề.”

“Thôi được rồi, chuẩn bị quay đi.” Trịnh Diệc Vi mệt mỏi phất tay, trong lòng thầm rủa, ông đây cái gì cũng không muốn ăn, chỉ muốn ăn thịt cậu!

“OK!”

Ngoài tắm diễn còn có một cảnh quay dưới nước, Du Tu và Minh Triệt đang ở ngoại ô so tài cưỡi ngựa thì gặp phải một thế lực phản đối cậu đăng cơ ám sát, hai người không mang theo nhiều thị vệ, địch nhiều ta ít, cả hai không dám cùng đối phương giao đấu quá lâu chỉ còn cách phóng lên ngựa chạy tới bờ sông, nhảy xuống sông ẩn nấp.

Ở trong phim Minh Triệt không biết bơi, lặn ngụp dưới sông một hồi thì bất tỉnh nhân sự, Du Tu khó khăn lắm mới ôm được cậu vào bờ, tá túc ở một thanh lâu.

Ở ngoài đời, Tiềm Vũ và Trịnh Diệc Vi thường xuyên đi bơi lội, kỹ thuật đều rất tốt, nhưng là diễn cảnh dưới nước, hai người dù kỹ thuật tốt đến mấy cũng không ngăn được cơ thể chìm xuống.

Cảnh này chỉ khổ Trịnh Diệc Vi, ngâm mình ở dưới sông, không chỉ thân thể phát run, môi thâm tím mà hai cánh tay ôm Tiềm Vũ cũng đau nhức vô cùng. Cũng không biết Tiềm Vũ có phải cố ý trả thù hắn hay không, ở dưới sông thỉnh thoảng hắt hơi một cái, thỉnh thoảng run lên mấy cái, cảnh quay tuy không khó lắm nhưng lại liên tiếp bị hỏng, cuối cùng đến lần thứ mười một mới hoàn thành.

Ngay cả người trì độn như Tiểu Mật cũng nhìn ra. “Anh, Tiềm thiếu có phải cố tình chơi khăm anh hay không?”

Trịnh Diệc Vi trong lòng cười khổ. “Bớt nói nhảm!”

Sau khi kết thúc mấy cảnh oanh oanh yến yến trong thanh lâu, phân đoạn cùng tắm diễn chuẩn bị bấm máy.

Dưới sự yêu cầu của Tiềm Vũ, Lục Nhậm phải hạn chế bớt số lượng nhân viên có mặt. Ngoại trừ hai diễn viên chính, phim trường chỉ còn lại đạo diễn, chuyên viên trang điểm cùng với nhân viên âm thanh và ánh sáng, kể cả người quay phim cũng bị đuổi ra ngoài, Lục Nhậm tự mình cầm máy.

Hình ảnh từ quay bên ngoài bức bình phong dần dần tiến vào trong, chính giữa phòng đặt một thùng nước, ánh đèn mờ ảo, thanh âm bọt nước ma sát với nền đất tạo nên những vết chân loang lổ, bả vai màu đồng cường tráng của Trịnh Diệc Vi lộ ra…

“Thoải mái không?” Trịnh Diệc Vi dịu dàng hỏi.

“Ừm…” Minh Triệt khàn khàn lên tiếng.

“Có cần dùng sức một chút không?”

“Không cần, như vậy là được rồi… ưm…”

Sau đoạn đối thoại ái muội dễ khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ, máy quay tập trung trên người Tiềm Vũ. Cậu để xõa mái tóc dài đen bóng trước ngực, hai tay gác lên thành bồn, gương mặt tuấn tú dán một bên cánh tay, mắt nhắm nghiền, lông mi dài khẽ run, bởi vì hơi nước nóng bốc lên, gương mặt trắng nõn có chút ửng hồng, đôi môi hồng nhuận ướt át, màu da cùng màu tóc tương phản, toát ra một cỗ hương vị nhàn nhã mà gợi cảm bức người.

Hình ảnh dừng lại khoảng vài chục giây, Minh Triệt bỗng mở mắt, mỉm cười quay đầu ra sau hướng Du Tu nói. “Để ta giúp huynh chà lưng!”

Lúc này Minh Triệt đối với Du Tu vẫn một lòng kính trọng, đa phần là ngưỡng mộ, cậu không biết tình cảm của Du Tu đối với cậu có sự biến hóa, không chỉ đưa ra đề nghị cùng tắm còn giúp hắn lau người, cậu hồn nhiên như vậy khiến nội tâm của Du Tu không ngừng bị tra tấn.

Bởi vì muốn mau chóng kết thúc cảnh quay xấu hổ này, Tiềm Vũ diễn rất nhập tâm, Trịnh Diệc Vi cũng không muốn chơi khăm cậu, vận dụng hết tinh thần, diễn vô cùng nghiêm túc.

Quay đến lần thứ hai, Lục Nhậm tỏ ra khá hài lòng. “Như vậy cũng ổn rồi nhưng tôi muốn không khí phải tự nhiên hơn một chút, phiền hai người làm lại một lần nữa!”

Lần thứ ba, ban đầu vẫn thuận lợi như cũ, nhưng khi Tiềm Vũ xoay người đối diện Trịnh Diệc Vi định giúp hắn chà lưng thì cả người Trịnh Diệc Vi đột nhiên cứng đờ.

Bởi vì trên màn ảnh phải lộ thân thể, hai người cũng không mặc áo, phía dưới vẫn còn nguyên quần, Trịnh Diệc Vi mặc quần đùi, Tiềm Vũ là quần dài. Trong thùng tắm không gian rất hẹp, cảnh này hai người lại dựa vào nhau đặc biệt gần, lồng ngực và đùi gần như dán lên đối phương, khi nói chuyện cũng cảm giác được hô hấp của người đối diện.

Lúc nãy Trịnh Diệc Vi vì quá nhập vai nên không để ý, hiện tại cách một lớp vải mỏng, hắn rõ ràng cảm giác được Tiềm Vũ có phản ứng…