Hứa Bạch ngồi vào quán ăn khuya, đồ ăn đem tới bàn rồi vẫn thấy như lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ cơ thể Phó Tây Đường. Kỳ quái thật, cậu đóng phim đã nhiều năm, cũng không phải chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác, nắm tay có là gì đâu chứ?

Có gì đáng để ý?

Chẳng lẽ……. Bởi vì nắm tay thần tượng nên đặc biệt kích động? Giống như trước đây cậu tham gia hoạt động, các fan nắm tay cậu cũng xúc động như vậy.

Hứa Bạch rốt cuộc tự tìm được lý do hợp lý tự giải thích cho mình, rút một đôi đũa sạch từ ống đũa, chủ động gắp một miếng cá vào chén Phó Tây Đường, “Cá nướng này ngon lắm, xương cũng giòn, nhai kỹ một chút là nuốt được luôn.”

Phó Tây Đường không hề khó chịu khi ngồi ở quán ăn khuya đơn sơ hay đối với hành vi Hứa Bạch gắp đồ ăn cho mình như làm mới nhận thức cho Hứa Bạch. Trước đây cậu nghĩ rằng người cổ điển như Phó tiên sinh, hẳn không biết nhiều về những trào lưu của giới trẻ, thế nhưng anh lại dùng meme. Bây giờ còn ngồi ngay ngắn ở quán ăn khuya, tuy cử chỉ ăn uống vẫn ưu nhã như thường, thong thả ung dung như thường, nhưng cũng không có vẻ xung đột với chung quanh.

Mâu thuẫn mà lại hài hòa.

“Kỳ lạ lắm ư?” Phó Tây Đường nhìn ra Hứa Bạch nghi hoặc.

“Chỉ có…… một chút thôi.” Hứa Bạch ăn ngay nói thật.

“Ăn cơm chú trọng lễ nghi, chứ không phải chuyện ở nơi nào. Tôi yêu cầu tinh tế đối với riêng mình, không có nghĩa người khác cũng phải giống như vậy.”

Thần tượng không hổ là thần tượng.

Hứa Bạch lại gắp cho anh một đũa cá.

“Đúng rồi Phó tiên sinh, sao anh nhận ra tôi?” Hứa Bạch hỏi. Vừa rồi ở cục cảnh sát cũng có vài người, trên mặt cậu có thuật che mắt, mặt mũi không thu hút chen lẫn trong đám người. Nhưng Phó Tây Đường vừa vào đã bước tới trước mặt cậu, không do dự chút nào.

“Cậu dễ nhận ra.”

“Hả?”

Vì trên người cậu có mùi vị của tôi.

Phó Tây Đường đương nhiên không nói nguyên nhân thực sự cho Hứa Bạch, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ: “Thủ thuật che mắt kia của cậu không có tác dụng với tôi.”

Hứa Bạch không chút nghi ngờ, “Thì ra là vậy.”

Hai người lại tiếp tục ăn, Hứa Bạch no năm phần thì không động đũa nữa, giờ đã khuya rồi, cậu sợ tăng cân. Lúc sắp đi cậu nói cậu mời khách, Phó Tây Đường cũng không tranh, ra ngoài chờ cậu.

Hứa Bạch thanh toán xong, lại ở trong quán đóng gói đồ ăn vặt về cho A Yên. Ánh mắt thoáng nhìn qua tiệm bán đậu hủ kế bên, cậu thích món này nhất, không kiềm được mà mua thêm một phần.

Rốt cuộc cũng mua xong, quay đầu đã thấy Phó Tây Đường đang đứng dưới gốc ngô đồng ven đường.

Thực khách lui tới ăn khuya lướt ngang qua, sạp nhỏ bên đường và ánh sáng của quán cơm chìm nổi trong đêm tối, chồng chéo lên nhau. Anh đứng giữa tiếng người huyên náo, thế nhưng những ồn ã kia lại không lây nhiễm tới anh. Gió thổi qua tán ngô đồng, chỉ có lá cây yên ắng lay động nhẹ.

Hứa Bạch bước nhanh tới bên anh,  đi hơi nhanh lại thêm đứng kế bếp lò nãy giờ, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

“Phó tiên sinh, chúng ta biến về nhà sao?”

“Đi bộ chút đi, tiêu thực.”

Hứa Bạch xách theo túi đồ ăn vặt, cầm hộp giấy đựng đậu hủ nóng, rảo bước cạnh Phó Tây Đường về hướng phố Bắc. Chỗ này cách phố Bắc không xa, đại khái chừng hai mươi phút đi bộ là tới. Đi chưa bao lâu, Hứa Bạch đã phát hiện có gì đó không đúng. Yêu khí từ bốn phía hơi nồng, mắt thường có thể thấy được sương đen từ một góc trào ra, lặng yên không tiếng động bao vây bọn họ.

Trong chớp mắt, cây cối bên đường chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ.

“Phó tiên sinh.” Hứa Bạch theo bản năng bước qua chỗ Phó Tây Đường, chắn trước người anh, mặt mày nghiêm trọng.

Phó Tây Đường nhìn dáng dấp thấp hơn mình nửa cái đầu kia, từ góc độ của anh có thể thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu Hứa Bạch và phần gáy trắng nõn.

Cậu ấy đang muốn bảo vệ anh sao?

Phó Tây Đường vô cớ nhớ tới mấy cô gái trẻ tuổi trên mạng đánh giá Hứa Bạch ——— Cục cưng Hứa A Tiên nhà chúng ta là chàng trai đáng yêu nhất thế giới! A Tiên A Tiên, vĩnh viễn không già đi!

Sương đen ngày càng dày, dường như che khuất cả mặt trăng lẫn bầu trời trên đỉnh đầu. Ánh trăng cuối cùng thu hẹp lại thành một đường kẻ len lỏi xuống trần gian.

Hàng quán ăn khuya, quán đồ nướng, bóng cây bên đường, đôi tình nhân trên hè phố đều biến mất.

Hứa Bạch vừa thấy đã biết gặp phải rắc rối to rồi, nhưng loại che cả trời đất này, chắc chắn Hứa Bạch không đối phó nổi. Cậu tự hỏi mình đã đắc tội đại nhân vật nào, nếu thế mục tiêu của đối phương cũng chỉ có…..

Hứa Bạch quay đầu, Phó Tây Đường vòng lên trước người cậu, thân thể thon dài thẳng tắp như tùng, hơi ngẩng đầu về phía ánh trăng.

Sau đó, sương đen phía trước quay cuồng, ánh mắt anh phảng phất như một lớp mạ ánh trăng, trong suốt lạnh lẽo, nặng nề uy nghiêm.

“Lén lút là hành vi của tiểu nhân.” Dứt lời, anh nhấc tay. Tay phải duỗi vào cổ tay áo bên trái tìm kiếm, chậm rãi rút ra một cây ba toong màu đen.

Ba toong đen rời khỏi ống tay áo, tựa như kiếm sắc tuốt khỏi vỏ. Hứa Bạch tinh tường nhìn ra nó là một cây gậy thon dài không chút hoa văn dư thừa, cao quá nửa người, trên đỉnh nạm một viên đá quý màu đen.

Ánh mắt Phó Tây Đường lạnh lùng, khoảnh khắc ba toong chạm đất, lấy anh làm tâm, sương đen như thủy triều rút lui tản dần ra bốn phía.

Gió nổi lên, lay vài mảnh lá rụng. Phó Tây Đường bắt lấy một mảnh từ trong gió, cũng không biết anh làm gì, khoảnh khắc lá khô ố vàng đụng tới đầu ngón tay anh liền lần nữa tỏa ra sức sống. Cuống lá dài ra, ngọn trổ chồi non, trong nháy mắt dây mây xanh lục xuất hiện trong tay Phó Tây Đường.

Ánh mắt anh đảo qua nơi nào, dây mây như nhận được sai khiến lao tới nơi đó.

“Chát!” Trong sương đen vang lên một tiếng giòn tan, thêm một thanh âm “Ai da”.

Hứa Bạch nhìn tới ngơ ngẩn, đậu hủ cũng quên ăn, đôi mắt muốn nhìn xuyên vào bên trong sương đen cuồn cuộn.

Chân thân đối phương còn chưa xuất hiện, có điều sương đen này không giống yêu khí đơn thuần, dường như bên trong mang một loại cảm giác quen thuộc……

Giống như Hứa Bạch từng tiếp xúc với yêu quái này rồi.

Bỗng nhiên, “Bộp”, một người toàn thân bị dây leo quấn kín lăn ra từ màn sương đen. Một đường “Ai da ai da”, giống như bị đánh không nhẹ.

Hứa Bạch tập trung nhìn, ai dô, không quen biết.

Sương đen vẫn ở đó không biến mất, chứng tỏ kẻ này chỉ là tiểu lâu la.

Hứa Bạch có tâm hỗ trợ, nhưng cậu nhìn Phó Tây Đường từ đầu tới cuối cũng chưa nhấc một bước chân, mặt mày bình tĩnh như ở nhà tưới hoa, lời tới miệng lại nuốt ngược vào.

Phó Tây Đường quay đầu lại nhìn cậu, “Cậu ăn phần cậu đi.”

“Dạ………” Phó tiên sinh đừng ghét bỏ tôi vậy mà.

Hứa Bạch không cam tâm cho lắm mà cắn một miếng đậu hủ.

Cậu nhanh chóng đã ném chút không cam lòng đó ra sau, bởi vì bộ dáng Phó Tây Đường mặc áo khoác cầm ba boong quá trời đẹp trai.

Trong xinh đẹp có đẹp trai, trong đẹp trai có khốc liệt, cằm kia hơi nâng lên, lạnh lùng nhìn người, cực độ đẹp trai.

“Phó Tây Đường, đã lâu không gặp.” Giọng nói ngả ngớn không đứng đắn vang lên trong màn sương đen. Lời còn chưa dứt, sương đen ngưng tụ thành nắm đấm nhắm tới Phó Tây Đường thay lời chào hỏi.

Phó Tây Đường mắt cũng không chớp, nắm đấm kia vừa tới trước người, ba toong chuẩn xác vung lên khiến nó tan thành sương mù. Nhưng vẫn chưa kết thúc, sương mù kia như có người thao túng, lại hóa thành kiếm sắc đao bén, từ bốn phương tám hướng đâm tới Phó Tây Đường.

Quần chúng vô tội ăn đậu hủ Hứa Bạch nhìn thấy hết thảy, chưa kịp ngạc nhiên cảm thán, đã bị Phó Tây Đường kéo ra sau. Cậu vội vàng ổn định lại đậu hủ trong tay, lần nữa ngẩng đầu, ba toong quay tròn xoay vài vòng trong lòng bàn tay Phó Tây Đường. Anh nắm chặt lại, đá quý màu đen trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tuy rằng mỏng manh nhưng kéo dài không tắt.

Tim Hứa Bạch đập hơi nhanh, không phải bị dọa, mà là khi Phó Tây Đường khua ba toong đánh tan đao kiếm sương mù, cả người đều áp sát cậu.

Bỗng nhiên, một cái rìu lớn xé gió đánh úp từ bên trái.

Rìu nhắm vào đầu Hứa Bạch, trong nháy mắt, theo bản năng cậu muốn chặn lại. Nhưng vì Phó Tây Đường bên người, cậu không làm được. Thanh âm Phó Tây Đường trong trẻo lạnh lùng vang bên tai cậu, nháy mắt làm cậu cứng đờ, “Đừng nhúc nhích.”

Cùng lúc đó, một bàn tay vòng lấy eo Hứa Bạch, ôm cậu xoay người nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, ba toong khõ nhẹ vào rìu lớn, một tiếng “Leng keng” rìu tan biến như khói.

Hứa Bạch điên cuồng đánh call cho Phó tiên sinh, không hề chú ý tư thế hiện tại của hai người có bao nhiêu mờ ám. Phó Tây Đường ôm cậu, cánh tay Hứa Bạch dán sát vào ngực anh, hai người chỉ cách nhau khoảng cách một cái giương mắt.

Cũng chính lúc này, màn sương phía trước quay cuồng, rốt cuộc ngưng kết ra một người. Người nọ bước ra từ màn sương, trên người anh ta tỏa ra từng sợi từng sợi khí đen, trong chớp mắt đã tới trước mặt hai người.

Một người đàn ông nọ cao lớn dị thường, tóc hơi dài, toàn thân là vẻ không đứng đắn. Hai bên trái phải đeo khuyên tai màu đen, mười ngón tay đeo chừng chín chiếc nhẫn, còn mặc một thân hàng hiệu, kiêu ngạo lẳng lơ.

Hứa Bạch cảm thấy tất cả đại yêu đúng là đang khinh bỉ cậu, một đám có nhan sắc, có tiền lại có thân hình, khiến đại minh tinh trong miệng người đời là cậu đây không sao chịu nổi.

“Phó Tây Đường, ta tưởng anh chết già ở nước ngoài rồi chứ, không ngờ còn có ngày anh trở lại.” Người đàn ông nọ trào phúng, quét mắt thấy Hứa Bạch, “Ta thật đúng là xem thường anh rồi, tìm đâu ra tiểu yêu tinh này vậy, trâu già gặm cỏ non, không biết xấu hổ.”

Này này, mấy người cãi nhau thì cãi, lôi tôi vào làm chi?

Hứa Bạch thực bình tĩnh cắn đậu hủ, làm bộ như không hiểu anh ta nói gì.

Phó Tây Đường buông cậu ra, gõ nhẹ ba toong lên mặt đất,  “Không nhọc anh lo lắng.”

Người đàn ông nọ tiến lên một bước, “Anh cho rằng ta thích quản anh? Ta hỏi anh, đồ vật kia anh giấu chỗ nào rồi?”

“Thứ gì?” Phó Tây Đường lạnh nhạt hỏi lại.

“Đừng có giả ngu với ông.”

“Tôi vốn không phải tỏi.” Phó Tây Đường đáp.

Chỗ này chắc là chơi chữ, em không hiểu nên giữ nguyên văn.

Hứa Bạch nhịn không được cười ra tiếng, vội vàng xua xua tay tỏ vẻ ngượng ngùng.

Người đàn ông nọ tức giận trừng mắt liếc cậu, “Không biết lớn nhỏ, cậu muốn chết đúng không?”

Phó Tây Đường lạnh lùng ngước mắt liếc nhìn anh ta,“Cậu bạn nhỏ nhà tôi có thiếu khuyết dạy bảo, cũng nên là tôi lên tiếng. Nếu tay anh duỗi quá dài, tôi không ngại giúp anh băm nó đâu.”