Lăng Hàm thu dọn quần áo trong tủ nhét vào ba lô của mình, động tác rất thô bạo.

Điện thoại trong túi áo bỗng vang lên, cậu cầm lên xem, thấy trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, Lăng Hàm sợ bỏ lỡ cơ hội làm việc liền đặt điện thoại xuống rồi nghe máy: “Xin hỏi ai thế?”

“Ai thế?” Bên kia bật cười.

Lăng Hàm không hiểu gì cả.

Giọng nói đàn ông dễ nghe truyền ra, quyến rũ vô cùng: “Ra sân bay đón tôi.”

“A lô…” Lăng Hàm còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã dập máy.

Cậu cầm điện thoại ngẩn ra, giọng người đàn ông kia nghe rất khẽ, rất êm tai, thuộc kiểu khiến người ta nghe mà mê mẩn, hơn nữa giọng điệu đó rõ ràng là người quen!

Chẳng lẽ là người quen trước kia của Lăng Hàm.

Nghĩ tới đám bạn ngoài giới, Lăng Hàm hít sâu một hơi, dạo gần đây những kẻ kiểu thấy sang bắt quàng làm họ này nhiều vô cùng, cậu tuyệt đối sẽ không dính líu quan hệ với bất cứ người quen cũ nào của Lăng Hàm trước đây!

Vừa quay lại thì phát hiện Lục Tư Nguyên đi vào, anh đứng trước cửa, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Ánh sáng mặt trời chiếu lên lưng anh, khiến cả người anh như có một vầng sáng ấm áp. Mái tóc đen của anh cũng ánh lên, làn da trắng như trong suốt, cả người cứ như thủy tinh, đẹp đẽ vô cùng.

“Anh Lục, đồ đạc được thu dọn xong hết cả rồi.” Các hộ lý tiến tới báo cáo.

Lục Tư Nguyên khẽ gật, ra hiệu cho họ ra ngoài.

Chờ người đi hết rồi, Lục Tư Nguyên mới chậm rãi tiến vào.

Lăng Hàm biết anh có điều muốn nói, liền đứng dậy: “Anh Lục.”

Lục Tư Nguyên nhét tay phải trong túi áo jacket màu nâu, có vẻ không được tự nhiên lắm: “Xin lỗi, lần trước tôi nói chuyện hơi quá đáng với cậu.”

Lăng Hàm sững sờ, Lục khổng tước mà lại xin lỗi á, mặt trời mọc đằng tây đấy à?

“Anh Lục xin lỗi chuyện gì cơ?”

Lục Tư Nguyên đành nói: “Lần trước là tôi không đúng, không nên hiểu lầm quan hệ giữa cậu và cô y tá kia, mong cậu thứ lỗi.”

Thái độ của anh rất thành khẩn.

Lăng Hàm nghĩ tới những chuyện mà người này đã làm cho mình, lập tức tha thứ cho anh ngay, cậu cười đáp: “Tôi quên lâu rồi.”

Có lẽ vì không quen phải xin lỗi người khác nên Lục Tư Nguyên nghe vậy cũng chỉ gật đầu rồi ra khỏi phòng.

Chờ tất cả được thu dọn ổn thỏa rồi, đám người Lăng Hàm ra về. Giữa đường Lăng Hàm xuống xe, tạm biệt Lục Tư Nguyên rồi vui vẻ về chung cư của mình. Không biết có phải Lăng Hàm bị ảo giác không nhưng cậu cảm thấy tâm trạng của Lục Tư Nguyên có vẻ rất tốt, trên đường đi thậm chí còn chủ động bắt chuyện với cậu.

Lăng Hàm không phải là người thù dai nhớ lâu, chỉ cần người ta tốt với cậu, cậu sẽ dễ dàng quên đi ác ý của người ta. Cậu cảm thấy Lục Tư Nguyên rất tốt, trừ việc tính tình hơi khó ở ra thì mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Trở về căn chung cư phải xa cách nửa tháng, Lăng Hàm cảm thấy rất vui. Lúc ở bệnh viện, cậu ăn ở chung với Lục Tư Nguyên nên làm gì cũng không được tự nhiên, không thể quá buông thả bản thân, về tới địa bàn của mình, tâm tình bỗng tự do hẳn.

Cậu mở cửa, đèn cảm ứng trong phòng khách nghe thấy tiếng động liền sáng lên, sau đó Lăng Hàm phát hiện dưới ánh đèn sáng chói, một người đàn ông xa lạ đang ngồi trên chiếc ghế sofa đắt tiền của cậu. Tóc người đàn ông này rất ngắn, làn da màu lúa mạch, mặc một chiếc áo sơ mi bóng màu xám, cà vạt vằn xanh được kéo xuống ngực, cúc áo phanh rộng để lộ ra nước da nâu bóng nhẵn.

Tivi trong phòng khách đang bật nhưng không có tiếng, đang chiếu quảng cáo dầu gội đầu. Người đàn ông kia chăm chú xem tivi như thể đang tập trung tinh thần để xem một bộ phim rất hay vậy.

Lăng Hàm giật mình, còn chưa kịp hỏi “anh là ai” thì người đàn ông kia đã quay đầu qua nói: “Về rồi đấy à?”

Giọng điệu quen thuộc.

Anh ta có gương mặt anh tuấn, là kiểu đẹp mà trong giới giải trí rất dễ nhận ra.

Lăng Hàm lùi lại ra cửa, cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi là ai?” Người đàn ông kia kinh ngạc nhướn mày, bật cười, giọng điệu ngả ngớn.

Giọng nói này nghe rất quen tai, Lăng Hàm nhanh chóng nhớ lại: “Anh là người đã gọi điện cho tôi à?”

“Phải, bảo cậu tới đón tôi, kết quả cậu lại không tới, cậu đúng là to gan hơn nhiều rồi đấy.” Người đàn ông đứng dậy khỏi sofa, anh ta rất cao, vóc dáng cũng rất đẹp, nhìn cũng chỉ khoảng ngoài ba mươi, giống kiểu người tinh anh của xã hội.

Lúc này Lăng Hàm mới liếc thấy chiếc va li màu đen bên cạnh sofa, trên đó vẫn còn dán giấy kiểm tra an ninh.

“Sao anh lại ở trong nhà tôi? Anh biết mật mã à?” Lăng Hàm chất vấn.

“Nhà của cậu?” Người đàn ông kia nghe mà như nghe một câu chuyện cười: “Lăng Hàm, mới hai tháng không gặp, cậu càng lúc càng kỳ lạ rồi đấy.”

Lăng Hàm vẫn cảnh giác.

“Đây là nhà của tôi, cho cậu ở tạm một thời gian mà đã thành nhà cậu rồi?”

Lời của người đàn ông này khiến Lăng Hàm hoàn toàn điếng người.

“Có điều, mới theo tôi được nửa năm cậu đã muốn lấy nhà của tôi, cậu nghĩ mình đáng cái giá này sao?” Người đàn ông nghiêng đầu, giọng nói không che giấu được sự trào phúng: “Cho cậu một con xe đã là quá lắm rồi, đừng có mà lòng tham không đáy.”

Vì quá sốc nên Lăng Hàm không nói ra được câu nào, tuy người đàn ông này không lấy chứng cứ ra, nhưng cậu biết lời anh ta nói là thật. Vì với tình hình kinh tế trước đây của Lăng Hàm, cậu ta không thể nào mua nổi căn nhà này, cũng không thể nào mua được Porsche, nhưng chỉ dựa vào điều này cũng không thể chứng minh được người đàn ông này chính là chủ nhà.

“Anh tên gì?” Lăng Hàm hỏi.

Người đàn ông kia phì cười, vừa cười vừa lắc đầu, như thể Lăng Hàm vừa hỏi một câu rất ngu xuẩn.

“Không chịu nói cho tôi biết?”

Người đàn ông kia tiếp tục lắc đầu.

Lăng Hàm hít sâu một hơi, đi ra chỗ thiết bị báo động để liên hệ với quản lý tòa nhà.

Nghiệp vụ ở khu này rất tốt nên liên lạc được cũng nhanh.

“Có một người đàn ông xông vào nhà tôi, tự xưng là chủ nhà…”

Thấy Lăng Hàm làm thật, người đàn ông kia sải bước tới, đẩy Lăng Hàm ra, nói vào điện thoại: “Xin lỗi, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Sau đó ấn tắt.

Lúc quay đầu lại, mặt mũi anh ta sa sầm: “Cậu làm gì thế?”

“Anh không nói cho tôi biết tên của anh.” Lăng Hàm đứng thẳng người lên. Người đàn ông kia rất khỏe, hơn nữa vừa rồi anh ta không kiềm chế nên động tác đẩy người hơi thô bạo, đẩy cậu lên tường.

Anh ta đi tới bóp cằm cậu: “Tôi tên gì mà cậu cũng không biết?”

Lăng Hàm bỗng nổi giận, hất tay anh ta ra, sức của cậu cũng không yếu cho nên giằng co một hồi cuối cùng cũng thoát được ra.

Anh ta bất ngờ bị cậu bẻ vặn tay, đau đến cau mày, lập tức giơ tay lên muốn tát cậu.

Lăng Hàm không chịu thiệt, lúc tay anh ta chưa kịp đánh xuống, cậu đã nhấc chân phải lên đạp vào bụng anh ta. Cái đạp này không nhẹ chút nào, đạp một cái mà khiến cho người đàn ông cao hơn cậu cả cái đầu cũng phải lùi lại hai bước, đập vào bức tường đối diện.

Mắt người đàn ông đỏ ngầu lên.

“Mẹ nó, cậu dám đạp tôi!”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, không hề báo trước đạp mạnh Lăng Hàm một cái.

Lăng Hàm sớm biết anh ta sẽ trả đòn nên đã kịp thời tránh được, còn vớ luôn đôi giày đá bóng ném vào mặt anh ta. Nhân lúc người đàn ông kia tránh đi, cậu xông tới huých cả khuỷu tay vào ngực anh ta, một huýnh này khiến người đàn ông ngã luôn xuống đất.

“Đmm! Mày dám đánh ông à!” Lăng Hàm đấm đá loạn xạ vào mặt người đàn ông kia.

“Đệch mẹ! Con mẹ nó, mày dám đánh vào mặt tao à!” Người đàn ông vừa che chắn vừa chửi: “Mẹ nó, mày muốn chết có đúng không?”

Lăng Hàm nghe thấy vậy lại càng đánh dữ hơn.