Edit: Cải Xanh

Ôn Nhan ngay lập tức cứng đờ.

Tạm thời cô thực sự cần thời gian để bình tĩnh lại tâm trạng.

Nhìn cô đứng ngây ngốc ở đó, bộ dáng không biết làm sao mới tốt, trong mắt anh hiện lên ý cười, hứng thú càng nồng đậm, khẽ cười hai tiếng định mở miệng nói.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh vang lên dữ dội.

Nhất thời chân mày nam nhân nhíu lại, tiện tay ấn xuống.

Điện thoại im lặng một lát, lại cố chấp vang lên lần nữa... Có nhiều hứng thú hơn đi nữa cũng bị dập tắt, người đàn ông lẩm bẩm rủa thầm, để lại một câu nhớ kỹ đấy.

Trước khi thang máy đóng cửa, Ôn Nhan ngẩn ngơ nhìn nam nhân nghe điện thoại, thanh âm trầm thấp ưu nhã tựa như tiếng đàn vi-ô-lông, chỉ là nụ cười đó, nhìn thế nào cũng có cảm giác.... nguy hiểm.

Nếu người bên kia mà không thể nói ra một lí do thì cảm giác liền xong luôn rồi.

Trong đầu Ôn Nhan như vang lên một tiếng sấm làm bản thân giật mình, cô vỗ vỗ trán mình, sâu sắc cho rằng gần đây có lẽ là bản thân quá mệt mỏi.

Sao lại suy nghĩ nhiều quá sức tưởng tượng.

Vẫn là nên đi tắm rồi ngủ thôi.

*****

Ngày thứ hai.

Lúc Ôn Nhan cùng người đại diện đến nơi thử vai, người đại diện vừa đi vừa an ủi cô, miệng hắn cứ hoạt động liên tục không ngừng nghỉ, giữa hai người không phân biệt ai mới là người khẩn trương đây.

Tiến vào đại sảnh nơi thử vai, Ôn Nhan bị bầu không khí yên tĩnh đến trang nghiêm làm cho hoảng sợ một lúc, trong lòng vô thức đưa ra một nghi vấn, thấp giọng kinh ngạc nói: " Sao lại yên tĩnh như vậy..."

Những lần thử vai trước kia rõ ràng đều là những con người rộn ràng.

Người đại diện cũng ngậm miệng lại, đảo mắt một vòng khắp đại sảnh, thấp giọng: " Có lẽ là đạo diễn không thích ồn ào."

Trong đại sảnh người đang ngồi cũng không nhiều, ngoại trừ một số nghệ sĩ được giới thiệu, thì hầu như đều là những người nổi tiếng, nổi tiếng không nhất thiết là đủ sức mạnh, lúc này những người ngồi ở kia, người có kịch bản thì tỉ mỉ lật xem, người không có thì ngồi suy nghĩ, không có người nào còn có tâm tư cười cười nói nói.

Trong hoàn cảnh này, thực sự rất dễ bị hồi hộp.

Hai người đến chỗ nhân viên lấy số, sau đó tìm một vị trí trống ngồi xuống, Lý Cường nhẹ giọng dặn dò một số điều cần chú ý, cảm thấy khi mình nói xong, sợ cô lại hồi hộp thái quá, miễn cường kiềm chế bản thân để không lải nhải một lần nữa.

Ngồi cạnh cô cùng đợi thử vai bắt đầu.

Không lâu sau, từ cửa liền truyền đến tiếng cộc cộc của giày cao gót, một số người không có kịch bản liền ngẩng đầu lên nhìn, Ôn Nhan cũng ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một nữ nhân mặt mày tinh khiết được một số trợ lý vây quanh đang đi vào.

Cô nghe được bên cạnh có người thấp giọng lẩm bẩm một cái tên: " Diệp Như Ca? "

Nghe được cái tên này, Ôn Nhan liền nhìn chăm chú, đôi mắt hạnh như sóng, màu môi hồng nhạt, đôi mắt đẹp quay vòng kèm theo một chút mỏng manh tinh khiết, làm cho người ta thương tiếc ( yêu thương và luyến tiếc), lúc này người kia ngồi xuống ghế sa lông, để trợ lý đi lấy số.

Người ngồi bên cạnh tiếp tục cúi đầu xem kịch bản, Ôn Nhan nhìn hai lần, cũng không để ý nhiều liền thu hồi ánh mắt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, có một người đứng lên đi vào thử vai, lúc đi ra vẻ mặt lại khác thường, người trong đại sảnh càng ngày càng ít.

Có lẽ cô thuộc vào người được giới thiệu đến thử vai, lại tới khá muộn, cho nên số thứ tự tương đối lâu, cuối cùng xung quanh cô chỉ còn lại 6 người.

Ôn Nhan đứng lên, đưa túi cho người đại diện, nhìn lướt qua 5 người còn lại, trong lòng bắt đầu cân nhắc.

Còn lại là 5 người, Diệp Như Ca chiếm số thứ tự nào thì nào tạm thời không biết, hai người khác là người của công ty giải trí lớn, hai người còn lại là hoa đán đang nổi tiếng, cũng giống như Diệp Như Ca, chỉ còn thiếu một cái cup diễn viên mà thôi.

Xem ra họ cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Đã như vậy, tim Ôn Nhan đập hơi nhanh, không biết liệu có phải đạo diễn đã quyết định nhân vậy hay không.

Móng tay để lại trong lòng bàn tay một vết, hơi đau, Ôn Nhan liền lấy lại tinh thần, theo nhân viên vào phòng khách thử vai.

Cho dù như thế nào, cô phải làm, cố gắng hết sức mình.

Vừa đi vào phòng thử vai, chỉ nghe thấy một thanh âm quen thuộc mang theo một phần lười biếng, thấp giọng cười nói: " Một phần bít tết mà đã muốn xua đuổi tôi? "

Trong lòng cô liền giật mình, nhìn sang chỗ phát ra thanh âm này, liên thấy nam nhân ngồi vắt chân, lông mày đẹp đẽ, áo sơ mi phẳng phiu, trong mắt lúc này như có những vì sao, cùng với giọng nói trầm thấp, cũng đủ làm cho hết thảy mọi người mê muội, hận không thể thỏa mãn hết mọi yêu cầu của anh.

Ôn Nhan chú ý tới Diệp Như Ca ở bên cạnh đã không tự chủ được mà bước về phía trước một bước.

Một thanh âm đơn giản mà nghiêm túc đột ngột phá vỡ bầu không khí này, vị đạo diễn hơn năm mươi tuổi ngồi ở giữa tuyệt không chịu được bộ dáng này của anh, " Đừng có ngồi đấy mà thả thính, bắt đầu thử vai! "

Thả thính...

Dương Phàm ngồi ở phía sau suýt chút nữa liền phun nước ra ngoài, nén cười đỏ cả mặt.

Ôn Nhan cũng muốn cười, đúng lúc này, cô cảm giác một ánh mắt rơi xuống người mình, Ôn Nhan liền ngẩng đầu lên, thì thấy Cố ảnh đế tự tiếu phi tiếu nhìn cô, giống như là đang nói, muốn cười thì cười đi, không cần kiêng dè.

"...."

Dừng lại một lúc, Ôn Nhan nhanh chóng thu hồi lại nét mặt, cặp mặt đào hoa vô tội khéo léo chớp chớp.

Hừ.... Khẽ hừ một tiếng, Cố Cảnh Ngự thờ ơ thu chân lại, khóe môi khẽ nhếch lên.

Cô nhóc lừa đảo, giả bộ giống lắm.

Người đại diện Dương Phàm ngồi ở phía sau không thấy được hai người này đang kiện cáo nhau, trong lúc lơ đãng mới chút ý người phía trước.

.... Ôn Nhan!

Suýt chút nữa thì trực tiếp ngã từ ghế xuống, vẻ mặt người đại diện Dương Phàm hơi đen lại, trong lòng liền chột dạ, thế mà hắn lại quên Ôn Nhan cũng tới thử vai!

Không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Ôn Nhan, thân thể Dương Phàm chợt cứng đờ, gật đầu coi như chào hỏi, động tác cũng không linh hoạt.

Một lúc nữa....

Hắn dùng đầu ngón tay cũng biết rằng nhìn từ sau lưng trăm phần trăm là tâm tình của Cố đại ảnh đế đang rất vui vẻ.

Cậu, còn, vui, vẻ, được, sao?!

Người cũng đã tới rồi, cậu không cảm thấy chột dạ sao? Chẳng lẽ còn tưởng rằng con gái nhà người ta không để ý lòng dạ hẹp hòi của cậu sao?!

Có lẽ sợ hắn còn lo lắng chưa đủ, đạo diễn vừa mạnh mẽ vừa kiên quyết, cũng không nói nhiều, lúc này liền bảo trợ lý cầm mấy tờ giấy A4 phát cho bọn họ.

Nội dung trên giấy không nhiều, đơn giản chỉ là khái quát đặc điểm nhân vật mà các cô chuẩn bị thử vai, với một vài đoạn kịch bản.

Trợ lý thấp giọng giải thích, mỗi người có khoảng thời gian là ba phút để suy nghĩ, một lúc có thể thể hiện một đoạn trong

Từng tờ giấy được phát đi, Ôn Nhan là người nhận tờ cuối cùng, cặp mắt đào hoa trong suốt mà khéo léo nghiêm túc nói cảm ơn, xong liền cúi đầu xem.

Mỗi giây giống như vụ nổ đếm ngược, mười, chín, tám, bảy..... Ánh mắt Ôn Nhan thay đổi.... Tim Dương Phàm cũng sắp nhảy đến tận cổ rồi, quả nhiên.

Một giây sau, Ôn Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu lên....

Kịch bản này.....