Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường

Chương 15: Cố Cảnh Ngự "Ném hắn ra ngoài "

Edit: Cải Xanh

Người hâm mộ trước màn ảnh đã bắt đầy bùng nổ.

Người hâm mộ số 1: Mẹ nó! Phóng viên này có phải bị bệnh không vậy! Chuyện quy tắc ngầm không phải đã giải thích rõ rồi sao?! Mắt người này bị chó tha hay là đầu óc ngu dốt vậy?!

Người hâm mộ số 2: AAAAAAA! Đừng cản mị! Mị muốn bóp chết phóng viên này! Quy tắc ngầm rõ ràng hoàn toàn là bịa đặt, còn hết lần này tới lần khác muốn Nhan Nhan giải thích, dựa vào cái gì hả?!

Tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi!!!!

Ôn Nhan cũng không phải người bị bắt nạt mà còn có thể mỉm cười, vẻ mạnh cô lạnh xuống, " Tôi không cần phải giải thích với phóng viên này."

Phóng viên vẫn không chịu bỏ cuộc, truy hỏi đến cùng, " Ôn tiểu thư không giải thích là ngầm chấp nhận đúng không? "

Lần này ngay cả người qua đường cũng phải kinh ngạc, con mẹ nó người này chậm phát triển à!!

Ôn Nhan cười lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên sắc bén, không cố kỵ những cười khác trả lời, " Xem ra khả năng suy luận của anh không tốt lắm. Lần đầu tiên tôi biết ở nước mình thân là người bị hại còn phải giải thích, nếu không thì sẽ phải nhận tội đấy."

Khuôn mặt phóng viên kia đỏ lên, hơi tức giận.

Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác chọc giận, trước kia bọn họ muốn được khen đều làm hắn hài lòng, một tiểu minh tinh tuyến ba, chỉ là gần đây hơi nổi tiếng, cũng coi mình có địa vị cao ngất rồi đúng không?!

Nhưng lúc hắn đang muốn tiếp tục, lại bị một câu nói cắt ngang.

" Ném hắn ra ngoài."

Thanh âm của người đàn ông trầm thấp vang lên, nhưng lại tràn ngập nguy hiểm, thẳng thắng quyết đoán

Phóng viên kia còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, lại thấy có một người đàn ông không biết từ đâu chui ra đi về phía hắn, nhanh như điện quang hỏa thạch*, phóng viên kia hiểu ra " Hắn" là chỉ người nào.

(*): chỉ hành động nhanh chóng.

Hắn vội vàng lui về phía sau hai bước, vẻ mặt không dám tin nhìn phía sân khấu, " Các người định làm gì! "

Xung quanh cũng có một số phóng viên nhìn theo tầm mắt của hắn, khi nhìn rõ người không biết đứng ở cửa từ lúc nào, tức khắc đứng ngồi không yên.

" Cố Cảnh Ngự!! "

" Bệ hạ! "

Ở lối ra, một người đang ông mặc tây trang được cắt may thủ công, dáng người cao lớn, ánh mắt áp bức, hơi hơi híp mắt, môi mỏng khẽ mím.

Môi mỏng khẽ mở, nhìn về phía hai người bảo vệ, lớn tiếng nói lại một lần nữa, lạnh lẽo mà nguy hiểm, " Tôi nói, ném ra ngoài! "

" Anh không thể làm như vậy! "

" Tôi có thể! " Ánh mắt người đàn ông nguy hiểm nheo lại, đuôi mày nhếch lên, anh làm chuyện ly kinh phản đạo* còn ít sao?

(*): ngang ngạnh, bướng bỉnh, bất trị, chống đối, trái nguyên tắc; đại nghịch bất đạo.

Anh không kiên nhẫn nhíu mày, " Động tác nhanh lên."

Hậu quả của việc này là gì? Đã làm như vậy rồi mà còn muốn biết hậu quả nữa sao? Anh thực sự rất lo lắng.

Hai người đàn ông vạm vỡ mặc tây trang thấy anh thiếu kiên nhẫn, nhanh chóng thực hiện động tác, trực tiếp xoắn hai tay anh ta lại đặt ra sau lưng.

Người phóng viên kia tràn đầy hoảng loạn, mồ hôi lạnh không ngừng chảy, lúc này hắn mới nhớ tới Cố Cảnh Ngự cũng ở buổi họp báo.

Là Cố Cảnh Ngự!

Đắc tội với Cố Cảnh Ngự... Không được, hắn không thể bị kéo ra ngoài, nếu không khi trở về, chức phóng viên này của hắn cũng không biết còn giữ được nữa hay không cũng không chắc chắn.

Môi hắn run run, muốn nói gì đó, nhưng lại bị hai người vệ sĩ bịt miệng lại, nhanh chóng quay đầu lại, những vấn đề muốn hỏi đều nuốt lại vào trong bụng.

Cố Cảnh Ngự kéo ghế ngồi xuống, mí mắt hơi nhếch lên, giọng nói thờ ơ: " Tiếp tục đi! "

Bầu không khí lạnh ngắt vẫn bao trùm cả hội trường, ngay cả đạo diễn mọi khi hi hi ha ha cười cũng không nói chuyện, các phóng viên nhìn nhau, hoàn toàn yên tĩnh.

Cơn bão lớn đến đúng là điên thật rồi.

Đương nhiên, Cố Cảnh Ngự tùy hứng như vậy, cũng có nhiều antifan, mặc dù trong cuộc sống không dám công kích, nhưng những lời nhạo báng cũng không ít.

Người qua đường: Cái người này chính là Cố Cảnh Ngự mà các người sùng bái sao? Tùy tiện kéo người khác ra ngoài cũng không lễ phép cho lắm nhỉ? Cho là mình tài giỏi hơn người khác sao? Hắn thật sự coi mình là bệ hạ sao?

Người hâm mộ Giáp: Haha, tại sao bệ hạ lại không lễ phép, bệ hạ mặc dù đơn giản, nhưng giáo dục và thái độ lại không thể chê. Phóng viên kia lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy, chẳng nhẽ bệ hạ cứ đứng nhìn hắn ta quấy rối thì mới là lễ phép?

Người hâm mộ Ất: Mị không hiểu, bệ hạ một không mắng không chửi người hai không đánh người, chỉ là mời vị phóng viên quấy rồi kia ra ngoài, để tiếp tục họp báo, vậy là không lễ phép?

Cư dân mang nói: Cảm thấy không phải là không lễ phép, vẫn còn hơn một số người, sau đó, không biết tình hình như thế nào lại đi đánh giá người khác thật là thấp hèn.

Bị người hâm mộ và cư dân mạng bao vây chặn đánh, đám antifan rất nhanh biến mất gần như là không còn người nào.

Chỉ còn lại những người hâm mộ và cư dân mạng ở lại tiếp tục liếm màn hình.

Người hâm mộ: Gào khóc! Thật là đẹp trai thật là đẹp trai thật là đẹp trai thật là đẹp trai thật là đẹp trai! Bệ hạ, Ôn Nhan sẽ ghét anh chết mất!!

Người hâm mộ: Tính tình bệ hạ vẫn thẳng thắn như vậy! Kích động muốn chạy vòng vòng! Điên cuồng đánh call* cho bệ hạ!!!

(*): ngôn ngữ mạng, cụm từ này chỉ một thái độ ủng hộ..

Cư dân mạng: Không nghĩ rằng tôi lại hứng thú với tình cách của Ôn Nhan như vậy, báo đều nói minh tinh nào tính khí không tốt sẽ tức giận với phóng viên, theo tôi thấy, không phải tất cả các minh tinh đều như vậy!? Phóng viên hỏi vấn đề mang tính xúc phạm như vậy, người khác sao lại không tức giận? Ôn Nhan cứ thẳng thắn như vậy... Thật là thoải mái!!

.......

Đến khi một cư dân mạng run rẩy bình luận: Tại sao đột nhiên tôi lại nghĩ đến.... Có bạn trai khí thế như vậy....

Cư dân mạng số 2: Lầu trên đừng, đừng đi mị cũng hiểu, ý nghĩ tức giận thay cho người yêu này đã chạy một trăm vòng trong đầu mị... kích động run rẩy..

Cư dân mạng số 3: Tôi.... đã không nhịn được hát một bài. Đây chính là tình yêu... đây chính là tình yêu....

Người hâm mộ tạm thời từ trong kích động bình tĩnh lại, không vui, nhóm Ngọc mễ lời nói sâu xa, tỏ ý: Bệ hạ và Ôn Nhan chỉ là huynh muội bình thường, không cần nghĩ tới quan hệ như vậy!! Bệ hạ sẽ không vui.

Người hâm mộ Ôn Nhan cũng đồng tình gật đầu: Bệ hạ không thích những tin đồn xấu xoay quanh mình, mọi người đều biết rồi đấy, trước kia lúc quay phim có nữ diễn viên có ý đồ xấu với bệ hạ thì bệ hạ trực tiếp đi về luôn, mà giờ nhỡ đâu bệ hạ thực sự vì chuyện của Ôn Nhan mà tức giận thì phải làm sao?

Cư dân mạng hạn hán lời.

Bọn họ cảm giác.... thấy người hâm mộ liều mạng phủ nhận chuyện này như vậy, làm sao biết được bệ hạ của bọn họ lại không vui?

........

Hội trường vẫn yên tĩnh.

Ôn Nhan nhìn đạo diễn và Từ Tuệ Lâm ngồi bên cạnh, giương khóe miệng, đạo diễn chậm rãi uống một hớp nước, ý tứ chính là không nói gì. Cô đỡ trán, lập tức liếc mắt nhìn Cố Cảnh Ngự, cô không muốn nhìn....

Dường như cảm giác được cái gì, người đàn ông quay đầu, trùng hợp là đối diện với ánh mắt của cô.

Ánh mắt chạm nhau, Ôn Nhan dừng lại một chút, hít sâu một hơi, đôi mắt đào hoa dày đặc sương mù, để lộ ra ý cười và cảm ơn, Cố Cảnh Ngự ngẩn người, hơi thở lạnh lùng bỗng từ từ tan biến, ánh mắt lấp lánh như vì sao.

Thôi quên đi, cho dù anh ném người ra ngoài là vì tiếp tục họp báo hay có nguyên nhân gì khác, anh cũng đã giúp cô rồi.

Ôn Nhan nhìn xuống sân khấu, đôi mắt đào hoa sáng như những ngôi sao, phá tan sự yên tĩnh, trêu chọc nói: " Không còn câu hỏi gì để hỏi sao? Vậy như này đi, Cố sư huynh đến khá muộn, hay là tự phạt bằng ba câu hỏi? "

Cô bật cười, " Đương nhiên, đây là buổi họp báo, còn mong mọi người hỏi những câu hỏi liên quan đến phim."

.... Sẽ đào cho anh một cái hố.

Cố Cảnh Ngự liếc mắt nhìn cô, rồi như không có chuyện gì quay đi. Ậm ừ một tiếng, nhíu mày, cười nhẹ hai tiếng nói: " Mọi người muốn hỏi gì? "

Trong lòng các phóng viên hơi chuyển động, họ nhìn hai người trước mặt, ánh mắt sáng rực, họ nghĩ đến vết xe đổ kia nên lại đè ép rục rịch trong lòng lại.

Hít sâu một hơi, bắt đầu có người đứng lên hỏi câu hỏi của mình, dù sao đây là Cố Cảnh Ngự, bình thường muốn phỏng vấn cũng khó....

Bầu không khí lập tức bình thường trở lại, cũng có người hỏi nữ chính và những người khác, Vương đạo diễn từ đầu tới cuối chỉ cười ha hả, nhìn vở kịch tiếp tục không nói lời nào.

Coi như là ổn rồi nhỉ? Anh chỉ là không muốn phí sức với một người phóng viên như thế. Người như thế làm sao có ảnh hưởng tới anh được, kể cả về buổi họp báo hay con đường điện ảnh sau này.

Mùa xuân đến rồi, cầm thú cũng kích động.... tình khí nóng nảy không phải rất bình thường sao?

Cư dân mạng im lặng quan sát một lúc, đưa ra một vấn đề... Nhóm Ngọc mễ xác định không phải mắt mù chứ?

Dĩ nhiên nhóm Ngọc mễ không phải, chỉ là chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Nhìn tình huống lúc này, cũng có mấy người cảm giác nhạy bén thấy chỗ nào không đúng.

Sư, sư huynh?

Với tính tình của bệ hạ, vậy mà lại đồng ý trả lời... Bệ hạ có phải hay không.... có chỗ nào không đúng?

Buổi họp báo sắp kết thúc, vẫn còn có phóng viên cắn răng, quan sát Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan một lúc, cuối cùng quyết định hỏi.

Không chừng, hắn liều mạng như vậy lại là đúng...

Hắn đứng lên, giọng nói hơi run rẩy, nắm chặt mirco trong tay.