Bùi Thâm nhận dây dẫn, khéo léo từ chối tã.

Hắn chưa từng gặp thú cưng nào đi vệ sinh sạch hơn con vịt này, hoàn toàn không cần hắn lo lắng chuyện đó.

Cho dù lại gần cũng không ngửi được mùi lạ nào, ngược lại còn có mùi mặt trời ấm áp, khiến người khác thả lỏng.

Thiệu Liên: Hiển nhiên, yêu quái tu luyện mấy trăm năm như bọn họ làm sao có thể giống động vật bình thường.

Thậm chí bọn họ còn có thể nhịn ăn, dùng ánh trăng làm thức ăn.

Chẳng qua cậu không bỏ được nhiều món ngon như vậy mà thôi.

Nhất là cá!

Cá Bùi Bùi nấu!

Nghĩ đến mấy món cá kia, ánh mắt vịt trắng nhìn Bùi Thâm càng thêm thân thiết.

"Màu này rất hợp với lông của mày." Bùi Thâm khoa tay múa chân trên lông vịt.

Hắn càng nhìn càng thấy sợi dây này phù hợp.

Lần sau có thể đưa Đại Bạch đi dạo một chút.

Có tã, Thiệu Liên cảm thấy dây dắt không đến mức nào.

Hơn nữa, nhận là một chuyện, xài hay không là chuyện khác.

Tối, một người tắm bồn, một người tắm vòi sen.

Đã trải qua một lần, lần thứ hai này Thiệu Liên đã bình tĩnh hơn.

Cậu không thèm nhìn sang bên Bùi Thâm, chỉ tập trung chơi vịt vàng của mình.

Bùi Thâm chuẩn bị cho cậu một bồn vịt vàng kích cỡ khác nhau.

Cậu đẩy con này, chơi con kia, lặn xuống nước rồi đột ngột vọt lên từ giữa đám vịt vàng.

Đàn vịt vàng vội vàng bỏ chạy theo sóng nước, nhưng lại bị cánh của vịt trắng gom lại.

Vịt trắng chơi rất vui, chỉ có Bùi Thâm lòng không yên.

Hắn liên tục quay đầu kiểm tra xung quanh.

Trải qua ngày hôm qua, hắn có bóng ma tâm lý với nhà tắm vì không chắc chắn cảm giác bị nhìn trộm đó có lại xuất hiện hay không.

May mắn, có Đại Bạch ở đây với hắn.

Đến khi tắm xong ra ngoài mà mọi thứ vẫn bình thường, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Thâm nghĩ thầm trong lòng: Chắc là đi rồi.

Trong phòng chỉ mở ngọn đèn nhỏ trên tường, làm trên tường có một vùng vàng đầy ấm áp.

Một người một vịt ngủ chung trên chiếc giường bên cửa sổ.

Do sau khi biến thành vịt, Thiệu Liên khá sợ nóng cho nên chỉ ngủ trên mặt chăn.

Bùi Thâm cảm thấy trống vắng vô cùng, mắt hắn díp lại, có chút buồn ngủ.

Bùi Thâm nằm trên giường Thiệu Liên, càng nhớ cậu ấy hơn.

Mới chỉ là ngày thứ hai thôi mà? Tại sao lại có cảm giác lâu thật lâu rồi hắn không gặp Thiệu Liên vậy?

Thì ra một ngày không gặp như cách ba thu là thật.

Làm sao....lại nhớ cậu ấy đến vậy.

Bùi Thâm đứng dậy, một tay cầm điện thoại, tay còn lại kéo con vịt bên cạnh lại.

Hắn kề sát mặt mình vào mặt vịt, chụp một tấm hình.

Thiệu Liên đã lim dim chuẩn bị đi ngủ bị ánh flash làm giật mình tỉnh dậy:????

Chuyện gì vậy? Mới có chuyện gì xảy ra?

Lại nhìn một cái, ảnh đế đang nghịch điện thoại.

Nếu cậu không nhầm, đây là hình anh ta chụp với cậu phải không?

Mới chụp luôn?

Không phải mọi người đồn là ảnh đế chưa bao giờ chụp ảnh tự sướng hả!

Hơn nữa, cái anh ta đang mở là một app photoshop hot hit hiện tại đó.

Vịt trắng liếc nhìn người đàn ông, ánh nhìn lại chuyển sang điện thoại hắn đang cầm.

Thì ra ảnh đế không chỉ tự sướng.

Ảnh đế còn biết cả photoshop!

Chỉ nhìn một lúc, Thiệu Liên đã tức giận, do....

Anh ta chỉ chăm chăm photoshop mình!

Chưa từng nghĩ đi photoshop cho cái mặt vịt chưa tỉnh ngủ bên cạnh một chút!

Một con vịt đẹp trai như cậu bị anh ta chụp xấu hoắc, đã vậy còn không thèm photoshop cho người ta!!!

A a!

Không thèm coi nữa!

Vịt thở phì phò quay đầu sang chỗ khác.

Bùi Thâm hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hắn cau mày, tập trung vào tấm hình.

Hắn mới tải app photoshop này hôm qua.

Hắn cố tình tìm hiểu trên mạng, nghe nói nó được khen nhiều nhất, photoshop cũng đẹp nhất.

Không ngờ nó khó xài đến vậy! Đây là lần đầu hắn cảm thấy tay mình dài đến thế, không hề linh hoạt.

Hắn chỉ muốn xóa nếp nhăn khi cười bên khóe mắt, không cẩn thận một chút thôi mà bay luôn nửa đoạn lông mày.

Undo, làm lại!

Phóng to hình, nhẹ nhàng chà chà ở khóe mắt, cẩn thận chà từng chút từng chút một.

Hoàn hảo!

Dấu vết tượng trưng tuổi tác đã biến mất, nhưng mặt ốm lại một chút, có chút đường cong sẽ đẹp hơn.

Một lần nữa, Bùi Thâm phóng to tấm ảnh đã thu nhỏ, cứ phóng to rồi lại thu nhỏ, làm đi làm lại nhiều lần, cuối cùng hắn cũng tìm được nơi thích hợp để xuống tay.

Hắn kéo nhẹ nơi này, đẩy nhẹ nơi kia, đường cong trên mặt càng ngày càng rõ ràng.

Như đúc cùng một khuôn với Barbie.

Bùi Thâm gật đầu hài lòng, chính là cảm giác trẻ tuổi, cơ thể cường tráng này đây.

Chắc chắn cậu ấy sẽ thích.

Ừ...vai rộng một chút, yết hầu rõ một chút, hình như môi hắn hơi mỏng, trông quá lạnh lùng, làm nó dầy một chút trông sẽ rạng rỡ ấm áp hơn....

Một tiếng sau, cuối cùng cũng photoshop xong.

Lưu hình, chia sẽ qua Wechat, gửi cho bạn --- Thiệu Liên.

Loading, 10%...16%...!67%...!89%...

Mạng của khách sạn khiến người khác nóng hết cả ruột!

Thì ra mạng cũng có thể chậm đến thế này ư?

Đây là lần đầu tiên hắn gửi hình mình tự chụp cho người khác.

Trước kia cho dù người nhà muốn xem, hắn đều gửi hình phòng làm việc chụp sang.

Đây cũng là lần đầu hắn tự photoshop, trước kia hắn chỉ cho phòng làm việc cố gắng dùng ảnh gần sát với ảnh chụp hết mức có thể, không photoshop.

Dù sao hắn cũng là diễn viên, gương mặt cũng chỉ là dụng cụ hỗ trợ.

Photoshop nhiều quá lại khiến đạo diễn không nhìn ra được gương mặt nguyên bản của hắn.

Hắn cũng không hiểu được, ý nghĩa ra đời của mấy app photoshop là gì.

Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, con gái làm hài lòng bản thân, còn hắn làm hài lòng người hắn gửi ảnh cho.

Giống nhau cả thôi.

Ting ---

Đã gửi hình thành công!

Bùi Thâm thấp tha thấp thỏm, nghĩ đến việc Thiệu Liên sẽ thấy ảnh chụp chung của hắn và vịt thì khóe miệng lại giương cao.

Hắn cứ mở ra rồi lại đóng lại khung chat, cứ muốn nhắn thêm gì đó.

Gõ "Tôi với vịt đều rất khỏe" thì có chút tự tin, hắn xóa đi, đổi thành "vịt rất khỏe", hắn vẫn xóa đi, những lời này quá giống bị ép, trông không giống tình nguyện.

Gõ rồi lại xóa, lập đi lập lại vài lần, hắn không chú ý đến ánh mắt như đang nhìn thằng đần của con vịt bên cạnh mình.

Thiệu Liên: Bùi Bùi....thì ra anh mắc chứng rối loạn lo âu xã hội?

Ngày xưa lão Trịnh nói cậu bị mắc chứng rối loạn lo âu xã hội, còn nói người mắc chứng rối loạn lo âu xã hội khi nói chuyện bình thường sẽ suy nghĩ rất nhiều mới nói, bọn họ sợ nói sai.

Cậu có bị đâu.

Cậu không muốn tiếp xúc với con người chỉ vì sợ lộ chuyện mình là vịt.

Cuối cùng, Bùi Thâm cũng gõ được câu ưng ý ---

Vịt khỏe lắm, rất ngoan, không cần nhớ nhung, bọn tôi chờ cậu về.

Ấn gửi.

Sau đó độ cong trên khóe miệng không rớt xuống nữa, hắn nhìn khung chat, mở tấm ảnh vừa được photoshop lên, phóng to, một giây sau, khóe miệng hắn cứng ngắc, từ từ...nhìn xuống.

Hắn photoshop bản thân không tệ, nhưng con vịt bên cạnh....đầu bị kéo trông như bức tranh [Tiếng Thét].

Tay Bùi Thâm run lên.

Tử hình công khai chắc cũng thế này nhỉ.

Hắn ấn giữ tấm hình, đã hết thời gian thu hồi.

Mắt Bùi Thâm mất đi tiêu cự.

Hắn chết chắc rồi.

Lúc này, một cái đầu vịt xáp lại, nhìn chằm chằm điện thoại vài giây.

Nó khựng lại.

Chậm rãi ngẩng lên: "Cạp?"

Trình của anh thế này á??

Photoshop tôi thành thế này, sợ tôi chiếm đoạt sắc đẹp của anh hay gì?

Còn nữa, anh ta hy vọng mình trông như con ma thế này????

Chậc chậc chậc, thẩm mỹ còn không bằng một con vịt!

Bùi Thâm như thấy được khinh bỉ trong đôi mắt kia, hắn giơ tay vuốt đầu vịt hai cái, tìm chút động lực.

"Đại Bạch ngoan, đừng ấn loạn app photoshop."

Nói xong thì ấn nút ghi âm: "Vịt vô tình nhấn vào phần mềm photoshop.

Nó quẹt mấy cái, tôi không chú ý, để tôi gửi lại cho cậu tấm khác."

Nói xong thì gửi vào khung chat, sau đó bổ sung một câu: "Đại Bạch rất thông minh, thích chơi điện thoại."

"Ngủ ngon."

Tắt wechat, tắt điện thoại, nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt.

Liền tù tì một mạch.

Bùi Thâm: Chỉ cần mình ngủ nhanh, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Trong mơ, hắn gửi một tấm hình hoàn hảo, Thiệu Liên trả lời tin nhắn của hắn, khen hắn đẹp trai.

Bên ngoài giấc mơ, vịt ngây người, lâu thật lâu cũng không phản ứng lại.

Thiệu Liên:???

Thiệu Liên chậm chạp quay đầu ra sau nhìn thử.

Cậu muốn nhìn thử xem, trên lưng cậu có phải đang cõng cái nồi to tướng hay không!

- -

Ngọc Thụy: Từ ngày biến thành vịt, Thiệu Liên có vẻ chuộng gọi Bùi Thâm là Bùi Bùi phết nhờ?.