Lạc Miểu bụm mặt đứng tại chỗ ngẩn ngơ rất lâu, mãi đến tận khi chiếc xe bảo mẫu màu đen biến mất khỏi tầm mắt, hồn cậu mới quay lại chỗ cũ.

Không thể tin sờ sờ má trái của mình.

Nóng quá... Nhiệt độ hai bên má hình như không giống nhau...

Mới vừa rồi... anh Trạch hôn cậu sao?

Lạc Miểu vô cùng mong muốn tìm chứng cứ, nhưng đáng tiếc đã không thấy bóng xe đâu.

Cậu cũng không dám gửi tin nhắn hỏi Tống Thịnh Trạch, cả người như bị nhét vào trong hồ lô loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng lắc mấy chục lần, lắc đến khi chóng mặt choáng váng.

Vì nụ hôn chào tạm biệt kỳ cục buổi sáng, đến cuối ngày, Lạc Miểu vẫn còn thất thần.

Mấy ngày liên tiếp thường có những cử chỉ thân mật với Tống Thịnh Trạch, Lạc Miểu lại không phải đứa ngốc, cậu chỉ là không thể tin được.

Anh Trạch tốt như vậy, làm sao lại thích cậu chứ? Sao có thể được?

Là cậu tưởng bở đi... Anh Trạch cũng chưa từng nói với cậu...

Chờ, chờ chút!

Anh Trạch viết trên bình luận rằng yêu thích, làm tròn lẽ nào là đang nói... thích?

Trời! Trước khi anh Trạch đi còn hỏi cậu có hiểu bình luận kia không, cậu trả lời thế nào?

Ngoài miệng nói hiểu, nhưng thật ra vẫn còn mờ mịt.

Lạc Miểu vỗ vỗ mặt mình, vẻ mặt đờ ra của cậu nhất định khiến anh Trạch thất vọng...

"Ai u ~ Miểu Miểu cậu không cần sốt sắng đến độ vỗ mặt đi, gương mặt này, cũng chỉ có mình cậu đành lòng vỗ mạnh như vậy."

Sáng sớm Côn Bằng đưa Tống Thịnh Trạch đến sân bay, rồi quay lại dẫn Lạc Miểu đến chuẩn bị chương trình radio buổi tối.

Mặc dù không cần dùng máy quay, nhưng đây là lần đầu tiên Lạc Miểu làm việc, Côn Bằng rất thận trọng, toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh cậu, đưa nước cho Lạc Miểu: "Thân ái, uống chút nước thấm giọng, không cần quá lo lắng, người dẫn chương trình rất có kinh nghiệm, cậu chỉ cần làm quen với câu hỏi trước là được, cũng chỉ có hai tiếng, nói chuyện phiếm giới thiệu phim rồi mở nhạc, chút thời gian này qua nhanh lắm."

Lạc Miểu uống ngụm nước: "Cảm ơn anh Côn, tôi vẫn ổn, không căng thẳng."

Côn Bằng không quá yên tâm: "Không căng thẳng sao cậu còn vỗ mặt mình thế, đừng nghĩ tới chương trình, bây giờ nói chuyện với tôi, thả lỏng một chút."

"Ừm." Thực ra cậu không nghĩ đến chương trình, trong đầu cậu trôi tới trôi lui đều là Tống Thịnh Trạch.

Lạc Miểu không nhịn được hỏi: "Anh Trạch bay khoảng bao lâu? Rồi khi nào sẽ đáp máy bay?"

Côn Bằng liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động: "A... chắc cũng sắp rồi đấy, bay qua khoảng sáu tiếng, chuyến đông Nam Á dễ bị muộn chút, không sai biệt lắm thì bây giờ tới rồi."

Đang nói, điện thoại di động Lạc Miểu vang lên một tiếng.

Cậu lấy ra xem, bất ngờ phát hiện là tin nhắn của Tống Thịnh Trạch.

【Anh Trạch】: Nhóc con, tôi vừa xuống máy bay, Khương Hi đã đến đón tôi, đi ăn một bữa với cậu ta rồi về khách sạn nghỉ ngơi, yên tâm. [ xoa đầu. jpg]

"Anh Trạch đến rồi!" Lạc Miểu vui cười hớn hở trả lời tin nhắn, thuận tiện nói cho Côn Bằng một tiếng.

Côn Bằng chọc chọc màn hình điện thoại, cũng chưa thấy cái gì, vừa nhìn sang màn hình điện thoại Lạc Miểu, ai oán nói: "Thịnh Trạch gửi tin nhắn cho cậu thì thật dài, còn có cả icon, trước đây cậu ta nhắn tin báo bình an cho anh chỉ một chữ "Đến " duy nhất, ngay cả dấu chấm câu cũng không có... Bây giờ có cậu, nhìn xem, còn không nhắn tin cho anh luôn, đây thực sự là chỉ nghe người mới cười không thấy người cũ khóc..."

Lạc Miểu nghe Côn Bằng nói rất xấu hổ, lại có phần tự hào không thể nói ra.

Cậu cầm điện thoại di động an ủi Côn Kinh Tế: "Không có đâu, nhất định anh Trạch biết tôi sẽ báo cáo cho anh Côn."

"Cũng đúng," Côn Bằng gật gật đầu: "Hơn nữa cậu là bảo bối trong lòng cậu ta mà, đương nhiên muốn liên lạc với cậu đầu tiên chứ, nếu không có công việc, cao dán da chó hiệu Thịnh Trạch tuyệt đối sẽ dính cậu không tha."

Tim... bảo bối trong lòng...

Lạc Miểu chưa thích ứng kịp với danh xưng để hình dung cậu, lúc đứng lên đi đến phòng radio cũng cuống tay cuống chân, làm cho Côn Bằng còn tưởng cậu vì lần đầu quay chương trình nên mất bình tĩnh, ở bên ngoài lau mồ hôi.

Biểu hiện của Lạc Miểu tốt một cách bất ngờ, đối đáp trôi chảy, đối với phim điện ảnh cũng có cách nhìn của bản thân.

Côn Bằng đứng cách lớp thủy tinh quan sát lập tức yên lòng.

Bạn nhỏ cũng có tố chất bẩm sinh, sau này nếu có thể vượt qua nỗi sợ hãi ống kính, chỉ bằng khuôn mặt cùng giọng nói trong trẻo này là có thể thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí, huống chi cậu có cả át chủ bài kinh tế nâng đỡ, sau lưng còn có Tống ảnh đế và Tinh Dập truyền thông làm hậu thuẫn, phần mềm phần cứng đều hợp nhất, tiền đồ vô hạn.

"Cách đây không lâu thầy Lạc có tham gia lồng tiếng vai nam thứ trong phim "Sơn Hà Quy" của đạo diễn Ngô, nhưng khi nhìn hình tượng của cậu có vẻ càng thêm thích hợp để diễn xuất hơn, 360 độ không góc chết trong truyền thuyết, oa, thật sự rất đẹp."

Người dẫn chương trình thổi phồng làm Lạc Miểu đỏ mặt, cậu ngại ngùng nói: "Không có đâu, trong giới có rất nhiều nghệ sĩ đẹp hơn tôi, tôi rất bình thường, hơn nữa làm diễn viên không phải dễ dàng như vậy, phải có kỹ năng diễn xuất, bản lĩnh, khả năng ứng biến, rất nhiều yêu cầu khác, tôi còn kém xa."

Lạc Miểu tránh né đề cập đến chuyện mình sợ ống kính, cái này cũng chuyện Côn Bằng dặn dò cậu, sau này khắc phục chung quy vẫn sẽ bước lên sân khấu, không cần nói những chuyện này cho người khác.

Người dẫn chương trình phản ứng rất nhanh, lập tức tiếp lời: "Là đúng, làm diễn viên thật sự rất khó, thầy Lạc trước là trợ lý sinh hoạt của ảnh đế Tống Thịnh Trạch đúng chứ? Nhất định là hiểu rất rõ với nghề diễn."

Nhìn xem, rất tự nhiên mà chuyển đề tài sang Tống ảnh đế.

Trước Côn Bằng cũng dặn dò Lạc Miểu, sở dĩ chương trình mời cậu không lộ mặt như thế, chủ yếu cũng vì cọ nhiệt Tống Thịnh Trạch, trước đó hai người còn cậu tới tôi đi trên weibo một phen, trước mắt chính là xào đề tài.

Ban đầu Lạc Miểu không thể chấp nhận, cậu không nghĩ xào CP để cọ nhiệt Tống Thịnh Trạch, nhưng Tống Thịnh Trạch lại nói với cậu: "Phải đi, anh rất thích bị cậu cọ, cũng chỉ cho cậu cọ."

Bản thân Tống ảnh đế không ngại, hơn nữa còn lắc lắc "Giấy bán thân" nói với cậu "Đàng hoàng tham gia, nổi tiếng sớm một chút, nhanh chóng trả nợ", Lạc Miểu lúc này mới buông bỏ lo lắng trong lòng, đến chương trình.

Vì vậy, Lạc Miểu thẳng thắn nói: "Đúng, lúc trước tôi là trợ lý của thầy Tống, thầy Tống là người nghệ sĩ vô cùng chuyên nghiệp, rất đáng kính, tôi đã học tập rất nhiều điều ở anh ấy, cũng nhìn anh ấy mới biết, càng là diễn viên đỉnh cao càng phải chuyên nghiệp, có thể chịu được cực khổ."

""Chịu được cực khổ mới là người trên người" câu nói này rất hợp với nghề diễn viên."

Người dẫn chương trình gật đầu tán thành, ngược lại hỏi: "Cậu là người trợ lý duy nhất Tống ảnh đế giữ bên người từ khi ra mắt đến nay, nhưng hiện tại cậu cũng là người được Tinh Dập truyền kí kết, bên cạnh Tống ảnh đế lại không còn ai, tiếp đến anh ấy có dự định tuyển thêm trợ lý không? Ha ha, cái này là tôi thay mặt những fan hâm mộ của Tống ảnh đế."

"A... Cái này tôi cũng không phải quá rõ ràng, nếu như thầy Tống cần thì có thể sẽ tuyển."

Vấn đề này không có trước, cũng không phải liên quan với điện ảnh, phàm là hỏi vấn đề riêng liên quan tới Tống Thịnh Trạch, Lạc Miểu trả lời rất cẩn thận.

Đến khi trả lời câu hỏi của fan hâm mộ, người dẫn chương trình đọc: " Fan có ID "Đầm lầy nhấn chìm tôi": Giọng thầy Lạc cũng rất êm tai! Thật sự rất xứng với Đầm lầy lớn của chúng ta!"

Khuôn mặt Lạc Miểu đỏ lên, cậu nghi ngờ người dẫn chương trình cố ý.

Người dẫn chương trình liếc mắt nhìn cậu, cười híp mắt bắt đầu đọc bình luận thứ hai: "Fan có ID "Tống Thịnh Trạch là chồng tôi" nói: Thầy Lạc có thể kết nối với Đầm lầy lớn của chúng ta không? Thật muốn nghe giọng Đầm lầy lớn một chút!"

Đọc xong, người dẫn chương trình nghiêng đầu hỏi: "Có thể không thầy Lạc? Chúng ta có thể liên lạc với thầy Tống một lát được không?"

Lạc Miểu có chút khó khăn, mặc dù trước đó anh Trạch nói muốn tới radio giúp cậu, thế nhưng bây giờ anh Trạch vừa tới nước ngoài, còn đang là buổi tối, gọi cho anh có vẻ sẽ làm phiền...

Côn Bằng ở bên ngoài nghe được, lập tức quơ quơ điện thoại ra dấu với Lạc Miểu, biểu thị có thể gọi cho Tống Thịnh Trạch.

Lạc Miểu mới lên tiếng: "A... hôm nay anh Trạch có công việc rất mệt không biết có tiện nghe điện thoại hay không, chúng ta có thể thử xem."

"Oa, ngữ điệu của thầy Tống Lạc vừa nhắc tới Tống ảnh đế thật là ôn nhu, lúc thường cậu vẫn hay gọi Tống ảnh đế là "anh Trạch" sao? Thật sự quá thân thiết!" Người dẫn chương trình chớp mắt long lanh thở dài nói.

Lạc Miểu lúc này mới nhận ra mình vừa không cẩn thận, không gọi "thầy Tống" mà là trực tiếp kêu "anh Trạch".

Đang trên radio gọi anh Trạch, khiến người ta cảm thấy xấu hổ khó giải thích được...

Bấm gọi Tống Thịnh Trạch, mới vừa vang lên chuông thứ hai, bên kia đã bắt máy, giọng nói từ tính siêu trầm của Tống Thịnh Trạch truyền đến.

"Miểu Miểu? Đang quay chương trình hả?"

Người dẫn chương trình bên cạnh gần như muốn hét lên, oa oa oa, Tống ảnh đế gọi thầy Lạc là Miểu Miểu sao? Chuyện này... còn hơn thế kia!!!

Lạc Miểu có chút ngượng ngùng "Ừ" một tiếng: "Anh Trạch, xin lỗi, quấy rầy ngài rồi, chương trình hỏi có thể kết nối với ngài được không..."

"Không sao đâu, tôi cũng đang rảnh, " Tống Thịnh Trạch biết lịch trình của Lạc Miểu, trực tiếp chào hỏi, "Tôi là Tống Thịnh Trạch, xin chào các bạn thính giả, chào người dẫn chương trình."

Người dẫn chương trình thụ sủng nhược kinh: "Thầy Tống, chào ngài chào ngài! Vô cùng cảm ơn ngài đã nhận cuộc gọi từ chương trình chúng tôi!"

Tống Thịnh Trạch đầu bên kia điện thoại khách khí cười nói: "Đương nhiên, "I"m Behind the scenes" là một chương trình radio vô cùng hay, hơn nữa, Miểu Miểu gọi điện thoại tới, tôi nhất định phải nghe."

Lạc Miểu đỏ cả mặt.

Anh Trạch, nói thêm nửa câu sau rất lúng túng, hơn nữa rất thừa đó biết không!

Người dẫn chương trình một mặt tò mò nhìn Lạc Miểu, nhưng đáng tiếc các thính giả không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, chỉ có thể nghe thấy cuộc đối thoại.

Người dẫn chương trình lại nói: "A, thầy Lạc tham gia chương trình chúng tôi luôn luôn nhắc đến ngài, làm cho chúng tôi hiểu được một khía cạnh khác của Tống ảnh đế, cũng biết làm diễn viên là một công việc vất vả cỡ nào, thầy Tống, ngài có lời nào muốn nói với thầy Lạc ở đây không?"

Giọng Tống Thịnh Trạch đều đều vang lên: "Miểu Miểu, cậu cũng rất ưu tú, phải tự tin, Tinh Dập sẽ không nhìn lầm người, cậu sớm muộn cũng sẽ trở thành một diễn viên ưu tú."

"Còn nữa..." Đầu bên kia điện thoại hơi trầm ngâm, Tống Thịnh Trạch thấp giọng nói, "Tôi cũng rất yêu quý cậu."

Tống Thịnh Trạch tắt điện thoại, tài khoản chính thức của chương trình cũng nổ, khung bình luận cũng sắp cháy.

Fan CP khen hay, có fan mang hình ảnh lúc trước Tống ảnh đế và tiểu trợ lý cùng chụp chung có chữ song hỷ đăng lên, thậm chí còn có fan làm gif Tống ảnh đế, Tống đại ảnh đế trong gif với vẻ mặt thâm tình vô hạn nói "Miểu Miểu gọi điện thoại tới, anh nhất định phải nghe".

Đêm đó, "Đây là tình yêu thần tiên gì thế này" vừa đăng đã lên hot search.

Tống ảnh đế đang ở một nước thuộc Đông Nam Á vừa nhận điện thoại xong, nhìn chăm chú tên người liên lạc "Miểu Miểu" trên màn hình một hồi lâu, mới lưu luyến tắt điện thoại di động.

Miểu Miểu nhà anh có thể không phải vì cái gì khác, chỉ đơn thuần vì nhớ anh, cho nên mới gọi đây...