Anh Trạch cho rằng khoảng cách siêu gần khiến người ta xấu hổ là ức hiếp cậu sao?

Tuyệt đối không phải! Đùa chắc, có phải anh Trạch có hiểu lầm gì với fan cuồng thâm niên không? Hay là vì thấy cậu không giống các fan hâm mộ khác?

Đối mặt với thần tượng của mình, đối diện với □□ nửa người trên của nam thần trong lòng — căn bản không hề có sức đề kháng biết không!

Quả thực làm cho cậu cực kỳ hưng phấn! Hưng phấn đến độ muốn bùng nổ!

Lạc Miểu kìm nén trái tim sắp nhảy ra khỏi miệng, adrenaline vào đúng lúc này tăng vọt, Tống Thịnh Trạch lại cứ một mặt gian tà nhìn cậu, gương mặt đẹp trai ngất trời kia đã phóng đại đến mức không thấy rõ...

"Anh!" Lạc Miểu thực sự chịu không nổi, huyết áp tăng vọt lên 208, như xin tha mà hô một tiếng.

Tống Thịnh Trạch lui về phía sau một chút, không hài lòng lắm dùng đầu lưỡi chọc hai má, gò má nhô lên một khối, không giống Tống ảnh đế lịch thiệp lễ độ lúc thường.

"Sao kêu cứng vậy?" Tống ảnh đế lắc đầu một cái, "Cậu gọi Khương Hi còn mềm mại hơn bây giờ."

Anh đường hoàng nói: "Gọi lại xem, cậu coi như là Thẩm Túc Phong đang kêu Chu Duệ Thanh, nhanh luyện nhiều một chút."

Thẩm Túc Phong đang kêu Chu Duệ Thanh...

Thẩm Túc Phong và Chu Duệ Thanh không phải là... là quan hệ đó à...

Rốt cuộc anh Trạch có biết mình đang nói gì không?

Lạc Miểu cam chịu lặp lại một tiếng nữa, lần này cậu học theo cách kêu trong kịch bản: "Anh ~ "

"Ừm, có chút cảm giác." Tống Thịnh Trạch hơi nhắm mắt, như đang xét duyệt lời thoại của cậu chỗ nào chưa đúng, lại như thể đang hưởng thụ tiếng kêu "anh", trên mặt viết hai chữ "thỏa thích" to đùng.

"Anh, được không?" Lạc Miểu cẩn thận hỏi.

Tống Thịnh Trạch mở mắt ra: "Được, có điều sau này cái giọng gọi "anh" đó, chỉ cho phép gọi tôi, kêu người khác phải rành mạch chút, hiểu chưa?"

"Rõ."

Rõ cái đầu í! Anh Trạch rốt cuộc có ý gì?

Như vậy... Như vậy cứ như cậu đang làm nũng với anh...

Lạc Miểu ôm một bụng hoang mang giả vờ ngoan ngoãn gật đầu, lấy lòng nói: "Anh, vậy anh vui chưa? Chúng ta có thể ngủ được chưa?"

Tống Thịnh Trạch nghe vậy lại khựng lại, không hiểu sao lại huýt sáo, cười như không cười nói: "Được thôi, chúng ta đi "ngủ"."

Là ảo giác à? Tại sao phải nhấn mạnh chữ cuối??

Lạc Miểu vừa vuốt lông chó vừa giương mắt 45 độ nhìn những đám mây lơ lửng trên bầu trời, bên dưới là hai quầng mắt xanh đen.

Tối hôm qua cậu thấy không đúng, rất không đúng, cực kỳ không đúng!

Không biết ngày hôm qua có phải bị vóc người Tống ảnh đế tẩy não không, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt chính là cơ bắp của Tống ảnh đế, kiểu cận cảnh cực kỳ rõ nét, tất cả từng chi tiết...

Sống hai mươi năm, lần đầu tiên Lạc Miểu nếm trải cảm giác mất ngủ, mất ngủ từ đầu đến đuôi, căn bản không dám nhắm mắt.

Tống Thịnh Trạch ngủ cũng không quá tốt, luôn thích bắt lấy thứ gì đó bên người để ôm lại, ở nhà thì ôm gối, đến nơi này thì ôm cậu.

Vì vậy, tiểu trợ lý mất ngủ bị đại ảnh đế ngủ say sưa ôm vào lòng, ngực người này dán vào phía sau lưng người kia, vừa khớp.

Mặc dù Lạc Miểu chưa từng yêu ai, nhưng cũng đã là người trưởng thành hai mươi tuổi đầu, Khương Hi nói không sai, cậu là người đàn ông trưởng thành.

Nằm trên giường bị người ôm lấy từ phía sau, đối phương là người mình cực kỳ thích, nên phản ứng tự nhiên cũng sẽ không thiếu!

Lạc Miểu khom người muốn cử động cũng không dám, giả chết để đối phương tùy ý ôm mình từ phía sau, tư thế như vậy, có thể che giấu phản ứng không nên có trước mặt, nhưng mà, cũng sẽ lộ ra mông cậu không hề phòng bị...

Tống ảnh đế ngủ rất ngon, ôm tiểu trợ lý càng ngày càng chặt, hai người nằm nghiêng như hai quả chuối, vị trí không nên đụng tới cũng dính vào nhau.

Không thể tránh khỏi, trợ lý nhỏ dậy từ sáng sớm để giặt quần lót.

Vì sao con trai lại thế này... tự ghét luôn bản thân...

Nếu để cho anh Trạch biết... nếu biết...

A a a a a...

"Woo ~" Tống Miểu Miểu ngước cổ kêu lên một tiếng, dường như không hiểu động tác hai tay bụm mặt lắc đầu của con người.

"Lạc Miểu, chơi với chó à, rất tốt rất tốt." Ngô Bách Dương đi tới cùng một đám người, ánh mắt nhìn Lạc Miểu vô cùng yêu thương.

"Chào buổi sáng đạo diễn Ngô." Lạc Miểu đứng lên chào hỏi Ngô Bách Dương.

Tống Miểu Miểu cho là Lạc Miểu muốn đứng lên chạy cùng nó một chút, lập tức hai chân sau chỉa xuống đất, nhấc hai chân trước lên nhào vào người Lạc Miểu, ngoắt ngoắt cái đuôi vui đùa.

"Chó này là chó săn, đối với nhân viên đều hung dữ, vậy mà rất nghe lời cậu." Ngô Bách Dương muốn vươn tay xoa đầu nó, lại không dám.

Lạc Miểu vuốt lông Tống Miểu Miểu: "Không có đâu, Tống Miểu Miểu ngoan lắm, đạo diễn Ngô có thể chạm vào nó."

Ngô Bách Dương cẩn thận sờ sờ phần lông ngắn ngủn đầu nó, cảm giác mượt như nhung, đúng là thoải mái.

Hắn đổi tay vỗ vỗ Khúc Kiệt: "Cậu đó, khi nào có thể thân thiết với Tống Miểu Miểu như Lạc Miểu tốt rồi."

Trong phim, tuy Tống Miểu Miểu đóng vai chó của Chu Duệ Thanh nuôi, nhưng lại thân thiết với Thẩm Túc Phong hơn, chỉ là bất kể Khúc Kiệt cố gắng thế nào, Tống Miểu Miểu vẫn bài xích gã, cũng không biết vì nguyên nhân gì.

Khúc Kiệt buông tay bất đắc dĩ nói: "Hết cách rồi, từ nhỏ tôi đã chưa từng chạm vào chó."

Quan hệ giữa Phó Thư Luân và Lạc Miểu khá tốt, chơi với Tống Miểu Miểu cũng không tệ lắm, đi đến xoa xoa đỉnh đầu nó, còn vui mừng được Tống Miểu Miểu liếm ống quần.

"A, cho nên thầy Khúc bị chó ghét."

Phó Thư Luân được Tống Miểu Miểu liếm, dạo này cậu ta cũng dần quen với Khúc Kiệt, hay nói qua nói lại vài câu, khi nói chuyện đã không giống còn nhẹ nhàng như lúc trước, lúc nào cũng phải đâm chọc nhau.

Khúc Kiệt cố tình trêu cậu ta, một câu nói có thể làm cậu ta mặt đỏ tới mang tai: "Bị chó ghét thì không sao, thầy Phó không chê là tốt rồi, tôi á, chỉ để ý thầy Phó thôi."

Phó Thư Luân liếc nhìn phóng viên và máy quay sau lưng, hạ thấp giọng: "Ngậm miệng, anh đừng không có chuyện gì làm rồi tung tin nhảm được chứ!"

Khúc Kiệt nhún nhún vai: "Có thể lên tin cùng thầy Phó đây, tôi rất tình nguyện."

"Không thể nói lý." Phó Thư Luân trợn mắt nhìn gã, vọt đến bên cạnh Ngô Bách Dương, cố gắng cách xa Khúc Kiệt một chút.

"Thịnh Trạch đâu?" Ngô Bách Dương hỏi Lạc Miểu.

"Đang trong phòng trang điểm, " Lạc Miểu chỉ chỉ căn phòng nhỏ phía sau, "Để tôi đi gọi."

Đây là căn phòng mà đoàn phim đặc biệt chuẩn bị cho Tống Thịnh Trạch, các diễn viên khác đều dùng chung phòng trang điểm, chỉ có Tống ảnh đế có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, một mình một phòng thế này.

Ngô Bách Dương gật gật đầu: "Lát nữa phỏng vấn riêng vai chính, Thịnh Trạch đầu tiên, nói hắn nhanh chút xíu."

"Được ạ!" Lạc Miểu dắt chó nhảy nhảy nhót nhót chạy đến phòng trang điểm.

Nữ phóng viên đứng sau Ngô Bách Dương tiến lên trước hỏi: "Vị này chính là trợ lý của thầy Tống đã từng đăng tải hình đúng chứ? Quả là đẹp trai, không biết lát nữa có thể cùng..."

"Cái này không thể được." Nói còn chưa dứt lời đã bị Ngô Bách Dương ngắt lời.

Hắn không nói chuyện Lạc Miểu sợ ống kính, chỉ nói những người không liên quan sẽ không tham gia phỏng vấn, nữ phóng viên đành phải thôi.

Tống ảnh đế trời sinh đã là người sống trước màn ảnh, dù cho sau ống kính không đáng tin, ống kính lia tới một cái, cũng ra dáng lắm... A, không đúng, là dáng vẻ trang nghiêm.

Lạc Miểu đẩy đẩy Tống Miểu Miểu, dùng những suy nghĩ linh tinh trong đầu mình đổ lỗi cho nó.

Đều tại mày dính tao, Hừ!

Khi Tống ảnh đế trả lời phỏng vấn, mỗi lần mỉm cười, mỗi một động tác đều như nước chảy mây trôi vô cùng tự nhiên, phản ứng tại chỗ cũng nhanh, trả lời vấn đề rất dí dỏm, mà lại phong độ nhẹ nhàng.

Tại sao có thể mê người như vậy!

Lạc Miểu mắt không chớp một cái nhìn ảnh đế nhà mình, trong lúc vung tay nhấc chân cũng toả ánh hào quang không gì sánh được.

Hiển nhiên nữ phóng viên cũng cúi đầu dưới Tống ảnh đế, phỏng vấn xong, lập tức đi lên nắm tay Tống Thịnh Trạch: "Thầy Tống, em là fan của ngài!"

Có gì đặc biệt, cậu cũng là fan nè, cậu còn là trưởng hội đó!

Lạc Miểu đứng bên cạnh, mũi chân đâm xuống mặt đất, khinh thường bĩu môi.

"Thầy Tống, ngài có thể chụp chung với em một tấm không?" Nữ phóng viên lại nói.

A, lòng tham của con gái...

Lạc Miểu bĩu môi oán thầm trong lòng.

Tống Thịnh Trạch gật đầu: "Có thể."

Lạc Miểu trơ mắt nhìn nữ phóng viên giương điện thoại di động bên người Tống Thịnh Trạch, chọn góc, lại chỉnh ánh sáng, tận nửa ngày, cứ dính lấy chụp ảnh.

Không vui dắt chó đứng sang bên cạnh, mắt nhìn non xanh nước biếc, nhắm mắt làm ngơ.

Anh Trạch là ai chứ, đại minh tinh đại ảnh đế, rất nhiều người thích anh, mình cũng chỉ là một hạt bụi trần nhỏ bé trong ngàn vạn fan của anh, ghen tỵ cái gì... Không nên không nên...

"Nhóc con, lại ngẩn người." Hai ngón tay duỗi ra từ sau lưng, kẹp thịt trên má cậu.

"A..." Lạc Miểu bụm mặt quay đầu lại, "Anh Trạch, phỏng vấn kết thúc rồi?"

"Xong rồi."

Đôi mắt đào hoa của Tống Thịnh Trạch mang theo ý cười: "Làm sao? Nhìn thấy tôi chụp hình với người khác, không vui?"

Vừa nãy anh đã phát hiện, từ khi mình bắt đầu bị lôi đi chụp ảnh chung, vẻ mặt trợ lý nhỏ đã không ổn, không đầy một lúc liền bỏ đi.

"Không có, làm sao lại thế, ha ha." Lạc Miểu nghĩ một đằng nói một nẻo cười gượng.

"..." Con ngươi Tống Thịnh Trạch đảo quanh không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên kéo Lạc Miểu đến một hẻm nhỏ, "Đi theo tôi."

"Gâu gâu gâu!" Tống Miểu Miểu theo tới đầu hẻm.

"Không được kêu, ngồi xổm ở đây trông coi." Tống ảnh đế liếc mắt nhìn Tống Miểu Miểu, cầm lấy tay tiểu trợ lý chuồn đi mất.

Tống Miểu Miểu đặt mông ngồi xổm trên đất: "Woo~..."

"Anh Trạch, làm gì vậy?" Lạc Miểu hơi sốt sắng, dù sao hai người trốn trong hẻm nhỏ... Thoạt nhìn cứ như đang vụng trộm!

Tống Thịnh Trạch lấy điện thoại di động ra quơ quơ trước mặt cậu: "Không phải ghen tỵ tôi chụp chung với người khác à, hai ta chụp một tấm thôi?"

Đây là để nhãi con vượt qua nỗi sợ hãi ống kính, nắm bắt cơ hội đến đúng lúc.

Đúng vậy, được chụp chung với Tống Thịnh Trạch, giống như treo cà rốt trước mặt Lạc Miểu, thơm ngọt dụ người, liều mạng cũng muốn gặm một cái.

Lạc Miểu nhìn camera điện thoại di động đen thùi lùi, siết chặn hai tay, lòng bàn tay bắt đầu chảy mồ hôi: "Em, em..."

"Đừng sợ, tự chụp mà, cậu nhìn màn hình điện thoại di động là được rồi, đừng nhìn chằm chằm ống kính, tự nhiên lên, một giây cũng chưa tới, tích một cái đã chụp được một tấm, được không?"

Tống Thịnh Trạch đưa điện thoại di động xuống, cố gắng không cho camera đối diện Lạc Miểu, anh không trực tiếp mở máy ảnh, mà là kiên nhẫn từ từ cổ vũ, nhịp điệu này sẽ khiến Lạc Miểu thả lỏng không ít.

"Miểu Miểu, cùng chụp ảnh với tôi, chung khung hình với tôi, cậu không muốn?" Tống Thịnh Trạch đầu độc nói.

Lạc Miểu hít sâu vài lần, gật đầu một cái: "... Muốn."

Cực kỳ muốn...

"Vậy đến đây đi," Tống Thịnh Trạch giơ tay vén tóc cho cậu, sửa sang lại cổ áo, "Ngoan, cười một cái, nói quả cà*."

(*茄子: khi phát âm từ này, hai khóe miệng kéo ra sẽ trông như đang cười)

________

Tống Miểu Miểu hôm nay mang máy phiên dịch ngôn ngữ tới:

Tống Miểu Miểu: Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu! [ Con chỉ thích tiểu thụ sờ con! Tiểu công sờ con, con sẽ cắn! ]

Lạc Miểu: Là thế này phải không? (Xoa xoa)

Phó Thư Luân: Hình như vậy. (□□)

Tống Thịnh Trạch: Vậy tại sao tao xoa đầu mày lại không sao?

Tống Miểu Miểu: Gâu gâu gâu gâu gâu! [bởi vì Tống ảnh đế là babi! ]

Khúc Kiệt: Cho nên, tôi nói chó không thích tôi cũng không thể trách tôi được. (buông tay)

Ngô Bách Dương:... vậy, tại sao tôi có thể chạm? (sợ hãi)

Mọi người: Hình như biết được một bí mật động trời...