Trong lòng Khang Văn Trạch cũng có chút lo lắng. Gần đây thời gian Bánh Trôi ngủ quá nhiều. Ngay cả khi chơi đùa nó cũng không có chút tinh thần gì. Hơn nữa luôn luôn bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Khang Văn Trạch không nhịn được lặp lại: "Bánh Trôi nhất định sẽ không có chuyện gì. "

Lục Hàn Chi trầm tư nhìn mèo con trong tay. Một lúc lâu, mới thở dài nói: "Hy vọng là như vậy."

Tất nhiên anh hy vọng mèo con của anh bình an vô sự.

Bạch Du Du đã ngủ say rồi, cô không biết có người nhẹ nhàng vuốt ve cô. Càng không biết ở trên xe, Lục Hàn Chi vẫn không ngừng nhìn cô. Cô nép vào lòng bàn tay anh, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, ngay cả hơi thở cũng rất yếu ớt.

“Hàn Chi đâu?” Giang Ninh trên đường đến văn phòng thì gặp Khang Văn Trạch.

“Lục tiên sinh đã về rồi.” Khang Văn Trạch nói: “Bánh Trôi hình như có vẻ không được khỏe lắm, muốn đi khám bác sĩ”.

“Vậy sao?” Giang Ninh nghe vậy cũng lo lắng. Cô ấy gọi điện thoại cho Lục Hàn Chi, nói anh có chuyện gì thì đều phải nói cho cô ấy biết.

Cúp điện thoại, Giang Ninh thở dài một hơi: "Tôi thật sự rất hối hận vì đã đưa Bánh Trôi cho cậu ấy... Hi vọng là không có chuyện gì."

Cho dù là cô ấy nhìn thấy bộ dạng của mèo nhỏ như vậy, cô ấy cũng đau lòng, huống chi là Lục Hàn Chi.

Cô ấy nhịn không được liếc nhìn Khang Văn Trạch: "Còn không bằng đưa cho cậu nuôi."

Khang Văn Trạch hồn nhiên nói: "Cho dù chị đưa cho tôi thì Lục tiên sinh cũng sẽ qua đó ôm đi, đúng không?"

"... Ừ nhỉ."

...

Trong bóng tối, Bạch Du Du mơ hồ nghe thấy ai đó đang nói chuyện.

Nhưng ý thức của cô quá nông cạn, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của họ.

"Đã quá muộn, không thể cứu được..."

"Không, không thể! Cô ấy còn thở, cô ấy còn thở!"

"Bạch Hiêu, cậu bình tĩnh lại một chút..."

"Cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào! Tôi chỉ có một đứa em gái. Từ nhỏ đã không ở bên cạnh cô ấy, đã nhiều năm như vậy... Tôi chưa từng chăm sóc cô ấy tốt... Làm sao có thể nhìn cô ấy chết như vậy được!"

Là giọng nói của anh trai?

Bạch Du Du nghe thấy tiếng gào thét đau đớn của hắn, cả trái tim cô đau khổ như bị ai đó nhéo lên.

Cô muốn nói với anh ấy biết cô vẫn còn sống, cô chưa chết. Nhưng cô không thể mở mắt hay phát ra âm thanh nào. Chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của bọn họ.

Cô rất sợ. Lúc nhỏ có một lần cô bị nhốt trong một phòng tối không có ánh sáng, từ đó cô rất sợ ở một mình trong bóng tối. Nhưng cô có thể nghe thấy giọng nói của Bạch Hiêu, thậm chí còn cảm thấy anh ấy đang ở bên cạnh cô.

Có lẽ là bởi vì tâm tình quá mức kích động, hơi thở của anh ấy rất mạnh, thậm chí có loại tuyệt vọng bên bờ vực sụp đổ.

"Trước đây tôi ngay cả trái tim cũng không có, chẳng phải các người vẫn cứu sống tôi được đó sao?! Bao năm nay tôi vào sinh ra tử vì tổ chức vì đất nước, tôi chưa từng cầu xin bất cứ điều gì. Nhưng mà hôm nay tôi chỉ muốn cứu em gái mình mà thôi..."

"Tôi cầu xin các người --" Thanh âm nặng nề quỳ trên mặt đất, giọng của Bạch Hiêu đã khàn khàn lạc điệu, nỗi tuyệt vọng nặng nề và buồn bã gần như đã lây nhiễm tất cả mọi người có mặt ở đó ——

"Cứu cô ấy, cho dù cái giá phải trả là gì, dùng mạng của tôi để đổi cũng được, tôi cầu xin các người hãy nhanh cứu em gái tôi..."

Tiếng dập đầu nặng nề đập trên mặt đất khiến hầu như tất cả mọi người đều không đành lòng cúi đầu.

Cuối cùng có người không nhịn được nói: "Đội trưởng Bạch, anh phải biết rằng hoàn cảnh của cô ấy khác với anh. Thể chất của anh vốn dĩ rất đặc biệt, hơn nữa cô ấy chỉ là một cô gái bình thường yếu ớt..."

“Không, có lẽ là có cách.” Một giọng nói già nua hùng hồn cất lên: “Đứa nhỏ này... Thật sự rất đáng thương. Những năm qua đội trưởng Bạch đã hy sinh quá nhiều. Em gái là mạng của cậu ấy. Là chúng ta thiếu nợ cậu ấy. Bất luận như thế nào cũng phải cứu được. "

"Nhưng mà Dung lão, điều này không hợp với quy định --"

"Quy định là chết! Người còn có một hơi thở! Các ngươi đều ở chỗ này coi chừng cho cô ấy. Đội trưởng Bạch, cậu đứng dậy đi. Mạng của em gái cậu sẽ được cứu." Giọng nói già nua nói: "Cho dù một mạng đổi một mạng, cũng là lấy mạng của tôi thay cho cô ấy. Tôi già rồi không sống được bao lâu. Cậu còn trẻ, hơn nữa khi đó là cậu đã cứu sống cháu gái tôi. Đây là Dung gia chúng tôi thiếu nợ cậu... "

Cô còn có thể được cứu sống sao?

Bạch Du Du hoảng hốt nghĩ. Đây không phải là mơ, mà là điều cô thực sự trải qua.

Có người nói, con người sau khi chết một khoảng thời gian, người ta có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, thậm chí có thể nghe thấy tiếng khóc của người thân xung quanh. Nếu tất cả những điều này là sự thật, Bạch Hiêu đã thực sự nhìn thấy sinh mạng cô từ từ bị rút đi, cầu xin từng người từng người cứu mạng cô.

Trái tim Bạch Du Du tan nát khi cô nghe thấy những điều đó.

Tai nạn xe hơi đã trực tiếp giế.t chết cô. Lúc đó cô đã bất tỉnh, cô chỉ biết rằng mình nhất định sẽ chết.

Lúc đó cô cũng không cảm thấy có bao nhiêu bi ai, thậm chí cô còn có loại cảm giác chết là được giải thoát đau khổ.

Nhưng nghe giọng nói khàn khàn và đau đớn của Bạch Hiêu, cô rất muốn sống.

Phải sống, để nói cho anh ấy biết, cô thực sự nhớ anh.

Anh em họ cuối cùng cũng gặp lại nhau, làm sao lại có thể xa cách?

Còn có Lục Hàn Chi...

Anh người duy nhất cô không bỏ được, ngoại trừ anh trai.

Cô còn chưa nói với anh rằng cô thích anh, không bao giờ muốn rời xa anh.

Nhưng đau quá, cơn đau như xé nát cơ thể khiến cô không chịu nổi, chỉ muốn nhanh chóng giải thoát khỏi tất cả.

Đầu óc cô trống rỗng, cũng không nghe được có ai đó nói gì với mình.

"Du Du, em phải mạnh mẽ lên, nhất định phải kiên cường sống lại, anh trai không để em chết... Anh trai hứa với em, chỉ cần em tỉnh lại, anh trai sẽ không bao giờ rời xa em nữa, được không?"

"Du Du, em nhất định phải sống lại..."

Cô cũng... Không muốn chết.

Bạch Du Du dùng hết sức vùng vẫy. Những hình ảnh hiện ra trong đầu khiến đầu cô đau như muốn nổ tung.

Đột nhiên, cô như cảm giác được điều gì đó, mở choàng mắt ra.

Như thể cô bị ngạt thở một thời gian dài cuối cùng cũng có thể được hít thở thoải mái. Cô ôm ngực thở gấp, mồ hôi lạnh toát ra.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, cô cảm thấy có cái gì đó sai sai.

Ngẩng đầu lên, lọt vào mắt cô là trần nhà và đèn chùm quen thuộc, mà dưới thân là chiếc ghế sô pha êm ái.

Vừa cúi đầu xuống, cô liền nhìn thấy bàn tay của mình, tiếp theo là thân thể, là chân của cô.

Đồng tử của Bạch Du Du đột nhiên co rụt lại.

Cô đã biến thành hình dạng con người rồi!!

Nhận ra được điều này, Bạch Du Du không hề có một chút kinh hỉ nào, mà ngược lại là kinh hách. Bởi vì cô thấy rõ ràng mình đang ở trong phòng ngủ của Lục Hàn Chi. Chiếc ghế sô pha dưới thân cô là nơi cô thường hay nằm ngủ. Mà hiện tại Lục Hàn Chi không có ở trong phòng!

Bạch Du Du sợ hãi đến mức tái cả mặt. Tại sao cô lại biến thành người vào lúc này? Làm thế nào cô có thể giải thích với Lục Hàn Chi đây?

Bạch Du Du vội vàng đứng dậy. Nhưng vừa đứng dậy thì đầu óc choáng váng, cơ thể suy nhược. Nhìn thấy điện thoại di động của Lục Hàn Chi đặt trên bàn, cô chịu đựng cơn chóng mặt bước tới cầm điện thoại di động lên. Trước đó cô đã vô tình nhìn thấy được mật khẩu màn hình khóa của Lục Hàn Chi. Sau khi nhập mật khẩu, cô run rẩy bấm số di động của Bạch Hiêu.

Bạch Hiêu lập tức nhận cuộc gọi: "Ai vậy?"

“Anh trai, là em!” Giọng nói của Bạch Du Du giống như đang khóc: “Em biến thành người rồi. Em đột nhiên biến thành người. Anh trai, em phải làm sao đây?"

"Du Du, đừng hoảng sợ. Anh trai biết em đang ở đâu, anh trai sẽ tới ngay."

Giọng nói nói của Bạch Hiêu vẫn trầm ổn như ngày thường. Nhưng khi Bạch Du Du đang cầm điện thoại, thì đột nhiên phát hiện trước mặt xuất hiện một cái đuôi trắng như tuyết, cô sợ hãi khiến giọng nói lập tức thay đổi: “Em em em, đuôi của em vẫn ở đây! Anh trai, đuôi của em vẫn còn ở đây! ”

“Cái đuôi?” Bạch Hiêu sửng sốt một chút, chợt hiểu ra điều gì đó, lập tức nói: “Đừng sợ, đừng sợ. Anh trai biết chuyện gì đang xảy ra. Trước tiên em hãy kéo dài thời gian một chút, anh trai lập tức tới ngay!

Bạch Du Du mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân quen thuộc, toàn thân cứng đờ lại vì sợ hãi.

Cô nhìn xung quanh, cô muốn chạy vào tủ, nhưng sức lực để mở cửa tủ cũng không có, vì vậy cô vội vàng chạy vào phòng tắm.

Tuy nhiên, khi vừa vào phòng tắm, nhìn vào gương, cô liền trợn tròn mắt.

Không chỉ chiếc đuôi mèo của cô vẫn còn, mà cả đôi tai bông xù cũng còn. Bởi vì khẩn trương mà cái tai không ngừng run rẩy.

Bạch Du Du gần như sợ hãi khóc thét lên. Khi nhìn thấy cô vẫn còn trần như nhộng, cô vội vàng lấy áo choàng tắm của Lục Hàn Chi quấn lại rồi vội vàng chui vào hộc tủ.

Cầu trời phù hộ. Anh trai nhanh đến đây...

Lục Hàn Nhiên mở cửa bước vào. Nhìn thấy ghế sô pha trống không, liền nhíu mày.

Chiếc đệm vốn ở dưới thân mèo con thì nay lại nằm trên mặt đất, còn mèo con thì đã biến mất.

Lục Hàn Chi bật đèn lên.

Rõ ràng chỉ có cái đệm trên mặt đất, nhưng trong phòng lại có cảm giác hỗn loạn không thể giải thích nổi. Lục Hàn Chi đi đến giường, phát hiện điện thoại đặt trên đó đã biến mất

Lúc nãy anh ở dưới lầu, mèo con không thể tự mở cửa chạy ra ngoài.

Lục Hàn Chi cầm lấy một chiếc điện thoại di động khác, bấm số của chiếc điện thoại di động kia rồi đi về phía phòng tắm.

Không có gì trong phòng tắm cả.

Lúc Lục Hàn Chi xoay người định rời đi, đột nhiên nghe thấy bên trong tủ quần áo truyền đến một tiếng nức nở, giống như âm thanh nức nở của một con vật nhỏ sợ hãi đến cực điểm.

Anh dừng lại, bấm tắt cuộc gọi, mở cửa tủ ra.

Bị phát hiện rồi!

Cô gái mặc áo choàng tắm màu trắng nhắm chặt mắt lại. Hai tay ôm chặt điện thoại di động trước ngực. Bởi vì quá sợ hãi mà cả người run lên. Hai lỗ tai lông mao trắng như tuyết, còn có cái đuôi cong lên phía sau, cũng bởi vì cô hoảng sợ mà run rẩy...

Giống như con mèo nhỏ đã làm sai điều gì đó mà len lén trốn núp chủ nhân, sợ đến mức không dám mở mắt. Chiếc chuông đeo trên cổ cũng vì cô run rẩy mà phát ra âm thanh yếu ớt.

Lục Hàn Chi không che giấu nổi sự kinh ngạc khi nhìn thấy cô.

Nhưng mà khiếp sợ chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Rõ ràng là chỉ có vài giây, nhưng Bạch Du Du có cảm giác như cả một thế kỷ trôi qua. Cả trái tim cô như bị thứ gì đó nắm lấy, sợ đến mức muốn khóc cũng không khóc được.

"... Em đang làm gì ở đây vậy?"

Bạch Du Du như ngừng thở.

Lông mi cô khẽ run, mở mắt.

Lục Hàn Chi bình tĩnh nhìn cô.

Đôi mắt anh không chút gợn sóng sợ hãi.

Không hề hoảng sợ, thậm chí không có một chút ngạc nhiên nào.

Giống như hình dạng này của cô ở trong mắt anh, không có gì là lạ.

Nhưng ngay khi Bạch Du Du mở mắt, cô liền không nhịn được khóc lên. Từng giọt từng giọt nước mắt từ trong đôi mắt xanh lam của cô chảy ra. Cả người không nhịn được run rẩy.

Giống như một con thú nhỏ đang hoảng loạn vì sợ hãi, đôi mắt to tròn tràn đầy hoảng sợ.

Sau khi cô ngẩng đầu lên, Lục Hàn Chi cũng triệt để nhìn rõ hình dáng của cô.

Gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt xanh trong veo, vốn khiến cho người nhìn vào khắc sâu ấn tượng. Chưa kể mấy ngày trước anh vừa mới gặp.

“Là em?” Lục Hàn Chi hơi nhíu mày, nhưng trong giọng nói lại nghe không ra chút kinh ngạc nào.

Anh vừa mở miệng, Bạch Du Du sợ hãi cắn môi, khóc càng lợi hại hơn.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của quản gia: "Tiên sinh, bác sĩ thú y điều trị cho Bánh Trôi đã đến rồi."

Lục Hàn Chi liếc mắt nhìn Bạch Du Du đang không ngừng run rẩy trong tủ, nói: "Chờ ở chỗ này."

Bạch Du Du run rẩy gật đầu.

Lục Hàn Chi đi ra ngoài nói vài câu với quản gia. Sau khi anh quay lại thì cô vẫn đang cuộn tròn trong tủ, đôi mắt ướt nhẹp đầy nước mắt.

Lục Hân Chi đưa tay về phía cô: "Đi ra."

Bạch Du Du không dám nhúc nhích: "Anh, anh muốn ném em ra ngoài sao?"

Lục Hàn Chi trầm mặc một chút: "Em là mèo của anh sao?"

Bạch Du Du sửng sốt.

"Nếu đúng, anh sẽ không làm vậy."

Giọng nói bình tĩnh trầm thấp của anh, dường như mang theo một sự thoải mái kỳ lạ.

Bàn tay của anh đang chờ trước mặt cô, Bạch Du Du do dự một lúc, cuối cùng thu hết can đảm, cẩn thận đưa tay ra. Đưa đến giữa không trung thì dừng lại.

Lục Hàn Chi nắm lấy tay cô.

Giống như mỗi lần nắm lấy bàn chân nhỏ nghịch ngợm của cô mỗi khi cô không chịu đặt nó vào lòng bàn tay của mình.

Nhưng mà đây rõ ràng là bàn tay của con người.

Ngón tay trắng nõn thanh tú, lòng bàn tay mềm mại, cổ tay tinh tế mảnh khảnh, ngay cả mạch máu cũng có thể thấy rõ.

Nhưng mà ở trong lòng bàn tay anh, nó dường như không khác gì chân mèo con.

Lục Hàn Chi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đó và kéo cô ra khỏi tủ.

Tốc độ của Bạch Hiêu không hề chậm. Bạch Du Du gọi điện thoại cho hắn chưa tới hai mươi phút, anh ấy đã xuất hiện ở trước cửa biệt thự.

Nếu không phải an ninh của biệt thự tư nhân của Lục Hàn Chi không giống như bình thường, thời gian của anh ấy nhất định sẽ nhanh hơn.

“Xin lỗi.” Bạch Hiêu đặt quản gia đã bất tỉnh nhân sự lên ghế sô pha, rồi nhanh chóng chạy lên lầu.