Editor: ThưBeta: TâmSau khi kết thúc công việc ngày hôm đó, Sở Tiện phải tham gia một lễ trao giải vào buổi tối, người đại diện đã chuẩn bị cho anh một bộ lễ phục và đi xe đến đón.
Lên xe, theo thói quen anh liền thay đồ, thay xong nhà tạo mẫu Bành Tử giúp anh sửa lại một vài chi tiết, sau đó xách rương trang điểm, để điểm lại sơ qua cho anh một chút.
Điện thoại của anh ta vang lên, hết lần này đến lần khác, cuối cùng Sở Tiện không chịu được, chỉ vào túi quần anh ta nói:” Điện thoại anh đổ chuông kìa.”
Bành Tử thở dài:” Mặc kệ cô ta, bạn gái cũ của tôi, chắc lại lên cơn điên ấy mà.”
Lúc này Tiểu Kiệt thấy vậy tò mò hỏi:” Có phải là chị gái goá kia không?”
Bành Tử trừng mắt liếc Tiểu Kiệt, giọng điệu kinh thường:” Người cậu nói là bạn gái của tuần trước, ở giữa còn có năm, sáu người nữa cơ.”
Tiểu Kiệt không thể không ngạc nhiên trước số lượng bạn gái của anh ta, nhanh chóng tra hỏi:” Bành Tử, cậu thật giỏi! Làm thế nào mà có nhiều bạn gái như vậy, có thể dạy cho tôi được không?”
Bành Tử bị Tiểu Kiệt ôm vai bá cổ thì giật mình, trong tay còn đang cầm chì kẻ mày, không có cách nào để vẽ vì vậy anh ta ngả người ra sau, ném cây bút sang một bên.
“Cậu học cái này làm gì? Một ngày mệt muốn chết, không phải ôm cái màn hình điện thoại thì cũng là chơi game, dạy cho cậu thì có thể dùng sao?”
Tiểu Kiệt vẫn không chịu: “Tại sao lại không thể dùng, hôm qua tôi đã gặp nữ thần của tôi, tôi muốn học, biết đâu lần sau gặp được cô ấy tôi có thể bộc lộ tài năng, nói không chừng chúng tôi lại có thể bên nhau.”
Bành Tử vừa nghe nói đến nữ thần, mặt biến sắc, quay đầu lại hỏi: “Nữ thần của cậu? Quý Lạc Lạc???”
Vừa nghe nói đến Quý Lạc Lạc, Sở Tiện đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, nhìn về phía Tiểu Kiệt, anh không đeo kính, khiến cho đôi mắt của anh trở lên sắc bén, sáng như đuốc, sâu thẳm.
“Đúng đúng, cậu không thể biết được cô ấy ở ngoài đời xinh đẹp như thế nào đâu, tôi cảm thấy sắc đẹp là một sự xúc phạm đối với cô ấy, cậu biết không, vẻ đẹp của nữ thần phải gọi là… Tôi không biết hình dung như thế nào, chính là mềm mại, mỗi khi cô ấy nhìn tôi thì xương cốt tôi đều như muốn tan rã vậy.”
Nghe Tiểu Kiệt ca ngợi như vậy, Bành Tử liền lộ ra vẻ mặt khao khát: “Tôi hiểu những gì cậu nói, báu vật… Là báu vật trời sinh!”
Hai người đều không phát hiện ra, một bên mặt mày của Sở Tiện đã tối sầm, đen lại như đáy nồi, hơi thở anh gấp gáp, ngực liên tục phập phồng, lông mày nhíu lại: “Có muốn tôi pha cho hai người tách trà, để hai người tiếp tục ngồi đó mà nói chuyện?”
Hắn vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Kiệt và BànhTử đang nói chuyện đột nhiên quay lại, sắc mặt ngẩn ra.
Bọn họ đã đi theo Sở Tiện được một thời gian, anh trước giờ đều ôn hoà, tính tình thực sự rất tốt, ngày thường khi họ mắc sai lầm anh đều không nói gì chỉ mỉm cười cho qua. Vậy mà bây giờ nhìn bộ dạng thật sự rất đáng sợ, nếu trong xe không có đèn bọn họ còn tưởng anh là bị ma nhập.
“Ực”. Bọn họ nuốt nước miếng cười, sau đó cầm dụng cụ tiếp tục làm việc, không ai dám nói thêm một câu nào nữa vì sợ sẽ bị ăn mắng.
Sở Tiện nhắm mắt lại, để cho BànhTử tiếp tục trang điểm.
Một lúc sau, anh đột nhiên mở miệng, lơ đãng hỏi: “Cậu có cảm thấy tôi già không?”
Bành Tử cho rằng anh ta đã nghe nhầm, ngồi thừ một đống, ngơ ngác nhìn anh “A” một tiếng.
Sở Tiện lại đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lo lắng, tức giận: “Câụ có cảm thấy tôi già hay không?”
Lần này không chỉ có BànhTử, mà Tiểu Kiệt tưởng như người vô hình này giờ đều nghe thấy, hai người liếc nhìn nhau, cùng lắc đầu: “Không không không, sao có thể thế được, anh là người có nhan sắc cũng như kỹ năng diễn xuất đứng đầu giới giải trí! Biết bao nhiêu người hâm mộ gương mặt này của anh chứ.”
Sở Tiện đưa tay xoa xoa lông mày, hạ giọng: “Tôi không nói bề ngoài, mà cảm giác về nội tâm.”
Bành Tử suy nghĩ, dù sao ở lâu cùng Sở Tiện cũng hiểu rõ được tính cách anh liền thẳng thắn nói: “Có một chút, anh cho tôi một cảm giác quá nghiêm túc, chính là ít nói cười, bộ dạng lúc nào cũng nghiêm trang.”
Sở Tiện từ khi mới ra mắt liền nổi tiếng ôn hoà, lễ độ nho nhã, như ngọc như nước, sạch sẽ, thuần khiết. Nhưng đúng là bởi vì quá sạch sẽ, luôn giữ khoảng cách với phụ nữ khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy rất lạnh lùng.
Anh rất ngượng ngùng nói rằng những hủ nữ trong nhóm người hâm mộ đều nghĩ hắn là nguyên mẫu của nhân vật đam mỹ. Theo thời gian suy nghĩ này càng ngày càng trở lên mãnh liệt. Bởi vì chẳng có một nam nhân nào đứng trên đỉnh cao của giới giải trí lại không có một chút tai tiếng?
Nghe anh nói BànhTử lại một lần nữa im lặng ưu tư.
Sau một hồi anh có chút do dự nhìn Bành Tử nói: “Cậu làm thế nào để theo đuổi bạn gái của mình?”
Bành Tử ngớ người:”….?????”
Sở Tiện đỏ mặt nhưng vẫn cao giọng nói: “Tôi chỉ là muốn xem xem suy nghĩ của chúng ta cách xa nhau như thế nào.”
Nói đến đây, anh lại nhớ tới một chuyện, liền không thể ngừng lại hỏi: “Các cậu chưa bao giờ tặng cỏ bốn lá cho bạn gái sao? Chính là loại cỏ mà cậu có thể ước nguyện ấy?”
Bành Tử còn chưa kịp trả lời, Tiểu Kiệt đang uống vụng trà sữa liền bật cười phun trà sữa: “Ông chủ, có phải anh đang nói về cách mà bố tôi theo đuổi mẹ tôi không vậy? Nghe nói là học theo một bộ phim nào đó…ha ha ha thật là ngốc nghếch!”
Sở Tiện:”…”
Nhìn mặt Sở Tiện ngày càng tối sầm lại, với trình độ EQ* của Bành Tử liền cảm thấy không ổn, liền liếc về phía Tiểu Kiệt bày tỏ sự cảm thông sâu sắc.
*EQ: chỉ số chỉ cảm xúc
Quả nhiên, không đợi anh ta cười xong, Sở Tiện liền lạnh lùng nói: “Xem như cậu rất vui, tối nay hãy lên Weibo sao chép hết những câu nói âu yếm, tình cảm, không được phép bỏ sót bất cứ một câu nào, nghe rõ chưa?”
Khi chiếc xe dừng lại, Sở Tiện vỗ vai Tiểu Kiệt nói:” Chẳng phải cậu nói cậu muốn học sao, nhân cơ hội này cứ từ từ mà học sau đó tôi sẽ kiểm tra.”
Tiểu Kiệt rên rỉ, nhìn về phía BànhTử, anh ta thấy sự việc không quá lớn, liền vui vẻ nhún vai, thấp giọng: “Là do cậu không có mắt, thật đáng đời.”
Nói xong đi theo Sở Tiện hướng về phía sảnh dạ tiệc.
Nói về bữa dạ tiệc này, là do một đài truyền hình nào đó tổ chức, nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không phải. Sở Tiện được bọn họ mời đến với vai trò là nhân vật chủ chốt của bữa tiệc, ngoài sảnh chờ là những cô gái, đều là những người có thế lực, tiếng tăm. Bọn họ đều chiếm hết những chỗ đẹp nhất bữa tiệc.
” Sở Tiện, Sở Tiện…”
Nếu không phải do bảo vệ ngăn lại, e là những cô gái này chạy đến cấu xé anh mất.
Sở Tiện mặc trên người một bộ vest màu xanh đậm với một chiếc khăn màu đỏ rượu phía trên túi áo ngực, có một sự thu hút trong sự lạnh lùng của anh ta. Đặc biệt là cơ ngực nở ra và đôi chân dài, nhìn anh ta chẳng khác gì một loại hormone*, lúc nào cũng toát ra sự quyến rũ.
*Hormone: là một chất hóa học được tiết ra bởi một hoặc nhiều tế bào.