Lâm Hạo bị Lục Chiếu đuổi ra khỏi cửa, chạy tới phòng Tề Quyến ở cách vách xin nghỉ cho anh.

Tề Quyến vừa nghe thấy Lục Chiếu muốn lên gameshow, phản ứng còn lớn hơn Lâm Hạo.

Một con tôm hùm đất trong tay cứ như vậy rơi xuống thảm, dính đầy dầu mỡ, cũng không biết có nên bồi thường hay không.

“Lục Chiếu tham gia chương trình tạp kĩ?”

Lâm Hạo gật đầu dùng hết sức để gật đầu, sợ Tề Quyến cho rằng anh anh đang lừa anh ấy, “Thật sự là tham gia chương trình tạp kĩ.

“Thứ ba đến thứ năm tuần sau, anh Chiếu chắc hẳn là không có cách nào để đến đoàn làm phim, sáng thứ sáu chắc là có thể trở về, anh ấy bảo tôi thương lượng với anh một chút.”

“Tề đạo diễn, em có xem thông báo một chút, thứ tư cùng thứ năm tổng có tám suất diễn, ngài xem có thể hay không…”

“-Có thể a!” Tề Quyến sảng khoái đáp ứng.

Hắn lại cầm một con tôm hùm đất đặt vào miệng gặm, hút sâu vào vỏ não tôm hùm đất.

“Lão Lục của anh thật vất vả lắm mới lên được một gameshow, cho dù tôi phải đập nồi bán sắt cũng phải cho hắn đi a.”

Lâm Hạo gãi gãi đầu, “Đây không phải là sợ làm chậm trễ tiến độ đoàn làm phim sao, nếu không được, nói anh Chiếu quay trước cũng được.

“Không cần, chờ cậu ấy trở về rồi lại quay lại, nhân tiện bảo cậu ấy mang kịch bản đi xem, đọc to trước ống kính, giúp tuyên truyền.”

Tề Quyến thấy Lâm Hạo còn đứng mãi không đi, từ trong hộp cầm một con tôm hùm đất giơ lên trước mặt hắn, “Ăn không? ”

“Không ăn không ăn…”

Sau khi Lâm Hạo rời đi liền đến nhà hàng dưới lầu mua cơm tối cho hai cô gái, Lục Chiếu dặn dò phải mua đồ thanh đạm hạ hỏa, Lâm Hạo cũng không hiểu cái này dứt khoát chụp thực đơn cho hắn xem.

Cần tây xào hoa huệ, mướp đắng xay nhuyễn ủ tôm, rau trộn dưa chuột, còn có một hộp chè đậu xanh.

Chu Vu nhìn bốn hộp thức ăn trước mắt, còn chưa ăn, đã cảm thấy đường ruột của mình thông suốt.

- “Anh họ của em còn biết cách sổ sung thực phẩn sao?”

Lục Chiếu cho rằng mụn trên trán cô là do ăn lẩu, cho nên mang theo một đống rau củ được nấu tới.

“Hình như trước kia khi diễn Đông y có học qua mấy tháng thì phải, đọc rất nhiều sách…”

Chu Vu đã từng gặp qua những người học múa, học võ thuật, học nấu ăn để quay phim.

Thế mà còn có người vì quay phim mà đi học y? Thực sự học hỏi được rất nhiều.

“Tối mai chị sẽ đi, chính em cũng nên ngoan ngoãn một chút, có chuyện gì thì tìm anh họ em, nếu không tiện thì liền tìm Chị Eich của em, hoặc là chị Cam Tử, có nghe thấy không?”

Sầm Thanh gắp một miếng mướp đắng nhét vào miệng Chu Vu, “Chị cứ yên tâm đi, em đã trải qua rất nhiều kỳ nghỉ đông ở đoàn làm phim rồi, không sao đâu.

Chu Vu bị mùi mướp đắng bị sặc đến nỗi nước mắt trào quanh hốc mắt, cha mẹ cô đều không thích mùi mướp đắng, cho nên từ nhỏ đến lớn đều chưa từng ăn qua mướp đắng.

Mấy ngày trước Dương Tĩnh đăng một nhóm bạn “Tìm bạn đời phù hợp với nhiệt độ điều hòa “, kèm theo là một bức ảnh cô đang run cầm cập trong phòng điều hòa.

Chu Vu cảm thấy tìm đối tượng thì khẩu vị cũng phải hợp, một người không ăn cay tìm được một người yêu thích ớt cực nặng, vậy trên cơ bản hoa cúc cũng xem như cũng vậy.

Mướp đắng cũng vậy, sau này cô cũng sẽ tránh xa với những ai nhét mướp đắng vào miệng cô.

Buổi tối khi Chu Vu kết thúc công việc, từ thành phố điện ảnh bắt xe về nhà, trước tiên trở về chỗ ở của Eich lấy đồ cô nhờ Eich mua, lại đến nhà cha mẹ một chuyến.

Buổi chiều Eich đã đến khách sạn để tiếp nhận vị trí của Chu Vu, hơn nữa còn đảm nhiệm vai trò bạn cùng phòng mới của Sầm Thanh.

Sáng hôm sau, Chu Vu đến địa chỉ tổ tiết mục đưa cho.

Sau khi lên lầu, lúc đạo diễn nói chuyện với cô đã giải thích cho cô tình hình chung.

Đại khái chính là đem sáu người bọn họ ném vào một biệt thự ở trong núi, sáu người với nghề nghiệp không giống nhau, tuổi cũng có lớn có nhỏ.

Khách mời có thể mang theo tất cả mọi thứ gì mà mình mong muốn, ngoại trừ điện thoại di động và thiết bị điện tử.

“Có tiện tiết lộ khách mời là những ai không?”

Đạo diễn ra vẻ làm việc theo phép công, “Không thể, ngày mai đến sẽ biết.

“Hôm nay cô có thể đi ra ngoài mua đồ muốn mang theo, bên kia chỉ có một cửa hàng rau nhỏ cùng với một quầy bán quà vặt, có thể sẽ không tiện lắm.”

Chu Vu: “Bên anh có cung cấp chuyên gia trang điểm không? ”

Nếu bên chương trình không cung cấp, cô sẽ phải đem tất cả đồ đạc của mình đi.

“Không cung cấp.”

“Được rồi.”

“Vậy chúng ta liền bắt đầu quay phim.”

Nữ đạo diễn lùi lại phía sau ống kính và đeo khẩu trang.

Đây là lần đầu tiên Chu Vu tham gia thể loại chương trình này, bình thường livestream tốt xấu gì cũng có người đánh chữ cùng cô nói chuyện phiếm gì đó, cùng cái này của cô hoàn toàn khác nhau.

Bạn phải giả vờ rằng bọn họ không tồn tại, nhưng không thể hoàn toàn giả vờ là bọn họ không tồn tại.

Chu Vu ngồi một lúc, rồi mới đứng dậy lấy ví tiền chuẩn bị ra ngoài, cũng đứng dậy theo cô.

Sau khi rời khỏi hành lang, một người quay phim đi ngược lại ở phía trước và một ở phía sau.

Những người quay phim đều tương đối cao, cho nên chân còn phải cong một chút, động tác nhìn có vẻ rất không được tự nhiên.

Thời điểm chuẩn bị rẽ, Chu Vu chỉ chỉ phía sau hắn, “Anh cẩn thận.

Ai biết người quay phim giống như in bản đồ trong đầu, lưu loát rẽ một góc rất thuận lợi.

Chu Vu sờ sờ lỗ tai, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Nhanh nhẹn vậy…”

Cô từ quầy mỹ phẩm đi dạo đến siêu thị, mang theo hai túi đồ ăn vặt ra để trong xe của tổ chương trình, sau đó lại đi đến quán lẩu.

Chu Vu gọi nhân viên công tác cùng ăn, nhưng không ai nhúc nhích.

Cô cũng dứt khoát coi những người này không tồn tại, tháo kính áp tròng rồi bắt đầu ăn thịt.

Vì lần trước khi cô ăn lẩu bị dầu dính vào kính áp tròng, nên cô phải tháo ra trước khi ăn.

Chu Vu buồn bực,ăn không nói lời nào, đạo diễn thật sự là nhịn không được, “Nói chuyện.

“Hả?”

Đang ngậm nửa miếng bụng lông, Chu Vu đem miệng bụng lông nuốt vào trong bụng, “Chị đang nói cái gì? ”

“Nói thêm mấy câu, toàn bộ quá trình cô im lặng như vậy chúng tôi không có cách nào phát sóng.”

Ai ngờ Chu Vu cười cười, nhỏ giọng nói: “Vậy thì đừng phát sóng, để thêm nội dung của người khác.

Cô vẫn luôn cảm thấy nói nhiều sẽ sai nhiều, huống chi là loại chương trình tạp kỹ này, cho dù là người hoàn toàn không có điểm xấu nào, đều có thể bị người có hứng thú liệt kê một, hai, ba,bốn,năm chuyện ra.

Huống chi là một nhân tố không biết từ đâu tới như cô, nếu mà có nhiều cảnh quay quá không chừng đến lúc đó sẽ bị nói cô có hậu trường hay gì gì đó.

Sau khi Chu Vu trở về khách sạn đem bảng mắt mới mua hôm nay lấy ra thử màu, trong trung tâm thương mại nhìn thấy một thương hiệu nổi tiếng, cảm thấy màu sắc này đẹp liền mua.

Cô dùng tay nhúng vào bảng phấn mắt, sau đó bôi lên mu bàn tay, dùng điện thoại di động chụp hai tấm ảnh rồi bắt đầu chỉnh sửa Weibo.

[Wynn: (ảnh) (ảnh) Màu sắc đẹp, nhưng lại có nhiều bụi phân, và kết cấu vỏ hộp cũng không tốt, nhựa, trên đó có vết trầy xước.

Sau khi đăng weibo, cô nằm trên giường khách sạn để trả lời bình luận của người hâm mộ.

Ngẩng đầu lên thì phát hiện người quay phim vẫn đang quay phim.

“Khi nào hai người tan tầm?”

Cô nhìn vào những người đằng sau máy ảnh,chờ đợi một lúc.

Nhưng không ai trả lời.

Một sự im lặng lâu kéo dài …

Chu Vu nhún vai, vào phòng vệ sinh tẩy trang.

“Tẩy trang cũng quay hả?”

Vẫn không ai để ý đến cô ấy.

Chu Vu hiện tại bắt đầu khâm phục với những ngôi sao xuất hiện trên mấy chương trình truyền hình thực tế, một người có thể độc thoại trước ống kính mà không cảm thấy lạnh lẽo, kỹ năng lợi hại biết bao.

Đổ dầu tẩy trang lên tay, sau đó thoa đều lên mặt, sau khi massage nhẹ thì lau bằng bông trang điểm.

Sau khi rửa sạch, đổ một lượng sữa rửa mặt to bằng đậu nành và tạo bọt bằng lưới tạo bọt.

Lúc này, thanh âm phía sau truyền đến.

“Cô có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm làm đẹpcủa mình.”

Chu Vu mang cầm lấy một ít bọt biển trên mặt, lau miệng một cái.

“Đầu tiên là sự khác biệt giữa các sản phẩm tẩy trang, tôi thường đề nghị là nênsử dụng dầu tẩy trang, sẽ tẩy sạch sẽ hơn một chút.

Nhưng nếu chỉ trang điểm nền hoặc chống nắng, bạn có thể sử dụng nước tẩy trang và khăn ướt tẩy trang.

Tôi cũng đã sử dụng kem tẩy trang, nhưng cảm thấy hơi nhờn, da dầu sử dựng có thể dễ bị mụn.

Cô rút một chiếc khăn mềm bông để làm ướt, cúi xuống để rửa mặt.

“Ngoài ra, khuyến cáo những người có làn da nhạy cảm không nên dùng bông trang điểm thường xuyên để lau mặt, như vậy lớp biểu bì sẽ ngày càng mỏng hơn…”

“Bây giờ tôi sẽ không dùng khăn mặt lau mặt.”

“Mùa hè năm ngoái tôi tận mắt nhìn thấy một con muỗi ngồi xổm trên khăn khô treo trong phòng tắm, cho nên bây giờ trong nhà tôi dự trữ rất nhiều khăn rửa mặt…”

“Khăn rửa mặt là loại dùng một lần, rửa xong rồi vứt đi sẽ vệ sinh hơn, hoặc là cũng có thể lau bàn, nếu không thì có thể lau mặt xong thì lau chân sau đó lại lau…”

“A, không được, lau chân xong thì vẫn nên đừng lau bàn nữac.”

……

Vừa nhắc tới chăm sóc da và trang điểm, Chu Vu đã nói thì không thể ngừng.

Sau khi rửa mặt xong, miệng cô trở nên khô khốc.

Đau lòng nhìn anh quay phim đang sững sờ, Chu Vu nhấp một ngụm nước khoáng, “Cái kia… Nếu tôi nói nhảm quá nhiều, đoạn sau cắt đi cũng được.

Ừm…

Không có chuyện gì đáng ngạc nhiên cả, không ai để ý đến cô.

Chu Vu nhún vai, tự an ủi bản thân: cứ quen đi..