“Khụ, tới rồi à.” Chàng trai chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mù mịt, dáng vẻ như mới vừa tỉnh ngủ.

“…Ừ.” Nếu cậu muốn giả bộ không biết, đương nhiên Sở Dư sẽ vui vẻ phối hợp.

Tài xế: …

Ha ha, có ai mới tỉnh ngủ mà mặt mày đỏ ửng như vừa nhuộm thế không? Có ai ngủ mà tim đập còn hơn tiếng trống không? Có ai ngủ mà lại giữ chặt tư thế đầu gối lên vai không?

Quan trọng là, ông chưa từng nghĩ một người hơn bốn mươi tuổi như ông mà lại bị hai đứa trẻ mười mấy tuổi này rải thức ăn cho chó!

“Tới rồi thì xuống thôi.” Thiếu niên vuốt mặt, ánh mắt né tránh cô, không biết nhìn đi đâu, “Khụ, lúc nãy ngủ ngon ghê, Sở Tiểu Dư, vai cậu có mỏi không?”

Tài xế: …

Sở Dư mở cửa xe bước xuống, “… Không sao.”

Cố Thần nói mấy câu với tài xế mới xuống xe.

Hai người không nắm tay nhau, dù sao đây cũng là trường học, nhưng Cố Thần không cam lòng cách quá xa.

Chàng trai im lặng đi đến gần cô gái, vai kề vai cùng nhau sóng bước.

Gió thu thoảng qua thổi rụng lá vàng của hai hàng cây bên đường, lướt qua trước mắt, khiến cảnh tượng này thêm phần đẹp đẽ.

Dọc đường đi, sự ngại ngùng trong lòng Sở Dư đã dần biến mất, thay vào đó là yên lặng thản nhiên.

Có lẽ tài xế lái xe hơi nhanh, lúc hai người tới trường vẫn chưa đến giờ vào học.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta đến sớm như thế.”

Cố Thần lấy khăn giấy ướt ra, đã quen với việc cô lau bàn ghế, quen tay nhận giấy đi vứt.

Sở Dư bật cười, gật gật đầu.

“Tôi đi lấy nước.”

Cố Thần nghĩ đến việc gì đó, nhìn bình nước trên bục giảng chỉ còn có tí thì vỗ tay, xách thùng rác đến bên cạnh Sở Dư, “Cậu vứt vào đây là được.”

Nghe nói uống nước ấm có lợi cho sức khỏe, Sở Dư thích uống nước, hôm nay ăn bánh bao hơi khô, nước cô mang theo chắc đã hết rồi, chắc lát nữa sẽ khát.

Bình nước kia đã để mấy ngày rồi, hơn nữa lát có người vào sẽ tranh nhau uống, cậu nên đi lấy nước mới thì tốt hơn.

“Ừ.” Sở Dư gật đầu, khóe miệng cong lên.

Lúc Tôn Hạo Quảng vào lớp thì thấy phía trước có người vác bình nước nhẹ nhàng như cầm cuộn giấy vệ sinh.

Trông quen quen nhỉ.

“Nhị ca?”

Cậu ta chạy lên, gọi một tiếng.

Không quên ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay mặt trời đâu có mọc đằng tây đâu.

“Hả?” Cố Thần quay lại lườm một cái, nhíu nhíu mày, vẻ mặt đầy vui vẻ khó che giấu, “Đến rồi à?”

Cậu ta biết sự vui vẻ ấy từ đâu mà đến…

Tôn Hạo Quảng vội bước lên, “Để, để em!”

Cậu ta vươn tay định nhận lấy thùng nước trong tay Cố Thần.

Cố Thần né, “Được rồi.”

“Lưng còn vác balo, tranh gì mà tranh.”

Cậu cũng không phải ông già, vác nước cho vợ thì mệt chỗ nào.

“Nhị ca ~” Tôn Hạo Quảng cảm động kêu to.

Nhị ca tốt với cậu quá!

Sau đó nhị ca cậu ghét bỏ nói, “Nói chuyện đàng hoàng.”

Đàn ông con trai mà cũng học đòi làm nũng.

Tôn Hạo Quảng: … Không thể cảm động nổi.

Lớp bọn họ ở tầng ba không cao lắm, bước chân Cố Thần trông bình thản nhưng tốc độ rất nhanh.

Nháy mắt đã đến lầu ba.

Tôn Hạo Quảng vội vàng bước lên mở cửa ra.

Chỉ thấy nhị ca nhà mình đặt bình nước lên, sau đó tự nhiên cầm thùng rác bên cạnh Sở Dư đặt lại góc tường, rồi lại cầm bình nước của cô đi rót đầy.

“…”

Vậy là, bạn gái anh còn chưa lên tiếng, anh đã vội vàng làm trâu làm ngựa rồi?

Tôn Hạo Quảng giật giật khóe miệng.

Thái độ thế này… mà dám nói Sở Dư mặt dày bám lấy anh? Còn dám nói người ta bám người?

Đúng là MẶT TO NHƯ CÁI MÂM!!!

… Chắc cũng chỉ dám nghĩ trong mơ thôi.

***

Cố Thần không biết cậu đang nghĩ gì, lấy nước cho Sở Dư xong thì đã đến giờ vào học.

Có người đi lên lấy nước, sau đó mọi người lục tục đi lên lấy, cả lớp đang yên lặng bỗng chốc ồn ào hẳn.

Sau khi vào học.

Chủ nhiệm vỗ tay, tuyên bố một chuyện, “Chú ý! Xin các em 5 phút!”

Mọi sự chú ý của các bạn học đều dồn lên bục giảng, Sở Dư ngẩng đầu nhìn thầy giáo.

“Chúng ta khai giảng gần một tháng rồi, mọi người chắc cũng biết ở trường mình mỗi tháng sẽ có một kỳ thi, đặc biệt là khi chúng ta đã lên 12, thế nên về sau sẽ càng có nhiều bài kiểm tra…”

“Trời…” Các bạn học bất mãn hô to.

Bất kể là lúc nào, bọn họ không bao giờ thích thi cử.

Cố Thần lén nhìn người bên cạnh mấy lần, bàn tay dưới bàn len lén đưa sang, ra vẻ đương nhiên nắm tay cô đặt lên đùi mình.

Sở Dư ngừng lại, không biết thầy đang nói gì, giãy tay lại không giãy ra được.

Nhìn người bên cạnh, cậu đang nghiêm chỉnh nhìn thầy giáo, bên miệng còn phụ họa la theo mấy bạn học, giống như đang nghe thầy nói, hoàn toàn không hề để ý đến cô.

Sở Dư vừa buồn cười vừa tức giận, quay đầu tiếp tục nghe thầy nói.

Càng ngày càng giỏi giả vờ.

Kỹ năng điêu luyện nhất của một thầy giáo chính là không quan tâm vẻ mặt của học sinh mình ra sao, lo nói hết phần mình là được.

“Giải đề là phương pháp tốt nhất, trong thời gian này, thầy sẽ cho mọi người một vài đề thi, đều là những đề thi kinh điển, tuy không biết có thời gian sửa hay không nhưng mọi người phải tự giác làm…”

“A…” Mấy bạn học có người che đầu lại, “Nhiều quá!”

Vừa mới khai giảng, nhiệm vụ chưa nặng lắm, nhưng nếu thế này thì mỗi ngày phải giải đề, thậm chí làm không xong còn phải về nhà làm thêm.

Hai lần trước, mỗi lần chạm vào bàn tay mềm mại kia là đầu óc trống rỗng chưa kịp cảm nhận gì, bây giờ mới nhận ra, bàn tay mềm mại không xương, chàng trai bắt đầu động tay.

Bóp bóp, nắn nắn, lại bóp bóp.

Giống như cậu bé vừa giành được món đồ chơi yêu thích, chơi thế nào cũng không đã, cho cậu một đêm, cậu có thể chơi đến quên ăn quên uống.

Sở Dư nhéo nhéo tay cậu khiến cậu đàng hoàng được một chút, lại có cảm giác hơi ngứa.

Chàng trai không đáp lại, ngón tay sờ tới sờ lui tay cô, miệng thì hùa theo mấy bạn khác, nhiều lắm…

Đến mặt còn không thèm đỏ.

Nói thế nào nhỉ? Lần đầu thì mới, lần hai quen thuộc, lần ba là chuyện đương nhiên.

Chuyện ngại ngùng trong xe lúc sáng cậu còn giả vờ được, chuyện nhỏ này thì tính là gì.

“Nhà trường quyết định thứ tư và thứ năm sẽ kiểm tra, chiều nay sẽ công bố phòng thi và số báo danh, nội dung kiểm tra là toàn bộ bài học, lớp chúng ta chưa ôn tới nên các em phải cố gắng chuẩn bị.”

Thầy giáo nói xong thì rời khỏi, giáo viên bộ môn tiếp tục giảng bài.

Cố Thần không hề có ý buông tay, chơi đùa đến hết tiết, cả lớp ồn ào hẳn lên.

Sở Dư quay đầu, lẳng lặng nhìn cậu.

Dưới ánh nhìn như thế, chàng trai vốn dĩ còn ra vẻ được một lúc, ánh mắt bắt đầu tránh né, mặt đỏ bừng, rốt cục không giả vờ được nữa bèn xù lông, “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Sở Dư cười, “Tôi đang nhìn xem có phải cậu đang vtự trát mặt mình không.”

Trát từng lớp từng lớp lên mặt, khiến da mặt cậu dày như tường thành, lúc không có ai thì không nói làm gì, trong giờ học mà cậu cũng dám.

“Trát cái gì!” Đương nhiên Cố Thần hiểu ý cô là gì, sắc mặt đỏ bừng, cậu cao giọng, “Tôi nắm tay cậu không phải là chuyện bình thường ư?”

Cậu nói rất nhanh, “Quan hệ giữa hai chúng ta là gì? Tôi là bạn trai tương lai của cậu, nắm tay cậu là chuyện đương nhiên, huống chi lúc nãy cậu hôn tôi tôi còn chưa nói nữa là!”

Cậu càng nói càng thấy mình đúng, cảm thấy mình có lý, mặt cũng không còn đỏ nữa, “Được rồi, lần này không nhớ thì tôi tha cho cậu một lần đó!”

“Lần sau nhớ kỹ mối quan hệ chúng ta là được.”

Bọn đã hôn nhau rồi, nắm tay có gì mà ngạc nhiên chứ!

Sở Dư đỡ trán bật cười.

Quên đi, sau này cậu muốn nắm cứ để cậu nắm, cũng ấm lắm mà!

Chờ… chờ chút, câu này chứa nhiều chi tiết quan trọng, Tôn Hạo Quảng ngừng thở, không biết phải phản ứng ra sao?

Đầu tiên khinh bỉ nhị ca đi học mà nắm tay người ta không buông, hay là kinh ngạc vì tốc độ phát triển quá nhanh của hai người…

Không… cái ngày không quan trọng.

Tôn Hạo Quảng may mắn được ngồi sau bọn họ mà sao cảm thấy đau tim quá.

Mắt cá chết nhìn nhị ca, quan trọng là…

Hôm qua nhị ca kiêu ngạo đến tận trời… là do được làm BẠN TRAI TƯƠNG LAI?

Chưa được lên chính thức ư!

Cậu ta chỉ muốn nắm cổ Cố Thần mà lắc, hỏi cậu, tiền đồ của anh đâu, ở đâu hả?

Có tiền đồ xíu đi được không?

Tôn Hạo Quảng che mắt, không đành lòng nhìn tiếp, một chút tiền đồ thôi… cũng được mà!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Cố kiêu ngạo: Tiền đồ là cái gì? Cậu có tiền đồ, vậy cậu có vợ không?

_________________