"Hả?"
Cố Thần khẽ sửng sốt, đột nhiên chớp mắt, không biết lấy khăn ướt từ đâu ra, cẩn thận lau chai nước, "Đây... Đây là ghế người nhà."
Mặt cậu căng thẳng, làm ra vẻ vấn đề này có gì hay ho đâu mà hỏi chứ.
"Ngồi ở đây có nghĩa là có quan hệ khá thân thiết, cô ta là một người xa lạ thì đương nhiên không được ngồi ở đây rồi."
Sở Dư nghĩ ngợi, cảm thấy cậu nói rất đúng, bèn gật đầu.
Thấy cô gật đầu, thiếu niên mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm như vừa trút hết gánh nặng vậy, nhưng cũng không thể ngồi yên ở đây được.
"Sắp bắt đầu rồi, tôi vào sân đây."
Đi được hai bước, cậu lại quay lui lại, vờ ra vẻ thờ ơ mà nói, "Đừng quên cổ vũ cho tôi đấy."
"Ừm." Cô đáp.
Tiếng còi vang lên, cuộc thi bắt đầu.
Lúc nào thời gian thi đấu cũng trôi qua rất nhanh.
"Số 17 của đội đỏ đã dùng kỹ thuật đánh lừa đối phương, vòng qua số 7 đội xanh, nhảy lên, úp rổ!" Giọng của bình luận viên ngày càng to, khiến cho người nghe hừng hực khí thế theo, "Vào chưa? Woaaaa! Vàoooo!"
"Bây giờ đội đỏ đang dẫn đầu với tỉ số 1-0!"
Tiếng vỗ tay cùng tiếng hò reo hòa làm một.
Sở Dư nhìn chằm chằm vào số 17 của đội đỏ, không khỏi mỉm cười.
Chàng trai ở trên sân bóng thoải mái phô ra tốc độ và thể lực của cậu khác với những người khác đến đâu, dáng vẻ lúc cậu nhíu mày chỉ huy mọi người cũng có có sức hấp dẫn lạ thường.
Trận đấu vẫn diễn ra.
"Bầu không khí ngày càng căng thẳng hơn rồi!"
"Rất rõ ràng, số 17 của đội đỏ đang bị đội bạn kèm chặt."
"Số 2 và số 8 của đội xanh đang bao vây xung quanh cậu, như muốn đẩy cậu vào thế bị động."
"Lúc này số 3 của đội xanh đang dẫn bóng trước, đồng đội của đội đỏ cũng chạy đến! Tỷ số sẽ được gỡ hòa hay đội đỏ sẽ nhanh chân hơn đội bạn một bước đây?!"
Mọi người nín thở chờ đợi, Tôn Ngữ bất giác nắm chặt tay Sở Dư.
"Perfect!!!"
"a!"
"Trời má ơiii!"
Bên ngoài sân đột nhiên vang lên những tiếng hét chói tai, tay đưa lên miệng để cố gắng không hét lên.
Tôn Ngữ liền đứng lên ghế nhảy cẫng lên, phấn kích gọi anh Cố.
"Chúng ta hãy xem lại cảnh tượng vừa rồi." Bình luận viên cũng đang rất kích động, vừa rồi còn trực tiếp nói một câu perfect, lúc này lại tiếp tục nói,
"Lúc quả bóng vừa vào rổ, số 17 của đội đỏ vốn đang bị kèm chặt lại đột nhiên nhảy lên, đập cho bóng đã chạm vào thành rổ bay ra ngoài! Thực sự rất tuyệt!"
Nụ cười trên mặt Sở Dư càng đậm hơn, không nhịn được mà vẫy tay với Cố Thần, đã rất lâu rồi cô không cười tươi như vậy.
Trái tim chàng trai đập mạnh chỉ trong nháy mắt, mặc dù cách xa không thấy rõ, nhưng cậu cũng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh đó.
—— Lúc cô cười thực sự rất đẹp, đặc biệt là khi cô vui, tựa như mặt hồ trong veo được chiếu sáng bởi những vì sao lấp lánh giữa bầu trời đêm.
Tiếng tim đập ngày càng lớn, cứ như muốn chọc thủng màng nhĩ.
Máu chảy nhanh cơ hồ không ngừng lại được, đột nhiên thiếu niên mất kiểm soát, giơ tay lên gửi một cái hôn giữa không trung.
! Tiếng hét chói tai chỉ mới yên lặng một lúc, rồi lại càng điên cuồng hơn...
Sở Dư ngẩn người, mặc dù thấy xung quanh mọi người ai cũng kích động, nhưng cô lại chẳng có vẻ gì gọi là bất ngờ, cũng chỉ là làm một động tác tay ăn mừng thôi mà, cô vẫy vẫy tay rồi cười trả.
Điều này còn làm thiếu niên bất ngờ hơn.
Không nhịn được mà nhếch môi, nắm tay lại rồi nhảy cẫng lên, nụ cười trên mặt sáng hệt ngọn lửa.
Tiếp theo, tất cả mọi người đều cảm nhận được rất rõ, số 17 của đội đỏ đang rất phấn khích, cứ như được tiếp thêm sức mạnh vậy...
Vẻ mặt của đội mình: Thắng chắc rồi!
Vẻ mặt của đội bạn: Chúng tôi không phục! Có gan thì chơi tập thể đi!
—— Để một người cân team thì còn gì gọi là hảo hán nữa cơ chứ!
Trận đấu kết thúc, Lý Ninh Đức ném phăng áo xuống.
Mẹ nó! Tên họ Cố kia uống phải thuốc kích thích sao?!
Các bạn học lần lượt rời đi, trên đường, dù giọng đã khàn nhưng vẫn không ngừng gọi hai chữ Cố thiếu, hoặc là không thể kìm lại được sự phấn khích mà bàn về chuyện trên sân bóng...
Lúc đi về phía Sở Dư, mắt của Cố Thần lại sáng lên.
Quả nhiên, còn chưa đến gần, Sở Dư đã bật ngón tay cái lên, "Tiểu Cố! Bao đỉnh!"
"Nào có." Thiếu niên cố gắng để đuôi mình không ve vẫy, cậu nâng cằm lên, mở nước uống ừng ực ừng ực, kiêu ngạo nói, "Cứ vậy mà phát huy."
Suy cho cùng thì cậu cũng chỉ nghĩ về cô thôi ~~
Một đám anh em:...
Thấy bọn họ không tin, thiếu niên ngầm liếc họ một cách đắc ý.
Chẳng trách bọn họ nghi ngờ.
—— Dù sao thì, lũ FA bọn họ cũng chẳng biết gì về sức mạnh của nụ hôn đó đâu.
...
Chiều tối.
Bà Cố đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia, chàng trai hít một hơi, giọng có hơi run, "Bà nội Cố, cháu là Tôn Hạo Quảng đây ạ."
"À, Tiểu Tôn đấy à." Bà Cố nghe ra giọng, bà rất quen với Tôn Hạo Quảng, hồi còn bé thường xuyên đến nhà quậy phá với thằng hai, sau này lớn rồi cũng đến nhà họ Cố không ít lần.
"Sao thế?" Giọng bà lão rất hiền.
"Không có gì ạ." Đầu dây bên kia cười nói, "Hôm nay chúng cháu được giải nhất, anh em chúng cháu có phần phấn khích, liền rót cho nhị ca không ít rượu ạ. Nhị ca cũng đã uống nhiều rồi, có thể không về được..."
Không phải là bây giờ cậu ta không thể về được, mà là anh em bọn họ căn bản không muốn cho cậu về.
Uống rượu say càng thêm hung dữ... Đúng là vũ khí của loài người, cũng không biết thói quen "một lời không hợp liền ra tay" là từ đâu mà đến nữa.
Bà Cố yên lặng nghe, không quan tâm đến lời giải thích vì sao lại uống rượu của mấy đứa nó.
Chỉ hỏi, "Uống say khướt rồi hả?"
Đến bà còn chưa thấy bộ dạng uống say khướt của cháu trai nhà mình lần nào...
Tôn Hạo Quảng ngây người, hoàn toàn không nghĩ đến việc bà Cố sẽ hỏi câu này, đúng là khác xa vạn dặm so với ông Cố.
—— cậu còn cố tình nói thành bọn họ chuốc rượu...
Cuối cùng cũng phản ứng lại, Tôn Hạo Quảng nhìn đồng bọn đang uống rượu như điên... Cười gượng, "Sao bà biết ạ?"
"Nhị ca của chúng cháu rất ngoan, hoàn toàn không nói gì, chỉ là..."
"Sở... Tiểu Dư đâu rồi?" Một giọng nói say khướt quen thuộc vang lên từ sau lưng cậu, kéo cổ áo cậu, mang theo chút khí lạnh, cứ như không hài lòng với câu trả lời của cậu nên phải ra tay, "... Trả... Trả lại cho tôi..."
Tôn Hạo Quảng:...
"Anh! Anh!" Những người bên cạnh vội vàng đến giải cứu người đang đè lên vai cậu, nhanh chóng kéo người đi.
Tôn Hạo Quảng nhìn điện thoại trong tay, tròn mắt nhìn một người đang say khướt, nhị ca, anh không biết mình đang làm gì sao?!
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, đột nhiên lại truyền đến một trận cười.
Bà Cố đặt đồ đang cầm trên tay xuống, cười tủm tỉm rồi nói vào ống nghe, "Tiểu Tôn à."
"Con bật loa to chút đi."
Vừa nói, bà liền cẩn thận tìm chức năng ghi âm trên điện thoại, rồi hài lòng nhấn vào.
Tôn Hạo Quảng ngây ra một hồi, cắn răng từ chối nói, "Thôi ạ, nhị ca uống say, nói nhiều không đếm xuể."
Bà ngắt lời cậu, cười tít mắt, "Ngoan nào, bà cũng biết cháu dâu của bà là nha đầu nhà họ Sở rồi, bà đây là đang giúp nó một tay thôi."
Tôn Hạo Quảng:...
Nhị ca, em đã cố gắng hết sức... Do anh châm ngòi trước.
"Cách... cách xa tôi ra một chút!"
Bên kia ồn ào một trận, cùng với giọng nói đang lẩm bẩm của thiếu niên say khướt.
"Muốn có vợ..."
"Muốn Sở, ợ, Tiểu Dư..."
"Tụi mày hôi vãi..."
Haiz, cháu trai của bà thật là đáng yêu.
Bà Cố nghe một hồi, cảm thấy hài lòng rồi, mới đặt điện thoại xuống, nhưng mà... tốc độ tiến triển vẫn còn chậm quá nhỉ?
Bà nghĩ một lát, cười híp mắt dặn dò bọn họ cho cậu uống thêm chút rượu, đừng để cậu tỉnh, sau đó đưa cậu về căn hộ ở gần trường...
Uống say chỉ biết gọi Tiểu Sở là đúng đắn đấy...
Sau đó bà cầm điện thoại lên, gọi đến nhà họ Sở.
"Tiểu Sở đấy hả? Con giúp bà nội một chuyện được không?"
Tác giả có lời muốn nói: Bà nội Cố *trợ công boss*, hành động (?? >? ).??