Cửa hàng bách hóa Quần Sơn, từng là Minh Châu Phương Đông trong lòng Lâm Anh Đào.

“Woa, không ngờ chúng ta lại ở khách sạn ngay bên cạnh tòa nhà Quần Bách!” Lâm Anh Đào nằm bò trên cửa sổ nhìn ra ngoài, phấn khích nói: “Thật xa hoa nha!”

Dư Tiều, Đỗ Thượng, Tưởng Kiều Tây ba người ngồi uống bia quanh bàn, vừa ăn khuya vừa xem tin tức địa phương trên ti vi.

Tin tức cho biết những dự án phòng chống động đất và các công trình kháng chấn kéo dài hơn hai mươi năm qua ở Quần Sơn đã vượt qua được khảo nghiệm…

“Thái Phương Nguyên nói mấy giờ cậu ấy tới?” Đỗ Thượng hỏi.

“Phùng Nhạc Thiên chạy tới Quần Sơn từ khi nào vậy nhỉ?” Dư Tiều nhíu mày nói.

Tưởng Kiều Tây xắn cao tay áo sơ mi, anh không ngừng quay đầu nhìn Lâm Anh Đào đang nhoài mình trên bệ cửa sổ, giống như sợ cô phấn khích quá bò luôn ra ngoài. “Vừa tốt nghiệp đại học là cậu ấy về đây rồi.” Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng nói: “Ở đây làm công chức cơ sở.”

“Phùng Nhạc Thiên là ai?” Đỗ Thượng dùng tăm lễ ốc bươu ăn.

“Là lớp trưởng của lớp bọn tớ.” Dư Tiều cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nói với Đỗ Thượng: “Chính là cái tay muốn trở thành chủ tịch nước.”

“Ồ!” Đỗ Thượng giơ ngón tay cái lên, vừa ăn vừa gật đầu: “Lợi hại!”

Thái Phương Nguyên đang trên đường, hơn tám giờ mới xuất phát, phỏng chừng phải mười hai giờ khuya mới tới. Dư Tiều nói với Tưởng Kiều Tây: “Sao cậu vẫn còn liên lạc với Phùng Nhạc Thiên?”

“Làm sao?” Tưởng Kiều Tây nói.

Dư Tiều nhìn anh, cười: “Tớ nhìn cậu không giống có quan hệ tốt với cậu ta.”

Tưởng Kiều Tây cũng cười, không trả lời.

Nhân viên phục vụ của khách sạn gõ cửa tiến vào, nói với mấy vị khách từ nơi khác đến, buổi tối nếu có dư chấn thì cũng đừng hoảng sợ: “Cả ngày nay không có dư chấn nữa, các công trình xây dựng ở trung tâm Quần Sơn rất đáng tin cậy!”

“Được a được a.” Đỗ Thượng vươn cổ ra, gật đầu nói với người đang đứng ở cửa.

Nhân viên phục vụ kia thoáng sửng sốt, nghe ra khẩu âm Đỗ Thượng cố ý nói: “Ôi chao, cậu là người Quần Sơn sao?”

Đỗ Thượng và mấy người Dư Tiều đều mỉm cười.

Lâm Anh Đào cũng quay đầu lại: “Bọn con trước kia là người Quần Sơn!” Cô hớn hở nói.

Đỗ Thượng nhoẻn miệng cười nói với người ngoài cửa: “Hai mươi năm trước, hai mươi năm trước!”

 Nửa đêm Thái Phương Nguyên mới đến nơi, còn có cả tài xế đi cùng, hết sức xênh xang. Lâm Anh Đào thường ngày làm giáo viên mầm non, làm việc và nghỉ ngơi quy luật, rất ít khi thức khuya, cô đã sớm về phòng ngủ. Tưởng Kiều Tây và Dư Tiều, Đỗ Thượng ba người đàn ông xách theo bia qua phòng Đỗ Thượng tiếp tục nói chuyện phiếm.

Thái Phương Nguyên bảo tài xế lấy phòng nghỉ ngơi trước, hắn còn phải tụ tập với mấy người bạn nối khố. Hắn xách nghêu hấp xả và tôm càng sốt cay vào.

“Tớ con bà nó còn định đợi hai cậu kết hôn xong rồi mới đi!” Thái Phương Nguyên vừa nhìn thấy Tưởng Kiều Tây liền văng xả.

Tưởng Kiều Tây phì cười: “Hầy!” Anh thở dài.

Thái Phương Nguyên đi tới, ngồi xuống: “Người anh em, cậu không thể cái gì cũng để cho Lâm Anh Đào quyết định như vậy! Cậu ấy vừa muốn đi là cậu lập tức đi ngay!”

Đỗ Thượng ngồi bên cạnh hỏi Tưởng Kiều Tây: “Cậu không uống thật hả?”

Tưởng Kiều Tây lắc đầu: “Không uống.”

Thái Phương Nguyên bắt đầu lấy nghêu hấp ra ăn: “Vậy hai cậu thì sao hả, sao hai cậu cũng mắc bệnh của Lâm Anh Đào?”

Đỗ Thượng cũng bóc nghêu: “Gì chứ, Dư Tiều cậu ấy —”

Dư Tiều chỉ Đỗ Thượng, không chút khách khí: “Một hai muốn đi, còn lằng nhà lằng nhằng!”

Thái Phương Nguyên đảo mắt nhìn một vòng ba người bọn họ, không còn cách nào khác nói: “Vậy sao các cậu không ai kêu tớ hả!”

Đỗ Thượng lật đật giải thích: “Hầy dà, không phải không kêu —”

Dư Tiều dựa lưng vào ghế: “Vừa mới động đất xong, ai mà muốn tới chứ?”

Tưởng Kiều Tây nói: “Tới cũng đã tới rồi.” Anh đưa tay mở túi tôm càng cay của Thái Phương Nguyên ra, nhìn thoáng qua: “Có cay không?”

Thái Phương Nguyên ngước mắt nhìn anh, cười nói: “Sao nào, cay cậu cũng không được ăn hả?”

Đỗ Thượng hỏi: “Vì đời sau mà phải nghiêm khắc với bản thân thế này ư?”

Tưởng Kiều Tây đứng lên, vòng qua Thái Phương Nguyên đi ra ngoài.

“Tớ đi hỏi xem cô ấy có muốn ăn không.” Anh nói.

Thái Phương Nguyên ngoái đầu nói với theo: “Thích ăn cay à? Không phải Lâm Anh Đào có rồi đó chứ?”

Đỗ Thượng hít hà: “Bọn mình tập trung ở đây ăn, ngày mai Anh Đào biết được nhất định sẽ nổi giận.” Hắn vội vàng tăng tốc ăn nhanh hơn.

*

Lâm Anh Đào ngồi ở ghế phụ lái, nhìn ngôi miếu Thành Hoàng cổ kính ngoài cửa sổ. Lễ quốc khánh còn chưa tới, nhưng rất nhiều người dân, người làm ăn buôn bán đã đem cờ nhỏ lên cắm ở miếu, có lẽ để cảm ơn quân đội đã vào núi cứu hộ mấy ngày nay.

Lâm Anh Đào và các bạn đi dạo một vòng quanh tòa nhà bách hóa Quần Sơn. Ngày hôm nay, có rất nhiều người đi mua sắm, không khí vô cùng náo nhiệt, trên gương mặt của mọi người không hề có nỗi sợ hãi hoảng loạn, hết thảy đều bình thường. Khu ẩm thực chật cứng người đứng xếp hàng mua thực phẩm nấu chín, Lâm Anh Đào được Tưởng Kiều Tây nắm chặt tay, cô kiễng chân nhìn, phát hiện bên trong đang bán vịt muối Nam Kinh, còn có cả củ cải viên hấp.

Cửa hàng đồng hồ và sảnh trò chơi trước kia đã không còn thấy nữa.  

Lâm Anh Đào phát hiện một tầng lầu như vậy chẳng mấy chốc đã đi hết, cô nói với Tưởng Kiều Tây: “Hồi nhỏ em cảm thấy tòa nhà Quần Bách lớn ơi là lớn, sao bây giờ lại nhỏ như vậy nhỉ…”

Đỗ Thượng đi dạo một vòng ở bên ngoài, cũng không còn tìm thấy cửa hàng băng nhạc mà hắn thường ghé qua khi còn nhỏ. Hắn buồn bực nhìn một loạt các cửa hàng điện thoại di động Samsung, Oppo, Vivo, Huawei, Xiaomi… bên đường, hắn đi tới chỗ các bạn, dở khóc dở cười: “Sao tớ cảm thấy Quần Sơn và Tỉnh Thành hoàn toàn không có gì khác nhau?”

Chỉ có cửa hàng KFC cũ kỹ trong tòa nhà Quần Bách vẫn còn mở. Trên cửa kính dán ảnh quảng cáo của người đại diện. Lâm Anh Đào đứng ở cửa nhìn vào bên trong một lúc, phát hiện cách bày trí rất lạ lẫm.

Kỳ thật nó có thay đổi hay không, bản thân Lâm Anh Đào cũng không rõ.

Những hồi ức về Quần Sơn mà cô còn nhớ được đều gắn liền với những con người thân thuộc. Theo bản đồ chỉ đường trên điện thoại, xe của bọn họ đi tới bên ngoài cổng trường trung học Nhất Trung Quần Sơn.

Tưởng Kiều Tây cho xe đậu ở bãi đỗ bên kia đường. Cả nhóm đứng ở cổng nhìn vào trong.  

Cổng trường dán thông báo, trận động đất vừa qua không ảnh hưởng đến cơ sở vật chất và thiết bị của trường, ngày hôm nay học sinh sẽ tiếp tục đi học trở lại bình thường.

Ngay lúc đó mọi người nhìn thấy học sinh Nhất Trung Quần Sơn túa ra sân tập thể dục, bọn họ mặc đồng phục màu đỏ trắng xen kẽ. Lâm Anh Đào vịn hàng rào, nhìn bọn họ từ xa.

Thái Phương Nguyên nói: “Đây chẳng phải là đồng phục cậu đã mặc lúc trước sao?”

Tưởng Kiều Tây cúi đầu nhìn Lâm Anh Đào.

Lâm Anh Đào quay lại nói: “Bọn họ đều là sau năm 2000!”

Đỗ Thượng chau mày, hắn nhìn bên trong cánh cổng lớn một hồi lâu, cũng không thể nói được đó là cảm giác gì.

Tựa như có thứ gì đó không thuộc riêng mình hắn, mọi người đều sở hữu nó.

“Lúc trước tớ đặc biệt hy vọng được vào Nhất Trung Quần Sơn.” Đỗ Thượng vừa đi vừa cảm khái.

Dư Tiều hỏi Lâm Anh Đào: “Trường tiểu học Nhà máy điện chúng ta có mấy người đậu vào Nhất Trung?”

Lâm Anh Đào xoay lại, kiêu ngạo xòe rộng hai lòng bàn tay giơ thẳng tới trước: “Năm người! Trong đó có tớ!”

Thái Phương Nguyên thõng một câu: “Ngay cả Lâm Anh Đào với số điểm hồi học tiểu học kia mà cũng có thể đậu thì Nhất Trung cũng không phải khó thi nhỉ?”

Mấy ngày nay Phùng Nhạc Thiên bận đến độ chân không chạm đất, thời điểm nhóm Tưởng Kiều Tây xuất hiện bên ngoài phòng làm việc tạm thời của Văn phòng động đất 921, Phùng Nhạc Thiên vội vàng chạy qua.

(*Sự kiện động đất 921 ở Đài Loan cướp đi sinh mạng hơn 2000 người vào năm 1999.)

Thái Phương Nguyên cất cao âm điệu: “Ôi chao, lớp trưởng Phùng!”

Phùng Nhạc Thiên lần lượt bắt tay chào hỏi từng người, đồng thời giới thiệu với lãnh đạo đang có mặt ở đó, ngoại trừ Đỗ Thượng học B15, những người còn lại đều là bạn cùng lớp B18 của hắn ở trung học phổ thông Thực Nghiệm: “Bọn họ đều lớn lên ở Quần Sơn, lần này đã quyên góp không ít tiền.”

“Trung học Thực nghiệm là một trong những trường dẫn đầu khối trung học cả nước, rất nhiều học sinh xuất thân từ trường đạt thành công rực rỡ trong nhiều lĩnh vực.” Lãnh đạo bình luận.

Trên hành lang bên ngoài Văn phòng động đất 921 đặt một dọc các banner tuyên truyền chữ X, đoán chừng là để đối phó với nhà báo và các cơ quan truyền thông đến phỏng vấn. Bên trên tóm tắt những nỗ lực phòng chống động đất những năm trở lại đây của thị trấn Quần Sơn và các công trình chống sạt lở núi.

Lâm Anh Đào ăn kẹo que Phùng Nhạc Thiên đưa cho, đứng trước tấm banner chữ X cuối cùng.

Cô lại nhìn thấy chiếc cầu kia — toàn thân đỏ chu sa, nối liền con đường mòn hai bên vách núi. Quần Sơn tươi tốt xanh um, vách núi sừng sững như rãnh trời, được chiếc cầu nhỏ nối nhịp bước chân.

Trên banner viết, cây cầu treo này là món quà của một nhà tài trợ giấu mặt đã tặng cho thị trấn Quần Sơn năm 2013. Trải qua quá trình khảo sát thực địa, kiểm tra thiết kế và thi công tỉ mỉ, cuối cùng đã chính thức khánh thành và đưa vào sử dụng vào tháng Bảy năm nay.

Trong trận động đất tháng Chín vừa qua, cây cầu nhỏ này đã vô tình lập nên kỳ công, gần mười vạn dân trong núi dưới sự giúp đỡ của quân đội đã nhanh chóng rời khỏi vùng dư chấn đến được nơi an toàn, vì vậy nó được giới truyền thông gọi là ‘Chiếc cầu sinh mệnh’.

Lâm Anh Đào nhìn ảnh chụp, luôn cảm thấy con đường núi kia hình như là con đường bọn họ thường đi khi còn nhỏ.

Có mấy phóng viên và dân làng đến liên hệ công việc đứng vây quanh bên cạnh Lâm Anh Đào, cùng xem banner tuyên truyền.

“Xin hỏi là ai quyên tặng vậy ạ?”

Phóng viên bên cạnh mỉm cười, xua tay nói với cô: “Tôi không biết, chúng tôi cũng đang hỏi thăm.”

Cửa sau của văn phòng nối liền với một vườn hoa nhỏ, bên cạnh là phòng tài liệu, đối diện là nhà vệ sinh.

Phùng Nhạc Thiên nhìn thấy trong phòng tài liệu không có người. Hắn đứng cạnh chân tường nhỏ giọng nói với bạn học cũ Tưởng Kiều Tây: “Bọn họ không ngừng hỏi tớ ai đã quyên tặng! Cái đó… cho dù bây giờ cậu giấu diếm, đợi đến hôn lễ của các cậu, ảnh chụp lễ cưới lọt ra ngoài, chẳng phải tất cả mọi người đều biết, phóng viên vẫn sẽ phỏng vấn cậu như cũ sao!”

Tưởng Kiều Tây cao hơn Phùng Nhạc Thiên khá nhiều, nghe hắn nói vậy, anh nhíu mày, liếm liếm môi.

“Thôi quên đi vậy.” Tưởng Kiều Tây nói: “Cậu không nói, tớ cũng không nói.”

Phùng Nhạc Thiên buồn bực hỏi: “Ý cậu là sao? Cậu không nói chuyện cây cầu trong hôn lễ? Chẳng phải cậu muốn —”

Thái Phương Nguyên rửa tay, từ trong nhà vệ sinh đi ra, vừa vặn nghe thấy Tưởng Kiều Tây nói một câu: “Không có việc gì, để có cơ hội tớ tự mình nói với Anh Đào vậy.”

Phùng Nhạc Thiên chép miệng: “Vậy chẳng phải uổng công chuẩn bị biết bao lâu!” Phùng Nhạc Thiên bỗng nhiên nhìn thấy Thái Phương Nguyên lù lù xuất hiện qua khóe mắt, làm hắn hết hồn giật nảy mình.

Thái Phương Nguyên đi qua, kiếm chuyện tán bâng quơ với Phùng Nhạc Thiên. Tưởng Kiều Tây tâm sự chất chồng, đi vào trong văn phòng. Anh thấy Đỗ Thượng ngồi phía sau bàn làm việc, trên cổ đeo thẻ bác sỹ, đang giúp một bác gái kiểm tra vết thương bị tụ máu ở gáy hôm động đất.

Dư Tiều đứng bên cạnh banner chữ X ngoài hành lang, câu có câu không nói chuyện phiếm với Lâm Anh Đào.

Tưởng Kiều Tây ngồi xuống chiếc ghế cạnh tường.

Trong điện thoại vẫn còn mấy file PPT anh đang chỉnh sửa mấy hôm trước, trong đó có mấy bức ảnh chụp cây cầu đỏ Phùng Nhạc Thiên đã gửi qua hồi tháng Bảy, còn có cả những đoạn viết về ‘Kiều’ và ‘Kiều’, rất nhiều giải thích và liên tưởng lãng mạn. Anh vốn định đặt nội dung này vào cuối slide ảnh, mang đến cho Anh Đào một niềm vui bất ngờ, làm quà cưới.

(* ‘Kiều’ đầu tiên là ‘Kiều’ trong tên Tưởng Kiều Tây: núi cao. ‘Kiều’ thứ hai là cầu.)

‘Làm việc tốt’ là chuyện tốt. Tưởng Kiều Tây đưa tay xoa nhẹ mắt. Nhưng anh tự hỏi, những gì anh làm không phải vì làm việc tốt, anh mất nhiều thời gian như vậy, chỉ vì muốn tặng cho cô một chiếc cầu.

Thái Phương Nguyên lôi kéo ngon ngọt, Phùng Nhạc Thiên bị vờn một hồi nói luôn ra chuyện bí mật lúc nào không hay. “Tưởng Kiều Tây cái người này ấy mà,” Thái Phương Nguyên giải thích: “Thích yêu đương kín đáo, trước kia cậu ấy nói với tớ, cảm thấy chuyện của cậu ấy và Lâm Anh Đào, người ngoài không ai hiểu được.”

Phùng Nhạc Thiên tiếc nuối nói: “Vốn là chuyện tốt đẹp như vậy, rất nhiều người trong thị trấn bọn tớ muốn cảm tạ người có tấm lòng lương thiện đã xây tặng chiếc cầu này!”

Thái Phương Nguyên chỉ chỉ Tưởng Kiều Tây trong phòng: “Cậu càng nói như vậy, cậu ấy càng kinh hãi. Cậu mà nói với cậu ấy sẽ in mặt cậu ấy lên banner để trước cửa, cậu ấy chột dạ sẽ lập tức bỏ của chạy lấy người.”

“Lâm Kỳ Nhạc?”

Ngoài cửa, Lâm Anh Đào đang tranh luận với Dư Tiều rốt cuộc là có ba hay bốn tháp làm mát ở gần công trường Quần Sơn. Cô nghe thấy có giọng nói xa lạ gọi mình, liền quay đầu lại.

Cuối hành lang có một cô gái, trông xấp xỉ tuổi của Lâm Anh Đào, trên mặt lốm đốm tàn nhan, mái tóc đen dày, búi gọn lên nhưng vẫn còn mấy lọn lòa xòa.

Từ sâu trong ký ức Lâm Anh Đào nảy ra một cái tên.

“… Đới Lệ Hân?” Cô hỏi.

Đới Lệ Hân đi tới, vui mừng nói: “Đúng là cậu sao Lâm Kỳ Nhạc! Vừa rồi tớ đi vào nhìn thấy sườn mặt cậu, tớ nghĩ thầm trong lòng, đôi mắt cậu to như vậy, giống như bạn cùng lớp cấp hai của tớ… cậu vẫn còn nhớ tớ hả!!”

Thái Phương Nguyên đi tới, đè thấp giọng nói với Tưởng Kiều Tây: “Người anh em, tích đại đức mà, xài hết bao nhiêu tiền rồi?”

Tưởng Kiều Tây liếc nhìn hắn một cái, cảm giác không có chuyện gì có thể gạt được hắn. Tưởng Kiều Tây lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhíu mày, phát hiện Lâm Anh Đào đang hớn hở nắm chặt hai tay một người lạ cười tít mắt nói chuyện.

Phùng Nhạc Thiên đi tới trước mặt Tưởng Kiều Tây và Thái Phương Nguyên, hắn áy náy nói: “Trưa nay tớ còn phải trực ban, nếu buổi tối các cậu vẫn chưa về lại Tỉnh Thành, tớ mời các cậu đến khách sạn gần đây ăn bữa cơm?”

Thái Phương Nguyên vội vàng từ chối: “Xế chiều bọn tớ trở lại thăm công trường trước kia một lúc.”

Tưởng Kiều Tây phát hiện áo sơ mi trên người Phùng Nhạc Thiên tựa như đã mặc nhiều ngày vẫn chưa kịp thay ra, anh nói: “Mấy ngày qua cậu vất vả rồi.”

Phùng Nhạc Thiên ‘hê’ một tiếng, cười ngây ngô nói: “Vì dân phục vụ mà!”

Trước khi đi, Lâm Anh Đào lại trò chuyện với Phùng Nhạc Thiên mấy câu, cô hỏi Phùng Nhạc Thiên sống ở Quần Sơn có tốt không.

Cô bị Phùng Nhạc Thiên kéo ra sát góc tường.

Phùng Nhạc Thiên nhăn mày hỏi: “Bạn học Lâm Kỳ Nhạc, cậu… cậu quen Tiểu Đới ở phố bên cạnh hả?”

Lâm Anh Đào sững người hai giây mới sực hiểu: “Cậu nói Đới Lệ Hân sao?” Cô hỏi: “Cậu ấy là bạn học cấp hai của tớ!”

Khuôn mặt vì phơi nắng đã trở nên đen đúa của Phùng Nhạc Thiên tức khắc ửng đỏ.

Lâm Anh Đào bí mật nói với Phùng Nhạc Thiên: “Trước kia cậu ấy thích Đạo Minh Tự!”

“Đạo Minh Tự?” Phùng Nhạc Thiên ngơ ngác không hiểu: “Đạo Minh Tự là ai cơ?”

Lâm Anh Đào nhíu mày, cô nhớ lại.

“Là một người bảo vệ bạn gái nhiều lần, toàn tâm toàn ý thích cô ấy.” Lâm Anh Đào nói với hắn: “Là một người đàn ông đặc biệt mang lại cảm giác an toàn!”

Tưởng Kiều Tây cảnh giác hỏi, vừa nãy cô và Phùng Nhạc Thiên thì thầm trao đổi cái gì.

Lâm Anh Đào ngồi ở ghế phụ lái, nhìn nhìn anh. Cô vừa thêm Wechat của Đới Lệ Hân thì nhận được tin nhắn của cô ấy.

Đới Lệ Hân hỏi, có phải Lâm Anh Đào quen Phùng Nhạc Thiên không: [Hôm xảy ra động đất, cậu ấy đã đỡ ba mẹ tớ từ trên lầu xuống, tớ cảm thấy nên cảm ơn cậu ấy, nhưng tớ ngại quá. Lần trước tớ đến văn phòng của bọn họ chơi, không cẩn thận làm đổ bình nước của cậu ấy, hình như cậu ấy không vui lắm…]

*

Xe dừng ở ngã tư đường.

Rẽ phải, là nhà máy điện Trung Năng Quần Sơn. Rẽ trái, là công trường Quần Sơn ngày trước. Đi thẳng tới trước là ngọn núi lớn mà Lâm Anh Đào thường đi thám hiểm khi còn bé.

“Đừng rẽ đừng rẽ.” Lâm Anh Đào níu tay Tưởng Kiều Tây: “Chúng ta tới trước xem thử đi anh.”

Tưởng Kiều Tây nói: “Xem cái gì?”

Lâm Anh Đào ngước mắt lên rơi vào ánh mắt Tưởng Kiều Tây đang nhìn mình: “Em muốn xem cây cầu nhỏ màu đỏ trong tin tức…”

Dưới chân núi có mấy chiếc xe khách và xe tải chở hàng. Trên đường núi có không ít người dường như là khách du lịch và cả phóng viên.

Lâm Anh Đào xuống xe, phát hiện hình như bọn họ đến không đúng thời điểm.

Một số bà con sống trên núi đang đi xuống từ phía đối diện, có vẻ như tất cả bọn họ đều không muốn rời khỏi nhà.

Nhóm Lâm Anh Đào đi lên, nép vào hai bên đường tránh lối đi ở giữa cho bà con xuống núi. Lâm Anh Đào chạy nhanh, đi tít ở phía trước làm tiên phong dẫn đường. Xung quanh cũng có rất nhiều người đang lên núi, Lâm Anh Đào nghe thấy mọi người nói với nhau, hình như đều là dân thành thị đến tham quan cây cầy đỏ.

Mãi đến khi đi vào trong rừng, chân giẫm lên lớp lá rụng thật dày, ngước đầu lên nhìn thấy những tán lá xanh um tươi tốt, bị ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu vào mắt, Lâm Anh Đào mới mơ hồ cảm thấy, cô đã trở lại Quần Sơn.

Trên đường, có thành viên của đội cứu hộ đang cố gắng khuyên nhủ ông cụ xuống núi được nửa đường bỗng đổi ý muốn về nhà: “Ông ơi, hiện tại quả thật không còn động đất, nhưng ngôi nhà cũ của ông không thể ở được nữa, không an toàn. Trước mắt ông xuống núi ở tạm mấy ngày!”

Có bác gái bên cạnh buồn bực thắc mắc: “Bên này đã bao nhiêu năm không có đường, cho tới bây giờ không có ai đi lên đây, là ai xây cầu vậy chứ?”

Dư Tiều đút hai tay trong túi quần. Hắn và Đỗ Thượng nói chuyện phiếm ở phía sau, nhớ lại năm đó mấy người bọn hắn đúng là gan lì tướng quân nghịch ngợm đến liều mạng, không biết sợ trời sợ đất. Rõ ràng là đường cụt có bảng cấm lên, vậy mà cứ hết lần này tới lần khác xông lên cho bằng được.

Đỗ Thượng đau lòng nói: “Bị thầy chủ nhiệm gọi điện thoại về nhà mời phụ huynh không biết bao nhiêu lần!”

Dư Tiều hừ mũi: “Cậu con mẹ nó lần nào cũng bình yên vô sự, lần nào cũng mời ba tớ.”

Đỗ Thượng ha hả phá lên cười.

Đúng lúc này, bọn họ phát hiện Lâm Anh Đào đang đi phăm phăm đằng trước, bỗng nhiên đứng ngây người bất động.

Tưởng Kiều Tây vẫn còn đang nói chuyện điện thoại ở phía sau.

“Ôi chao, xin hãy nhường đường, đằng trước xin tránh đường!” Có người hô toáng từ xa.

Chỉ thấy một cái bóng tròn vo trắng như tuyết chui ra từ dưới chân mọi người, chạy về phía trước như mũi tên, tiếp tục con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư… Có người hoảng sợ hét to, có người phấn khích lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Đỗ Thượng bàng hoàng: “Ông trời ơi…”

Thái Phương Nguyên đi tới trước mấy bước, mở to hai mắt dòm.

Trên chiếc cầu treo dài màu đỏ, một đàn ngỗng trắng rướn dài cổ, bàn chân màu cam giẫm lạch bạch trên mặt cầu, cả đám chen chúc chạy theo người nông dân — Lâm Anh Đào đứng ngẩn người tại chỗ, cô đưa hai tay bưng miệng. Đôi mắt sáng long lanh.

Đỗ Thượng kinh hãi nói: “Ngỗng trắng!”

Dư Tiều ở phía sau cười ha hả, cảnh tượng trước mắt thật hoang đường.

Tưởng Kiều Tây vẫn còn đang nói chuyện điện thoại. Anh muốn nhờ Phùng Nhạc Thiên nói chuyện với đơn vị thiết kế, nhờ bọn họ làm một mô hình thu nhỏ của cây cầu, trở về bí mật tặng cho bà xã.

Thái Phương Nguyên ở phía trước gọi anh: “Tưởng Kiều Tây, cậu xem Lâm Anh Đào điên rồi kìa!”

Tưởng Kiều Tây ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt.

Anh không kìm được phì cười.

Lâm Anh Đào đứng ở đầu cầu, kích động nhìn vô số con ngỗng trắng đang vây quanh mình. Lâm Anh Đào phấn khích đến độ không nói nên lời, miệng không ngừng ‘wow’ ‘wow’, như thể nhìn thấy kỳ quan độc nhất vô nhị.

Lâm Anh Đào ôm lấy một con ngỗng nhỏ, suýt chút nữa bị nó liếm bẩn tóc. Cô và bác nông dân chụp chung với nhau một bức ảnh trên cây cầu đỏ.

Bác nông dân ngơ ngác không hiểu đâu ra đâu, Thái Phương Nguyên ở bên cạnh giải thích: “Cô ấy, cô gái này! Ước mơ từ nhỏ của cô ấy là được đi từ ngọn núi này qua nông trại của bác, xem ngỗng trắng bác nuôi đó ạ!”

Mãi đến khi mặt trời lặn về sau núi, nhóm bà con cuối cùng mới sơ tán xong. Rất nhiều người chụp ảnh cạnh chiếc cầu đó. Đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Kiều Tây tự tay chạm vào cây cầu này. Anh đứng ở đầu cầu, nhìn Lâm Anh Đào gương mặt rạng rỡ như mặt trời, núi xanh thẫm, cầu đỏ son, Lâm Anh Đào từ đối diện chạy tới, cô dang rộng hai cánh tay hướng về phía Tưởng Kiều Tây và Dư Tiều bọn họ, từ xa reo to: “Tớ bay tới đây —!”

Tưởng Kiều Tây nhớ lại mình lúc nhỏ, cô độc lầm lì, cáu kỉnh dễ giận, tính cách của anh thật sự rất tệ. Nếu như không phải chuyển đến Quần Sơn, anh thậm chí không biết bản thân mình có thể lớn lên làm một người bình thường bên cạnh ba mẹ được không.

Quãng thời gian đó chắc chắn là những năm tháng tuyệt vời nhất trong cuộc đời Tưởng Kiều Tây.

“Là ba cái!” Lâm Anh Đào nhíu mày nói.

“Bốn cái!” Dư Tiều xuống xe, miễn tranh cãi.

Lâm Anh Đào đứng bên cạnh xe, ngẩng đầu.

“Một, hai, ba, bốn…” Lâm Anh Đào chỉ tay lên trời đếm số tòa tháp làm mát: “Năm, sáu…”

Đỗ Thượng bên cạnh nhíu mày: “Hầy, sao lại nhiều như vậy?”

Cả nhóm bọn họ đi dọc theo con đường đã từng đưa gót chân bọn họ về nhà sau mỗi ngày tan học.

Dư Tiều cúi đầu tìm kiếm trên điện thoại: “À… năm 2006, nhà máy điện Tam Kỳ xây thêm hai tòa nữa.”

Đỗ Thượng hỏi: “Sau khi chúng ta đi rồi, lại xây thêm à?”

Tựa hồ Quần Sơn cũng lớn lên.

Công trường Quần Sơn năm đó, từ cánh cổng lớn, đài phun nước, đến câu lạc bộ Công nhân, tất cả đều đã biến mất, chẳng còn sót lại chút bóng dáng nào của cành cây ngọn cỏ, viên gạch mái ngói thuở xưa. Dư Tiều bọn họ đứng nhìn cánh cổng khu chung cư cao cấp trước mắt.

Sắc trời dần tối.

Chỉ có xa xa, những tòa tháp làm mát đứng sừng sững nơi đường chân trời, phát ra ánh sáng mơ hồ, là vẫn còn in lại chút dấu vết tuổi thơ.