Tề Khê nhanh chóng nhận được phí quyết toán do việc phiên dịch pháp lý. Sau khi trả hết nợ cho Cố Diễn, cô trả ngay phần tiền vé Rock heavy metal còn lại, nhận được vé một cách sấm rền gió cuốn.

Cũng sấm rền gió cuốn như vậy còn có Cố Tuyết Hàm, buổi chiều ngày hôm sau chị ấy nghĩ cách thu xếp dành chút thời gian hẹn Trình Tuấn Lương đến công ty luật Cạnh Hợp...

"Nếu Cố Diễn và Tề Khê quyết định nhận vụ kiện của cậu, như vậy cậu chính là khách hàng của Cạnh Hợp, tôi là luật sư hướng dẫn của Cố Diễn và Tề Khê nên muốn gặp mặt trao đổi với cậu một chút."

Trình Tuấn Lương không ngờ được là bản thân mình có thể kinh động đến Cộng sự của Cạnh Hợp ra ngựa, khắp cả mặt đều là vẻ kinh hồn bạt vía và xấu hổ khôn cùng.

Dáng vẻ Cố Tuyết Hàm xinh đẹp lại có khí thế, gần như ngay cả nhìn thẳng đối phương, Trình Tuấn Lương cũng không dám. Mặt anh ấy nghẹn đỏ bừng, lúc nói chuyện cũng hơi lắp bắp: "Luật, luật sư Cố, chào chị."

"Trước đó Cố Diễn đã trao đổi với cậu phương án của nó rồi đúng chứ."

"Đúng, đúng vậy..."

Cố Tuyết Hàm khẽ cười: "Phương án này phải hủy bỏ. Cậu phải thừa nhận chuyện cậu đã làm mất giấy vay nợ gốc với đương sự."

Trình Tuấn Lương ngẩn người: "Ngược lại thì thừa nhận là phương án tốt hơn hay sao?"

"Không." Cố Tuyết Hàm mím môi: "Thừa nhận chuyện làm mất giấy tờ gốc thật sự phải chịu trách nhiệm."

Trình Tuấn Lương chẳng hiểu thế nào: "Vậy..."

"Làm luật sư, nhất là những người mới như các cô cậu, có thể không đủ thông thạo trong nghiệp vụ, cách xử lý vấn đề có thể chưa có kinh nghiệm nhưng việc đầu tiên phải học được đó chính là chịu trách nhiệm, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của một luật sư."

Nét mặt Cố Tuyết Hàm rất nghiêm túc và chăm chú: "Làm mất chứng từ không đáng sợ nhưng đáng sợ chính là không dám chịu trách nhiệm. Thật sự thì cậu có thể dựa vào lỗ hổng pháp luật để lách, trốn tránh trách nhiệm, người thường có thể làm như vậy nhưng chúng ta làm luật sư, làm như vậy không phù hợp."

Cố Tuyết Hàm nhìn về phía Trình Tuấn Lương: "Đây mới chỉ là điểm bắt đầu trong quá trình làm việc của cậu. Ngay cả sai lầm của bản thân cậu cũng không đủ sức chịu trách nhiệm thì làm sao có thể đảm nhiệm vấn đề và tranh chấp của đủ kiểu khách hàng chứ? Rồi làm sao có thể gánh vác áp lực và trách nhiệm của cả đống vụ kiện? Dựa vào đâu cậu có thể nhận được sự tín nhiệm của khách hàng?"

Trong buổi nói chuyện này, đừng nói đến khuôn mặt đỏ bừng của Trình Tuấn Lương, ngay cả Tề Khê cũng xấu hổ không thôi, ý kiến này nói đến cùng đều là do cô khôn vặt mà nghĩ ra, bây giờ bị Cố Tuyết Hàm nói như vậy, cô cũng ý thức được rằng chuyện như vậy không ổn.

Trình Tuấn Lương không còn gì để nói nhưng vẫn giãy giụa: "Chủ yếu... chủ yếu là em thật sự không có cách nào, vốn dĩ em muốn thừa nhận sai lầm với đương sự rồi cố gắng sửa chữa nhưng cô ta không phối hợp, quyết tâm phải hạch sách đòi tiền em. Nếu bây giờ em thừa nhận chuyện làm mất giấy vay nợ, mười hai vạn này cô ta nhất định sẽ bắt em trả, đây thật sự không phải là một con số em có thể chi trả được..."

"Thừa nhận sai lầm không có nghĩa là phải nhận bất kỳ trách nhiệm nào khác không phải sai lầm của bản thân mình." Cố Tuyết Hàm nhìn lướt qua Tề Khê và Cố Diễn, "Làm luật sư đều sẽ có bảo hiểm nghề nghiệp luật sư, bởi vì sơ sẩy hoặc sai lầm mà tạo thành tổn thất kinh tế cho người ủy thác, theo lẽ cũng phải chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại kinh tế, có thể được công ty bảo hiểm bồi thường. Cạnh Hợp có mua bảo hiểm hàng đầu này cho các luật sư và luật sư tập sự tham gia, trong tình huống bình thường, công ty luật của cậu cũng sẽ mua cho cậu."

Nói đến chuyện bảo hiểm trách nhiệm luật sư này khiến cho đôi mắt Trình Tuấn Lương sáng rực lên, nhưng sau đó lại sa sầm xuống một cách nhanh chóng. Anh ấy ngập ngừng, lúng túng nói: "Nhưng em chỉ là một nhân viên nho nhỏ, không phải chính quy, công ty không hẳn sẽ mua cho em đâu..."

Cố Tuyết Hàm từ tốn nói: "Cho dù chưa mua cho luật sư tập sự, nhưng luật sư hướng dẫn của cậu chắc chắn là có mua, vụ kiện này mặc dù luật sư hướng dẫn của cậu giao cho cậu hoàn toàn phụ trách, nhưng luật sư tập sự không thể tác nghiệp độc lập nên trên văn kiện ủy thác sẽ có chữ ký luật sư hướng dẫn của cậu. Do đó về phía pháp luật mà nói, đây là vụ kiện của cậu và anh ta cùng làm chung. Cậu làm trợ thủ của anh ta, chuyện sơ sẩy, lơ là của cậu khiến bản gốc bị mất, có lẽ sẽ phải chịu bồi thường về mặt kinh tế, bảo hiểm nghề nghiệp của anh ta có thể gánh được phần lớn."

Cố Tuyết Hàm trừng mắt nhìn: "Khoản mười hai vạn này cũng không lớn, trong tình huống bình thường, bảo hiểm nghề nghiệp luật sư có thể đền bù hoàn toàn, cho dù sau khi công ty bảo hiểm đánh giá không thể bồi thường hoàn toàn thì phần chênh lệch còn lại cũng không lớn, hoàn toàn không cần dùng phương án tệ hại như lợi dụng lỗ hổng, từ chối trách nhiệm để giải quyết."

Đừng nói là Trình Tuấn Lương bất ngờ, ngay cả Tề Khê và Cố Diễn cũng hơi ngoài ý muốn, bọn họ vốn chưa hề nghĩ đến hướng đi này, không hề biết rằng luật sư còn có bảo hiểm nghề nghiệp.

Cố Tuyết Hàm vừa nhìn thấy vẻ mặt của đám trẻ, đương nhiên cũng hiểu rõ, cô hơi giận liếc mắt trừng Cố Diễn một cái: "Em nghĩ ra biện pháp trước đó, chắc chắn còn đắc chí cho rằng mình thông minh lắm chứ gì? Sao không nghĩ lại thử xem? Là người thì đều sẽ phạm sai lầm, thừa nhận sai lầm, gánh vác hậu quả cũng không phải là hỏng bét như đám các em tưởng đâu, những nghề nghiệp có rủi ro cao như luật sư, bác sĩ đều sẽ có bảo hiểm nghề nghiệp tương ứng đứng phía sau."

Tuy nói như vậy nhưng Trình Tuấn Lương vẫn hơi chần chừ: "Nhưng... nhưng nếu lỡ như em nói với luật sư hướng dẫn chuyện này thì công việc này em sẽ không giữ được nữa. Hơn nữa, nếu lỡ phải sử dụng đến bảo hiểm trách nhiệm nghề nghiệp của anh ấy, sau khi thoát khỏi chuyện này, chi phí bảo hiểm sau này của anh ấy ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng đúng không, nói đến cuối cùng là do em làm liên lụy anh ấy..."

Những lời này của Trình Tuấn Lương thành công khiến Cố Tuyết Hàm nhíu mày: "Nếu như cậu có thể dời sự áy náy dành cho luật sư hướng dẫn này sang cho khách hàng của cậu thì trước đó cậu cũng không suy nghĩ đến chuyện trốn tránh trách nhiệm như vậy."

Cố Tuyết Hàm khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, nhìn về phía Trình Tuấn Lương: "Cho dù sau này khách hàng của cậu hành động như thế nào, có lòng muốn tống tiền cậu hay không, ít nhất trước đây cậu làm mất giấy vay nợ gốc nên hẳn là trong lòng cậu có áy náy với khách hàng cậu. Bởi vì lòng người khó dò, là chính cậu cho khách hàng cậu có cơ hội lừa bịp tống tiền; Nhưng ngược lại, luật sư hướng dẫn của cậu cũng không vô tội, thứ nhất, anh ta không nhắc nhở cậu những rủi ro xảy ra, không nói cho cậu biết ngàn vạn lần không thể cầm giấy tờ gốc của khách hàng; Thứ hai, bởi vì anh ta coi thường vụ án này, cảm thấy quá nhỏ, quá đơn giản cho nên cả quá trình đều không tham gia vào, ném toàn bộ cho một luật sư tập sự là cậu."

Trình Tuấn Lương vẫn rất áy náy, ngón ngay lo lắng vò ống tay áo.

Giọng điệu Cố Tuyết Hàm rất bình tĩnh nhưng trong lời nói cũng mang theo vẻ đắn đo: "Luật sư hướng dẫn cũng xem như nửa thầy giáo, bản thân anh ta nên hướng dẫn cho cậu, dù sao trong mỗi công ty luật đều có quy định chia phần, luật sư hướng dẫn đều lấy những vụ án của luật sư tập sự dưới tay thành của mình. Cậu giải quyết vụ kiện phải chia tiền cho anh ta, chẳng lẽ anh ta muốn lấy hết tiền mà không chịu trách nhiệm sao? Thiên hạ còn có chuyện tốt như thế à?"

Thấy sắc mặt chần chờ của Trình Tuấn Lương, Cố Tuyết Hàm cười thấu hiểu: "Tôi biết cậu nghĩ gì, cảm thấy như vậy là đắc tội với sếp của mình, nhưng một luật sư tập sự hẳn là phải chịu trách nhiệm của một luật sư tập sự, sếp cũng phải có trách nhiệm của sếp, nếu không thì dựa vào đâu mà anh ta xứng được làm sếp cơ chứ?"

Có vẻ Trình Tuấn Lương đã bị thuyết phục, cuối cùng anh ta cố can đảm nói: "Vậy luật sư Cố, chị có thể giúp em thương lượng một chút hay không..."

Nếu Cố Tuyết Hàm quyết định nhận vụ án này, chị ấy làm luật sư thật sự có thể thay đổi thân phận, trở thành người đại diện của Trình Tuấn Lương đi thương lượng, nhưng Tề Khê cảm thấy bất ngờ khi Cố Tuyết Hàm từ chối.

"Không được, chuyện này cần chính cậu đi trao đổi trước đã."

Quả nhiên sắc mặt Trình Tuấn Lương xụ xuống.

"Tôi biết rất khó, nhưng mà làm luật sư, làm một con người, trong cuộc đời này có rất nhiều chuyện không thể không bất chấp khó khăn mà vẫn phải làm. Có những trách nhiệm dù cho xấu hổ đến thế nào cũng phải gánh vác. Nếu như cậu còn muốn giữ công việc này, vậy đầu tiên cậu nên tự mình báo với luật sư hướng dẫn của cậu, trao đổi với anh ta, đó mới là tôn trọng đối phương nhất, cậu cũng có thể thể hiện thành ý rằng mình đã nhận ra sai lầm. Thứ hai, chẳng phải là cậu cũng định đẩy luật sư hướng dẫn của cậu vào vị thế đối lập đó sao? Nếu như anh ta thật sự biết chuyện này sẽ lựa chọn cách xử lý giống như tôi. Thậm chí căn bản cậu chẳng cần tôi tham gia vào chuyện phía sau nữa."

Lần này Cố Tuyết Hàm nói rất thật tình: "Trình Tuấn Lương, cậu đã gia nhập vào nhóm của vị luật sư hướng dẫn kia thì cậu nên tôn trọng và tin tưởng đội nhóm đó. Luật sư có thể giải quyết rất nhiều vụ tranh chấp nhưng không thể giải quyết được tất cả tranh chấp, bởi vì mối quan hệ giữa người với người vốn vô cùng kì diệu. Vụ kiện này của cậu tôi nhận, hơn nữa không thu phí, nhưng là sau khi cậu đã thương lượng với chính luật sư hướng dẫn của cậu nhưng không đạt được kết quả, bị đối phương cự tuyệt cơ."

...

Cuối cùng Trình Tuấn Lương bị ra tối hậu thư, mặc dù rất khó khăn, nhưng được nghe lý luận bùi tai của Cố Tuyết Hàm, cuối cùng anh ấy cũng kiên định và tin tưởng, quyết định đối mặt trực diện với sai lầm to lớn đầu tiên trong cuộc đời sự nghiệp của mình, đầu tiên là nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với luật sư hướng dẫn rồi sau đó sẽ thảo luận tiếp xem làm thế nào để giải quyết chuyện này.

**

Trình Tuấn Lương vừa đi, Cố Tuyết Hàm lại không để Tề Khê và Cố Diễn rời khỏi văn phòng ngay.

Cố Tuyết Hàm dùng tay gõ gõ lên mặt bàn: "Có thể nghĩ ngay tới đối phương không có chứng cứ chứng minh Trình Tuấn Lương đã đánh mất giấy vay nợ gốc, đây xem như là phản xạ có điều kiện của bệnh nghề nghiệp thông thường. Nghe thì có vẻ rất chuyên nghiệp, nhìn cũng có vẻ có thể tránh khỏi trách nhiệm không phải trả mười hai vạn này."

"Nhưng trong cuộc sống, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng tư duy pháp luật để giải quyết. Pháp luật là chết nhưng lòng người là sống, chúng ta làm luật sư, nhất định phải cảnh giác những chuyện này, không nên khiến những chuyện đơn giản trở thành đề bài phân tích vụ án. Một luật sư tốt đúng nghĩa nhất định là một người hiểu rõ tình người, có thể đứng từ góc nhìn của đương sự. Cho nên bọn em phải trải nghiệm, trải nghiệm càng nhiều cách đối nhân xử thế càng tốt."

Cố Tuyết Hàm nói đến đây thì nở nụ cười: "Hai đứa em đều còn trẻ, cần tiếp xúc với nhiều loại người. Bên Đoàn luật sư bên này gần đây có hoạt động cần làm, mỗi công ty luật cần phải cử ra hai người, một nam một nữ, chiều nay hai em đi đi, chị phê chuẩn nghỉ phép cho các em, tiếp xúc với xã hội nhiều hơn, xây dựng quan hệ tốt với các thầy trong Đoàn luật sư thì không có hại gì đến bọn em đâu."

Quả thật là hàng năm Đoàn luật sư sẽ định kỳ tổ chức không ít hoạt động như ngày tuyên truyền Hiến pháp, Đoàn luật sư thăm hỏi, phổ biến luật pháp xã phường gì đó. Ngược lại thì Tề Khê rất vui vẻ tham gia, chỉ là cô không ngờ là những việc nhóm luật sư này làm chẳng liên quan gì đến mấy hoạt động kể trên cả.

"Lần này chúng ta cần quay một vài đoạn video tuyên truyền pháp luật, trong đó có phần tái hiện tình tiết vụ án cần các công ty luật cung cấp vài “diễn viên quần chúng”. Cho nên mọi người ở đây, chúng ta lấy công ty làm đơn vị, hai người một đội, mỗi đội sẽ nhận được một kịch bản vụ án đầy đủ, sau đó cần quay thành một video ngắn, là loại video ngắn dễ dàng truyền bá, tuyên truyền. Hi vọng sau khi mọi người về sẽ tận dụng thời gian rảnh để học lời thoại và diễn tập một chút, chúng tôi sẽ sắp xếp ghi hình theo tiến độ."

Tề Khê nghĩ rằng chuyện này quá nửa chính là hoạt động phổ cập pháp luật thông thường, nhưng chờ đến khi nhận được kịch bản thì cô trợn tròn cả mắt.

Có một số “diễn viên quần chúng” được các công ty luật phái đi chọn trúng tranh chấp chuyện cho thuê phòng, có người chọn phải tranh chấp vay mượn tiền với nhau, còn Tề Khê...

Tề Khê và Cố Diễn nhận được là tranh chấp tình cảm hôn nhân, các chi tiết rất phong phú, những khía cạnh pháp luật liên quan rất rộng, thật sự là khiến Tề Khê trợn mắt há hốc mồm...

"Gia cảnh nhà Tiểu Cương hơn người, cực khổ theo đuổi cô gái xinh đẹp Tiểu Nhã, ngày ngày bày tỏ tình cảm, quấy rầy, chủ động tặng quà, tỉ mỉ chu đáo, còn nói khi Tiểu Nhã kết hôn với mình thì có thể đưa tên Tiểu Nhã và con vào giấy tờ nhà cửa. Tiểu Nhã rất cảm động, nhưng sau đó quyết định từ chối Tiểu Cương. Tiểu Cương gặp phải kích thích, lại thêm can đảm do rượu bốc lên trước khi đến thổ lộ, trong cơn say mèm đánh mất lý trí nên cưỡng gian Tiểu Nhã. Chuyện làm xong hết Tiểu Cương mới đau khổ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cuối cùng dụ dỗ thành công. Dưới sự dụ dỗ và ép buộc lợi ích, Tiểu Nhã cũng “yêu đương” và gả cho Tiểu Cương. Chỉ là sau khi kết hôn, Tiểu Nhã và Tiểu Vương hàng xóm lâu ngày sinh tình, vì vậy Tiểu Cương nhiều lần bạo hành gia đình với Tiểu Nhã. Tình cảm của hai người đã hòa hoãn bớt sau khi Tiểu Nhã sinh con, nhưng mà..."

Tề Khê cũng chẳng cần phải nghĩ, cô lật đại khái kịch bản, quả nhiên chứng thực suy đoán của mình: "Nhưng mà, đứa bé là con của Tiểu Vương... Vì vậy Tiểu Cương kiện Tiểu Nhã để ly hôn, cũng đưa ra yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần, ngay cả quyền và phí nuôi dưỡng đứa bé cũng tranh chấp kịch liệt. Vì yêu sinh hận nên Tiểu Cương đã đâm chết Tiểu Nhã, cuối cùng cũng phải trả giá trước pháp luật..."

...

Có lẽ là vì sát với thực tế, thay đổi cách truyền bá, kịch bản thăng trầm cẩu huyết này còn kết hợp với những lời thoại ngập tràn cảm giác ngại ngùng, trên kịch bản còn đánh dấu những chỗ cần thể hiện động tác tay chân, di chuyển...

Ngay lúc Tề Khê còn đang trợn mắt há hốc mồm thì nhân viên của Liên đoàn luật sư đã đi tới, dùng ánh mắt âu yếm mà nói: "Các bạn bên Cạnh Hợp đúng không? Trong kịch bản này còn có một Tiểu Vương hàng xóm, đến lúc đó chúng tôi sẽ tìm một luật sư khách mời khác diễn, nhưng nhân vật quan trọng trong kịch bản vẫn là Tiểu Nhã và Tiểu Cương, hai bạn vừa phù hợp để diễn."

Tề Khê đấu tranh: "Thầy ơi, bọn em có thể đổi một vở kịch khác không? Vở kịch này quá phức tạp, bọn em tuổi còn trẻ quá, không diễn được hương vị kia đâu..."

"Không được, không được, kịch bản này do chủ nhiệm của chúng tôi dành ba ngày ba đêm tự viết, bao gồm cả tranh chấp dân sự và tranh chấp hình sự, còn có các yếu tố xử phạt an ninh trật tự các thứ. Cô ấy không có yêu cầu gì khác chỉ nhất quyết phải tìm cô gái xinh đẹp để diễn, hai bạn là những người có giá trị nhan sắc cao nhất trong nhóm diễn viên quần chúng rồi, do chủ nhiệm của chúng tôi chỉ định nhất định muốn các bạn diễn, bạn này chính là Tiểu Nhã." Nhân viên của Liên đoàn luật sư cười cười nhìn về phía Cố Diễn, dùng nét mặt hiền hòa nói: "Cậu chính là Tiểu Cương."

"Tiểu Cương" chưa đọc kịch bản, hoàn toàn không biết được rốt cuộc là bản thân mình phải đối mặt với chuyện gì nên dùng vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên gật đầu với thầy bên Liên đoàn luật sư.

"Cố Diễn, mình cảm thấy cậu nên đọc kịch bản đã rồi hãy đồng ý thì tốt hơn..."

Có lẽ là do Cố Diễn còn trẻ tuổi dại khờ, lại còn hơi không tập trung: "Có gì khó diễn chứ? Cũng chỉ tái hiện vụ án thôi mà, tùy tiện đi ngang sân khấu chút là được, người bên Đoàn luật sư không thể đắc tội được. Lần này kịch bản cần chúng ta diễn cho chủ nhiệm Liên đoàn luật sư tự tay viết, chúng ta diễn là tốt rồi, chắc chắn cũng sẽ được thêm điểm cho Cạnh Hợp."

...

Mười lăm phút đồng hồ sau, Cố Diễn trừng mắt nhìn kịch bản, vẻ mặt muốn chết đến nơi...

"Tôi không diễn được đâu."

Tề Khê có lòng tốt khuyên nhủ: "Không thể đắc tội Đoàn luật sư được. Bởi đây là hạng mục của chủ nhiệm, là trọng điểm của họ, chúng ta cứ tập luyện trước đi rồi chờ họ tới đây diễn tập."

Cố Diễn nhìn chằm chằm vào kịch bản, đã sắp chết không còn gì luyến tiếc nữa.

Chuyện chết không còn gì luyến tiếc này được thể hiện trọn vẹn lúc diễn tập...

"Tiểu Nhã, anh thích em."

Cố Diễn nhìn Tề Khê, giọng khô khốc nói: "Em vẫn nên đi theo anh đi, nếu không, em gái à, em đang đùa với lửa đó. Bây giờ anh có một chiếc nhiễm sắc thể gia truyền muốn tặng cho em, em đừng có không biết phân biệt phải trái."

Chưa nói đến chuyện hoàn toàn không có diễn xuất ra được một Tiểu Cương yêu điên cuồng, lời tỏ tình của Cố Diễn cũng chẳng hề có tình cảm gì, chẳng khác gì đòi nợ cho lắm.

Anh dùng giọng điệu chẳng hề thay đổi nào để nói ra những lời thoại thế này, ngược lại khiến Tề Khê không nhịn nổi, cười nghiêng cười ngả.

"Không được, không được! NG! NG!" Tề Khê không nhịn nổi nữa, lớn giọng hét ngừng tràng biểu diễn vô hồn của Cố Diễn, "Như vậy có chết cũng không được, hình tượng của Tiểu Cương là vì yêu mà điên cuồng, tình cảm rất dạt dào. Vừa rồi thầy bên Đoàn luật sư nói, lời thoại là do chủ nhiệm của họ viết, hơi đơn giản một chút nên bảo cậu suy nghĩ, hoàn toàn có thể tự mình tự do phát huy, mở rộng nó. Giống như lúc bày tỏ tình cảm thế này cần những từ ngữ phong phú hơn một chút, lúc tỏ tình thì phải ngập tràn tình yêu sâu sắc, lúc điên cuồng vì yêu cũng phải thật sự đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nhập tâm vào sự đau khổ, cố chấp của việc cầu mà không được!"

Cố Diễn dùng sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía Tề Khê, thể hiện trẻ con không thể dạy nổi: "Sao phải thêm những thứ khác nữa?"

Cố Diễn không hổ là Cố Diễn, lời thoại cẩu huyết, phức tạp như vậy cũng có thể học thuộc tức khắc, chỉ là... chẳng để tâm suy nghĩ tìm hiểu gì cả!

"Mặc dù là nhiệm vụ của Đoàn luật sư, nhưng như vậy chắc chắn không qua được. Như vậy đi, cậu nhập tâm một chút, không phải là trước đó cậu thích một cô gái mà theo đuổi không thành công đó sao? Mặc dù chắc chắn cậu sẽ không cực đoan như Tiểu Vương, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác một chút, cậu có thể hiểu được loại cảm giác đau khổ khi yêu mà không có được này không?"

Tề Khê trợn con ngươi lên: "Cho nên lúc tỏ tình cậu thêm tình cảm yêu thích của cậu đối với cô ấy vào, nghĩ mình thành cô ấy, nếu như cậu bày tỏ trước mặt cô ấy, ngoại trừ câu “thích em” này, cậu còn muốn nói gì nữa? Cậu sẽ dùng những từ ngữ khô cằn như vậy để nói hay sao?"

Nói đến đây, Tề Khê cũng khẽ ngừng một chút: "Ngại quá, mình quên xác nhận lại, cậu còn thích cô ấy hay không?"

Từ khi Tề Khê nhắc đến cô gái mà Cố Diễn thích, Cố Diễn lập tức buông mắt nhìn xuống, người cũng trở nên lặng thinh, mãi đến khi Tề Khê hỏi câu hỏi này anh mới ngẩng đầu lên.

Anh nhìn thẳng vào trong mắt Tề Khê.

Ngay lúc Tề Khê nghĩ anh không muốn trả lời, Cố Diễn đã mở miệng...

"Còn thích."

Giọng Cố Diễn khe khẽ, anh vừa dứt lời đã quay đầu nhìn về phía khác, giống như không thể đối mặt với Tề Khê, cũng càng không thể đối mặt với chính bản thân mình.

Vào giờ phút này, vẻ mặt Cố Diễn vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như trước, nhưng giữa hai mắt có một chút nhăn lại nhàn nhạt, nho nhỏ, mặc dù giấu rất tốt nhưng Tề Khê vẫn cảm thấy cảm xúc buồn nản yếu ớt của anh.

Giống như đang nản lòng.

Cho dù đối phương không thích mình nhưng mình vẫn thích đối phương hết thuốc chữa.

Tề Khê không thể hiểu rõ cảm giác này, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt giống như núi xa bị sương mù che lấp của Cố Diễn, cô hơi hâm mộ và ghen tị.

Là cô gái nào có may mắn như vậy chứ.

Chưa yêu đương ngày nào mà Cố Diễn đã khăng khăng một mực như vậy.

Tề Khê hít sâu một hơi, ném hết những suy nghĩ lung tung lộn xộn trong đầu đi, nhìn về phía Cố Diễn một lần nữa: "Vậy cậu xem mình như cô ấy đi, chúng ta làm lại lần nữa."

Tề Khê cũng không mong chờ Cố Diễn có thể nhập tâm nhiều, nhưng mà ngay lúc này đây, ánh mắt khi Cố Diễn ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, là ánh mắt chỉ nhìn thấy một mình cô, bỗng nhiên Tề Khê có chút bối rối.

Hình như cô chưa chuẩn bị được tốt khi đứng đối diện một Cố Diễn như vậy.

"Anh thích em, cho dù chỉ yên lặng nhìn em, yên lặng ở bên em, mặc dù anh biết em không thích anh nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh em. Mặc dù anh nghĩ phải rời xa em, tự nhủ mình phải bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng hình như dù bất kể thế nào anh cũng không thể quên được em, em luôn xuất hiện trước mặt anh."

Giọng điệu của Cố Diễn rất bình thản, cũng không bày tỏ tình cảm rõ ràng bao nhiêu, nhưng một câu gần cuối lại mang theo hơi thở thiếu niên và tình cảm bất đắc dĩ.

Không biết vì sao bị đôi mắt như thế nhìn mình, tai nghe lời bày tỏ thật thà rõ ràng như vậy, tim Tề Khê bỗng nhiên đập điên cuồng.

Giống như Cố Diễn đang thổ lộ với cô vậy.

Trước đây, trong lễ tốt nghiệp hiểu lầm là nhận được thư bày tỏ của Cố Diễn, thật ra Tề Khê cũng không cảm thấy chân thật mấy, nhưng mà giờ phút này, cô bỗng nhiên trở nên hồi hộp đến mức luống cuống tay chân...

Thì ra được Cố Diễn tỏ tình là như thế này.

Thì ra Cố Diễn thổ lộ ngay trước mặt là như vậy.

Vậy mà có người lại có thể từ chối Cố Diễn.

Trong lòng Tề Khê là cảm xúc khó có thể hình dung, mang theo sự ẩm ướt của mưa xuân, lại giống như sự oi bức và bực dọc khi đầu hạ kéo đến.

...