Trời tháng Sáu nắng như đổ lửa, một tiếng ve cao chót vót truyền đến từ trên cành cây ngoài cửa sổ nhà thể thao. Tề Khê ngồi phía sau sân khấu, tâm tình hỗn loạn, lo lắng, hoảng hốt, lại có chút muộn phiền.

Buổi lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu. Chỉ lát nữa thôi, cô cũng xem như sinh viên ưu tú, đại diện duy nhất của sinh viên tốt nghiệp Học viện Pháp lý lên phát biểu. Từ đấy khép lại bốn năm học của cô ở Học viện Pháp lý.

Thẳng thắn mà nói, bởi vì ngoại hình đẹp, lại là sinh viên xuất sắc của Học viện Pháp lý, cuộc đời đại học của Tề Khê có thể xem là xuôi chèo mát mái. Việc duy nhất khiến cô không hài lòng là kình địch Cố Diễn luôn bằng đủ mọi cách làm cho cô khó ở. Bốn năm làm bạn cùng trường, cơ hội và giải thưởng Tề Khê bị Cố Diễn cướp đi nhiều không kể xiết.

Suốt bốn năm, Tề Khê sống như bậc tăng nhân khổ hạnh, một lòng học tập, cuối cùng vẫn không thể vượt qua Cố Diễn, dù chỉ một lần.

Anh vẫn luôn hạng nhất, còn Tề Khê, vĩnh viễn chỉ đứng thứ hai.

Có lúc cũng chỉ kém một chút thôi, nhưng, ai sẽ nhớ đến hạng nhì chứ?

Việc làm Tề Khê không thể tiếp nhận nhất là, Cố Diễn lại thắng dễ như trở bàn tay, tựa như không hề tốn một chút sức lực nào. Anh không giống như Tề Khê, hy sinh hết tất cả các mối quan hệ xã hội và hoạt động giải trí để liều mạng học tập. Dường như anh tham gia vào tất cả các hoạt động của Học viện Pháp lý, bất kể là cuộc thi tranh luận hay là trận đấu bóng rổ, phiên tòa giả định hay trợ giúp pháp lý.

Anh tỏa sáng và nổi bật trên hầu hết mọi chiến tuyến, dùng gương mặt không tì vết và vóc dáng hoàn hảo của mình thu hút chú ý và sự coi trọng của các nữ sinh, giống như một dạng ô nhiễm tinh thần vậy, không ngừng tạo cảm giác tồn tại trước mặt Tề Khê.

Anh như một bậc thầy về quản lý quỹ thời gian, có thể chu toàn mọi mặt một cách hoàn hảo, sau đó lại dễ như trở bàn tay mà đánh bại một Tề Khê dốc toàn bộ sức lực.

Việc vận dụng hết toàn lực vẫn bại trận làm cho Tề Khê tràn ngập cảm giác thất bại, lâu ngày còn dẫn đến giận cá chém thớt với Cố Diễn.

Xét về lý trí, Tề Khê biết, Cố Diễn không hề làm sai gì cả. Hai người thậm chí còn không có nhiều dịp chạm mặt, nhưng cô vẫn không nhịn được mà ghét anh.

Chỉ là, lần này, sinh viên ưu tú được chọn để phát biểu trong lễ tốt nghiệp, lại là cô mà không phải Cố Diễn.

Những suy nghĩ hỗn loạn ban đầu chuyển thành một sự hả hê thầm kín, Tề Khê lại ngâm nga đọc thầm bài diễn văn sắp tới.

Cô nghĩ một chút, gọi điện thoại cho ba mình là Tề Thụy Minh: "Ba, ba đến đâu rồi? Buổi lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi..."

Chỉ là lời còn chưa dứt, Tề Thụy Minh đã ngắt lời Tề Khê: "Gì mà đến đâu rồi? Ba ở Tòa Trung cấp thành phố, còn một phiên xử sắp bắt đầu, ba phải đi qua ngay đây..."

Hiển nhiên là Tề Thụy Minh đã quên!

Tề Khê có chút mất mát: "Ba, hôm nay là lễ tốt nghiệp của con, ba nói là sẽ đến mà! Hôm nay con đại diện sinh viên phát biểu, muốn ở..."

Ước chừng Tề Thụy Minh ở đầu dây bên kia cũng không xem trọng chuyện này, ông ta ngắt lời Tề Khê, tùy tiện dỗ dành: "Khê Khê, ba bận quá, phiên xử của khách hàng cũng không thể trì hoãn, huống chi bạn học con từ nhiều nơi khác nhau, gia đình bọn họ đều đến trường cả sao? Cũng không mấy người nhà có thể đến dự lễ tốt nghiệp. Con tìm thợ chụp cái ảnh, sau lại cho ba xem. Thôi không nói nữa, cúp nhé."

Tề Thụy Minh thậm chí còn không cho Tề Khê cơ hội nói xong câu sau cùng kia, chỉ như thường lệ để lại cho cô âm thanh của cuộc gọi bị ngắt.

Quả thực không có bao nhiêu phụ huynh đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp. Nhưng vinh dự đại diện sinh viên lên phát biểu trong buổi lễ tốt nghiệp như thế, chỉ có một lần.

Một lần nữa, Tề Khê lại bị ba mình cúp điện thoại. Cô trợn mắt nhìn bản thảo phát biểu trong tay mình, tâm tình bắt đầu hơi phiền não.

Bản thảo mặc dù là Tề Khê soạn ra, nhưng người cố vấn đã sửa qua ba bốn lần. Thực ra sản phẩm cuối cùng cũng đã sớm mất đi ý tưởng ban đầu Tề Khê muốn biểu đạt, trở nên chung chung không có hồn. Nhưng vì có thể được làm người tốt nghiệp xuất sắc đại diện sinh viên phát biểu, Tề Khê chấp nhận những chỉnh sửa này.

Nhưng hôm nay, lúc đọc thuộc lòng đến đoạn cuối của bài phát biểu, cô luôn cảm thấy không suôn sẻ. Và việc thiếu mạch lạc dẫn đến không hài lòng này càng trở nên mãnh liệt hơn sau khi cô bị cúp điện thoại.

Nhìn thấy vẫn còn kịp thời gian, Tề Khê đứng dậy, muốn đi tìm người cố vấn bàn bạc thử xem có thể để cô phát huy, viết thêm một đoạn chuyển ý.

**

Tề Khê tìm thấy người người cố vấn ở cửa sau sân khấu, thầy ấy đứng quay lưng về phía cô, đang nói chuyện phiếm với một thầy giáo vụ…

"Thời gian trôi qua nhanh thật, lại thêm một khóa tốt nghiệp. Lễ tốt nghiệp năm nay là ai đại diện phát biểu thế?"

"Là Tề Khê."

"Tề Khê? Người đứng thứ nhì? Sao không tìm Cố Diễn? Không phải cậu ấy tốt hơn sao?"

Thấy đề cập đến mình, Tề Khê dừng bước. Cô cũng hơi hiếu kỳ vì sao người cố vấn lại tìm mình, là bởi vì nhìn thấy được cô có thái độ bền bỉ học tập hơn sao?"

Nhưng lại không nghĩ đến, cơ hội Tề Khê có được cũng không phải là tuyệt đối…

"Cố Diễn tốt hơn, tướng mạo đẹp trai, phong độ ổn định. Học viện Pháp lý nhiều nữ sinh, cậu ta lên phát biểu hẳn là người bên dưới vỗ tay cũng tích cực hơn. Nhưng biết làm sao? Cậu ấy không chịu phối hợp chỉnh sửa bài phát biểu. Nói nếu như chọn cậu ấy thì phải hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy, không chấp nhận bất kỳ sửa đổi nào trong bài phát biểu."

Thầy giáo vụ cười: "Không có cách nào. Nam sinh mà, tương đối có cá tính. Nhưng cá tính càng mạnh, năng lực cũng càng cao. Nữ sinh dù nghe lời mấy, nhưng cũng không thể sáng tạo, cũng không có khả năng lãnh đạo người khác."

Người cố vấn không nhịn được mà thở dài: "Thực ra buổi lễ tốt nghiệp trọng đại thế này, tâm lý của nam sinh sẽ vững vàng hơn. Tề Khê là một cô gái, tôi đang lo đến lúc lên sân khấu sẽ căng thẳng."

Chỉ là rất nhanh sau đó, giọng điệu người cố vấn lại nhẹ nhàng hơn: "Dù sao cũng là nữ sinh, Tề Khê rất nghe lời, kêu sửa chỗ nào thì sửa chỗ đấy. Bản thảo cuối cùng tôi đã sửa qua nhiều lần, để cho cô bé đọc thuộc lòng trước. Thường thì sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Hôm nay lãnh đạo Học viện đều đến, cũng không thể để xảy ra chuyện rắc rối."

Hai người lại nhanh chóng đề cập đến chuyện khác, nhưng cũng đủ khiến cho Tề Khê cảm thấy tay chân lạnh như băng, một chữ cũng không thể nghe tiếp.

Cô cũng không đến tìm người cố vấn, lại nắm bài phát biểu trong tay, im lặng đi trở lại khu nghỉ ngơi phía sau đài.

Rốt cuộc dù là vị trí sinh viên ưu tú đại diện phát biểu lễ tốt nghiệp, mình có thể nhận được, cũng chỉ là nhặt lại đồ Cố Diễn không thèm.

Cố Diễn, Cố Diễn, đâu cũng là Cố Diễn, tất cả mọi người đều thích Cố Diễn.

Thậm chí ngay trên đường đến nhà thể thao chuẩn bị cho buổi diễn tập lễ tốt nghiệp, Tề Khê còn bất ngờ bắt gặp Cố Diễn bị người ta tỏ tình…

"Thật xin lỗi, tôi không thích cậu."

"Tôi có người mình thích rồi."

"Hôm nay tôi sẽ bày tỏ với cô ấy."

"Cậu không có cơ hội."

Nữ sinh tỏ tình vừa thấp thỏm vừa căng thẳng nói một đống, hèn mọn xin Cố Diễn cho mình một cơ hội, nhưng Cố Diễn chỉ lãnh đạm trả lời lại bốn câu như vậy. Anh không nhìn thấy Tề Khê, từ chối người ta xong thì xoay người rời đi, lễ độ nhưng hời hợt, không chừa cho đối phương lấy một con đường sống.

Đàn ông không nể mặt ai như vậy, cũng sẽ thích người khác sao?

Là ai thất bại đẫm máu đến thế, bị thứ người như vậy thích?"

Giờ phút này, bởi vì một đoạn nhạc đệm liên quan đến bài diễn văn, tâm tình giận cá chém thớt của Tề Khê đối với Cố Diễn đã được đẩy lên đến cực điểm.

Cô hy vọng cô gái mà Cố Diễn sắp bày tỏ sẽ tàn nhẫn mà cự tuyệt anh!

"Tề Khê."

Bởi vì trong lòng đang tức giận mắng Cố Diễn, khoảnh khắc âm thanh của người kia vang lên đã làm cho Tề Khê thực sự sợ hết hồn.

Cô ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy người đang đứng trước mặt chính là Cố Diễn.

Thực sự mà nói, tướng mạo của Cố Diễn đúng là vạn dặm mới tìm được một người. Dáng người cao gầy, tỷ lệ xuất sắc, đặt ở đâu cũng là hình tượng nam thần như ánh mặt trời sạch sẽ, trong trẻo. Giờ phút này, chìm đắm trong những tia ánh sáng vụn vặt xuyên qua trần nhà của nhà thể thao, ngoài sáng trong tối, gương mặt anh mang theo vẻ trẻ trung mộc mạc, cùng với phong cách ăn mặc thành thục trưởng thành, không ngoài dự liệu, làm anh biến thành một người đàn ông hết sức anh tuấn. Là dạng nếu mặc bộ vest mà cười nhiều thêm chút, sẽ khiến cho các nữ sinh nhũn cả chân.

Dù Tề Khê không quá chú ý, cũng biết mấy lần Cố Diễn đi dạo phố bên ngoài bị người qua đường chụp ảnh mà cũng leo lên được hotsearch, còn thường xuyên bị người tuyển chọn thần tượng bắt chuyện. Thậm chí còn có một tên môi giới kiên cường bất khuất, nửa đêm trèo tường vào Học viện Pháp lý, xém chút nữa bị hiểu lầm thành ăn trộm rồi đưa vào đồn công an.

Trái tim Tề Khê căng thẳng nảy lên, đôi môi Cố Diễn khẽ nhếch lên, cô có chút ngoài cứng trong mềm trừng mắt nhìn anh: "Chuyện gì?"

Cố Diễn giống như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại thôi. Anh dừng một chút, đưa vật trong tay cho Tề Khê: "Sách của cậu."

Tề Khê nhìn một cái, là quyển tuyển tập đề LSAT(*) của cô.

(*) LSAT: Law school Admission Test: Là bài kiểm tra đầu vào trường luật ở Mỹ, bao gồm kiểm tra kỹ năng đọc hiểu, vận dụng lý lẽ và viết.

"Cậu để quên ở thư viện."

Cố Diễn nói xong, lại nhìn Tề Khê một cái, để sách xuống rồi xoay người rời đi.

Không giải thích nổi.

Có điều quyền tuyển tập đề LSAT này, bây giờ ngược lại làm cho hàng trăm cảm xúc của Tề Khê đồng loạt trỗi dậy, như đại diện cho vô số ngày đêm cô miệt mài học tập trong thư viện.

Đoạn nói chuyện kia của người cố vấn lúc nãy đủ làm cho lòng dạ Tề Khê rối bời. Cô dường như theo phản xạ giở quyển đề ra, sau đó có một tờ giấy viết thư rơi ra.

"Gửi Tề Khê, báu vật nhỏ mà tôi yêu quý nhất."

Tên gọi trên lời mở đầu thư kia đủ để Tề Khê ngạc nhiên và chấn động.

Này là...

Này là thư tình?

Đây là tập đề mà Cố Diễn đưa cho mình, mà vừa nãy Cố Diễn còn bảo hôm nay muốn tỏ tình. Cho nên...

Cho nên mình lại là cái đứa thất bại đẫm máu bị Cố Diễn thích sao?

Cố Diễn mà lại thích mình?!

Cuối cùng cậu ta lại gửi thư tình cho mình?!

Cả người Tề Khê chấn động.

Tim cô nhảy kịch liệt. Cô hồi tưởng lại Cố Diễn với gương mặt đấy, dáng người đấy. Khó mà tưởng tượng được một con người làm cao, lạnh nhạt như thế, viết thư tình lại buồn nôn như thế này, lại còn Báu vật nhỏ Tề Khê...

Chuyện như vậy ập đến.

Báu vật nhỏ Tề Khê phải tiếp nhận thế nào?

Nếu không hay là từ chối đi, dù sao cô và Cố Diễn thù mới hận cũ nhiều như vậy, hơn nữa cũng không hiểu… Nhưng, nhưng cái gương mặt cùng với dáng người của cậu ta cũng được quá. Lại nhiều lần hạng nhất, chỉ số thông minh chắc chắn rất cao. Nếu không nằm vùng bên cạnh cậu ta một chút, cuối cùng san bằng khoảng cách?

Tề Khê ở giữa những hỗn loạn và hồi hộp đó mà giở thư tình ra, sau đó...

Sau đó, cả mặt đen lại…

"Báu vật nhỏ của tôi, tôi đối với cậu là vừa gặp đã yêu, ngày nhớ đêm mong. Nhưng khổ nỗi không dám tỏ bày. Hôm nay rốt cuộc cũng đã tốt nghiệp, tôi quyết định can đảm, bày tỏ với cậu… Tôi yêu cậu, yêu cậu, yêu đến không ngủ được. Trong đầu toàn nghĩ đến cậu, buổi tối đầu óc đều cùng cậu mây mưa."

"Báu vật của tôi, tôi nghĩ, cậu nhất định cũng có ý với tôi, nếu không sẽ không ăn vận kiểu trước lồi sau vểnh để quyến rũ tôi, ở trước mặt tôi mà uốn éo. Nhìn thấy ngực cậu, eo cậu, mông cậu, tôi cũng chôn chân, trong giấc mơ đều là những thứ này. Tôi vì cậu mà hao gầy, ngủ không ngon, người cũng trống rỗng, sắp bị đục khoét đến mục ruỗng."

"Cho nên cậu đã phạm tội với tôi. Tôi dùng tình yêu của mình, xử cậu để giam cầm suốt đời."

"Sau này không muốn lại bị việc mất ngủ đục ruỗng. Hy vọng mỗi đêm về sau, đều là cậu đến mà lột sạch tôi."

...

Tề Khê thực sự không dám tin vào mắt mình.

Đây là thư tình sao?

Cái này nên gọi là quấy rối tình dục!

Điều này cũng thực sự tàn nhẫn.

Mình quyến rũ cậu ta khi nào? Mình ăn vận như thế gọi là ưỡn ẹo? Đây là phác họa đường cong. Mà cho đến lúc này cô cũng chưa từng đơn độc uốn éo trước mặt Cố Diễn. Cô bị bắt buộc tham gia biểu diễn trong đêm hội trung thu của Học viện. Là biểu diễn văn nghệ bình thường trước mặt toàn bộ sinh viên của Học viện!

Tề Khê nhìn chăm chăm vào chữ ký tên phía cuối thư _______

"Cố Diễn". Hai chữ to đùng kia đang khẳng định rằng giờ phút này, những gì mà cô vừa trải qua không phải là vì căm thù sâu đậm với Cố Diễn mà ảo tưởng.

Không nghĩ đến người nhìn đạo mạo lạnh lùng nghiêm chỉnh như Cố Diễn mà nội tâm lại có thể xấu xa dâm uế đến như thế!

Người này nhất định là tai hại cấp bậc cặn bã!

Báu vật nhỏ tề Khê quyết định không vương vấn, tự mình dắt Cố Diễn quẳng vào bãi rác.

Tề Khê hít một hơi sâu, cuối cùng đưa ra quyết định. Cô đưa quyển tuyển tập đề LAST lẫn thư tình giao cho bạn thân Triệu Y Nhiên vừa đi ngang qua, sau đó lấy bản thảo người cố vấn sửa chữa vo thành một cục giấy, ném vào thùng rác.

Cô hy vọng để cho tất cả mọi người nhìn một chút, phụ nữ cũng sẽ không mất bình tĩnh, cũng sẽ không luôn luôn phục tùng. Phụ nữ cũng có suy nghĩ của riêng mình, có ý chí tự do. Phụ nữ cũng không phải là hàng thứ phẩm của nam giới, không phải những con búp bê rập khuôn hình tượng "nghe lời, khôn khéo, dịu ngoan"_________

"Hôm nay, trước khi phát biểu trong buổi lễ tốt nghiệp, mình nhận được một bức thư tình, khiến cho mình quyết định tạm thời sửa đổi bài diễn văn đã được chỉnh sửa theo quy củ. Lúc này tự tiện phát huy, cùng mọi người bàn một chút về định kiến của xã hội đối với phụ nữ và năng lực đấu tranh để chống lại."

...

Đây là một lần to gan làm phản, cũng là một lần để cho sự phẫn nộ nhất thời phát tác, nhưng chưa bao giờ, Tề Khê cảm thấy mình tự tin được như thế. Cô không còn là người đứng thứ nhì luôn luôn khuất phục, mà được chân chính là bản thân mình. Nếu như lúc đầu còn chút bất an, đến lúc nói ra, Tề Khê lại càng tràn đầy năng lượng, càng nói càng lưu loát ________

"Tỷ lệ nữ sinh ở Học viện Pháp lý hôm nay rõ ràng đã vượt xa nam sinh. Nhưng vì cái gì phần lớn mọi người vẫn cảm thấy nam sinh dễ dàng thành công hơn? Ngay ở trường chúng ta, cho dù là các đàn chị hoàn thành chương trình thạc sỹ tiến sỹ, có bao nhiêu người được giữ lại trường? Cho dù là ngay tại Học viện pháp lý, cũng vô tình thể hiện sự kỳ thị trong công việc. Lúc tuyển dụng ưu tiên phái nam, giữ lại trường dạy học ưu tiên nam giới. Toàn bộ xã hội đều cần phái nữ, nhưng lại chèn ép phụ nữ, không tôn trọng phụ nữ."

"Mình hy vọng tất cả những người tốt nghiệp từ Học viện Pháp lý, bất kể là phái nam hay phái nữ, cũng đều có thể góp phần đấu tranh cho bình đẳng giới, cũng mong muốn mỗi một người đàn ông biết được, nếu bạn thích một cô gái, cách theo đuổi tốt nhất là tôn trọng đối phương, chứ không phải là quấy rối bằng ngôn ngữ và vật chất."

Giờ phút này, hàng vạn ánh mắt đổ dồn về Tề Khê, sắc mặt của lãnh đạo học viện ngưng trọng, gương mặt người cố vấn tràn ngập vẻ ngất xỉu đến nơi, nhưng Tề Khê cũng không quan tâm.

Cô chỉ quan tâm duy nhất đến kẻ đầu sỏ Cố Diễn - Cố Diễn đang vô cùng nghiêm túc chuyên chú mà nhìn đăm đăm vào Tề Khê. Rõ ràng cậu ta mới là người nên kiểm điểm nhất, vậy mà cậu ta còn dám nhìn mình không chút kiêng kỵ như thế, trên mặt thậm chí một chút áy náy tự trách cũng không có.

Bốn năm bị uất ức, kiềm chế cảm giác không được thừa nhận, không cam lòng mà bị áp đặt, bị chèn ép, cùng với việc bị nhục nhã bởi một lời tỏ tình thô bỉ, tất cả tất cả đủ cho Tề Khê cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mà lần diễn thuyết này của cô, cũng là để thổi bùng cảm xúc của phần lớn nữ sinh đang ngồi ở đây. Bầu không khí của buổi lễ tốt nghiệp đã căng thẳng đến tột độ.

Mà cuối cùng Tề Khê cũng không nhịn được, trừng mắt nhìn Cố Diễn, bùng nổ niềm vui và cảm xúc mãnh liệt bị dồn nén, đẩy bầu không khí của buổi lễ tốt nghiệp đến cao trào bùng cháy…

"Cố Diễn, cậu có quyền yêu thầm, nhưng tỏ tình như thế là phạm tội."

"Hy vọng cậu nhớ, tôi là người cả đời này cậu cũng không theo đuổi được! Nữ sinh Học viện Pháp lý mãi mãi không phải là đối tượng mà cậu có thể quấy rối!"

Cố Diễn, hôm nay tôi sẽ vạch trần bộ mặt cầm thú của cậu!

Lời nói này của Tề Khê như một giọt nước bắn vào chảo dầu sôi. Hội trường xôn xao, quả nhiên, tất cả ánh mắt đều đổ dồn đến trên người Cố Diễn, mà Tề Khê đứng trên sân khấu, chờ đợi Cố Diễn hoảng hốt mà chật vật chạy mất dạng.

Nhưng không có.

Cố Diễn chẳng qua cau mày, mặt tối lại, môi mím chặt. Một câu anh cũng không nói, cũng không có bất kỳ hành động nào, chỉ là nhìn chằm chằm Tề Khê trên sân khấu.

Làm sao? Mình oan uổng cậu ta sao?

Có gan làm mà không có gan nhận?

...

Trong một mảnh hỗn loạn tại hiện trường, Tề Khê điềm tĩnh cúi người cảm ơn, sau đó đường đường chính chính mà bước từng bước phóng khoáng xuống sân khấu.

Dưới khán đài, Triệu Y Nhiên dùng vẻ mặt tuyệt vọng "cậu xong rồi" để nhìn Tề Khê.

Nhưng Tề Khê lại thấy tương đối vui vẻ. Cô bước xuống đài, ngồi xuống bên cạnh Triệu Y Nhiên, dửng dưng vặn nắp chai nước suối uống một hớp: "Vui vẻ lên Triệu Y Nhiên, chúng ta tốt nghiệp rồi, cứ cho là lãnh đạo học viện, người cố vấn không vui đi, thì có thể làm gì? Cứ xem như đây là lần cuối cùng thanh xuân nổi loạn của mình vậy. Nghĩ thoáng lên, không có gì to tát cả!"

Trong tay Triệu Y Nhiên còn nắm chặt quyển tập đề mà khi nãy Tề Khê đưa cho cô ấy, nhưng hai tay cô ấy bắt đầu run rẩy: "Tề Khê, bức thư tình kia, cậu xem hết chưa?"

"Xem xong rồi!"

"Vậy cậu giở ra nhìn phía sau một chút xem."

Tề Khê hơi kinh ngạc: "Phía sau còn có gì sao?"

Mặt trước không phải đã ký tên kết thúc sao? Chẳng lẽ Cố Diễn còn chưa thấy thỏa mãn, lại viết thêm vào phía sau mấy câu độc thoại thể hiện sự chán ghét mình sao?"

Tề Khê vừa mới hoàn thành bài phát biểu quan trọng, cảm thấy sảng khoái ngập tràn, lúc này thoải mái lật mặt sau của bức thư ra, sau đó cô...

Cô phát hiện ra một sự thật đáng sợ.

Bức thư tình này quả thực chưa hết.

Bởi vì ở sau chỗ người tỏ tình đáng ghét kia ký tên, lật ra phía sau, còn có một hàng chữ: "bạn cùng phòng Trương Gia Lượng". Cho nên, gom chung lại, chỗ ký tên là: "Bạn cùng phòng Trương Gia Lượng của Cố Diễn...

Thư cũng không phải do Cố Diễn viết.

Là bạn cùng phòng của Cố Diễn, Trương Gia Lượng!

...

Hóa ra mình vừa dùng cảm xúc mãnh liệt mà nhục mạ sai người!

Vì sao khi nãy chưa từng nghĩ đến việc lật bức thư lại nhìn thêm chút nữa!

Trong nháy mắt, Tề Khê hít thở cũng không thông, trong lòng trĩu nặng như bị số mạng bóp nghẹt cổ họng, cô chậm rãi xoay người, ngoái đầu nhìn Cố Diễn đang ngồi ở phía sau lưng cách cô không xa.

Đúng như dự đoán, Cố Diễn xem thường ánh mắt dò xét của đám đông, tầm mắt anh xuyên qua đám người, nhìn chăm chăm vào Tề Khê.

Gương mặt anh vẫn trắng nõn tuấn tú, nhưng Tề Khê lại cảm thấy giờ phút này trên người anh còn phủ thêm một luồng khí hắc ám đòi mạng như Hắc sơn lão yêu (1) vậy.

Lúc này, Tề Khê chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc căng thẳng.

Triệu Y Nhiên còn ở bên cạnh châm dầu thêm mỡ: "Cậu xong rồi, Tề Khê. Cậu thực sự xong rồi. Đây là nợ máu không đội trời chung..."

Tề Khê cũng biết mình xong rồi.

Nghĩ lại một chút, sáng nay ra cửa ăn sáng, đi ngang qua lão đạo sĩ xem bói lừa tiền dưới chân cầu vượt, lão còn lôi kéo mình thao thao bất tuyệt một đống từ "ngành", cuối cùng chốt lại nói chỗ giữa hai đầu chân mày mình chuyển thành màu đen, sợ rằng sắp sửa có kiếp nạn. Hôm nay thực sự đúng là bị gã mê tín dị đoan miệng ăn mắm ăn muối nói trúng.

Giờ phút này, cô chỉ muốn mua một vé đứng (*) bay ra ngoài không gian, sau đó đêm về tẩu thoát trót lọt khỏi trái đất.

(*) Vé đứng: vé tàu không có chỗ ngồi.

- ----------

(1): Hắc Sơn Lão Yêu: Tiểu thuyết mạng của Mộng Nhập Thần Cơ. Chuyện kể về Vương Chung, sinh viên đại học ở thời hiện đại, luyện Thiết sa chưởng trong mười năm, một lòng theo đuổi sơ tâm. Sau một loạt sự việc tình cờ hoặc không tránh khỏi, cậu ta dùng đao trảm yêu Tam Âm Lục giết hết gian thần tặc tử, nhưng cũng liên can phải đại án chấn động, không thể nào ở lại thế giới hiện đại. Sau khi gặp được Thất sát bia, Vương Chung xuyên đến cuối thời Minh đầu nhà Thanh. Không giống xã hội hiện đại, thời này thần phật đầy trời, dân chúng đã bị các nhà nho học độc hại làm cho ngu muội, dựa vào đạo trời cũng chính là lịch sử, sau đó Mãn Thanh nhập quan thành lập triều Thanh, rồi chuyển thành Trung Hoa Dân Quốc rồi cuối cùng là Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, Vương Chung kiên định không đổi sơ tâm, thề phải nghịch chuyển ý trời, thay đổi lịch sử mấy chục năm bị chèn ép của dân tộc Trung Hoa.