Edit: Tử Liên Hoa 1612

Khu nhà họ Úc không ở khu dân cư sầm uất mà là nằm đơn độc ở mảnh đất rộng lớn trước ngọn núi phía Đông, giống như tòa thành giữa rừng, cổ kính mà khoáng đạt, bên trong lại chia ra mấy tòa biệt thự lớn nhỏ khác nhau.

Tiếp đón tôi là gia đình Úc Quảng Đình và hai trưởng bối trực hệ, thái độ đúng mực mà không quá thân thiết.

Người vợ hiện tại của Úc Quảng Đình nghe nói đã hơn ba mươi tuổi, là loại người xinh đẹp liếc qua là thấy ngay, bởi vì được bảo dưỡng tốt, nhìn qua cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi. một cặp song sinh long phượng được di truyền cho đôi mắt hạnh của mẹ, ăn mặc cao quý tinh xảo, giống như người mẫu nhỏ trong tủ kính.

Úc An Thừa thì ngược lại, chỉ mặc một cái áo len lông cừu hở cổ màu da, tóc còn có chút loạn, mí mắt luôn cụp xuống, chỉ thấy hai hàng mi hơi nhếch lên trên tạo thành bóng râm.

Tuy đồ ăn là đầu bếp nhà làm nhưng độ tinh mỹ có thể sánh ngang khách sạn, nhưng bọn họ vẫn không động đũa, giống như còn đang chờ ai đó.

Nhưng chờ thật lâu không thấy có ai, lại chờ được một con chó lông xám vênh váo hồng hộc chạy vào.

Cổ họng tôi không khỏi căng lên.

Tôi không sợ chó, thậm chí có chút thích, nhưng bẩm sinh lại dị ứng với lông, lúc nặng quá còn không thở được, vì thế khi thấy chó mèo vẫn luôn tránh đi.

Ai ngờ con chó kia lại chạy đến trước mặt tôi, nhìn tôi sủa rõ to.

Tôi vô thức tránh đi, chó ta càng thêm kiêu ngạo hung hãn, nhào thẳng tới.

Lúc né tránh tôi làm vỡ một cái chén sứ trên bàn, bé gái phía sau con chó nôn nóng kêu lên: “Phạm Cao, cẩn thận bị mảnh vụn đâm!”

Trước mắt nhoáng một cái, thì ra là Úc An Thừa, anh nhanh chóng bế con chó lên.

Một thân hình nhỏ nhắn nhào tới bên cạnh anh, hai người cùng lo âu nhìn con chó kia.

Tôi cúi người dọn dẹp mảnh vụn, bị vợ của Úc Quảng Đình ngăn lại: “Đừng động vào, có giúp việc làm rồi.”

Tôi đứng cũng không được ngồi cũng không xong, chỉ có thể luống cuống ngồi một bên.

Có lẽ là kiểm tra không thấy vấn đề gì, cô gái nhỏ nhắn dán vào má con chó, dùng sức cọ, giọng nói ngọt đến mức khiến tôi nổi hết cả da gà: “Ừ...... Bảo bối ngoan, hù chết mẹ, không có việc gì là tốt, con mà hù tới chỗ ba, mẹ sẽ đánh mông con......”

Cô ấy đang hờn dỗi thì bị Úc Quảng Đình cắt đứt: “Bà nội sao rồi?”

Cô ấy để con chó xuống, đứng thẳng người, giọng nói không còn ngọt như vừa rồi: “Cô nói hôm nay hơi mệt, không qua đây, xin mọi người......”

Cô ấy liếc tôi một cái, rất không tình nguyện: “Chăm sóc Tân tiểu thư cho tốt.”

Trên mặt mọi người đồng thời lộ ra vẻ lo lắng, Úc An Thừa cúi đầu trở lại chỗ ngồi.

Không khí bữa tiệc không thể tránh khỏi nặng nề, bọn họ nắm rõ tình huống của tôi như lòng bàn tay, cũng không qua loa nhiệt tình lấy lệ, chỉ trò chuyện sơ qua về công việc của tôi.

Úc An Thừa ngồi chung một chỗ với cô gái kia, gần như luôn luôn chơi đùa với con chó, thỉnh thoảng bọn họ dùng thủ ngữ nói chuyện với nhau, không trở ngại chút nào, vô cùng vui vẻ.

Dù sao cũng không nói chuyện, tôi tò mò quan sát cô gái kia mấy lần, dáng vẻ chừng hai mươi, da trắng nõn nà, ngũ quan không gọi là quá đẹp nhưng linh động đáng yêu.

Thủ ngữ của cô ấy vô cùng thành thạo, hơn nữa tuyệt đẹp, giống như đóa hoa đang nở.

Mà động tác của Úc An Thừa càng đơn thuần tự nhiên, hai tay múa lượn, giống như cơn gió thổi qua nhành cây, nước chảy mây trôi.

Thì ra cũng có lúc anh sôi nổi cởi mở như vậy.

Hiểu biết duy nhất của tôi về thủ ngữ là điệu múa ‘Cảm ơn trái tim’ từ suốt tiểu học tới đại học, ít nhiều vẫn luôn cảm thấy máy móc, bây giờ mới phát hiện thì ra sử dụng nhuần nhuyễn ngôn ngữ bằng tay có thể đẹp như vậy.

Hai tay tôi cũng không khỏi muốn hoạt động.

Có lẽ là bị tôi ngây người nhìn chòng chọc quá lâu, hình như Úc An Thừa đột nhiên cảm giác được, quay đầu nhìn tôi một cái.

Tất cả hăng hái vừa rồi, khi anh nhìn tôi đột ngột biến mất hầu như không còn.

Tôi cuống quít, muốn dời mắt đi cũng không kịp rồi, trên mặt anh thoáng qua vẻ tức giận rõ ràng, động tác trong tay cũng dừng lại cứng đờ, sau đó đột nhiên đẩy ghế ra, không chào hỏi gì nhanh chóng đi về phía cầu thang.

Cô gái lập tức ôm chó đuổi theo, chạy đến cầu thang khoác tay anh, đồng thời quay đầu lại nhìn tôi một cái đầy thâm ý.

Trong ánh mắt kia giống như có chút hài lòng, có chút thị uy, lại có chút oán độc không cam lòng.

Không có ai gọi bọn họ ngừng lại, chỉ có Úc Quảng Đình khẽ lắc đầu một cái: “Hai đứa bé này, đều bị bà cụ chiều hư rồi.”

Sau bữa ăn tôi được mời đến thư phòng của Úc Quảng Đình, đây là lần đầu tiên người đứng đầu Úc thị một mình gặp tôi, tôi ngoan ngoãn đi theo.

Úc Quảng Đình mời tôi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Đám hỏi của hai đứa là ý của mẹ tôi.”

“Mẹ” trong miệng Úc Quảng Đình từng là nữ cường nhân trong giới kinh doanh, ai phong một cõi ở thành phố S —— Huệ Như Nhân.

Úc thị vốn là một cửa hiệu có lịch sử ủ rượu mấy trăm năm ở thành phố S, sau khi đất nước giải phóng thì trở thành nhà máy chưng cất rượu nội địa Trong cuộc cải cách những năm 90, người kế thừ đời thứ mười của Úc thị là Úc Hoa Trung và vợ ông bán sạch tất cả gia sản, tiếp nhận xưởng rượu đã sắp phá sản này. Nhưng tàu chưa chìm thì đã chết, khi Úc thị vừa tốt hơn, Úc Hoa Trung qua đời vì bệnh, từ đó, vợ ông là Huệ Như Nhân dùng bả vai yếu đuối của phụ nữ gánh vác mọi chuyện, lấy tài trí và nghị lực hơn người phục hưng Úc thị.

Trước mắt tôi hiện lên cảnh buổi lễ ở thư viện trường đại học, nhớ lại bà cụ tóc trắng và gầy gò ấy. Tôi đỡ bà đi ới chỗ ngồi chủ tịch, trong lòng có biết bao thành kính.

“Mấy năm nay mẹ tôi dốc sức vào chuyện từ thiện, cực kỳ chú ý những đứa bé được Úc thị tài trợ, mà trong đó vừa ý nhất chính là cô.”

Thì ra là như vậy!

Buổi từ thiện rầm rộ ấy hóa ra lại là một buổi chọn dâu trong âm thầm.

Cũng khó trách, Úc An Thừa vừa điếc lại vừa câm, còn có bệnh, những nhà giàu có kia sao lại chịu thiệt cho con gái mình gả đi?

Nhưng mặc kệ như thế nào, có thể được người phụ nữ truyền kỳ ấy ưu ái, đương nhiên tôi phải ra vẻ thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).

Tôi rũ mắt mỉm cười: “Được bà nâng đỡ, tôi quá vinh hạnh rồi.”

Chỉ là dù che giấu hơn nữa cũng không gạt được Úc Quảng Đình, ông ý vị sâu xa nhìn tôi một cái, giọng nói lạnh lùng không cho phép khước từ: “Tân tiểu thư, mặc kệ cô có ý kiến gì, nội dung trong bản hiệp nghị, mời cô nhất định làm theo.”

Cả người tôi rét run, không thể giữ được nhiệt độ trong giọng nói nữa: “Dạ, tôi sẽ ghi nhớ không quên.”

Úc Quảng Đình ngồi thẳng người dậy, thái độ vô cùng trịnh trọng: “Tân tiểu thư, nếu như cô có thể chăm sóc tốt An Thừa, không chỉ đối với dòng họ Úc thị, đối với cả tửu nghiệp của Úc thị đều có công lớn.”

Tôi nghi ngờ giương mắt.

Giọng nói của Úc Quảng Đình thoáng chậm lại: “Mặc dù thân thể An Thừa không tốt nhưng từ nhỏ đã thông minh hơn người, từ khi thẳng bé chín tuổi đã đạt được rất nhiều giải thưởng vẽ tranh, chưa tới mười tám tuổi còn từng thu được giải thưởng lớn cấp quốc tế.”

Tôi quả thực là ngoài ý muốn, không nói một lời nghiêng tai lắng nghe.

“Trí nhớ của thẳng bé cũng vượt qua người thường, không chỉ gặp qua là không quên được, hơn nữacũng tương đối nhạy cảm với mùi vị nếm qua. Gia đình chúng tôi như vậy, không thể tránh khỏi phải tiếp xúc với rượu, từ khi nó còn bé tôi đã phát hiện, chỉ cần nếm qua loại rượu, sau đó đều có thể viết ra tên loại rượu thật chính xác. Sau đó tôi từng cố ý đưa thẳng bé đi các thành phố ủ rượu có tiếng ở trong ngoài nước học tập, bây giờ, thảng bé không chỉ nếm ra mùi rượu mà còn có thể phân biệt được thành phần và tỷ lệ. Thật ra thì Úc thị chưng cất rượu theo công thức cổ truyền, nhưng bây giờ không chỉ thế nữa mà trong hầm còn có rất nhiều công thức pha chế đã thất truyền hoặc không hoàn chỉnh. Mẹ tôi và tôi vẫn thấy thật đáng tiếc, mà hai năm, chính là dựa vào năng lực của An Thừa mới sửa hoàn chỉnh được một công thức phối rượu từ đời Minh tiến công, cũng chính là loại rượu đạt được giải thưởng vàng quốc tế, được chọn tới quốc yến*.” (*Quốc là đất nước, yến là tiệc, bữa ăn = hiểu nôm na là những bữa tiệc quan trong của chính phủ.)

Ông không nhịn được than thở: “An Thừa có vai trò vô cùng quan trọng với sự phát triển của Úc thị.”

Tôi lại hít một hơi lạnh, không ngờ Úc An Thừa còn có tố chất hơn người như vậy!

Chẳng trách dù cho anh có thiếu sót, trong mắt tôi vẫn như mây trên bùn lầy.

“Đứa bé này, sinh ra không có mẹ, lại bị di truyền bệnh của mẹ, hơn nữacòn không nghe được...... cho nên trời sinh tương đối cô độc, không quá giỏi tiếp xúc với bên ngoài. Tân tiểu thư, sau khi ai người kết hôn, xin cô hãy thật lòng đón nhận và bao dung cho An Thừa, kiên nhẫn nói chuyện với thằng bé nhiều một chút, cho An Thừa một cuộc hôn nhân hạnh phúc viên mãn, đây là tâm nguyện lớn nhất của mẹ tôi, cũng là tâm nguyện của tôi.”

Ít nhiều tôi cũng có chút xúc động nhưng lại nhanh chóng cười khổ trong lòng: Loại giao dịch đôi bên có lợi thế này, muốn tới mức hôn nhân mỹ mãn, chỉ sợ còn phải bắc một cái thang lên trời mới được.

Hai mắt Úc Quảng Đình sáng như đuốc: “Tân tiểu thư, An Thừa là một đứa bé coi trọng tình cảm, chỉ cần cô nguyện ý bỏ ra, nhất định có thể được thẳng bé dùng tình cảm chân thành đối đãi.”

Ông do dự một lúc, lại từ một người cha biến thành một thương nhân: “Dĩ nhiên, cô trả giá cho Úc thị, nhất định cũng sẽ được báo đáp tương ứng.”

Nhưng nếu tôi không làm được thì sao? Sẽ phải nhận hình phạt thế nào?

Đương nhiên tôi không hỏi, lạnh nhạt tỏ vẻ đã hiểu: “Tôi đang học ngôn ngữ bằng tay, xin giám đốc Úc cứ yên tâm.”

Từ phòng của Úc Quảng Đình ra ngoài, quản gia Phí dẫn tôi tới sân để bàn bạc chuyện đám cưới với mọi người, lúc đi qua một cánh cửa thì con chó lúc nãy đột nhiên từ trong lao ra, vòng quanh chân tôi sủa điên cuồng.

Con chó kia hình như là giống Schnauzer, một lỗ tai lại có một lổ hổng rất rõ ràng, lông mặt mọc dài bao quanh mõm như bộ râu, vậy mà lại mặc đồ màu hồng, còn có cả một cái nơ bướm cũng màu hồng nhạt, thật là hồn nhiên tới đáng xấu hổ.

Quản gia cũng không đuổi đi, tôi không thể nhịn được nữa đá cho nó một phát.

Con chó kêu lên một tiếng, cô gái nhỏ nhắn kia lập tức từ trong phòng chạy ra, con chó thê thảm rúc vào chân cô ấy, ư ử ư ử.

Thật là chó dữ cáo trạng trước.

Nhưng người còn hung dữ hơn chó, cô ta ôm lấy con chó đang không ngừng kêu rên, hung tợn trợn mắt nhìn tôi một cái: “Phạm Cao không khóc, mẹ biết, ghét người xa lạ khi dễ chúng ta đúng không?”

Quản gia nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư Điềm nhi......”

“Ông đi trước đi, ở đây không có chuyện của ông.

Không biết vì sao cô ta lại nổi bão, quản gia thức thời nhanh chóng chạy đi.

Tôi không muốn để ý tới cô ấy, ngáp một cái lách qua người cô ấy muốn đi.

“Hừ, cũng chỉ là một đứa ăn mày, chảnh cái gì mà chảnh.”

Tôi nhắm mắt coi như không nghe thấy, ai ngờ giọng của cô ta lại vang lên: “Tôi từng thấy cô! Lần trước lúc theo cô tới trường mấy người tham gia cái buổi lễ gì đó... Hừ! Bộ sườn xám tục không chịu nổi dùng để tiếp khách ấy quả thật rất hợp với cô đấy! Loại người như cô chả nhẽ tôi còn không biết, vì thay đổi cuộc sống của mình mà chuyện thấp kém gì cũng làm ra được. Nhìn lại mình đi, đừng có nằm mơ! Anh An Thừa là của tôi! Chúng tôi có tình cảm vài chục năm! Cô là cái thá gì mà cũng muốn tới giành anh An Thừa với tôi! Tôi cho cô biết đi, trong lòng người nhà họ Úc, cô vĩnh viễn chỉ là một con chó vẫy đuôi mừng chủ, không, so với chó còn không bằng......

Mặt tôi hơi tái, quay lại đi tới trước mặt cô ấy: “Em gái, cách đối nhân xử thế của em quá dễ dàng kích thích tính công kích và dục vọng phạm tội của người khác đấy! Trước khi em xuất hiện, tôi thấy thế giới này cũng không khó khăn lắm, nhưng em vừa xuất hiện, tôi lại cảm thấy thế giới này thiếu tôi qúa nhiều! Tôi cũng nên nói cho em biết, tôi đang lo không tìm được mục tiêu phát tiết, nếu em nguyện ý, không ngại tới thử chứ?”

Cô ấy không ngờ tôi sẽ khiêu khích trắng trợn như vậy, nghẹn họng một lúc mới xanh mặt hô: “Đồ con gái tầng dưới cùng như cô, thật là vừa thấp hèn vừa đáng sợ ——”

Con chó kia ỷ vào chủ nhân lại sủa ầm ĩ.

Tôi đâu thể để mặc một chủ một chó bọn họ cắn loạn gọi bậy như thế!

Cười lạnh một tiếng, tôi lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai túm con chó trong lòng cô ta, túm cổ họng của nó nhấc lơ lửng giữa không trung, một tay khác nhanh chóng rút kim cài áo trên áo, chỉ chỉ lỗ tai nó: “Nó tên là Phạm Cao đúng không? Cô có tin tiếp theo tôi sẽ cho nó biến thành Beethoven không!”

“A ——” Cô ta hoảng sợ rú lên: “Mày dám! Mày...... Nó là con chó lang thang tao và anh An Thừa cùng nhau nuôi, mất bao tâm huyết mới cứu sống được nó, đồ con gái cay nghiệt......”

“Đúng, tôi chính là cay nghiệt!” Tôi còn cười. “Bởi vì từ mười lăm tuổi, cái thế giới này chưa từng ấm áp với tôi! Nhìn người khác khổ sở là chuyện làm tôi vui mừng nhất, vì thế tôi muốn nhắc nhở cô... Anh An Thừa của cô, bây giờ là chồng tôi, mặc kệ hai người có bao nhiêu năm tình cảm, nhất định tôi sẽ khiến anh ấy hoàn toàn thuộc về tôi, sau đó, coi cô giống như hạt cơm dính lên quần áo, phủi sạch một chút cũng không còn!”

“Mày......” Cô ấy mất khống chế muốn nhào tới, cửa lại mở ra.

Úc An Thừa từ trong phòng đi ra, nhìn thấy tư thế của tôi thì lập tức hoảng sợ dừng lại.

Vị tiểu thư Điềm nhi kia khóc như hoa lê đẫm mưa vùi đầu vào ngực anh, vừa thút thít vừa làm dấu tay.

Tay tôi buông lỏng, con chó vọt ra ngoài, tôi không kịp phản ứng nên chẳng làm gì, sau đó bắt đầu hắt xì liên tục.

Úc An Thừa chán ghét kéo cô gái ra, làm mấy dấu tay, giống như đang an ủi cô ấy.

Cô gái khóc càng dữ, lôi ống tay anh không ngừng khua tay, anh gật đầu một cái, nhẹ nhàng dìu cô gái đi vào phòng.

Tôi lấm la lấm lét liếc mắt, bên trong đầy giá vẽ, hình như là một phòng vẽ tranh.

Anh cũng không nhìn tôi lấy một cái, nhanh chóng đóng cửa lại.

Hắt xì với nước mũi, đã ra là không thể ngừng lại.

Tôi lười phải suy nghĩ, dù sao cũng không phải là anh chưa từng thấy dáng vẻ hung thần ác sát của tôi.