Edit: Tử Liên Hoa 1612

Trong lúc hỗn loạn tôi đã quên anh không nghe được, chỉ biết buộc áo choàng tắm ôm lấy anh, nhìn anh hô to:

"Anh sao vậy! Anh làm sao vậy?"

Tay của anh gần như co rút níu lấy ngực, giống như bị cắm vũ khí sắc bén ngâm độc, đau đến nỗi hô hấp cũng vụn nát.

Nhưng dù đau thế nào, anh cũng không nói ra được.

Tay không nghe theo sai bảo, cứ run rẩy, khó khăn lắm tôi mới sờ tới thuốc trong cái túi luôn để bên người của anh, bóc một viên thuốc, tay chân luống cuống nhét vào miệng anh.

Thế nhưng anh lại cắn chặt răng, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn tôi, đưa ra một bàn tay đã cứng đờ, khó khăn làm thủ thế "Vì sao?".

Tôi vừa vội vừa sợ không biết trả lời thế nào, chỉ liều mạng lắc đầu.

Anh dùng sức từ từ nâng đầu tôi lên, níu chặt bàn tay trước ngực dường như bám chặt vào trong da thịt, trong ánh mắt mang đầy nghi ngờ đau đớn:

"Người nào? Người nào làm như vậy với em!"

Lúc này chỉ có thể cố gắng giữ tỉnh táo, tôi cắn răng làm công việc của anh: "Anh uống thuốc đã, uống thuốc rồi nói có được không?"

Đột nhiên anh vươn tay gạt viên thuốc đi, lại giật mạnh vạt áo trước của tôi, vẫn là động tác cố chấp khia: "Người nào?"

Tôi lại xé ra một viên, anh mím chặt môi, chỉ chăm chú nhìn tôi chờ câu trả lời.

Mồ hôi lạnh từ trên trán bắn tung toé ra ngoài, bây giờ không có biện pháp, chỉ có thể tìm người, tôi dằn lòng, dùng sức gỡ ngón tay của anh muốn đi lấy điện thoại gọi điện.

Anh không thả, tay kia đã sắp không nhúc nhích nổi nhưng vẫn dùng khí lực cuối cùng kiên quyết hỏi:

"Người nào làm như vậy với em!"

Tôi không thể chần chừ thêm nữa, lảo đảo vọt vào phòng, lấy máy tính cầm tay giành giật từng giây viết:

"Năm mười lăm tuổi lúc em diễn xuất ở quán bar gặp phải người xấu, là một người đàn ông trung niên có hàm râu dê, em không biết."

Anh há mồm thở dốc, cố hết sức nhìn, toàn bộ gân xanh trên mu bàn tay đột ngột nổi lên.

Một đám sương mù dày đặc âm u lan ra từ trong ánh mắt đã tan rã của anh.

Tôi không rảnh đi suy đoán tâm tình của anh, nhân lúc anh không đề phòng, dùng tốc độ nhanh nhất cạy miệng anh ra nhét thuốc vào.

Anh đã suy yếu đến ý thức không rõ, ánh mắt cũng không có tiêu cự nhưng vẫn nhìn về phía tôi, vươn tay run rẩy làm hai dấu tay:

"Em... đau như vậy."

Trong tim giống như có một nồi nước nóng sôi sùng sục tràn ra ngoài, nước mắt của tôi không hề phòng bị trào ra từ hốc mắt, nóng cháy như vậy.

Tay của anh rũ xuống, lông mi dài màu đen giống như lông chim cũng cụp xuống.

Tôi bất chấp tất cả, ôm ghì anh vào lòng, một tay khác nhanh chóng bấm điện thoại gọi tới nhà họ Úc.

Có thể bởi vì bà nội Úc An Thừa vừa qua khỏi đời không lâu, người của nhà họ Úc cũng không truy xét nhiều về lần phát bệnh này, nhưng tôi lại chưa sợ như vậy.

Trước khi cứu hộ đến, đoạn thời gian anh ngã trong lòng tôi, tôi vẫn một mực lay anh, gọi tên anh, một lần lại một lần, nước mắt rơi trên mặt và quần áo anh, tôi cảm thấy nếu như anh vẫn không tỉnh lại, như vậy bầu trời cũng vĩnh viễn không có ánh sáng.

Trên đường tới bệnh viện, nước mắt của tôi chưa từng ngừng rơi, cả người như trúng gió lạnh, thút thít mãi, cho đến anh được đẩy vào phòng cấp cứu, tôi mới thấy dưới chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Ngay cả trợ lý Đông luôn luôn trầm ổn cũng bị tôi làm cho sợ hết hồn, hạ mềm giọng an ủi: "Yên tâm đi, An Thừa không có việc gì đâu."

Mà tôi nhất định phải nhìn thấy anh mở mắt mới bằng lòng tin tưởng, mặc kệ mọi người khuyên tôi đi nghỉ như thế nào, tôi vẫn kiên trì muốn bên ngoài ở phòng ICU trông chừng anh.

Lúc tôi xuyên thấu qua thủy tinh, thấy sắc mặt tái xám của anh trong đống ống dẫn và dụng cụ chữa bệnh thì chỉ cảm thấy mạch máu ở ngực như bị cắt đứt, tay chân lạnh lẽo tê dại.

Tôi sợ muốn chết, loại sợ này không phải là sợ ai trách phạt, cũng không phải là lo lắng cho cuộc sống tương lai mà là sợ người này sẽ đột nhiên im hơi lặng tiếng biến mất trước mắt tôi.

Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mà chúng tôi quen biết nhau, bệnh của anh đã mất khống chế mấy lần, hơn nữa lần sau còn nguy hiểm hơn lần trước.

Lần đầu tiên lúc chúng tôi gặp mặt, trợ lý Đông nói mấy năm nay bệnh của anh vẫn rất ổn định, rất ít khi phát bệnh nặng như vậy.

Nếu như không phải là tôi hung hăng gây sự, nhiều lần không chịu bỏ qua thì anh đâu có thường xuyên phát bệnh, cũng sẽ không vì tôi cố chấp mà trái tim chịu áp lực quá lớn.

Còn lần này, hoàn toàn là bởi vì tôi không áp chế được lòng tham của mình.

Tôi biết rõ tôi đã không thể tiếp tục chịu đựng việc Huệ Điềm Nhi xuất hiện bên cạnh anh, trong tiềm thức của tôi hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả bị anh đuổi đi, rời xa anh mãi mãi, tôi sợ mình lại rơi vào mịt mù tăm tối, bị sự cô đơn gặm nhấm tận xương tủy lần nữa.

Thậm chí tôi còn tham lam nhớ lại vẻ mặt anh trước khi hôn mê, một lần lại một lần, lo lắng thật nhiều, đau đớn như vậy, giống như là đột nhiên món đồ tốt đẹp nhất trong cuộc đời bị hỏng, cả gan mật cũng vỡ ra.

Còn có nhiều lần, chúng tôi thử thăm dò lẫn nhau, tìm kiếm sự an ủi, chỗ dựa từ trên người đối phương.

Những ý nghĩ đáng sợ giống như rong rêu không ngừng xoắn xuýt, cuốn lấy tôi tới mức hít thở không thông, lại làm cho tôi thấy rõ sự thật mà bản thân vẫn luôn trốn tránh:

Thì ra là, tôi đã hãm sâu như vậy.

Vậy mà, cho tới bây giờ tôi chỉ là kẻ phá đám bị nhét vào cuộc sống của anh, có lẽ đơn giản và ấm áp trên người anh khiến tôi quá mức khát khao nên mới có thể sinh ra những ý nghĩ không thiết thực không an phận kia. Thật ra thì cuộc đời tôi đã có trăm ngàn vết loét, nhất định sẽ khác đường không thể giao nhau với anh.

Huống chi, trên người tôi còn in dấu ấn đáng xấu hổ mà ngay cả tôi cũng không thể đối mặt.

Xương ngón tay đè ở giữa hàm răng, đã có mùi máu.

Tôi tỉnh vì đau, tự nhủ: lún càng sâu, tổn thương sẽ chỉ càng lớn, rời đi là lối thoát duy nhất cho tôi.

Dù sao nhiều năm như vậy, tôi cũng đã sớm thành thói quen, lúc đau đến không muốn sống, đầm đìa máu tươi, một mình liếm láp vết thương.

Sau 24h tôi mới được phép vào trong ngồi cạnh anh, nhưng kiểm tra nhiều quá, hình như mấy cái chỉ tiêu còn đang phải theo dõi.

Lúc anh mở mắt, tôi khẩn trương tới mức tay co rút lại, thủ thế "Thật xin lỗi" vì sợ hãi mà cứng ngắc.

Ánh mắt anh vẫn còn mê man, dựa vào một chút sức mới có được hơi giơ tay lên, giống như là muốn thứ gì.

Tôi vội vàng cầm tay của anh: "Muốn cái gì sao?"

Ngón tay anh vặn vặn cái nhẫn trên ngón áp út của tôi hai cái.

Cái nhẫn cưới giá trị xa xỉ này tôi vẫn giả vờ giả vịt đeo vào, còn từng tính toán nếu ngày nào đó không có đường sống thì mang đi cầm đồ, nói không chừng có thể đỡ một chút phí sinh hoạt.

Nhưng ý của anh, rõ ràng là bảo tôi tháo ra.

Tôi sửng sốt một chút mới ý thức được: quyết tâm của anh là hoàn toàn cố định, chưa bao giờ thay đổi cả.

Nói chuyện cũng tốt, hoàn toàn dập tắt tất cả ảo tưởng của tôi, tôi nhanh chóng tháo ra, thả vào tay anh.

Trong nháy mắt ngón tay trống trơn, chỉ còn một vết nhẫn đã hằn vào da thịt.

Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Úc An Thừa làm chính là để tôi rời khỏi phòng bệnh, nhìn anh vẫn mệt mỏi như cũ nhưng thái độ vô cùng kiên quyết.

Tôi không dám lỗ mãng, miễn cưỡng cười dặn anh nghỉ ngơi thật tốt rồi ra  ngoài phòng bệnh.

Thật không nghĩ đến sáng sớm hôm sau tôi lại đến bệnh viện, đi tới cửa hành lang thì bị trợ lý Đông chặn lại.

"Ngại quá cô Tân, An Thừa dặn trong thời gian cậu ấy nằm viện, cô không cần hỏi han gì, cô có thể làm việc nghỉ ngơi như bình thường hoặc đi ra ngoài chơi."

Nhìn thấy buồn bã chưa kịp che giấu trên mặt tôi, trợ lý Đông lại thân thiện an ủi: "Cô yên tâm, chúng tôi có người chuyên chăm sóc An Thừa, hôm nay cậu ấy đã khá hơn nhiều."

Tôi giận dữ, tốt hơn nhiều lại không cho tôi gặp, có cái kiểu làm người khác khó chịu vì thèm thế này sao?

Chỉ là vừa nghĩ đây là ý của Úc An Thừa tôi đành nén giận, đưa cặp lồng cháo óc chó bo bo đã nấu hết hơn năm giờ trong tay cho trợ lý Đông, còn phải ngượng ngùng cười: "Làm phiền chú đưa cái này cho anh ấy."

Lần đầu tiên trợ lý Đông cười đến hiền lành: "Được, cô Tân thật biết chăm sóc."

Thấy tôi biết chăm sóc như vậy, không thể cho tôi vào nhìn một cái sao? Trong lòng tôi lẩm bẩm, lề mề đi về phía thang máy.

"Cô Tân!" Đột nhiên trợ lý Đông ở phía sau gọi tôi lại, trong lòng tôi vui vẻ, gấp gáp quay đầu, "Thế nào? An Thừa có chuyện gì à?"

Trợ lý Đông khụ một tiếng: "Là thế này, nhân tiện phiền cô lấy tất cả giấy tờ chứng nhận hữu hiệu, ví dụ chứng minh thư, hộ khẩu gốc tới, có chút chuyện quan trọng phải làm, thời gian cụ thể tôi sẽ thông báo cho cô."

Một hồi lâu sau tôi mới “Ừ” một tiếng đi ra ngoài, bước nhanh như đang chạy trốn, chui vào thang máy.

Xem ra, ngay cả xuất viện anh cũng không chờ nổi, dù sao có sẵn luật sư, nói không chừng trực tiếp ủy thác làm thay cũng có thể.

Chuyện này có nghĩa là, có thể tôi sẽ không được gặp anh nữa, coi như về sau gặp lại cũng đã hoàn toàn là người lạ.

Lòng của tôi đi theo thang máy trầm xuống, đến trường học làm việc một mạch không ngừng, giúp xem lại đống bài văn Anh ngữ bị giáo viên trước phê diễn đạt không lưu loát, chưa tới giờ tan tầm thì nhàm chán bật máy tính, mở favorites folder, video clip đầu tiên chính là giảng dạy ngôn ngữ của người câm điếc.

Không biết xem qua bao nhiêu lần, nhưng số lần thực hành thì có thể đếm được trên đầu ngón tay, về sau cũng cũng không có cơ hội nữa.

Tôi di di con chuột muốn xóa đi, nhưng chần chừ thật lâu vẫn không bấm được.

Thời gian làm việc ở trường học dễ thay đổi, không bao lâu trong phòng làm việc chỉ còn một mình tôi, cả tâm cũng trống rỗng.

Thế giới rất to lớn, cũng chỉ có một người, có thể lấp đầy.

Hạ quyết tâm, tôi lao ra khỏi trường học, lái xe tới thẳng bệnh viện, anh không muốn gặp tôi, nhưng ít ra tôi có thể nhìn anh, từ xa, không để cho anh nhìn thấy không được sao? Dù sao cũng không phạm pháp.

Tôi bùng nổ xông lên thang máy, trên hành lang lo lắng đề phòng cũng không thấy bất kỳ ai canh giữ, rất dễ dàng đã đến cửa phòng bệnh.

Tôi thở một hơi ổn định tinh thần, ghé vào cửa thủy tinh nhìn lén bên trong.

Lại thấy bóng lưng xinh đẹp của Huệ Điềm Nhi, tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Úc An Thừa, bịn rịn lưu luyến vô hạn.

Đủ rồi! Tiếp tục như vậy nữa, tôi cũng phải tự khinh bỉ mình!

Thay vì tự rước lấy nhục, không bằng tìm chỗ đặt chân cho mình trước.

Ký túc xá đã bị trường học thu lại, kết hôn chưa tới nửa năm thì bị đá về, tôi không muốn trở thành nhân vật tiêu điểm thu hút sự chú ý của mọi người.

Thời gian rảnh rỗi sau đó tôi bắt đầu tìm người cho thuê phòng, nhưng không tìm thì không biết, tìm rồi mới hiểu tiền thuê nhà bên ngoài tăng thật nhanh, muốn tìm một nơi nhỏ mà tiện nghi thật sự là chuyện viển vông.

Dạo này, ngay cả giường chỗ mẹ tôi cũng thiếu.

Cứ mặt xám mày tro không có chút đầu mối nào như vậy qua hơn một tuần lễ, có ngày sắp đến giờ tan tầm, cuối cùng trợ lý Đông cũng gọi tới: "Cô Tân, chiều nay phiền cô chuẩn bị xong tất cả giấy tờ chứng nhạn, chúng tôi sẽ cho xe đón cô đến trung tâm hành chính."

Tôi lấy dũng khí tráng sĩ chặt tay phóng khoáng trả lời: "Được!"

Thời tiết tháng sáu, vậy mà lúc cúp điện thoại tôi như đóng băng từng chút một.

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, hai nữ sinh đại học năm thứ nhất điên điên khùng khùng xông tới, giọng vừa lớn vừa hưng phấn: "Miss Tân miss Tân nhanh nhanh nhanh......"

Tôi bày ra tôn nghiêm người thầy: "Con gái con lứa, sao lại hấp tấp nóng nảy như vậy, có lời gì từ từ nói!"

Họ ngoảnh mặt làm ngơ, một bé gái gần như kêu thảm thiết: "Có người tìm cô, nam! Oa, rất đẹp trai rất đẹp trai, trai đẹp vô địch phong cách u buồn, rất tốt bụng ——"

Một cô bé khác còn khoa trương vỗ ngực: "Miss Tân cô là thần tượng của em, kiểu mẫu, tấm gương a a a ——"

Toàn bộ tôn nghiêm người thầy đều bị ném đến sau đầu, tôi há to mồm nhào tới cửa sổ.

Dưới ánh mặt trời mùa hè lóa mắt, Úc An Thừa mặc bộ quần áo thoải mái giản dị nhưng cắt may tinh xảo, hơi dựa vào cửa xe, khẽ ngẩng đầu lên, giống như đang ngóng đợi.