Editor: Thoa Xù

Sau khi vợ chồng Úc Quảng Đình trở về đã sắp xếp người làm và nhân viên chăm sóc, tôi có thể về nghỉ ngơi đôi chút, nhưng mà ngoại trừ buổi tối phải ngủ thì mỗi ngày tôi đều ở bên cạnh giường bệnh của Úc An Thừa.

Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên anh nói với tôi là: "Tôi sẽ để em đi."

Lúc viết những lời này, ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh, giống như chuyện này vốn không liên quan, không đau khổ, không đáng phải lo ngại.

Tôi không biết phải đối mặt như thế nào, dùng thủ ngữ loạn xạ để nói xin lỗi anh.

Thật ra thì mấy ngày nay lúc ở bên cạnh anh, tôi vẫn luôn học thủ ngữ trên máy tính, cũng đã học được đôi chút những đối thoại cơ bản, nhưng lại hoàn toàn không có đất dụng võ.

Anh cũng không đuổi tôi, ngoại trừ việc không để tôi xoa bóp người cho anh, những chuyện chăm sóc khác cũng không từ chối, lúc ngon miệng sẽ ăn hết cháo hoặc canh tôi tự nấu, lúc thời tiết tốt tôi đẩy anh ra ngoài phơi nắng, anh cũng không có ý kiến.

Nhưng mà, anh không hề trao đổi bất cứ chuyện gì với tôi.

Mỗi ngày, chuyện anh làm nhiều nhất chính là vẽ tranh, Úc Quảng Đình đặc biệt chuẩn bị rất nhiều cọ và giấy vẽ mang tới bệnh viện cho anh, anh thích nhất là vẽ chó, Phạm Cao, cái con chó chăn cừu Scotland ở vườn trà, còn có rất nhiều những thứ khác, đủ loại hình dáng thần thái rất sống động, nhưng thời gian vẽ tranh cũng bị hạn chế, phần lớn thời gian, anh chỉ có thể nằm trên giường không làm gì cả, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, với anh đó là một thế giới hoàn im lặng.

Anh phối hợp với tất cả trị liệu, tiếp nhận tất cả sự sắp xếp và chăm sóc, anh vô cùng dịu dàng lễ độ đối với nhân viên chăm sóc hoặc những người tới lui thăm hỏi an ủi, nhưng mà ánh mắt của anh khi nhìn tất cả mọi người đều hờ hững và trống rỗng.

Nhưng về bà nội anh, cơ thể của Huệ Như Nhân đã sớm khô cằn không cảm giác, nhưng vẫn ngoan cường chống đỡ không trút hơi thở cuối cùng, trong khoảng thời gian nằm viện, sau khi Úc An Thừa khôi phục thể lực đã thường xuyên lui tới phòng bệnh tầng dưới thăm bà, thường hay ngồi bên cạnh bà rất lâu, anh sẽ nắm tay bà, liên tục viết cái gì đó trong lòng bàn tay của bà, hơn nữa luôn luôn duy trì nụ cười.

Nhưng mỗi khi trở lại phòng bệnh, ánh mắt của anh lập tức trở nên trống rỗng.

Tôi hiểu rõ, anh cũng không cần tôi, nhưng mà không đành lòng phụ lại sự dặn dò của bà nội. Lúc anh nói để tôi đi, nhất định chính là sau khi tiễn bà nội anh ra đi.

Mà chuyện duy nhất tôi có thể lấy công chuộc tội, chỉ có sự kiện đó.

Tôi lấy hết dũng khí đến gặp Úc Quảng Đình, nói rõ với ông ấy rằng cái hôm rơi xuống nước cũng là do tôi không cẩn thận, còn cầu xin ông ấy giữ Huệ Điềm Nhi lại.

Úc Quảng Đình có vẻ hơi ngạc nhiên, cuối cùng cũng bày ra vẻ "Gia hòa vạn sự hưng", nhưng không quên nghiêm khắc nhắc nhở tôi: "Tân Nghiên, làm vợ của An Thừa thì nhất định phải xem trọng tình hình sức khỏe của An Thừa, chuyện nghiêm trọng như vậy, ba tuyệt đối không hi vọng sẽ tái diễn lần nữa!"

Ngày đầu tiên Úc An Thừa xuất viện, Huệ Điềm Nhi đã mang theo Phạm Cao xuất hiện ở biệt thự nhà họ Úc, vẻ mặt lo âu và vui mừng của cô ta thể hiện rõ giống như nét vẽ trên giấy trắng vậy.

Mặc dù trong lòng có hơi khó chịu, nhưng tôi không thể không thừa nhận Huệ Điềm Nhi rất biết cách dỗ dành khiến Úc An Thừa vui vẻ.

Người trên kẻ dưới của nhà họ Úc đều biết đôi chút thủ ngữ, nhưng không có ai thành thạo tự nhiên giống như Huệ Điềm Nhi, hơn nữa lúc dùng tay ra hiệu còn rất thích hợp với vẻ mặt khoa trương, nhiều lần khiến Úc An Thừa vừa bực mình vừa buồn cười, cưng chiều xoa xoa đầu cô ta.

Với lại, cô ta còn có thể sai bảo Phạm Cao làm trò, rốt cuộc bộ dạng ngây thơ ngốc nghếch chân thành của con chó nhỏ cũng làm cho ánh mắt của Úc An Thừa ánh lên chút màu sắc.

Phạm Cao ở lại trong biệt thự, ban ngày Huệ Điềm Nhi đi học đại học, Úc An Thừa gần như đều ở cùng nó, tôi chưa đi làm, lại không dám tới gần quá, rãnh rỗi không có chuyện gì làm nên làm chút ít bánh quy và bánh ngọt, hoặc chuẩn bị chút trà cho anh.

Hôm đó thấy bọn họ đang chơi đĩa bay trên cỏ, tôi chuẩn bị thuốc cho Úc An Thừa xong đang định gọi anh uống, lại phát hiện không có người.

Biệt thự của nhà họ Úc có quá nhiều phòng, tôi bưng thuốc băng qua hành lang dài, đi theo tiếng sủa mơ hồ của Phạm Cao.

Là phòng vẽ tranh ở lầu một, cửa khép, tôi không nghĩ ngợi gì lập tức đẩy vào.

Phòng vẽ tranh lớn chừng một phòng học, có một cái giá vẽ thật to đưa lưng về phía tôi, phía sau còn có vô số giá vẽ lớn nhỏ. Úc An Thừa đang cầm cọ vẽ, phác họa cái gì đó hết sức chăm chú.

Gọi anh cũng không nghe thấy, tôi lập tức đi qua trước mặt anh, đưa tay vỗ vỗ anh.

Anh hơi sửng sốt, dường như bị giật mình, đột nhiên anh chỉnh bản vẽ rồi quăng mạnh về phía trước, bản vẽ và toàn bộ mấy cái giá vẽ đổ ầm ầm trên sàn.

Tôi giật mình, vội vàng đặt cái khay xuống luống cuống đi dựng mấy cái giá vẽ lên, lại bị anh hung hăng kéo ra.

Hình như anh đột nhiên rơi vào tình trạng tức giận và nóng nảy nên có hơi mạnh tay, bước cũng thật nhanh, gần như là vừa túm vừa kéo tôi ra tới cửa, sau đó không chút lưu tình hất tôi ra ngoài giống như vứt rác vậy.

Con chó kia hả hê nhìn tôi ăng ẳng vài tiếng, cửa đóng lại “ầm” một tiếng.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, rốt cuộc anh cũng tỏ rõ thái độ với tôi.

Coi như chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng rốt cuộc khoảng cách giữa chúng tôi cũng không cách nào tiến gần lại được.

Tôi như nghi phạm chờ bị phán quyết, từng ngày trôi qua trong thấp thỏm hoảng hốt.

Ngoại trừ giả vờ giả vịt dẫn tôi đi thăm bà nội, dường như Úc An Thừa đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của tôi.

Tôi đi làm lại, đúng lúc có kiểm tra trong khoa, tư liệu của học sinh chất thành một đống lớn muốn đổ ra ngoài, kinh nghiệm của tôi thấp nhất khoa, đương nhiên có rất nhiều chuyện sẽ do tôi xử lý, thật vất vả mới lưu xong danh sách học sinh đạt giải thưởng, lại có nữ sinh đến báo cáo trong ký túc xá có người rót nước tiểu vào bình thủy của bạn cùng phòng hay nửa đêm có người cắt quần áo của người khác, mấy ngày trôi qua làm cho tôi sứt đầu mẻ trán.

Bởi vì lần trước trợ lý Đông nghi ngờ nên tôi cũng không dám đi tìm Phạm Kiến nữa, tôi chỉ đi thăm mẹ tôi, bác sĩ báo với tôi một tin làm phấn chấn lòng người: tình trạng gần đây của mẹ tôi đã ổn định hơn rất nhiều, có lúc còn có thể nhắc đi nhắc lại rằng muốn tôi đến gặp bà.

Lúc chải tóc cho mẹ, bà đột nhiên kéo tay tôi: "Tiểu Nghiên, kết hôn rồi nha."

Tôi nhớ lại, hình như lần trước tôi có nhắc qua với bà, không ngờ bà còn nhớ.

"Nhanh, nhanh, đi uống rượu mừng, Tiểu Nghiên kết hôn rồi, đi uống rượu mừng thôi!" Bà nói xong lập tức vọt ra ngoài cửa, tôi vội vàng vứt cây lược kéo bà lại, nhưng sức của bà rất mạnh vùng lên là khó kéo lại được, sau đó huơ tay múa chân cười lớn, y tá chạy tới mới khống chế được bà.

Tôi đang cảm thấy khả quan, nhưng qua vài ngày sau bá sĩ ở bệnh viện tâm thần điện thoại cho tôi, nói khó khăn lắm mẹ tôi mới có chút chuyển biến tốt, mấy ngày nay lại đại náo vì muốn tham gia hôn lễ của tôi, hỏi tôi có cách nào dỗ dành bà hay không.

Đầu tôi như muốn nổ tung, mất ngủ một buổi tối chỉ muốn đến tìm Phạm Kiến, thế nhưng người này lại nói cho tôi biết cậu ta và người yêu đang chìm đắm ở một bãi biển nào đó ở nước ngoài, sau đó còn phải tham gia một cuộc thi tạo mẫu tóc quốc tế, thật sự là lực bất tòng tâm, sau khi mắng cậu ta bất nhân bất nghĩa và trút hết nỗi lòng, tôi chìm ngập trong nước mắt.

Thậm chí tôi còn nghĩ là tìm đại một người đàn ông nào đó mạo danh thay thế, nhưng vừa nghĩ đến những điều khoản trong hợp đồng, tôi quyết định không làm trái lại.

Chỉ có thể si tâm vọng tưởng.

Hình như mấy ngày nay tâm tình và tinh thần của Úc An Thừa cũng không tệ lắm, tôi vẫn luôn thức thời tránh xa anh ra, để cho anh và Huệ Điềm Nhi có đủ cơ hội ở bên cạnh nhau ngọt ngào, hoặc là......

Tôi quyết tâm lấy hết dũng khí để thử giống như lần đầu tiên nhảy Bungee lúc học đại học.

Thời tiết nóng dần dần rồi, ánh nắng lúc hoàng hôn vẫn còn rất dài, sau bữa cơm chiều bọn họ luôn chơi với Phạm Cao một hồi, tôi quay về tòa nhà nhỏ trước, xa xa thấy Úc An Thừa bỏ tay vào túi nhàn nhã đi tới, vội vàng vào phòng tắm mở nước tắm cho anh.

Mỗi ngày khi anh trở về tòa nhà nhỏ, chuyện đầu tiên anh làm chính là tắm rửa thay quần áo.

Khi anh tới cửa tôi vội vàng đặt dép ở bên cạnh chân anh, anh kinh ngạc liếc nhìn tôi, tôi đang định cười nịnh bợ, lại đột nhiên bị hắt hơi một cái.

Anh nghiêng nghiêng đầu nhướng mày, đi thẳng lên lầu rồi vào phòng.

Tôi cung kính bưng cái khay đứng chờ ở trước cửa phòng tắm giống như thị nữ vậy, anh vừa bước ra tôi lập tức dâng lên một ly nước cam tươi.

Tóc anh ướt sũng, vửa mở cửa ra nhìn thấy tôi thì giật nảy mình, lập tức cảnh giác buộc chặt dây lưng áo choàng tắm.

Tôi ân cần ra hiệu bảo anh uống nước trái cây, anh liếc mắt một cái, bưng lên uống một hớp rồi đặt lại vào khay, đi thẳng đến bên cửa sổ ngồi xuống bật laptop lên.

Tôi cuống quýt đặt ly nước cam vào tay anh, lại chạy đến phòng tắm lấy máy sấy tóc ra.

Gió nóng thổi vù vù vào đầu anh, hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị nên run lên, ngẩng đầu trợn mắt nhìn tôi. Tôi lật đật để máy sấy tóc xuống dùng tay ra hiệu với anh: "Tóc ướt, dễ bị cảm."

Anh dừng lại một chút, không hề cảm kích phất phất tay.

Cũng phải rồi, ngày nào anh cũng tắm rửa gội đầu, sao đến hôm nay tôi mới ngộ ra chuyện này đây? Rõ ràng là trong lòng có ý xấu.

Nhưng mà một khi da mặt dầy lên thì sao có thể bỏ dở nửa chừng, tôi thừa dịp anh ngẩng đầu vội vàng dùng tay ra hiệu: "Đưa Phạm Cao đến đây ha? Buổi tối cũng có thể ở bên cạnh anh." 

Làm cái này hơi khó, tôi luyện đến mấy lần, vẫn không được lưu loát. Anh nhìn tay tôi, ánh mắt trống rỗng khinh thường. Tôi mặt dày mày dạn tiếp tục khoa tay múa chân: "Còn có con chó kia...."

Ôi trời ơi! Tôi thật sự không nên cao hứng phát huy đến mức này, với một người trình độ nhập môn như tôi thì danh từ chó chăn cừu Scotland có tính khiêu chiến bản thân đến thế nào?

Tôi nóng nảy gãi gãi đầu, diễn tả từ "Chó", anh híp mắt một cái, nhưng vẫn không hiểu gì.

Tôi không chắc là đúng hay không, lại tiếp tục khoa tay múa chân, rõ ràng anh có chút không kiên nhẫn rồi.

Tôi nhanh trí diễn tả con chó lớn được chạm trổ trong tòa nhà, hưng phấn nhảy về phía anh, làm động tác lắc đầu vẫy đuôi muốn thân cận anh, lại ra dấu tay từ "Lớn".

Dường như anh cũng hơi hiểu ra, tôi nhanh chóng thừa dịp rèn sắt khi còn nóng tiếp tục lấy lòng, nhưng vì quá phấn khích mà quên hết động tác tay, tay cứ ngừng lưng chừng giữa không trung như vậy.

Ngược lại Úc An Thừa đã có chút hứng thú, nghiêng đầu nhìn xem tôi sẽ tiếp tục là thế nào.

Mồ hôi túa hết ra, tôi cười toét miệng giống như thằng hề, gấp đến độ hận không thể vò đầu bứt tai.

Anh rủ mắt xuống, chợt quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó bả vai bắt đầu rung lên, còn có tiếng giống như tiếng cố kiềm chế hơi thở vậy.

Tôi hoang mang quan sát đánh giá một hồi mới đưa ra kết luận: anh đang cười. Tôi còn có thể làm gì chứ, đành phải ngượng ngùng cười làm lành.

Có lẽ anh đã không còn kiên nhẫn quần nhau với tôi, thấy tôi vẫn ở lì không đi nên trực tiếp đi đến đầu giường lấy máy tính viết: "Có chuyện gì?"

Thật may là anh vẫn còn có ý quan tâm đến tôi, tôi vội vàng lấy máy tính trong túi ra: "Thật ngại quá, tôi muốn nhờ ngài giúp một chuyện."

Tôi cung kính dùng từ "Ngài", hết cách rồi, cầu xin người ta thì chỉ có thể hạ mình xuống mức thấp nhất.

"?" Anh đáp lại một cách đơn giản.

"Anh có thể theo tôi đi thăm mẹ tôi một chút không? Bà ấy muốn gặp anh một lần."

Thấy trong ánh mắt của anh lộ ra vẻ nghi ngờ, tôi vội vàng bồi thêm một câu: "Chỉ một lần thôi!"

Suy nghĩ một chút lại cảm thấy phải nói rõ ràng với anh, tôi viết xong rồi cũng không dám nhìn vào mắt anh: "Mẹ tôi ở bệnh viện tâm thần."

Anh không trả lời ngay, dường như vẫn đang cân nhắc.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận chuyện không có hy vọng.

Sau một lúc cau mày nhìn màn hình, ngoài dự đoán của tôi, anh gật đầu.