19

Sau khi ăn xong, vốn dĩ tôi muốn rửa bát với Giang Quan, nhưng Giang Quan từ chối.

Tôi ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bóng lưng Giang Quan.

Nhìn anh nhặt giấy bếp và lau tay, tôi ho vài cái để thể hiện sự hiện diện của mình.

Anh băng qua bàn và đến chỗ tôi: "Có chuyện gì vậy?".

"Cái đó......" Mặt tôi nóng bừng, ánh mắt nhìn thẳng vào cơ bụng của Giang Quan.

Giang Quan lập tức hiểu ra, anh phát ra một tiếng cười khúc khích, lập tức đặt tay lên vạt áo của mình.

"Nói trước nhé, không được hối hận đâu”.

Tôi ngạc nhiên khi nhận thấy không biết từ khi nào dưỡng như Giang Quan đã nắm quyền chủ động trong vấn đề này vậy.

Tôi khẽ gật đầu, anh vén quần áo lên, lộ ra cơ bụng săn chắc.

Ngay lập tức, hơi thở của tôi như bị cướp đi.

Tò mò, tôi đưa tay ra và chạm vào đồi núi gồ ghề phía trên.

Giống như lần được chạm vào trước đó, thỏa mãn và bồng bềnh.

Mặc dù chân tai tôi ngày càng nóng hơn, tôi vẫn không dừng lại.

"Giang Quan......

"Chúng ta có thể vào phòng ngủ không?"

Giọng nói của Giang Quan cũng nhuốm chút nhẫn nhịn: "Sao thế, ghế sofa quá nhỏ sao?" "

Tôi siết chặt cơ bụng của anh:

"Không, em nghĩ chúng ta có thể...... làm cái gì đó khác?

"Giang Quan, anh có thể hôn em không?"

Từ lúc nhìn thấy anh tại hiện trường vụ bắt cóc.

Tôi biết hứng thú của mình với Giang Quan không còn như trước nữa rồi.

......

Những cành cây ọp ẹp bên ngoài cửa sổ, cảm giác dễ chịu do tán cây mang lại cho tôi giống như một con sóng lớn cuốn tôi vào vòng xoáy.

Anh dành nửa đêm để nói với tôi rằng thứ “cứng” nhất của anh không phải là cơ bụng.

20

Vào ngày cưới của tôi với Giang Quan, những người có máu mặt ở Tân Thành đều đến tham dự.

Có thể bọn họ đang nói về khoảng cách giữa hai gia đình của chúng tôi ở sau lưng.

Nhưng bọn họ đều rất đạo đức giả, không ai thể hiện điều đó trước mặt.

Lần trước việc mà Tiêu Vũ Thịnh làm ra, ba mẹ tôi rất tức giận.

Họ gọi điện thoại cho nhà họ Tiêu và mắng Tiêu Vũ Thịnh một cách giận dữ, nếu lúc đó Tiêu Vũ Thịnh không phải vẫn đang hồi phục sức khỏe trong bệnh viện, phỏng chừng ba mẹ tôi sẽ trực tiếp tìm người chỉnh hắn một trận.

Lần này, Tiêu Vũ Thịnh vẫn đi cùng Nhan Ngọc đến tham dự.

Sau khi trải qua sự cố đó, dường như có điều gì đó không ổn giữa Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc.

Lúc này Nhan Ngọc có vẻ không có hứng thú, nhưng khi thấy tôi đến, cô ta cũng không lộ ra vẻ mặt gì.

Giang Quan và tôi đi đến từng bàn một, chưa đi được một nửa tôi đã mệt rã rời rồi.

Tôi xin phép đi để chỉnh sửa lớp trang điểm của mình, nhưng lại đến phòng thay đồ để nghỉ ngơi.

Cửa kêu kẽo kẹt, chính là Nhan Ngọc đi tới.

Thấy tôi nhìn cô ta, cô ta tránh ánh mắt của tôi một lúc.

"Đang chỉnh trang sao?”.

Tôi biết cô ta muốn nói điều gì khác, tôi nhìn chăm chăm cô ta.

"Chuyện xảy ra lần trước, Tiêu Vũ Thịnh thật sự làm không tốt lắm."

Tôi cẩn thận suy nghĩ, chẳng lẽ cô ta đang nói chuyện Tiêu Vũ Thịnh làm ra với tôi sao.

Nhưng Nhan Ngọc sẽ tốt bụng như vậy sao?

Ánh mắt cô ta chuyển sang chiếc váy cưới của tôi, như thể đang bị thôi miên.

"Cô và Giang Quan khá tốt."

Khi nhắc đến Giang Quan, khuôn mặt tôi không khỏi nhuộm một chút tự hào.

Đương nhiên là tốt rồi.

Nhan Ngọc đột nhiên thở dài:

"Gần đây, tôi luôn cảm thấy rằng hạnh phúc trước đây của tôi đều dựa trên việc so sánh bản thân với cô”.

"Dường như tôi chỉ có thể cảm nhận được sự ngọt ngào khi nhìn Tiêu Vũ Thịnh chọn lựa giữa tôi và cô”.

"Nhưng khi nghĩ về lần đó cậu nói tên Giang Quan với bọn bắt cóc, tôi cảm thấy mình đã nhầm”.

"Tôi cũng rất ngạc nhiên khi Vũ Thịnh đặt cô vào tình huống bất lợi, làm thế nào người tôi nghĩ tôi thích lại có thể như thế này?”

"Có thể tôi nói hơi ngang, nhưng...... Haizz, chúc cô và Giang Quan hạnh phúc nhé”.

Vẻ mặt Nhan Ngọc lộ ra cảm xúc áy náy.

Nhưng tôi đã bị cuốn theo lời thú nhận giống như súng máy của cô ta.

Hả?

Tôi không hiểu sai chứ, cô ta đang xin lỗi tôi.

Hơn nữa, tôi mơ hồ cảm thấy rằng cô ta sắp chia tay với Tiêu Vũ Thịnh.

Nói xong những lời này, Nhan Ngọc xoay người rời đi, như thể không mong đợi bất kỳ phản ứng nào từ tôi.

Tôi vội vàng triệu hồi hệ thống mà tôi đã không liên lạc trong một thời gian dài.

“Nam nữ chính muốn chia tay thì sẽ thế nào”.

"Thế giới sẽ chọn lại nhân vật chính."

Điều đó có nghĩa là sứ mệnh ban đầu của tôi không còn tồn tại nữa?

21

Đó cũng là một điều tốt cho tôi.

Nhan Ngọc xem như sửa sai sau khi ăn quả đắng, tránh xa tên tra đó.

Tôi vui vẻ bước ra ngoài, sẵn sàng báo tin vui cho Giang Quan một cách đầy ẩn ý.

Không ngờ, đi được nửa đường, tôi nhìn thấy Tiêu Vũ Thịnh đang dựa vào tường hành lang.

Tôi muốn bước thật nhanh, nhưng hắn nâng ly về phía tôi.

"Chúc mừng vợ chồng mới cưới."

Ngày trọng đại tôi cũng chẳng muốn tính toán với hắn ta.

Hơn nữa, hắn cũng sắp chia tay với Nhan Ngọc.

"Ừm"

Tôi mím môi và chuẩn bị vượt qua nhanh chóng.

"Tôi nghe nói baa cô đã tài trợ cho đám cưới này."

Quả nhiên, người này không kìm được lại thả rắm rồi.

"Liên quan gì đến anh?".

Tiêu Vũ Thịnh nhấp một ngụm rượu, nhíu mày.

"Ừ, đúng là không liên quan”.

"Nhưng dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau”.

"Có một số điều tôi cảm thấy tôi nên nói với cô”.

"Tôi cho Giang Quan tiền lương không hề ít, theo tôi được biết, anh ta vẫn còn công việc bên ngoài, anh ta không đủ tiền cho đám cưới là điều không thể”.

"Bao nhiêu cũng là tâm ý, cô nghĩ như thế nào?’.

Tôi trừng mắt nhìn hắn:

"Anh ấy có tiền hay không không liên quan gì đến anh”.

"Hơn nữa, tiền của anh ấy là ở chỗ tôi”.

"Gia đình chúng tôi có tiền, ba mẹ chúng tôi sẵn sàng cho chúng tôi tiền để chi tiêu, cần anh quản chắc”.

Quả nhiên là không nên đứng lại nghe hắn nói.

Tiêu Vũ Thịnh đúng là nói không ra tiếng người mà.

Tôi nhấc vạt váy lên và giận dữ bỏ đi.

22

Tôi thực sự không quan tâm đ ến việc Giang Quan không tiêu tiền cho lần này.

Nhưng vì tôi đã kết hôn với Giang Quan, tôi muốn anh ấy nói với tôi.

Tôi vốn cũng sẽ không sử dụng tiền của anh ấy......

Ngay lập tức, tâm trạng của tôi chạm đáy.

Cuối cùng mang theo tâm sự suốt đám cưới, tôi và Giang Quan cùng nhau trở về nhà.

Giang Quan thấy tôi không cười, nghĩ rằng tôi mệt nên véo mặt tôi.

"Nhanh đi tắm rửa đi".

Nghĩ đến đây, tôi nghĩ mình vẫn phải nói thật với Giang Quan.

"Giang Quan, có phải anh có rất nhiều tiền không?"

Thân thể Giang Quan cứng đờ.

"Ừm"

Câu trả lời này khiến tôi hơi choáng váng.

Anh ấy làm tôi thấy khá khó chịu.

Giang Quan quay đầu lại, trên mặt có chút xấu hổ.

"Vốn dĩ là có”.

"Nhưng bây giờ mất hết rồi".

Bởi vì sự thành thật của anh ấy, sự tức giận nhỏ bé của tôi đã ngay lập tức biến mất.

"Hôm đó khi anh về đến nhà em, anh đã đưa cho họ mấy trăm ngàn còn lại trong thẻ”.

"Anh đã nói với họ, đây là số tiền duy nhất anh có bây giờ, anh biết nó không là gì đối với họ, nhưng đó là tất cả những gì anh có vào lúc này.”

"Tiền tổ chức hôn lễ, cứ xem như là anh vay đi, về sau nhất định sẽ trả lại".

Hòn đá lớn trên ngực tôi rơi xuống ngay lập tức.

Nghĩ đến dáng vẻ im lặng của Giang Quan, tôi không khỏi đỏ mắt.

"Anh...... Sao anh không nói cho em biết chuyện này......"

Giang Quan đến gần tôi, do dự, anh ôm tôi vào lòng.

Tôi ngửi thấy mùi hương trái cây thoang thoảng của bột giặt trên người anh và hơi nghiện.

"Cho em biết cũng chỉ mang lại gánh nặng cho em".

Nói rồi, anh hôn lên trán tôi: "Đừng đỏ mắt, hôm nay chúng ta kết hôn đi, phải vui lên chứ”.

Tay anh hơi siết chặt, tôi đỏ mặt: "Cái đó...... Hôm nay em sẽ ở trê".

“Em chắc chứ”.

……

Không mất nhiều thời gian để tôi hiểu câu hỏi của Giang Quan có ý gì.

Này...... Thật sự rất mệt.

Sự việc bị Giang Quan vần qua lật lại cũng nhanh chóng kết thúc.

23

Sau khi kết hôn, tôi mới biết Giang Quan thực sự đã mở một cửa hàng trực tuyến.

Thậm chí còn có một công ty nhỏ của riêng mình.

Tôi nói mà làm thế nào anh ấy có thể thăng tiến nhanh như vậy trong cuốn tiểu thuyết gốc được.

Hóa ra từ bây giờ nó đã bắt đầu rồi.

Từ khi bắt đầu làm việc này toàn thời gian, anh ấy thậm chí còn bận rộn hơn.

Thường đi sớm và về muộn.

Tôi nghe nói Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc đã chia tay, có lẽ hắn đổ lỗi cho chúng tôi và luôn xem Giang Quan trở thành một chướng ngại vật.

Đúng là ngứa da.

Tôi gọi về nhà ngay trong đêm.

"Anh đã nói với họ, đây là số tiền duy nhất mà anh có bây giờ, anh biết nó không là gì đối với em, nhưng đó là tất cả những gì anh có vào lúc này”.

“Tiền tổ chức đám cưới, coi như là anh mượn, sau này anh nhất định sẽ trả.”

Tảng đá lớn trên ngực tôi lập tức rơi xuống.

Nghĩ đến dáng vẻ chịu đựng của Giang Quan, tôi không khỏi đỏ bừng mắt.

"Anh... sao anh không nói cho em biết chuyện này..."

Giang Quan đi về phía tôi, do dự một lát rồi ôm tôi vào lòng.

Tôi ngửi thấy mùi trái cây thoang thoảng của bột giặt trên người anh, có chút nghiện.

"Cho em biết thì em cũng sẽ có một gánh nặng."

Anh vừa nói vừa hôn lên trán tôi: “Em đừng đỏ mắt, hôm nay chúng ta kết hôn, em hãy vui lên nhé.”

Tay anh hơi siết chặt, tôi đỏ mặt: "Vậy... hôm nay em muốn ở phía trên."

"Em chắc chứ?"

Chẳng mấy chốc tôi đã hiểu câu hỏi của Giang Quan có ý nghĩa gì.

Việc này... thực sự mệt mỏi.

Nó nhanh chóng kết thúc bằng việc Giang Quan xoay người lật lại.

23

Mãi cho đến sau khi kết hôn, tôi mới biết Giang Quan thực sự đã mở một số cửa hàng trực tuyến.

Thậm chí anh còn có một công ty nhỏ của riêng mình.

Hèn gì anh có thể thăng tiến nhanh như vậy trong tiểu thuyết gốc.

Hiện tại cũng đã nhìn ra được chút manh mối.

Sau khi làm công việc toàn thời gian này, anh ấy cũng bận rộn hơn.

Thường đi sớm và về muộn.

Tôi nghe nói Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc đã chia tay, có lẽ hắn đỗ hết tội lên đầu chúng tôi, nên mới luôn gây rắc rối cho Giang Quan.

Đúng là ngứa da.

Tôi gọi điện về nhà cả đêm.

“Bộ sofa này không phải quá nhỏ sao? Ngày mai em sẽ mua một chiếc lớn hơn, nằm trên đó sẽ thoải mái hơn.

"Ừ...không chỉ ngủ thoải mái mà còn có thể làm những việc khác nữa."

Giang Quan sửng sốt một giây, sau đó dùng ngón tay chọc vào trán tôi.

Tôi ôm anh, chợt nghĩ đến hệ thống đã mất liên lạc từ lâu.

Ban đầu nhiệm vụ của tôi là sống sót qua chương chết chóc đã được định trong truyện.

Trong sách, Chung Hi Đồng đã bắt cóc Nhan Ngọc vào đêm trước đám cưới của Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc.

Chiếc xe cô lái đã gặp tai nạn, cả cô và Nhan Ngọc đều bị thương nặng.

Khi Tiêu Vũ Thịnh đến, Chung Hi Đồng đã đưa tay ra cầu xin anh cứu mình nhưng Tiêu Vũ Thịnh đã làm ngơ.

Cuối cùng, Chung Hi Đồng một mình chảy máu đến c///h//ế////t trong xe.

Tôi nghĩ lại, Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc đều đã chia tay, tôi cũng chẳng cần bắt cóc Nhan Ngọc để làm gì.

Thế là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi à?

Tôi mạnh dạn hỏi hệ thống.

“Hệ thống, bây giờ tôi có thể chọn ở lại đây mãi mãi không?

【đương nhiên rồi. 】

Vì thế Giang Quan hãy cùng nhau sống thật tốt nhé.

[Ngoại truyện về Giang Quan]

Tôi mồ côi từ khi còn nhỏ, từ lâu tôi đã từ bỏ hy vọng vào mối quan hệ giữa con người với nhau.

Kế hoạch ban đầu của tôi là làm việc chăm chỉ và sống một cuộc sống bình yên.

Công việc vệ sĩ này khá nhàn hạ nhưng chủ của tôi lại là CEO.

Thanh mai của hắn luôn đeo bám hắn.

Tôi nhớ khi còn là học sinh năm nhất trung học, cô là người đã cứu tôi lúc tôi bị bọn côn đồ trường khác tính phí bảo vệ.

Nói chính xác hơn là tình cờ họ đi ngang qua nên cô đã cử vệ sĩ của mình xuống để xua đuổi bọn côn đồ.

Từ đầu đến cuối, cô đều ngồi trong xe, kiêu ngạo không muốn nhìn ra bên ngoài.

Cô có thể không thật lòng muốn cứu tôi, nhưng cô thật sự đã cứu tôi.

Thế là tôi vẫn luôn nói đỡ cho cô.

Ông chủ trở nên ngày càng ghét cô, thậm chí còn ném cô xuống biển để dọa cô.

Điều kỳ lạ là kể từ ngày đó, tính tình cô thay đổi hẳn.

Cô vốn luôn hung hăng nhưng lúc đó cô lại trở nên mềm yếu lạ thường.

Tôi mơ hồ cảm thấy cô không còn là người như trước nữa.

Ông chủ nổi điên và muốn tôi hẹn hò với cô, thậm chí cô còn đồng ý.

Vốn dĩ tôi không có tình cảm nam nữ với cô, nhưng không thể chống lại ánh mắt háo hức lúc bấy giờ của cô.

Bây giờ nghĩ lại, lòng trắc ẩn là bước đầu tiên để đến với tình yêu, phải không?

Cô ấy trông chẳng giống một quý cô giàu có chút nào, ngày nào cô ấy cũng muốn chạm vào cơ bụng của tôi.

Mỗi lúc tắm nghĩ tới việc này, tôi không kiềm được chạm vào nó.

Thật sự sờ thoải mái đến thế á?

Không phải chỉ là một miếng thịt cứng thôi sao?

Mặc dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn vô thức tăng cường rèn luyện sức mạnh của mình.

Mọi chuyện tiến triển cho đến khi cô ấy bị bắt cóc, cuối cùng tôi nhận ra rằng cô gái trẻ đột ngột thay đổi này đã chiếm hết tâm trí của tôi.

Tôi nghe thấy ông chủ của tôi gọi.

Cũng nhận thấy giọng nói lạ trên điện thoại của tôi.

Bản năng mách bảo tôi rằng bây giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm với Nhan Ngọc.

Vì vậy, tôi đã đi theo ông chủ của mình đến chỗ của bọn bắt cóc.

Khi cô ấy nhìn thấy tôi, vẻ mặt cô ấy bình tĩnh lại ngay lập tức.

Nhưng tim tôi chưa bao giờ đập nhanh đến thế.

Trong giây lát, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, cho tôi biết tại sao tôi lại lo lắng đến vậy.

Tôi chưa từng đạt được điều gì trước đây nên tôi không sợ mất.

Nhưng tôi thực sự đã nhận được sự chân thành của cô cả, cho nên lại sợ mất đi.

Thật may là cô ấy không sao…

Kể từ ngày đó chúng tôi chính thức ở bên nhau.

Cô ấy hoàn toàn phù hợp với tôi.

Sự ngu ngốc của tôi thật dễ thương trong mắt cô ấy.

Mà những gì cô ấy yêu cầu cũng không hề gây gánh nặng cho tôi chút nào.

Trước đây, tôi chỉ kiếm tiền để đạt được thành công trong cuộc sống.

Bây giờ tôi muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn.

Sau khi kiếm được tiền, tôi đã cố gắng hết sức để mua đồ trang sức.

Đầu tiên là những đồ trang sức nhỏ, sau đó là những đồ trang sức lớn và đắt tiền.

Cô ấy hỏi tôi: “Không phải có nhẫn kim cương rồi à?”

Đồ ngốc, một chiếc nhẫn kim cương thôi là chưa đủ.

Ngay cả khi tôi cho cô ấy tất cả các ngôi sao trên bầu trời, tôi vẫn cảm thấy chưa đủ.

Tôi yêu cô ấy mãi mãi.

- Hết -