Khi tôi học xong, trời cũng tà tà ngả sang tối, tôi bước chân ra khỏi lớp thì đã thấy anh đứng đợi sẵn, dẫn tôi về nhà anh. Tôi không nói một lời, mặt cứ tỏ ra lạnh lùng khiến anh lộ rõ vẻ khó xử, cố tìm cách phá vỡ không khí này nhưng dường như không thể. Anh nắm tay tôi, dắt vào nhà, như cách anh đã nắm lấy tay cô gái kia tối hôm qua. Mở cửa, tôi không hề ngạc nhiên khi cô ta bước ra chào cả hai. Tôi vẫn mặt lạnh như băng, không hỏi han gì, chỉ im lặng. Anh kéo tôi lại ngồi gần anh, bàn đã dọn sẵn những món đồ ăn trông có vẻ thơm ngon ấy nhưng tôi chẳng thể nào nuốt nổi đâu.

“Anh mời em đến đây, chắc không chỉ là để thưởng thức những món ăn này thôi nhỉ?”, tôi cất tiếng bắt đầu. “Hì, bị em đoán trúng rồi. Thật là, không thể giấu được người con gái thông minh của anh, mà anh cũng chẳng muốn giấu em chi. Như em đã thấy ngày hôm qua, anh và cô ấy, đã lỡ nảy sinh tình cảm trong thời gian học tập chung. Nhưng không có nghĩa là anh hết yêu em, anh vẫn còn rất yêu em, yêu em rất nhiều. Em từng bảo em sẽ không đồng ý việc một người đàn ông yêu hai ba cô nàng, nhưng, trong tình huống này, cô ấy đã chấp nhận làm người thứ ba, dưới cấp em, dù lớn hơn em... Anh hứa sẽ yêu thương cả hai như nhau! Nên em à, em có thể...”