Tôi tự hỏi có phải là tôi dễ dãi quá không? Dễ dàng để anh kéo về, dễ dàng để anh dỗ ngọt, dễ dàng để anh chiếm lấy tôi một lần nữa và, dễ dàng để tha thứ cho anh? Phải chăng vì tôi quá yêu anh, nên tôi sẽ bất chấp mọi thứ để được ở bên anh? Không, tôi tuyệt đối không chấp nhận được việc một người đàn ông hai cô gái, cho dù nó là phong tục thường thấy của tôn giáo anh đi chăng nữa. Tôi trằn trọc cả sáng, rồi quyết định, từ từ chui lách người ra vòng tay anh đang quấn chặt lấy tôi. Tôi nhúc nhích, nhè nhẹ, dần dần, len lén, nhưng cũng bị anh phát hiện. “Đi đâu đấy?” “Đi về”, tôi trả lời cọc lốc. Anh không nói gì, ngồi dậy, vươn vai, rồi dụi dụi mắt, đứng lên, đi ra khỏi phòng.Tôi có hơi phần ngạc nhiên. Trong tâm trí tôi, lẽ ra anh phải kéo tôi lại, bảo tôi đừng đi, xin tôi ở lại này nọ. Sự thản nhiên của anh khiến tôi, chẳng biết nên làm gì tiếp theo, hoàn toàn khác với dự tính của tôi. Nhưng mà, tại sao tôi lại mong anh làm như thế chứ? Tôi lắc lắc đầu, đập tay vào mặt, phải bình tĩnh lại, rồi tôi cũng bước ra ngoài.

Lúc này, tôi mới chợt nhớ, trên người tôi vẫn đang mặc bộ đồ phùng phình của anh, như thế này, làm sao mà ra đường được. Tôi đi tới nhà vệ sinh, nơi mà phơi bộ đồ ướt sũng đêm qua của tôi thì thấy anh bước ra. Tôi vào, nhìn trên móc phơi đồ, không có, nhìn xuống thao nước thì, đúng như rằng, bộ đồ tôi đang chìm đắm trong làn nước ấy. Hóa ra ý đồ của anh là thế. Thảo nào. Anh tựa người vào cửa nhìn tôi cười khúc khích vì mọi chuyện diễn ra suông sẻ theo kế hoạch đen tối của anh. Tôi mắt hình viên đạn “Giờ anh muốn sao đây.” “Muốn em ở lại với anh mãi.” “Anh nực cười, cô nàng kia của anh đâu?” “Đi rồi.” “Kêu cô ta lại!” Anh chỉ im lặng, bỏ đi vào bếp.