Bạn tôi, người bạn thân thương của tôi, mưa, chẳng bao giờ bỏ rơi tôi, luôn xuất hiện lúc tôi hụt hẫng nhất. Tôi bước dưới mưa nhằm che đi nước mắt tuôn lã chã của mình. Tôi không quên mua một chai bia, nhâm nhi trên đường về. Lão đão về được phòng mình, tôi thả mình trong vòi nước lạnh toát, rồi nằm ườn ra giường, cắn răng, nắm lấy tim mình. Cảm giác ngạt thở vô cùng, tôi chỉ muốn xé toạc lồng ngực mình ra, bóp nát trái tim để nó chết đi, thì sẽ không đau nữa. Bất lực, tôi co ro người, ôm lấy tấm thân lạnh băng đang rên lên đớn đau khôn xiết, nức nở cho dòng nước mắt tuôn.

Tôi vẫn đi học, nhưng không đến trường anh nữa. Không ăn sáng, không ăn trưa, còn bữa tối của tôi, hai ngày rồi chỉ là rượu và bia. Ngày nào mưa cũng đến khi mặt trời tắt nắng, ngày nào tôi cũng mân mê chai rượu lon bia trên tay, thơ thẩn dạo quanh trên đường đẫm nước. Mọi thiết bị thông tin, tôi chẳng quan tâm nữa, im bặt hơi tăm cả ba ngày liền dù điện thoại rung lên nhiều lần từ anh. Tôi phớt lờ tất cả, xung quanh tôi lúc đó, chỉ còn mưa, tôi, bia, rượu, nước mắt, và nỗi đau tột cùng.