Tác giả: Chung Hiểu Sinh | Edit + Beta: Kidoisme

4.

Cuối cùng, tôi cũng được quang minh chính đại mà ngồi lên ghế phụ chiếc xe Audi của Viên kẹo hồng. Cậu ta lái xe rất nhanh, một bên lái xe, một bên thỉnh thoảng lia mắt liếc trộm tôi.

Nói thật thì tôi thành tinh nhiều năm như thế, không trải qua phong lưu vài lần là không có khả năng. Ông đây cũng không phải chưa từng làm công, tại tiểu khu Z, mấy con chuột tinh so với phụ nữ còn giống phụ nữ hơn. Nhưng loại như Viên kẹo hồng, cường tráng, lại thuần huyết thống loài người, tôi quả thật từng thử qua.

Viên kẹo hồng mang tôi về nhà cậu ta.

Cậu ta nói tôi đứng ngoài chờ một chút, sau đó đi vào dọn dẹp. Chờ đến khi tôi vào nhà, con gấu ôm trên giường đã không thấy, đôi dép lê màu hồng nhạt cũng đổi sang màu xanh lam, mấy món đồ lộn xộn trên tủ cũng không còn nữa.

Viên kẹo hồng vẫn duy trì biểu tình khô khốc, trên mặt lại nổi lên tia đỏ ửng: "Đi tắm trước."

Nói thực thì tôi cũng không khác cậu ta là mấy.

Hai chúng tôi cùng nhau vào phòng tắm, thời điểm cậu ta cởi quần áo của tôi run tay đến mức nửa phút cũng không cởi nổi một cái nút thắt. Còn tôi, dùng một phút để cởi cái thắt lưng của cậu ta cũng không xong.

Chờ đến khi nước nóng trong bồn sắp nguội hết, hai chúng tôi không chịu nổi nữa mà vội vàng ôm lấy nhau.

Lúc bắt đầu cậu ta còn chống nạnh làm bộ làm tịch cho ngầu, sau đó không chịu nổi, thế mà bắt đầu lại khóc lóc.

Tôi không biết nói kiểu gì cho phù hợp với hoàn cảnh, không ngờ một kẻ cơ bắp kiểu này có thể vận dụng nhuần nhuyễn mà khóc đến nhu nhược đáng thương, khóc đến lòng người cũng phải mềm xuống mà sờ sờ đầu cậu ta, đưa cho cậu ta hai viên đường.

Viên kẹo hồng vừa khóc vừa hỏi: "Anh, anh có sợ gián không?"

Tôi nghẹn lại một chút, đem nỗi lòng thầm kín nói ra: "Con gián có gì đáng sợ đâu, nó cũng không biết cắn người."

Viên kẹo hồng khóc càng hăng: "Anh, Anh không hiểu."

Đúng rồi, tôi đâu có hiểu.

Sau khi kết thúc, Viên kẹo hồng vô cùng dày vò người khác mà nằm trong ngực tôi, thiếu chút nữa không cẩn thận mà đem tôi đè cho xẹp lép. Cậu ta dùng ngón tay, vẽ hình xoắn ốc trong ngực tôi: "Nhà em có một con gián ~~ nếu buổi tối anh nhìn thấy nó, anh có thể giúp em đánh chết nó không?"

Khóe miệng tôi run run: "Ừm.........."

Viên kẹo hồng lúc này mới vừa lòng nở nụ cười, ngọt ngào hôn một cái lên mặt tôi. Nói thật lòng thì nụ hôn này ngọt như viên kẹo màu hồng phấn vậy.

Viên kẹo hồng rút đi vẻ lạnh lùng ngụy trang, thẹn thùng mà bắt lấy tay của tôi, nói: "Em rất thích anh, nếu được hai chúng ta tạo quan hệ dài được không?"- Cậu ta hơi dừng lại một chút, bổ sung: "Em, em sẽ không can thiệp vào sinh hoạt của anh, chúng ta chính là...bạn tình, bạn tình!"

Tôi trầm mặc trong chốc lát, chậm rì rì mà nói: "Tôi phải đi công tác vội, em chờ tôi một tháng được không?"

Viên kẹo hồng liên tục gật đầu: "Có thể, có thể."

Tôi nằm ở trên giường, tâm tình vô cùng phức tạp. Ngày hôm qua Viên kẹo hồng lấy cái gối này đập vào đầu tôi, sau đó cậu ta thay vỏ gối, ném cái cũ đi. Hiện tại bây giờ, tôi quang minh chính đại mà gối lên trên, Viên kẹo hồng còn vô cùng hưởng thụ mà ngửi ngửi vỏ gối.

Một lát sau, viên kẹo hồng nhỏ giọng nói: "Em có thể kiếm tiền, em cũng biết nấu cơm, mấy việc lặt vặt em sẽ làm, chính à...chính là...em hơi dính người. Em muốn tìm một người chăm sóc bầu bạn, nhưng những người khác đều không thích em...bởi vì em...em hơi..."

Tôi cũng chả có lòng nào mà nghe, trong lòng còn đang suy xét về sau nên làm cái gì bây giờ. Tôi phải nuôi linh khí một tháng mới duy trì được một tối biến thân, một tháng xuất hiện một lần, tôi biết giải thích làm sao với Viên kẹo hồng bây giờ?

Viên kẹo hồng lo lắng nói thêm: "Chúng ta, chúng ta có thể làm bạn tình trước, nếu anh chịu được em, chúng ta có thể nói chuyện...ừm, yêu đương. Em biết bây giờ nói mấy cái này còn quá sớm, em chính là, chính là đã nghĩ lại...Em thực sự rất thích anh, vừa thấy mặt anh liền thích..."

Thấy tôi không trả lời, Viên kẹo hồng đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt ủy khuất, trong mắt ánh nước đã đảo quanh: "Hu...Anh cứ cho là em chưa nói gì, anh ngàn vạn lần đừng nổi giận nha ~~"

Tôi thực sự từ nãy đến giờ không nghe rõ cậu ta nói cái gì, còn đang hồn trôi trên mây nghĩ ngợi chuyện của bản thân. Thấy cậu ta như vậy, tôi nhanh nhanh sờ đầu cậu ta: "Không tức giận, tôi hay đi công tác đột xuất, cũng đi công tác rất nhiều lần."

Viên kẹo hồng lại bắt đầu khụt khịt: "Không quan trọng, chỉ cần anh nguyện ý, em có thể chờ anh. Hoặc là em có thể cùng anh đi công tác."

Tôi thở dài.

Rất nhanh, chúng tôi đều mệt nhọc.

Viên kẹo hồng trước khi ngủ còn ôm eo tôi, lẩm bẩm nói: "Anh ở cạnh em được không...."

Tôi hôn hôn mí mắt Viên kẹo hồng, thực sự không có biện pháp với cậu ta mà.

Một đêm trôi qua.

Buổi sáng, tôi bị tiếng thét chói tai của Viên kẹo hồng đánh thức. Hôm qua tôi tiêu hao rất nhiều linh khí, còn dùng không ít sức lực. Tôi trở mình, định kêu cậu ta đừng ồn nữa, để tôi ngủ tiếp một chút thôi, ai ngờ cậu ta còn hét thê thảm hơn.

Tôi đột nhiên giật mình một cái, mở mắt ra, phát hiện bản thân vậy mà đã biến trở lại thành con gián.

Viên kẹo hồng đã cuộn mình lại thành hình tròn lui thẳng về phía chân giường, phát cuồng lên rung rung ga trải giường: "AAAAA~~!! Con gián!! Mau xuống đi!!"

Tôi thực sự mệt mỏi quá độ, bò cũng không được nhanh, cuối cùng lăn xuống từ ga trải giường.

Tôi rất muốn cười mà nói với cậu ta rằng, cùng lắm chỉ là một con gián, cũng sẽ không ăn thịt người, cậu rốt cuộc đang sợ cái vẹo gì! Đáng tiếc, Viên kẹo hồng không hiểu tiếng gián.

Lòng tôi ê ẩm, chậm rì rì mà bò đến cánh cửa, Viên kẹo hồng lại đột nhiên từ giường nhảy xuống, giơ lên một cái dép lê.

Tôi nghe được động tĩnh ở phía sau, run run xúc tu, định vỗ cánh bay, đáng tiếc đã không còn kịp nữa.

Hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy, chính là chiếc dép lê đang hăng hái xông pha về phía mình.

Kỳ thực, tôi rất muốn nói cho Viên kẹo hồng -----

Tôi, chỉ, là, một, con, gián!

- ----------Hoàn ---------------