“Hãn Thư, con ăn nói bậy bạ gì đó?” Lục Chấn Hiên phản đối con trai, tức giận bừng bừng, mặt ửng đỏ như Quan Công.

“Ba, con không thể nhất nhất đều theo ý ba được. Có thể mọi người cảm thấy hai người kết hôn, sinh con chỉ cần không chán ghét nhau là được, chỉ cần môn đăng hộ đối là được, tiền tài lợi ích luôn đặt lên hàng đầu. Nhưng bản thân con thì phản đối điều đó, hôn sự cả đời phải do con quyết định. Tình cảm anh em giữa con với Lily không bao giờ thay đổi. Hôn nhân theo con phải xuất phát từ tình yêu nếu không cả hai sẽ không có hạnh phúc. Con yêu Diệp Hàm Hương, chỉ duy nhất một mình cô ấy, không thể là ai khác.”

“Hỗn láo! Mày có biết mày đang nói cái gì không? Thật là mất mặt!” Lục Chấn Hiến hung hăng trách mắng con trai.

“Anh Lục, xin bớt nóng giận, chẳng là cô Diệp đây… Cô ấy rất giống người bạn cũ của tôi, xin hỏi cô Diệp có biết người tên là Diệp Tố Khanh không?” Hai tay Lộ Đình Khôn run rẩy, kích động đứng dậy, ngay cả Lộ Lily cũng lấy làm khó hiểu với cử chỉ này của ba mình vì bình thường ông luôn bình tĩnh, điềm đạm.

“Diệp Tố Khanh… Là mẹ con.” Diệp Hàm Hương nghi ngờ nhìn ông Lộ, nhỏ giọng nói.

“Bà ấy… giờ thế nào?” Lộ Đình Khôn kích động đến mức rung cả bàn ăn, cảm giác mình có chút thất lễ, vì vậy chậm rãi hỏi: “Bà ấy có khỏe không?”

“Mẹ con đã qua đời rồi!” Diệp Hàm Hương nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó không hiểu vội quay sang nhìn Lục Hãn Thư.

“Oh… Tôi còn tưởng rằng bà ấy vẫn rất tốt, tôi còn cho rằng bà ấy vẫn khỏe mạnh, tại sao… Đều tại tôi, hơn hai mươi năm vẫn chưa lần nào thăm bà ấy… Không ngờ rằng âm dương đã sớm ly biệt, là lỗi của tôi…”

Chẳng lẽ người mà mẹ cô ngày nhớ đêm mong, yêu đến suốt đời là người đàn ông này?

Diệp Hàm Hương cũng đứng ngây người, vậy… Người này chính là ba của cô sao? Nhất thời mọi chuyện lại ùn ùn kéo đến bủa vây lấy cô khiến cô không cách nào chống đỡ, chỉ có thể dựa vào người Lục Hãn Thư.

“Vậy ra con bé là con gái riêng của anh Lộ, chả trách tôi không thể điều tra được ba con bé là ai.” Lục Chấn Hiên trầm ngâm trong chốc lát rồi vô ý nói ra. Vợ ông ngồi bên cạnh đẩy ông một cái thì ông vội im lặng.

“Con gái riêng? Ý của anh Lục là…” Lộ Đình Khôn tò mò nhìn về phía Lục Chấn Hiên.

“Có lẽ cô Diệp đây chính là con gái của anh Lộ và vị phu nhân Diệp kia, là anh em cùng cha khác mẹ với Lily.” Lục Chấn Hiên thở dài, có những việc trời xui đất khiến làm cho người ta không biết nên khóc hay cười. Vậy ra ông luôn ngăn cản con trai mình cưới con bé, đánh một vòng lớn vẫn là con gái của Lộ gia. Đúng là mưu sự tại nhân nhưng thành sự lại là tại thiên.

“Hàm Hương, con thật sự là con gái của ta sao?” Lộ Đình Khôn bước tới trước mặt Diệp Hàm Hương, nắm lấy hai tay của cô, kích động đến nỗi không nói nên lời, hốc mắt đã ướt đẫm.

Năm đó có lẽ thật hoang đường nhưng mọi chuyện đều là xúc cảm chân thật. Ai đúng ai sai không thể nói rõ ràng được!

Ông thuộc gia tộc danh tiếng có tất cả mọi thứ vì thế đã che giấu tình cảm riêng tư của mình với Diệp Tố Khanh. Ông đã thương tổn đến bà ấy, lại không biết mình lại có một cô con gái. Ông cũng đã bị trừng phạt nửa đời sau phải sống trong dằn vặt đau khổ suốt đời.

Giờ phút này trời cao đã trả con gái về lại cho ông nhưng ông vẫn không nhận ra nó, trong lòng vừa thỏa mãn lại tự trách mình.

Lily nãy giờ ngồi ở một góc đã nghe hết mọi chuyện, không phải là không có cảm nhận. Dù sao sai lầm của ba thì cô cũng không có quyền trách cứ, huống chi mẹ cô từ lúc bệnh nặng qua đời thì hai cha con cô đã nương tựa vào nhau mà sống, ba cô cũng buồn đau, mệt mỏi nhiều rồi. Cô cũng đã hiểu rõ tình cảm của bản thân mình nên sẽ ủng hộ tình cảm của Hãn Thư.

“Ba, đừng buồn nữa, chị cũng đã trở về rồi, chúng ta phải vui lên chứ, không phải sao?” Lộ Lily bước tới bên ba mình vỗ vỗ bả vai ông.

“Thưa bác, mẹ con chưa từng oán trách bác, bác cũng đừng tự trách mình nữa.” Diệp Hàm Hương an ủi người cha đang đau thương tự trách bản thân.

“Chị à! Chị còn gọi ba mình là bác, ba sẽ buồn lòng đó!” Lộ Lily tinh nghịch nháy nháy mắt với Diệp Hàm Hương.

“Ba… Con xin lỗi!” Tay Diệp Hàm Hương lập tức bị Lộ Lily nắm lấy, một nhà ba người ôm nhau thật chặt.

“Anh Lục, xin nể mặt tình bạn nhiều năm của chúng ta, tôi xin có một yêu cầu.” Lộ Đình Khôn quay đầu lại, mặt thành khẩn nhìn Lục Chấn Hiên, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Xin anh Lộ cứ nói.”

“Tôi nguyện ý dốc hết tất cả để con gái tôi có được hạnh phúc, nếu Hãn Thư yêu Hàm Hương mà Lily cũng hiểu được đạo lý đó thì cớ làm sao mà không tác thành cho đôi trẻ để tụi nó cùng trở thành người một nhà? Cuộc đời khó kiếm được chân tình, bọn nó lại thật lòng yêu thương lẫn nhau, có tình có ý, tôi đã có một quá khứ lầm lỗi vì thế không muốn con gái của mình tiếp tục phải đau khổ giằng xé nữa. Xin anh Lục có thể hiểu và thành toàn cho con gái tôi.”

“Ha ha, anh Lộ đúng là cao thủ trên thương trường nên ăn nói vô cùng khôn khéo… Lúc đó tôi… Giờ nói ra thật xấu hổ, phái người điều tra Hàm Hương, lại không cách nào điều tra được ba của con bé. Nếu biết người đó chính là anh Lộ, tôi đã gọi điện nói anh mau mau rước con gái về nhà. Bây giờ mới thấy, tôi thật có mắt không tròng, luôn muốn tác hợp Hãn Thư với Lily, tôi thật đúng là làm chuyện hồ đồ. Không nghĩ đến nhân duyên là do trời định, cứ khăng khăng cố chấp làm cho đôi trẻ thiếu chút nữa phải chia ly.” Lục Chấn Hiên xấu hổ nhìn Diệp Hàm Hương.

“Hàm Hương, những lời khó nghe trước đây, ta mong con hãy bỏ qua…”

“Bác Lục, con hiểu nỗi khổ tâm của bác, chuyện không vui đã qua, con sớm đã quên hết rồi, xin bác Lục cũng đừng phiền lòng nữa.”

“Bác Lục, hiện tại như vậy thật tốt, tuy con và anh Hãn Thư không nên duyên nhưng chị của con lại có duyên phận với anh ấy, con không những có chị gái mà còn ‘lời’ thêm được anh rể nữa, trở thành người một nhà với bác Lục thật là vui! Chúng ta là một đại gia đình hạnh phúc, con rất thích!” Lộ Lily khua tay múa chân như trẻ con.

“Dù sao nhân duyên cũng đã về đúng vị trí của nó, tuy có không ít sóng gió nhưng may mắn là đã tốt đẹp, mọi người đều vui mừng.” Ông nội Lục bước tới đứng giữa Lục Hãn Thư và Diệp Hàm Hương, hai tay ôm bả vai hai người, “Hai đứa mau mau kết hôn rồi nhanh chóng sinh cho ta một chắt trai để vui đùa lúc tuổi già.”

Tiếng cười rộn rã vang dội khắp gian phòng, Lục Hãn Thư và Diệp Hàm Hương cùng nhìn nhau cười thành tiếng.

Cái tình trong cuộc đời này được xâu chuỗi đan xen giữa nước mắt bi thương cùng những ân tình xúc động hạnh phúc. Mặc cho lúc đầu bọn họ quen nhau như thế nào nhưng cuộc sống về sau này sẽ như chuỗi mắt xích dính lấy nhau không rời, chỉ có vui vẻ và hạnh phúc./.

HOÀN

p/s: chương cúng cuồi siêu ngắn và ‘ảo tung chảo’ luôn, Diệp Hàm Hương mới giây trước đó là cô bé lọ lem thì ngay sau lại chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Lộ. Có bạn nói là nếu như DHH không phải là con gái nhà họ Lộ thì cô sẽ không được kết hôn với Lục Hãn Thư sao. Mình nghĩ là không, vẫn còn có ông nội Lục và anh LHT mà. Mình rất thích cặp đôi Diệp – Lục, lần đầu tiên có một cặp nam nữ chính lại giống với tâm tư, tình cảm và hoàn cảnh của bản thân đến vậy. Truyện khá đơn giản, nhẹ nhàng nhưng lại rất kết những phân đoạn nội tâm của hai nv chính, LHT tuy giàu có nhưng không hề kiêu ngạo, tự tin thái quá còn DHH tuy nghèo khó nhưng cũng không quá tự ti, trước mặt ông Lục Chấn Hiên mà mạnh dạn nói ‘Hãn Thư rất yêu con, con cũng rất yêu anh ấy, chúng con thật sư yêu nhau’. Điểm đáng quý ở hai người là biết dung hòa tính cách, và dù giàu hay nghèo thì chỉ muốn làm một người bình thường, có một cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc, ấm áp. Cám ơn các bạn đã theo dõi cặp Diệp – Lục này gần hai tháng qua! Chúc vui khỏe!

Thân

NTNT