Xe việt dã kéo xe Trình Ca ở phía sau, sức nặng lớn quán tính sẽ lớn, lý do an toàn, không có người ngồi ở trên.

Mui sau xe việt dã và một nửa ghế sau đều buộc túi vải bố và thùng dầu, hai người Bành Dã và Ni Mã ngồi vừa khít, cộng thêm Trình Ca thì phải chen chúc.

Ni Mã ngượng, không dám ngồi giữa, chui lên trước ngồi vào trong. Bành Dã đi lên thấy, vị trí để lại cho Trình Ca bên cạnh chỉ lớn hơn đùi anh một chút.

Trình Ca mới vừa bước một chân lên, liền nghe Bành Dã nói với Mười Sáu ngồi ghế phụ lái: “Cậu xuống đằng sau, để cô ấy ngồi đằng trước.”

“Tôi thích ngồi sau.” Trình Ca đạp lên xe, đặt mông ngồi ở khoảng trống giữa Bành Dã và thân xe. Chân cô cọ xát đùi Bành Dã, lún vào trong.

Sau khi ngồi xuống, Trình Ca có vài giây im lặng, là sự im lặng sau khi kinh sợ. Đùi Bành Dã… Da mềm, bắp thịt cường tráng, rất có lực, cách quần hai người cũng có thể truyền ra nhiệt lượng.

Cô vừa ngồi xuống, đè chặt chiếc quần rộng thùng thình của anh dưới chân, ống quần kéo căng, đường cong đùi rõ ràng, căng chặt chắc nịch, giống như một đoạn bạch dương giấu trong ống quần.

Trình Ca luôn cho rằng, đàn ông hấp dẫn phải có một đôi chân thon dài và to lớn, đó là biểu tượng sức mạnh nguyên thủy nhất. Không phải lực sĩ thể hình cố sức vai u thịt bắp, cũng tuyệt đối không phải mỹ nam tay chân mảnh khảnh.

Bành Dã vừa vặn như vậy, sự kiến tạo không có chủ ý, sự tô điểm đơn thuần một cách tự nhiên, giống như tất cả động vật giống đực trời sinh chạy trên cánh đồng.

Trình Ca không dời ánh mắt, khi nào có thể chụp một chùm ảnh chân dung cho Bành Dã thì tốt.

Nhất định sẽ là kiệt tác.

Đầu bếp làm cơm, tài nấu nướng là then chốt, nhưng nguyên liệu nấu ăn cũng quan trọng giống như vậy. Nếu không thì sao có câu không bột đố gột nên hồ này.

Bây giờ, Bành Dã chính là hạt gạo đó của cô.

Cô rất muốn sờ hạt gạo đó của cô một cái.

**

Dường như Bành Dã cũng cảm thấy họ kề quá gần lại quá chặt, cơ thể nhích lên trước một chút. Cách lớp vải mỏng, hai đùi không thể tránh khỏi ma sát, trái tim Trình Ca đang run.

Cô nhớ tới, lúc đi học, trong sách vật lý viết, ma sát thì sẽ sinh nhiệt.

Phía trước Mười Sáu và Thạch Đầu đang tán gẫu, phía sau Trình Ca và Bành Dã đang trầm mặc.

Mười Sáu mở máy nghe nhạc trong xe, một bài hát cũ truyền ra, quen thuộc nhưng khiến người ta không nhớ nổi.

Trình Ca quay đầu ngắm cánh đồng lao vùn vụt ngoài cửa sổ, bầu trời quang đãng, gió cũng ngừng, hoàn toàn không có dấu hiệu bão tới. Đột nhiên, người bên cạnh động một cái, chân chịu đủ chèn ép của Trình Ca được thả lỏng.

Bành Dã đứng dậy.

Ni Mã bên kia nhận ra được ý muốn của anh, trong nháy mắt tuột xuống đất ngồi, nói: “Anh, anh ngồi trên ghế đi, em gầy, ngồi đây vừa.”

Bành Dã không từ chối.

Bên Trình Ca rộng rãi, cô nghiêm mặt, nhíu mày một cái.

Cô im lặng một lúc, mở di động định chơi, tiếng chuông vang lên.

Là Cao Gia Viễn.

Trình Ca không có tâm trạng, cúp điện thoại.

Cao Gia Viễn cứ gọi, Trình Ca cứ cúp. Trong xe không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng chuông di động của cô lên xuống.

Bành Dã nói: “Dừng xe.”

Thạch Đầu dừng xe.

Bành Dã nói với Trình Ca: “Xuống xe nghe điện thoại.”

Trình Ca đoán, anh cho rằng cô không tiện nhận trong xe. Cô xuống xe thật, nhận điện thoại đi tới một bên.

“Cao Gia Viễn anh làm trò gì đó?” Giọng cô không kiên nhẫn.

“Hỏi em đó, sao không nhận điện thoại của anh?”

“Không nhận chính là không muốn nói chuyện với anh, ý này không phải rất rõ à?”

Cao Gia Viễn trầm mặc một lúc, nói: “Lời của anh hôm đó dọa em chạy sao?”

“Lời gì thế?”

“Em đừng giả ngu!”

Trình Ca hừ lạnh một tiếng.

“… Trình Ca, em cứ coi như anh chưa nói, chúng ta vẫn như trước đây.”

“Không thể được.”

“Sao không thể?” Cao Gia Viễn khích cô, “Anh không thỏa mãn được em? Biểu hiện trên giường của em hôm đó không phải như vậy!”

Trình Ca nổi khùng: “Cao Gia Viễn, ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận rồi! Là anh vi phạm quy tắc trò chơi trước, cho nên game over!”

“Thỏa thuận rồi, thỏa thuận quan hệ không thể tiến thêm một bước. Anh chỉ không ngờ em có thể ác với anh như vậy.”

“Nếu không thì sao?” Trình Ca ha ha một tiếng, nói, “Anh thích tôi thì tôi nên thích lại? Anh tưởng vay tiền sao. Cao Gia Viễn, tôi không nợ anh.”

Cao Gia Viễn lại trầm mặc, rất lâu nói: “Không nợ. Hừ, một lời bày tỏ đã khiến em co đầu rụt cổ giống như đà điểu. Coi như anh thấy rõ rồi, em sợ cái gì thì sẽ công kích cái đó.” Anh nói, “Trình Ca, em thực sự không có gan.”

Trình Ca đứng trong gió, cỏ bên chân đang lay động.

“Cao Gia Viễn, anh biết Phương Nghiên là ai không?”

“Chuyện này có liên quan gì tới cô ấy…” Giọng đầu bên kia cao lên một bậc, “Em thực sự đang ghen hả?”

“Cô ấy là chị tôi.”

“…”

“Anh hiểu chưa?”

“…”

**

Trình Ca cảm thấy hơi mệt, xem giờ, một giờ rưỡi trưa. Cô đến đây mới một ngày, lại thấy giống như đã đi một tháng.

Thời gian sao có thể qua chậm như vậy.

Cô quay lại mở cửa xe, ngẩng đầu liền đụng vào đôi mắt đen sâu của Bành Dã. Cô hơi bất ngờ không kịp đề phòng, cô vẫn chưa kịp đổi sang ánh mắt cô lập trước sau như một.

Lần này, ánh mắt anh không dời đi nhanh, dừng lại một hai giây nơi đáy mắt cô.

Bài hát cũ nhẹ nhàng chậm chạp trong xe đột nhiên có tiết tấu thanh thoát:

“Dành tình yêu đặc biệt cho người đặc biệt,

Nỗi cô đơn của em không chạy thoát nổi đôi mắt anh.”

Đúng vậy, nỗi cô đơn của ai có thể chạy thoát nổi đôi mắt ai đây?

**

Bành Dã thu ánh mắt.

Trình Ca ngồi xuống, đóng cửa xe. Cô nghĩ, thì ra là bài hát này, cũ đến rụng răng.

Cô vặn mở chai uống nước, nhìn thấy Ni Mã ngồi dưới đất lại đang nhìn cô.

Cô nhíu mày, nói: “Nhìn gì đó?”

Ni Mã căng thẳng, lời nói thật tuôn hết ra: “Chị, chị trắng thật. Em chưa từng gặp ai trắng như chị, trừ dê nhà em thả.”

Trình Ca: “…”

Hai người đằng trước phì cười lớn.

Trình Ca nói: “Cậu khen tôi hay làm tổn thương tôi đó?”

Ni Mã đỏ mặt: “Đương nhiên là khen.”

“Đừng tưởng tôi không biết dê nhà cậu trông như vậy!” Trình Ca chỉ ngón trỏ ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đàn linh dương Tây Tạng đang chạy đuổi theo xe, từng đàn màu vàng đất.

Ni Mã sốt ruột: “Không phải dê này, là dê rừng.”

Bành Dã nhàn nhạt hỏi: “Dê rừng đen?”

Ni Mã sắp điên rồi: “Anh, sao anh lại như vậy! Dê rừng trắng!”

“Cậu thích da trắng sao?” Trình Ca ngửa đầu uống một hớp nước, gợi ý bằng mắt quét qua mặt Bành Dã, nói, “Tôi thích đen một chút, gợi cảm.”

Ni Mã da đen càng muốn độn thổ cho xong, nói: “Đen một chút em cũng thích…”

Mười Sáu quay đầu lại: “Giống như Mạch Đóa?”

Ni Mã thở phì phì nói: “Anh đừng nói chuyện.”

Trình Ca nhướng mày: “Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt đó?”

Mắt Ni Mã sáng rực: “Chị biết cô ấy?”

“Sáng nay tôi có chụp ảnh cho cô ấy.”

“Em có thể xem một chút không?”

“Bây giờ không được. Ảnh gốc trong máy ảnh của tôi không cho người khác xem.”

“Ồ.” Ni Mã ngượng ngùng cười, nhìn ra được vẫn rất vui.

“Nhưng rửa ra rồi có thể cho cậu một tấm.” Trình Ca hỏi, “Vừa rồi trước khi lên xe cậu hỏi tôi, là muốn tôi chụp ảnh cho cô ấy?”

“Đúng vậy,” Mười Sáu nói xen vào, “Nó còn lo lần sau cô không đi qua Khương Đường.”

Ni Mã nói: “Em tưởng chị chỉ tới chụp ảnh cho dê, không ngờ đã chụp cho Mạch Đóa trước rồi.”

Trình Ca nở nụ cười, nói: “Rất trùng hợp.”

Lời còn chưa dứt, Thạch Đầu nói: “Phía trước có xe, hình như chết máy.”

Ngoài mấy trăm mét có một chiếc Jeep đang đậu, một nam một nữ thấy có xe tới, vẫy tay vừa nhảy vừa bật, rất sợ người tới làm như không thấy.

Bóng người kéo gần lại, Trình Ca cười lạnh một tiếng, nói: “Rất trùng hợp.” Hippie và mắt gấu trúc.

Bành Dã thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”

Trình Ca nói: “Bình xăng vừa nứt vừa rỗng đó của tôi là do hai người họ làm.”

Bành Dã không cho đánh giá.

Anh nói với Thạch Đầu: “Dừng lại xem thử.”

Trình Ca quay đầu, mắt lạnh nhìn anh: “Anh làm gì đó?”

Bành Dã vẫn là câu nói đó: “Dừng lại xem thử.”

“Tôi đã nói, họ trộm xăng của tôi.”

“Tôi nghe được.”

Trình Ca tức giận đến cười ra một tiếng: “Lấy ơn báo oán, anh là tấm gương đạo đức sao?”

Bành Dã nhìn lại cô một cái, ánh mắt rất lạnh nhạt: “Tôi là chủ xe.”

Anh thậm chí cũng không giảng đạo lý với cô: “Đã lên xe này thì đều phải làm theo ý tôi. Hiểu chưa?”

Trình Ca trầm mặc nhìn anh mấy phút, thực sự không kháng nghị nữa.

**

Xe còn chưa dừng hẳn, hippie và mắt gấu trúc liền nhào tới, chỉ thiếu ôm đùi: “Anh hai ơi, xe bọn em hư rồi, giúp sửa một chút đi.”

Mắt gấu trúc đưa ra một phương án khác: “Thôn phía trước cũng không xa, nếu không thì kéo xe bọn em tới…”

Cô ta nhìn thấy Trình Ca ở hàng sau, sắc mặt thay đổi, trong nhấp nháy liền không đếm xỉa, níu kéo Mười Sáu cạnh cửa sổ xe nhờ giúp đỡ.

Hai người trực tiếp xem Trình Ca như không khí, không hề có vẻ xấu hổ.

Mười Sáu quay đầu hỏi ý kiến Bành Dã, mắt gấu trúc nhìn ra Bành Dã là thủ lĩnh, đáng thương nói: “Anh trai ơi, anh giúp em một chút đi, lát nữa trời tối có sói tới thì sao?”

Bành Dã xuống xe, Trình Ca nhường đường cho anh, nhàn nhạt nói: “Thì ra là thấy gái trẻ.”

Bành Dã nghe thấy, nhưng anh không hề liếc mắt nhìn cô một cái.

Trình Ca mím môi, hít một hơi gió, dựa vào bên cạnh xe lạnh lùng nhìn.

Mười Sáu và Ni Mã đang sửa xe, hippie và mắt gấu trúc xoay xung quanh, nhiệt tình hòa mình với mọi người.

Trình Ca nhìn một hồi, hai người đó nhiều lần giao ánh mắt với cô, lại cũng chuyển đi giống như người không có chuyện.

“Hey!” Trình Ca kêu một tiếng. Bành Dã liếc mắt nhìn cô, cô không rảnh để ý tới.

“Hai người các cậu.”

Hai người kia nhìn qua, vẻ mặt vô tội: “Hả? Có chuyện gì sao?”

Trình Ca cười một tiếng, nói: “Không có gì.”

Hai người tiếp tục cười nói, Trình Ca thay đổi sắc mặt, đi về phía xe của họ;

Bành Dã phát hiện bất thường.

**

Trình Ca đi tới sau xe, vừa định kéo cửa ra, tay cô bị người khác dùng sức kiềm lại, là Bành Dã.

Giọng anh cực thấp, mang theo cảnh cáo: “Cô làm gì đó?”

“Bây giờ tôi không ở trên xe anh, không đến lượt anh quản.” Trình Ca dùng sức giãy một cái, tay Bành Dã giống như cái kiềm, siết chặt vững vàng.

Cô cúi đầu định cắn, Bành Dã dễ dàng kéo một cái, kéo tay cô ngược ra sau.

Trình Ca giãy mấy cái, nhưng bị anh giữ gắt gao, lập tức càng nóng hơn.

“Còn không buông tay, mẹ kiếp tôi không giỡn với anh!”

Ánh mắt cô hung ác, mặt lạnh như tảng băng.

Gió nổi lên trên cánh đồng, thổi mái tóc cô giương nanh múa vuốt, cô phẫn nộ đến mức mắt đỏ bừng.

Bành Dã nhìn chằm chằm mặt cô một hồi, đột nhiên liền buông cô ra. Anh thấp giọng nói một câu.

Trình Ca dùng sức hất anh ra.

Cô kéo cửa, xách thùng sơn ra, mở nắp, không phải sơn, mùi xăng ập vào mặt.

Mười Sáu thấy cô đi tới đằng trước, định hỏi gì đó, Trình Ca trực tiếp nhảy lên nắp capo;

Rầm! Rầm! Rầm! Cô đạp lên sắt vang rầm rầm, một bước dài nhảy lên mui xe. Hippie và mắt gấu trúc ngẩng đầu, Trình Ca đứng trên mui xe thật cao, cầm trong tay thùng sơn chứa xăng.

Cô nhìn xuống, cười khẩy: “Bố đây không cần, tặng cho bọn bây!”

Hai người cực kì sợ hãi, chạy đã không kịp, chất lỏng óng ánh đổ xuống…

Trình Ca hất tay một cái, ném thùng sơn ra thật xa.

“Mẹ kiếp…”

“Con đ*…”

Hai người ngẩng đầu chửi mắng, lại đột nhiên ngậm miệng, kinh hoàng nhìn Trình Ca chằm chằm;

Cô như cười như không, bật lửa màu đỏ xoay tròn quanh đầu ngón tay cô, rất linh động.

“Đừng mà! Cứu em với! Em sai rồi, cứu em với! Xin lỗi mà, cứu em với!” Hai người khóc lóc, chạy như điên cầu cứu Mười Sáu.

“Tách”, nắp bật lửa mở ra.

“Bảo cô ấy đừng đốt bọn em, đừng đốt bọn em!” Hippie và mắt gấu trúc kêu thảm thiết, nước mắt nước mũi ròng ròng, “Bọn em sai rồi, xin lỗi xin lỗi mà, bọn em sai rồi! Đừng đốt bọn em!”

Thạch Đầu: “…”

“Không sao đâu…” Mười Sáu nhẹ nhàng sờ mũi, nói.

Hai người thấy Thạch Đầu và Mười Sáu không hề khẩn trương, thì ra…

Trình Ca ngồi trên kính chắn gió mui xe, bắt chéo chân, trong miệng ngậm một điếu thuốc.

Trời xanh núi tuyết, cô hơi cúi đầu, ngón tay thon dài chắn gió, đốt điếu thuốc.

Làn khói đen trắng lơ lửng, cô nâng mí mắt, đôi môi đỏ uốn cong: “Đừng sợ, chị châm thuốc thôi.”

Xương của hippie và mắt gấu trúc đều mềm nhũn.

Trình Ca cong khóe môi, chậm rãi phả ra một hơi thuốc, liếc mắt nhìn bầu trời, gió nổi lên.

Vừa rồi, sau khi Bành Dã buông cánh tay cô ra, thấp giọng nói câu:

“Đi đi, đừng quá đáng.”